HÔM NAY CŨNG MUỐN CÙNG SƯ TÔN LINH TU

Đại não Kỳ Thù trống rỗng, cậu thậm chí còn không nghe thấy sư tôn đang nói gì bên tai mình.

Trên môi vẫn còn lưu cảm giác ẩm ướt mát lạnh, khiến cậu thấy tê dại chạy dọc sống lưng, thậm chí ngón tay cũng hơi run rẩy.

Cậu sững sờ một lúc, cho đến khi đầu ngón tay lạnh lẽo của người kia chạm nhẹ vào mặt mình.

“Hoàn hồn.” Cố Hàn Giang nói.

“Con…..con con con-------” Kỳ Thù hoàn hồn, giật người lùi về sau nửa bước, còn suýt làm ngã thằng cu trên lưng. Cậu miễn cưỡng xốc Nhạc Vân Thanh lên, sau đó mới tỉnh táo lại chút, “Sư, sư tôn sao lại…..bị người ta thấy mất, hơn nữa, Vân, Vân Thanh vẫn còn ở đây.”

Cố Hàn Giang: “……….”

Hắn hơi cau mày, nhưng trông không hề khó chịu mà thay vào đó, vẻ mặt có vẻ hơi bất lực.

Một lát sau, Cố Hàn Giang khẽ thở dài rồi vươn tay kéo Kỳ Thù đến góc tường. Sau khi vào chỗ khuất, hắn nâng tay, một luồng linh lực nhàn nhạt từ đầu ngón tay lóe lên, bao phủ toàn thân Nhạc Vân Thanh.

Nhóc con lẩm bẩm gì đó, sau đó quay đầu sang một bên, ngủ càng sâu.

Cố Hàn Giang: "Bây giờ ổn rồi chứ?"

Kỳ Thù: "..."

Làm phép để ép người ta ngủ có quá đáng không???

“A Thù, đây là ta nợ em.” Giọng Cố Hàn Giang tuy rất nhẹ nhưng lại rất rõ ràng, “Lần trước ở thiên viện phủ nha, ta đã khiến em khó chịu, thật xin lỗi.”

Hắn nghiêng người, cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt Kỳ Thù, rồi lại hôn lên.

“……Còn đây là ngày ấy ở phòng ngủ, nhưng có lẽ em không nhớ.”

Nợ mình ư? Nợ cái gì, mỗi lần mình đều khắc cốt ghi tâm mà.

Giọng nói trầm thấp và trong trẻo vang vọng ở góc phố vắng lặng này, thân thể căng thẳng của Kỳ Thù rốt cuộc cũng thả lỏng, cậu toàn tâm toàn ý cho nụ hôn này.

Dưới chân có tiếng động, tiếng mặt nạ rơi xuống đất.

Sau một lúc, Cố Hàn Giang mới ngẩng đầu lên.

Kỳ Thù hiển nhiên còn chưa hồi phục từ nụ hôn này, cậu ngẩng đầu, một lúc lâu sau mới sững sờ hỏi: "Sư tôn, con có thể nhìn thấy người sao?"

“Được.” Mặt nạ trên mặt Cố Hàn Giang rơi ra.

“Đúng là sư tôn của con nha…..” Kỳ Thù cuối cùng cũng tin tưởng, nếu không phải trên lưng cậu còn một nhóc tỳ, Cố Hàn Giang nghi ngờ chắc cậu còn đưa tay lên bóp mặt mình nữa, “Con có đang nằm mơ không vậy?”

Đồ đệ ngốc.

Cố Hàn Giang vô lực: “Chẳng lẽ ta còn có thể là giả sao?”

Dĩ nhiên là không.

Trên thế giới này, không ai có thể giả mạo Lăng Tiêu tiên tôn mà lừa được Kỳ Thù.

"Nhưng..." Kỳ Thù vẫn không hiểu, "Tại sao nha..."

Lần trước chia tay ở phủ đệ của Nhạc đại nhân, sư tôn thậm chí còn không thèm liếc mình một lần.

Sao lần này vừa trở lại liền……

“Như vậy không tốt sao?” Cố Hàn Giang hỏi, “Thứ em cần, vừa vặn ta cũng muốn.”

"Nhưng đột ngột quá..."

“Suỵt.” Cố Hàn Giang nhẹ nhàng đè lại cánh môi Kỳ Thù.

Hắn nhẹ nhàng sờ trán Kỳ Thù, linh lực nhàn nhạt cũng tràn vào giữa lông mày cậu, ký ức được phong ấn suốt ba năm cũng trở về.

Còn cả ký ức bí mật đêm đó nữa.

Đôi mắt Kỳ Thù đột nhiên mở to.

“Sư tôn, cuối cùng người cũng tới gặp con.”

“Con biết người sẽ không mặc kệ con mà.”

“……Sư tôn, tâm con duyệt người.”

Lông mi Kỳ Thù khẽ run, trong mắt hơi chua xót.

Hóa ra cậu đã nói những lời này từ sớm như vậy rồi.

Thiếu niên say rượu đã hoàn toàn quên đi sự nhẫn nhịn và tự chủ nguyên bản trong quá khứ, cậu ôm một trái tim chân thành, hết lần này đến lần khác nói những tình cảm không nên bộc lộ ra ngoài miệng.

Và nụ hôn đáp lại kia.

Có lẽ đó là lần duy nhất mà Lăng Tiêu tiên tôn mất khống chế trong suốt mấy trăm năm cuộc đời mình.

Thì ra là từ khi đó rồi…..

“A Thù, không phải đột ngột đâu.” Lòng bàn tay Cố Hàn Giang nhẹ nhàng chạm lên mặt Kỳ Thù, cũng lau đi chút ẩm ướt trên khóe mắt cậu, “Đã lâu như vậy rồi.”

“Tâm ta cũng duyệt em…..từ rất lâu rồi.”

Hôm sau, Kỳ Thù bị tiếng đập cửa đánh thức.

Cậu lăn lộn trên giường và liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay là một ngày nắng đẹp, không một gợn mây. Kỳ Thù ngáp một cái, muốn ngủ tiếp, nhưng lại nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện.

“Kỳ Thù ca ca, ngươi còn chưa dậy sao?”

“Thiếu gia, có lẽ đêm qua Kỳ tiên trưởng đi chơi về muộn nên giờ còn chưa dậy đâu, lát nữa chúng ta lại tới.”

“Nhưng mà……”

Cửa phòng mở ra.

Nhạc Vân Thanh ngẩng đầu đứng ở cửa, nở nụ cười thật tươi nhìn Kỳ Thù: "Chào buổi sáng, Kỳ Thù ca ca.”

Kỳ Thù vẫn chưa buộc tóc, quần áo cũng chỉ tùy ý mặc vào, cậu cúi xuống xoa nhẹ lên đầu Nhạc Vân Thanh: "Buổi sáng đã nhiễu người, hôm nay không phải theo cha đọc sách à?”

“Cha có việc đến quan phủ rồi.” Bánh bao sữa đắc ý nói.

“Xin lỗi tiên trưởng.” Người nói chuyện là hạ nhân ngày trước được phái tới viện chăm sóc Kỳ Thù – Tống An.

Cũng là một trong những người hầu theo họ đến hội chùa đêm qua.

Tống An nói: “Sáng nay tiểu thiếu gia đã quấn lấy tiểu nhân, nhất định đòi gặp tiên trưởng, cậu ấy nói…..tiên trưởng đã đồng ý hôm nay sẽ dẫn cậu ấy ra ngoài chơi.”

Kỳ Thù không nhớ mình đã nói chuyện này lúc nào.

“Đồng ý rồi.” Bánh bao sữa gấp đến giậm chân, “Là một vị ca ca khác nói đó!”

Một vị ca ca khác kia chắc là Cố Hàn Giang rồi.

Nếu nhất định phải truy cứu thì chắc do tối qua nhóc này chơi vui quá, vui đến quên cả trời đất, nhất định không muốn về nhà, để dỗ nó, chắc sư tôn đã thuận miệng đáp ứng.

Thằng cu này trí nhớ tốt đấy.

Kỳ Thù nghĩ một lát, vẻ mặt vô tội nói: “Nhưng vị ca ca khác đó đã đi rồi nha.”

Nhạc Vân Thanh: "?"

“Thật đó, không lừa ngươi đâu.” Kỳ Thù nghiêm túc nói, “Hôm qua vị ca ca kia chỉ đi ngang qua thành Lăng Dương thôi, vốn muốn tạm biệt ngươi, ai ngờ ngươi ngủ say vậy nên hắn phải đi trước rồi.”

“Sao lại nói đi là đi vậy nha…..” Nhạc Vân Thanh trầm xuống, cảm thấy mất mát vô cùng, “Đã nói là phải đi chơi cùng nhau mà.”

“Đúng thế.” Kỳ Thù nghiêm túc phụ họa, “Nói đi là đi, quá đáng thật.”

Nhạc Vân Thanh đương nhiên không tin, nhưng nhóc đã hỏi rất nhiều người, họ đều nói đêm qua chỉ có mình Kỳ tiên trưởng đưa nhóc về phủ, chắc hẳn vị ca ca kia đã đi thật rồi.

Người kia đi rồi, Kỳ Thù không có trách nhiệm phải đáp ứng chuyện đi chơi nha.

Cho nên tiểu thiếu gia chẳng những không được đi chơi mà còn vì hôm nay không phải đọc sách mà phải luyện công nhiều hơn cả hôm trước.

“Thế đứng phải trầm ổn, đừng có lộn xộn, ngươi như vậy mà còn đòi lên Côn Luân bái sư à?” Kỳ Thù dựa vào ghế tựa liếc nhìn Nhạc Vân Thanh đang đứng tấn trong sân, lười biếng nói, “Run chân cái gì, lúc ta mới bắt đầu luyện công, một ngày phải luyện nhiều gấp hai ba lần ngươi.”

“……Biết, biết rồi.” Nhạc Vân Thanh lên tiếng, giọng nói còn có vẻ tủi thân.

Nhưng năm đó Kỳ Thù luyện công cũng không an tĩnh như Nhạc Vân Thanh bây giờ. Hơi mệt chút đã làm nũng với sư tôn, kể cả luyện công mệt nhọc cũng mè nheo đòi sư tôn dỗ dành mới xong.

Đường đường là Lăng Tiêu tiên tôn, lúc nào cũng nghiêm khắc với các đệ tử khác, chỉ riêng cậu là không.

Nghĩ tới đây, Kỳ Thù khẽ cười.

Lúc Tống An bưng trà vào sân, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng đó.

Kỳ Thù luôn cảm thấy sư tôn nhà mình tuấn tú nhất thiên hạ, nhưng bản thân cậu cũng không hề thua kém chút nào, nếu không sao có thể khiến một đám nam tu nữ tu thương nhớ.

Người thanh niên nằm nhàn nhã trên ghế, mái tóc dài chỉ được buộc hờ bằng một sợi dây vải, mái tóc tản ra một chút rồi nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Chỉ lẳng lặng nằm đó mà cũng giống như đang khiêu khích.

“Tống An, đứng ngây ra đó làm gì, ngươi cũng muốn học đứng tấn sao?” Có người đi vào viện đương nhiên không thể giấu được Kỳ Thù, cậu ngẩng mặt trêu đùa một câu.

“Ngươi muốn học cũng vẫn kịp, năm đó ta bái sư cũng không nhỏ hơn ngươi bao nhiêu.”

Tống An bất giác đỏ mặt, nhanh chóng nhìn ra chỗ khác rồi bước tới: “Tiểu nhân không dám.”

“Chuyện này có gì mà không dám…..”

Kỳ Thù nhận trà Tống An đưa, uống một hớp rồi nói: “Ta nói cho ngươi biết, tu hành chỉ xem căn cốt, những thứ khác không quan tâm. Trước đây ta ở nhà đến sách cũng không đọc nổi, nếu không phải sư tôn đưa ta về sư môn, chắc chắn ta sẽ chết đói.”

Tống An ngồi cạnh nghe cậu nói, nhưng không tỏ thái độ.

Dù là tu luyện đạo pháp hay ngự kiếm phi thiên đều có sức hấp dẫn đối với bất kỳ người bình thường nào. Nhưng đối với một người hầu như anh ta, cuộc sống của anh ta từ lâu đã được định sẵn là sống cho chủ nhân, không thể quyết định con đường của riêng mình, vì vậy có nói cũng vô ích.

Nhưng anh ta không cắt ngang, sau khi Kỳ Thù nói xong, anh ta lại rót thêm một tách trà cho cậu và nói: “Hôm nay tâm trạng của tiên trưởng có vẻ rất tốt.”

Kỳ Thù sững sờ một hồi, sau đó quay mặt đi: "Rõ ràng như vậy sao?"

Quả thực là rất rõ ràng.

Hôm nay Kỳ Thù nói rất nhiều, gặp ai cũng có thể trò chuyện đôi câu, mặt mày lại hớn hở, hoàn toàn không giống như mấy hôm trước, tuy vẫn thân thiện hòa nhã nhưng rõ ràng là có tâm sự.

Kỳ Thù uống trà, không tiếp tục đề tài này nữa.

Cậu không nói, Tống An cũng không dám nói nhiều, chỉ lẳng lặng phục vụ ở bên cạnh. Trời gần trưa, ánh mặt trời khiến người ta lười biếng, Kỳ Thù đang nằm trên ghế, một ngọn cỏ vướng vào mái tóc rũ xuống.

Tống An đang đứng sang một bên cũng nhận ra.

Nhưng Kỳ Thù lại nhắm mắt lại, hồn nhiên không biết gì cả.

Ma xui quỷ khiến, Tống An bỗng vươn tay chạm vào tóc Kỳ Thù.

Trong viện bỗng nổi lên một trận gió.

Kỳ Thù mở mắt, đột ngột ngồi dậy.

Tống An nhanh chóng thu tay lại.

Thấy hành động của Tống An, nhưng Kỳ Thù lại chỉ cho rằng anh ta sợ hãi, cậu cười trấn an: "Không sao đâu, ta chỉ muốn hỏi có phải đã đến giờ dùng bữa rồi không?"

Tống An mang tâm tư khác, chỉ co quắp nói: “Còn chút nữa là tới giờ cơm, tiên trưởng đói bụng sao?”

“Ta không đói.” Kỳ Thù đã sớm tích cốc, vài ngày không ăn uống cũng không sao. Cậu dừng một chút rồi nói tiếp, “Nhưng chắc Vân Thanh đói rồi.”

"Ta không đói..." Giọng Nhạc Vân Thanh yếu ớt vang lên.

“Nhưng Vân Thanh chắc chắn đã mệt rồi.” Kỳ Thù không cho nó cơ hội phản bác, dứt khoát nói: “Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút, hôm nay tới đây thôi.”

Tiểu thiếu gia sớm đã không nhịn được nữa, Kỳ Thù vừa dứt lời, nó đã lập tức mềm nhũn hai chân, ngồi bệt xuống đất.

Tống An vội vàng giúp đỡ.

Kỳ Thù không để ý tới họ, lập tức bước ra ngoài.

Nhạc Vân Thanh hỏi: “Kỳ Thù ca ca, ngươi đi đâu vậy?”

Kỳ Thù dừng lại vẫy vẫy tay: "Ta đi ra ngoài đi dạo, ngươi không cần chờ ta ăn cơm."

"Ta cũng muốn--"

Mắt Nhạc Vân Thanh sáng ngời, vừa muốn bò dậy, Kỳ Thù đã cười như không cười nói: “Còn sức à, thế thì đứng tấn tiếp nhé?”

Bánh bao sữa lập tức xìu xuống, lẩm bẩm nói: “Đi hông nổi nữa rồi…..”

Kỳ Thù cười khẽ, nhẹ bước ra cửa.

Kỳ Thù có thể trực tiếp ra vào phủ đệ của tri phủ mà không cần thông truyền, cũng không cần người đi theo. Vừa rời khỏi cổng lớn, cậu lập tức rẽ vào một con hẻm nhỏ, còn nhìn ngó xung quanh.

Một cơn gió thoảng qua sau lưng, mắt Kỳ Thù sáng lên, cậu quay lại.

Cố Hàn Giang đã đứng sau lưng cậu.

Hắn vẫn mặc bộ huyền y hôm qua, toàn thân quý khí.

“Sư tôn!” Kỳ Thù bước nhanh qua, “Không phải người nói chờ tới giữa trưa sao, sao lại gọi con ra sớm vậy.”

Làn gió trong viện vừa rồi đương nhiên là do Cố Hàn Giang tạo ra.

Cố Hàn Giang xuống núi lần này là vì muốn trải nghiệm cuộc sống của một người phàm. Hắn không muốn bị nhận ra, cũng không muốn người khác coi hắn như Lăng Tiêu tiên tôn, nên tối hôm qua hắn đã không cùng Kỳ Thù trở về.

Kỳ Thù tôn trọng ý định của hắn.

Vốn cậu còn nghĩ mình có thể cùng sư tôn tới một nơi không ai biết họ, nhưng đã đáp ứng dạy Nhạc gia tiểu thiếu gia kia mấy chiêu tiên thuật rồi, đành phải để sư tôn chờ thêm một chút vậy.

Dù sao thì cậu cũng chỉ dạy nhóc đó hai canh giờ mỗi ngày, thời gian còn lại có thể ở bên sư tôn.

Chỉ không hiểu tại sao còn chưa đến giờ hẹn mà sư tôn đã hẹn cậu ra ngoài.

Hơn nữa trông sư tôn có vẻ…..không mấy vui vẻ.

“Không có gì.” Cố Hàn Giang đưa tay lấy xuống một ngọn cỏ trên tóc Kỳ Thù.

Bản thân Kỳ Thù cũng không để ý thứ này vương trên tóc mình từ khi nào, vừa nói "hả” đã thấy vẻ mặt Cố Hàn Giang nhàn nhạt, một tia sáng xẹt qua đầu ngón tay, ngọn cỏ biến thành bột phấn.

Kỳ Thù: "..."

Một cọng cỏ thôi mà, sao phải vậy chứ?

Cố Hàn Giang thu tay rồi trả lời cậu: “Chỉ là ta muốn gặp em mà thôi.”

“……” Mặt Kỳ Thù đỏ tưng bừng vì câu này.

Lỗ tai cũng nóng lên theo, cậu nhỏ giọng nói: “Con…..con cũng muốn gặp sư tôn.”

Ánh mắt Cố Hàn Giang khẽ động, nét mặt cuối cùng cũng dịu đi.

Hắn vươn tay về phía Kỳ Thù: "Đi thôi."

Kỳ Thù: "Đi đâu ạ?"

“Phàm nhân một ngày dùng ba bữa, giờ là lúc dùng cơm trưa.”

Kỳ Thù cùng Cố Hàn Giang đi trên đường.

Cậu đi chậm hơn Cố Hàn Giang một chút, hơi cúi đầu xuống, bất giác nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau.

Để trải nghiệm sinh hoạt chốn phàm trần này, có lẽ sư tôn đã làm không ít chuyện. Ngay cả việc nhỏ như dắt tay ái nhân đi trên đường mà người cũng học theo.

Chỉ có điều lúc làm những chuyện này, vẻ mặt Cố Hàn Giang vẫn cực kỳ bình tĩnh và nghiêm túc.

Chắc chỉ có Kỳ Thù đang tâm viên ý mã thôi.

Sao cậu lại có thể bị động như vậy nhỉ?

Hơn nữa, tại sao mấy ngày nay cậu cứ luôn chật vật thất thố như vậy trước mặt sư tôn chứ?

Cứ thế thì làm sao bảo vệ được sư tôn?

Đáy lòng Kỳ Thù bỗng dâng lên một nỗi khát khao hơn thua đến khó hiểu.

Cậu bỗng nhiên bước nhanh hơn sư tôn nửa bước, sau đó dắt tay sư tôn của mình.

Cố Hàn Giang: “?”

Kỳ Thù ho nhẹ một tiếng: “Sư tôn, con biết ở con phố bên phải kia có một tửu lâu không tồi, chúng ta tới đó đi.”

Cố Hàn Giang: "..."

Kỳ Thù đã ở thành Lăng Dương được một thời gian, cũng tương đối hiểu rõ tòa thành này rồi. Cậu dẫn sư tôn đến một tửu lâu số một số hai ở đây.

Lăng Tiêu tiên tôn đã nhiều năm không nếm lại đồ ăn của phàm nhân, đương nhiên phải đưa người đi ăn những món ngon nhất.

Kỳ Thù cố ý chọn một nhã gian có thể nhìn xuống đường phố trong thành, rồi gọi một bàn toàn những món chiêu bài.

Trước giờ sư tôn không ăn những thứ này nên Kỳ Thù không biết khẩu vị của người ra sao, đành phải vừa ăn vừa từ từ quan sát rồi ghi nhớ vậy.

Lúc này còn sớm hơn chút so với giờ ăn cơm bình thường, trong quán cũng không có nhiều người, khá an tĩnh.

Kỳ Thù rót một tách trà cho sư tôn: "Trà ở đây không ngon bằng trà ở Côn Luân, nhưng những thứ con mang xuống lần trước đã uống hết rồi, sư tôn thứ lỗi."

“Không sao.” Cố Hàn Giang lắc đầu, “Nếu đã hạ sơn thì không cần để ý những thứ đó.”

Kỳ Thù nhẹ giọng đáp.

“Công tử, mua một bó đi, rất tươi đó.” Ngoài tửu lâu có một nữ tử mặc quần áo cũ nát đang đứng bán hoa.

Những bông hoa hình như vừa mới hái, trên cánh còn đọng sương, chủng loại rất đa dạng, Kỳ Thù thậm chí không thể nhớ hết tên.

Nữ tử đứng ngoài tửu lâu, vừa vặn cách nơi Kỳ Thù ngồi không xa.

Nữ tử còn chào hàng một thực khách khác vừa vào cửa, nhưng đối phương không trả lời. Ngay sau đó, tiểu nhị đã ra ngoài đuổi người: “Không ai mua thì thôi, đừng đứng đây ảnh hưởng các vị khách quan dùng bữa, cút đi.”

Kỳ Thù nhíu mày.

“Ta chỉ đứng ở cửa thôi, sẽ không đi vào.” Nữ tử thấp giọng van xin.

“Không được, ngươi cứ đứng đây thì chúng ta còn buôn bán gì được?” Thái độ tiểu nhị rất ác liệt, “Ngươi có đi không, không đi ta sẽ gọi người đến đuổi ngươi.”

“Ta……”

“Này.” Kỳ Thù gọi một tiếng.

Cậu ghé vào lan can trên nhã gian, nghiêng đầu cười nhẹ với tiểu nhị: "Đừng đuổi cô ấy đi, ta sẽ mua."

Nữ tử nhìn qua, tức khắc ngây ngẩn cả người.

Cô chưa từng thấy người nào đẹp như vậy.

Kỳ Thù đã mở miệng, tiểu nhị kia cũng không tiện nói gì nữa, hắn chậc một tiếng rồi quay về đại sảnh.

Chỉ để lại nữ tử đang sững sờ tại chỗ.

Kỳ Thù cũng không để ý, quay lại cười hì hì với Cố Hàn Giang: “Tự dưng con nhớ, đã rất lâu rồi con không tặng hoa cho sư tôn.”

Rời khỏi Côn Luân ba năm, cứ mỗi một nơi cậu đến là mỗi ngày cậu đều hái một bó hoa tươi.

Sau đó cậu dùng thuật pháp biến hóa ra một con linh điểu, ngậm bó hoa đó vượt qua thiên sơn vạn thủy, đưa tới Linh Hư động nơi sư tôn bế quan.

Tặng một lần rồi cả ba năm đều như vậy.

Cho đến khi nhận được tin tức từ Côn Luân về việc yêu tà quấy phá ở núi Vụ Ảnh, cậu hồi sư môn, trừ yêu, sau đó cũng quên mất chuyện này.

“Bó hoa sau cùng con gửi tặng sư tôn chính là hái từ núi Vụ Ảnh đó.” Kỳ Thù nói, “Nhưng chắc sư tôn sẽ không biết đâu.”

Lo sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của sư tôn nên linh điểu chỉ mang hoa tới cửa Linh Hư động. Linh Hư động rất lạnh, hoa tươi cũng chẳng được mấy ngày, đương nhiên sư tôn sẽ không biết.

Hơn nữa, cậu cũng không chắc linh điểu có thể lông tóc vô thương mà về tới Côn Luân.

Cố Hàn Giang rũ mắt không đáp, nữ tử kia ôm sọt hoa tới, rụt rè hỏi: “Công tử…..ngài muốn mua bao nhiêu?

“Để ta xem xem có những loại hoa gì.” Kỳ Thù rướn người chọn lựa trong sọt hoa.

Động tác này phải tiến lại gần chút, nữ tử nhìn cậu, khẽ đỏ mặt.

“Cái này có vẻ đẹp, sư tôn thấy sao……”

Kỳ Thù còn chưa nói xong đã bị người túm ngồi lại chỗ cũ.

Cố Hàn Giang không biết từ lúc nào đã đến phía sau cậu, hắn đặt một tay lên vai Kỳ Thù, lạnh lùng nói với nữ tử: "Ta lấy toàn bộ, ngươi đi đi."

Cả tu chân giới này cũng chưa từng có ai chịu được ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Tiêu tiên tôn, nữ tử bị hắn trừng mắt kia sợ tới mức phát khóc, hoảng loạn đến mức quên cả lấy lại sọt, cầm ngân lượng của Cố Hàn Giang rồi quay người chạy mất.

Cố Hàn Giang cầm sọt hoa, nhẹ nhàng đặt bên cạnh Kỳ Thù.

Hai người một ngồi một đứng, tay của Cố Hàn Giang vẫn đặt trên vai Kỳ Thù, qua lớp y phục, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên đôi tay ấy, tựa như tảng băng vạn năm không thể tan.

Kỳ Thù ngước nhìn hắn, đôi mày vô thức nhíu lại.

Tay sư tôn…..trước kia có lạnh như vậy đâu?

Không quá thích hợp.

Kỳ Thù nghĩ thầm.

Sư tôn cậu có tiếng là hỉ nộ vô thường, không bao giờ biểu lộ cảm xúc, càng sẽ không bao giờ hung dữ với một nữ tử phàm nhân như vậy.

Hơn nữa, lần này hạ sơn, những hành vi của sư tôn cũng rất kỳ lạ.

“Sư tôn, người có phải…..”

Kỳ Thù chần chừ mở miệng, nhưng Cố Hàn Giang không để ý, chỉ quay người ngồi lại vào chỗ đối diện.

Giọng Kỳ Thù bỗng ngừng bặt.

“Em nói gì?” Cố Hàn Giang ngồi xong mới hỏi lại.

Kỳ Thù mấp máy môi, không nói nên lời.

Khi sư tôn quay người, cậu đã trông thấy gì đó ở phía sau hắn.

Hình như là…..một sợi tóc trắng. 

Bình luận

Truyện đang đọc