HƠN CẢ HÔN NHÂN

Thấy xe của Chu Cẩn Vũ dừng lại ở đó, Hạ Chân Ngọc khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh, may mắn là trên đường không có một ai, cô bước nhanh chạy qua rồi ngồi lên xe, sau đó trực tiếp hỏi Chu Cẩn Vũ: “Làm sao anh lại đến đây?”

Chu Cẩn Vũ nghiêng người hôn Hạ Chân Ngọc một chút rồi mới nói: “Nhìn vẻ mặt em lúc vừa rồi thật là có chút lưu luyến không rời nhỉ?”

Bị Chu Cẩn Vũ lái câu chuyện sang một hướng khác, Hạ Chân Ngọc liền quên mất câu hỏi vừa rồi, cô nói: “Đây là điều đương nhiên, sống chung một thời gian dài tự nhiên là có tình cảm.”

Giọng nói của Chu Cẩn Vũ càng thêm nhẹ nhàng: “Đúng vậy, cho dù là nuôi dưỡng một con chó, thì sống một thời gian dài cũng có tình cảm.”

Hạ Chân Ngọc cực kỳ tức giận liếc mắt nhìn anh, anh có cần phải nói những lời làm tổn thương người khác như thế không?

Cô bảo Chu Cẩn Vũ mau chóng lái xe, nơi này cách nhà họ Lý gần như vậy, lại còn là ở trước cổng cơ quan Lý Nguy, cho dù là trong lòng cô đã có những tính toán những cũng không muốn làm phức tạp hơn nữa.

Chu Cẩn Vũ lái xe rời đi, Hạ Chân Ngọc hỏi anh: “Công việc của anh sao lại nhàn hạ như vậy? Thị trưởng hẳn là phải bề bộn nhiều việc chứ? Hiện tại vẫn còn đang trong giờ làm việc đó.” Đừng nói là giờ làm việc, cho dù là sau khi tan tầm Chu Cẩn Vũ cũng có thể phải đi xã giao rất nhiều, thời gian trước mỗi lần cô trông thấy anh không phải đều là đang ăn cơm uống rượu sao?

“Có Phó thị trưởng, còn có vị thị trưởng họ Triệu nữa, không phải là em không biết chứ? Đúng là công việc rất bận rộn, nhưng mà vì bé cưng ngoan của chúng ta, chút thời gian ấy vẫn cần phải có.” Nói xong tay phải của anh liền với qua đặt lên trên đùi Hạ Chân Ngọc nhéo nhéo hai cái.

Vì cô sao? Cô lại không bảo anh đến đây, Hạ Chân Ngọc hất tay anh ra nói: “Anh chú ý lái xe đi, đừng làm loạn nữa, tôi đương nhiên biết thị trưởng là ai. Đúng rồi, từ nay về sau anh có thể không lái chiếc xe này tới tìm tôi được không? Vừa nhìn chiếc xe này liền biết là ai rồi.

Chu Cẩn Vũ nở nụ cười: “Giờ em mới biết được điều này sao, không có chuyện gì! Tất cả đều biết là xe của anh, nhưng lại không biết em là ai thì em sợ cái gì.”

Hạ Chân Ngọc nói: “Vậy ngộ nhỡ tình cờ gặp người quen thì sao, dù sao nếu anh còn tiếp tục lái chiếc xe này nữa thì tôi sẽ không ngồi.”

Chu Cẩn Vũ ở trong đầu nghĩ đến những chiếc xe của mình, đều là những chiếc xe có thương hiệu rất dễ làm người khác chú ý, chỉ có một chiếc Audi là nhãn hiệu rất bình thường, vì thế đáp ứng với Hạ Chân Ngọc là sẽ đổi xe, tiếp theo lại bắt đầu nói đùa: “Việc này khiến cho anh giống như là kim ốc tàng kiều thế nhỉ.”

Anh đúng là tiểu tam mà, tiểu tam hàng thật giá thật! Hạ Chân Ngọc không nói, nhưng trong lòng nghĩ đến thân phận của Chu Cẩn Vũ liền cười trộm một chút.

Chu Cẩn Vũ quét mắt liếc nhìn cô, thừa dịp lúc dừng lại ở đèn đỏ anh liền ghé người sang áp sát vào Hạ Chân Ngọc hỏi: “Bé cưng ở chỗ này hé miệng cười trộm vui vẻ cái gì đấy?”

Hạ Chân Ngọc cười cười không trả lời, Chu Cẩn Vũ không nói hai lời liền hôn cô, đến khi tín hiệu đèn thay đổi, phía sau có chiếc ô tô bấm còi inh ỏi, Chu Cẩn Vũ mới thong dong điềm tĩnh lái xe rời đi. Hạ Chân Ngọc bị anh hôn có chút hụt hơi, cũng có chút ngượng ngùng liền im lặng ngồi đó không nói gì nữa.

Ngồi trong chốc lát cô mới nhớ đến Chu Cẩn Vũ còn chưa có trả lời câu hỏi vừa rồi của cô, vừa định hỏi lại thì thấy chiếc xe chạy vào trong khuôn viên một tòa nhà, cô có chút tò mò, chẳng lẽ Chu Cẩn Vũ là mang cô đi đến một chỗ ở khác của anh? Đây là tật xấu gì của anh vậy, mỗi lần đến đều đổi một căn nhà, anh định khoe khoang bản thân mình có tiền sao?

Cảnh vật xung quanh tiểu khu tương đối tốt, có cây xanh bãi cỏ, còn có cả một cây cầu nhỏ cực kỳ tao nhã lịch sự. Tòa nhà là một cao ốc nhỏ, hai hộ chung một cầu thang máy, bên trong nhà rất đẹp và tinh tế, phong cách cực kỳ ấm áp, chỉ có điều là không có quá nhiều tầng như Green Lake.

Hạ Chân Ngọc ngồi ở trên ghế sô pha hỏi Chu Cẩn Vũ: “Rốt cuộc là anh có bao nhiêu căn nhà vậy, mỗi lần đều không giống nhau.”

Chu Cẩn Vũ đứng ở bên cạnh nói: “Em thấy căn nhà này thế nào?”

Hạ Chân Ngọc nhìn nhìn bốn phía rồi trả lời: “Đẹp, đương nhiên là đẹp, tuy là phong cách thay đổi rất nhiều nhưng mà quả thật cũng không tệ.” Có tiền đúng là tốt, có thể mua được đủ loại căn hộ lại có thể tha hồ trang hoàng. Hạ Chân Ngọc lại nghĩ tới căn nhà Lý Nguy mua, chỉ có 100 mét vuông mà còn phải vay tiền mới mua được, nhưng mà như thế cũng tốt, dù sao còn có thể mượn tiền, bây giờ mặc kệ là thân thích hay bạn bè có mấy ai muốn cho người khác vay tiền đâu.

Lúc này Chu Cẩn Vũ còn nói thêm: “Đến đây, anh đưa em đi xem các phòng khác.”

Hạ Chân Ngọc không nhúc nhích, vẫn đứng nguyên một chỗ nói: “Không cần đi đâu, nhà của anh tôi đi thăm quan làm cái gì hả?”

Chu Cẩn Vũ cười thần bí nói: “Đây cũng không phải là nhà của anh, em mới là chủ ngôi nhà này, nếu không em dẫn anh đi thăm đi.”

Hạ Chân Ngọc nghe xong “Ồ” lên một tiếng, rồi từ trên ghế sô pha đứng lên, trừng mắt nhìn Chu Cẩn Vũ hỏi: “Anh nói cái gì vậy? Nhà ai?”

Chu Cẩn Vũ không có trả lời xoay người sang chỗ khác đi đến bên cạnh cái bàn cầm lấy một tập giấy đưa tới cho Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc nhận lấy, vừa nhìn thấy màu sắc bên ngoài liền biết là ‘Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà’, cô vội vàng mở ra, liếc mắt nhìn liền trông thấy ở cột quyền sở hữu tài sản ghi tên của cô. Cô có chút không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn Chu Cẩn Vũ nói: “Anh có ý tứ gì?”

Chu Cẩn Vũ ôm lấy hai vai Hạ Chân Ngọc, anh hơi chút cúi đầu xuống, ôn nhu nói: “Anh biết, bất luận anh giải thích như thế nào, em đều sẽ không muốn đến chỗ này, nhưng mà anh không thể kiềm chế được việc này. Bất quá anh chỉ muốn để cho em biết, lần trước anh đã từng nói với em là sẽ không để cho em tiếp tục mệt mỏi như vậy nữa, căn nhà này cách đơn vị em không xa, cũng có vẻ gần với nhà cha mẹ em, nếu em ở tại nơi này thì sẽ không cần đi tới đi lui quãng đường xa như vậy nữa.”

Đúng vậy, tất cả đều rất gần chỉ có nhà họ Lý là xa nhất, nhưng mà không cần nói đến khoảng cách xa hay gần dù thế nào đi nữa thì cô cũng không thể ở lại nơi này được. Ý nghĩ này của Chu Cẩn Vũ thật đúng là rất kỳ quặc. Hạ Chân Ngọc lại có chút ngẩn người mở miệng nói: “Không phải lần trước anh đã nói sẽ suy xét về việc chấm dứt quan hệ giữa hai chúng ta sao?

Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc, vẻ mặt anh như là cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Chân Ngọc, lần trước anh nói sẽ suy xét về mối quan hệ giữa chúng ta, ý là làm gì mới có thể không để cho em bị dằn vặt, ngay cả lúc ngủ cũng không an tâm, cho tới bây giờ anh chưa từng nói qua hai chữ chấm dứt này.”

Hạ Chân Ngọc vẫn là không kịp phản ứng, cô như là độc thoại lại tựa như là nhỏ giọng nói: “A, đó là do tôi hiểu sai sao? Nhưng mà tôi cũng không có khả năng ở lại nơi này, tôi phải ở cùng một chỗ với Lý Nguy.”

Nét mặt Chu Cẩn Vũ trở nên khó lường, giọng nói càng thêm ôn nhu: “Không phải là hắn ta đi công tác rồi sao, trong khoảng thời gian này em có thể ở lại đây, những chuyện khác về sau hãy nói.”

Đầu óc Hạ Chân Ngọc trống rỗng một chút, cô nhìn chằm chằm vào Chu Cẩn Vũ, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ giơ ngón tay chỉ vào Chu Cẩn Vũ lớn tiếng nói: “Đúng là anh! Vừa rồi lúc ở trước cổng phân cục tôi đã nghĩ tới muốn hỏi anh, hóa ra đúng là bởi vì anh mà Lý Nguy mới bị phái đi công tác! Vậy, lần Lý Nguy đi du lịch bất thành đó, cũng là do anh có đúng hay không? Chính là từ khi đó lãnh đạo đơn vị Lý Nguy mới bắt đầu chú ý đến anh ta, anh đúng là điên rồi.”

Chu Cẩn Vũ anh cho rằng hiện tại là xã hội hoàng quyền sao? Lạm dụng chức quyền muốn làm gì thì làm như thế, anh thật cho là có thể một tay che trời, coi nhẹ pháp luật và kỷ luận, coi khinh luân lý đạo đức, anh không sợ sự nghiệp chính trị của anh từ nay về sau sụp đổ sao?

Chu Cẩn Vũ cười cười muốn ôm lấy Hạ Chân Ngọc đang bị kích động, nhưng Hạ Chân Ngọc đẩy anh ra và nói: “Anh đừng đụng vào tôi! Chu Cẩn Vũ, tôi nói cho anh biết, tôi không có khả năng ở lại nơi này, căn nhà này tôi cũng không cần, anh muốn đổi tên hay là bán đi tôi cũng sẽ không có ý kiến, như thế nào cũng đều trực tiếp ký tên! Còn nữa, anh không cần tiếp tục lợi dụng chức quyền cố ý đem Lý Nguy điều đi, chẳng lẽ cả đời anh ta lại không thể thành công?”

Chu Cẩn Vũ hơi chút dùng lực ôm lấy Hạ Chân Ngọc nói: “Đương nhiên là có thể, chờ đến khi hắn ta trở về anh trực tiếp điều hắn đến ngoại thành không được sao?”

Hạ Chân Ngọc không thoát ra được chỉ có thể cố gắng hết sức giãy dụa kéo dài khoảng cách lớn tiếng hô: “Anh có nghe thấy những điều tôi nói hay không, tôi không ở nơi này được, căn nhà này tôi cũng không cần, còn có nếu anh thật sự dám đem Lý Nguy điều đến ngoại thành, tôi sẽ đi cùng anh ta, hơn nữa tôi còn có thể đi đến các ngành liên quan để phản ánh về vấn đề này.”

“Có thể, em đi đi, anh sẽ không ngăn cản em, Ban Tổ chức, Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, Thanh tra bất cứ cơ quan nào cũng được, anh còn có thể đưa cho em số điện thoại của người phụ trách ngành đó, đỡ cho em phải mệt nhọc chạy tới chạy lui, còn chuyện em muốn đi cùng với hắn ta, nhà bọn họ có thể đồng ý cho em từ chức sao?” Chu Cẩn Vũ vẻ mặt buồn cười nói.

Hạ Chân Ngọc nghe xong suýt chút nữa thì tức giận đến mức gần như ngất đi, người đàn ông này cũng quá là kiêu ngạo, chẳng lẽ thật không thể nói rõ lý lẽ được sao? Nhưng mà ngẫm lại một chút, cô đi tố cáo anh về cái gì đây, cô là người đã có gia đình, còn Chu Cẩn Vũ lại là người độc thân, nếu nói ra thì ai tin Chu Cẩn Vũ sẽ vì một người phụ nữ như cô mà lạm dụng chức quyền, cô cũng đâu phải là thiên tiên (người đẹp), với lại hiện tại còn không thể sánh bằng với trước kia, quan hệ nam nữ này hoàn toàn không được tính là chuyện gì rồi.

Hơn nữa, nếu thật sự Lý Nguy bị điều đến ngoại thành, người nhà họ Lý cũng sẽ không để cho cô từ chức. Hiện tại tuy rằng bản thân cô là nhân viên ngoài biên chế, nhưng thực tế đãi ngộ lại tương đối ngang bằng với nhân viên chính thức, có khi thậm chí còn muốn nhiều hơn một chút. Mẹ Lý Nguy làm sao có thể để mặc kệ cho cô đi làm thuê ở bên ngoài làm tăng thêm gánh nặng trong nhà chứ. Huống hồ Lý Nguy bị điều đến địa phương đó cũng sẽ không phải là một địa phương tốt gì, nói không chừng chính là cái huyện cấp tỉnh hoặc là một thị trấn nhỏ muốn liên quan đến ngành cũng không có khả năng.

Đây là sự thật, bản thân cô lại không có năng lực, mỗi bước đi đều phải tính trước nghĩ sau, thất nghiệp không có tiền thì cuộc sống không có cách nào khác trôi qua vì thế Hạ Chân Ngọc gian nan mở miệng nói: “Anh muốn như thế nào?”

Chu Cẩn Vũ đỡ Hạ Chân Ngọc ngồi lại trên ghế sô pha, sau đó anh cũng ngồi ở bên cạnh cô, để cho cô dựa vào trước ngực anh, nói: “Chân Ngọc, hôm nay chúng ta sẽ đem mọi chuyện ra đều nói cho rõ ràng, như vậy em cũng sẽ dễ chịu hơn một chút. Anh biết em hiện giờ rất khó mà tiếp nhận được, lúc trước anh đã nói rồi, anh sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em, nhưng đó là do lúc trước anh không biết hắn ta là một phế nhân, hiện tại giữa anh và em mới thật sự là vợ chồng chân chính, nếu đã là tình huống này, như vậy anh sẽ không cho phép em cùng hắn ta lại tiếp tục phát sinh quan hệ gì nữa, thử nghiệm cũng không thể.”

Hạ Chân Ngọc im lặng dựa vào trước ngực Chu Cẩn Vũ nở nụ cười một tiếng nói: “Thực sự anh không cho phép? Tôi và Lý Nguy là hôn nhân hợp pháp, hơn nữa tôi cũng muốn giúp Lý Nguy chữa khỏi bệnh, bất luận tính từ góc độ nào tôi đều hẳn là phải làm như vậy. Tôi thật sự không thể ở tại nơi này, anh có thể đặt mình vào hoàn cảnh của tôi để suy nghĩ cho tôi được không? Dù thế nào thì anh cũng đều không sao cả, còn tôi, tôi phải làm sao bây giờ?”

Chu Cẩn Vũ nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Hạ Chân Ngọc cất giọng trầm thấp nói: “Chân Ngọc, anh không phủ nhận anh rất thích em, nếu không anh cũng sẽ không làm được bước này, nhưng anh cũng không thể hứa hẹn được với em bất cứ điều gì. Trong khoảng thời gian này em hãy cứ ở đây, căn nhà này anh mua cho em và anh nên anh sẽ không lấy lại nữa. Anh đồng ý với em là sẽ không chuyển hắn ta đi, nhưng mà em cũng phải đáp ứng với anh, không thể để cho hắn ta đụng chạm vào em nữa. Anh biết mình làm như vậy là rất ích kỷ, tuy ràn anh không thể hứa hẹ cái gì, nhưng anh cam đoan cho dù sau này chúng ta không ở cùng nhau, anh cũng sẽ cho em một cuộc sống không phải lo lắng, có được không em?”

Hạ Chân Ngọc đã cực kỳ minh bạch rồi. Đây rõ ràng là Chu Cẩn Vũ muốn cùng với cô yêu đương vụng trộm, còn muốn cô phải thủ tiết vì anh, lại không muốn khiến cho cô ly hôn quấn lấy anh, chẳng lẽ là bởi vì lần đầu tiên của cô là cho anh? Ý nghĩ của người đàn ông này thật sự là tự phụ và kì quái, nhưng mà anh cũng thật là quá hào phóng, căn nhà lớn như vậy nói cho cô là liền cho.

Đầu óc Hạ Chân Ngọc nhanh chóng suy nghĩ biện pháp trả lời, cô biết nếu cô không đồng ý, khi Lý Nguy trở về sẽ bị điều đi nơi khác, nhưng nếu cô đồng ý sống ở nơi này, làm như thế nào mới có thể không bị mẹ chồng và cả cha mẹ cô phát hiện ra. Nếu như Chu Cẩn Vũ chỉ là tham luyến cá nước thân mật (quan hệ tình dục), thế thì cô phải vì bản thân mình mà tính toán cho tốt, nếu như thế mới có thể vì Lý Nguy mà làm một chút gì đó, tuy rằng trước đây thân thể Lý Nguy còn có khuyết điểm, nhưng mà sau đó cô cũng đã làm chuyện thật có lỗi với anh ta không phải sao?

Hai người cứ lẳng lặng ngồi dựa sát vào nhau như vậy, cuối cùng Chu Cẩn Vũ cũng cảm giác được Hạ Chân Ngọc đang ở trong ngực anh hơi chút gật đầu, nhất thời nụ cười giống như ánh sáng mặt trời xuất hiện ở trên mặt anh, Chu Cẩn Vũ cúi đầu hôn lên môi Hạ Chân Ngọc nói: “Bé cưng ngoan, từ nay về sau đây là nhà của hai chúng ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc