HÔN NHÂN THỨ HAI

Chung Văn Nhiễm ở trong phòng thí nghiệm, trải qua quãng thời gian mà anh cho là khó khăn nhất trong cuộc đời mình.

Anh ngày đêm không ngừng nghỉ làm thí nghiệm, dự án hãy còn không hoàn chỉnh, rất nhiều chỗ chỉ cần hơi lơ là một chút thôi cũng có thể xảy ra án mạng, nhưng việc đã đến nước này, anh chỉ có thể gồng hết sức mình làm thí nghiệm này cho tốt, bảo vệ những mạng người trong tay anh.

Anh không thể có sai sót, anh không thể chịu thua bất kỳ thứ gì.

Cũng may ngày thứ hai anh bắt tay vào làm, Viên Bách Xuyên lại gọi điện thoại tới nói: “Tôi cũng không phải kiểu lão già bảo thủ, nghiên cứu khổ cực nhiều giáo sư Chung hãy chú ý giữ gìn sức khỏe, người nhà giáo sư Chung đều đã được thu xếp thỏa đáng, tất cả đều bình yên, có điều…”

Chung Văn Nhiễm biết lão muốn nói cái gì, biết rõ trong lời chưa nói kia của lão đang ẩn giấu bao nhiêu nguy cơ, anh nói: “Tôi biết, rất cảm ơn nguyên soái… giơ cao đánh khẽ.”

Đánh một gậy lại cho quả táo ngọt, làm sao anh lại không biết thủ đoạn thúc ép người này? Hết lần này tới lần khác anh chỉ có thể chấp nhận.

Sau khi cúp điện thoại, Chung Văn Nhiễm tựa lưng vào cửa, đối mặt với omega trong lồng sắt, giây phút ấy quả thực muốn cứ thế ngất đi còn hơn là bị hành hạ dài đằng đẵng mà chẳng thể thấy tận cùng thế này.

Sự tình chuyển biến phát sinh vào nửa tháng sau, Chúc Diệu Uyên bỗng chủ động muốn gọi điện cho Viên Bách Xuyên.

“Tôi đã nghiên cứu ra phương pháp chuyển đổi giới tính từ omega thành beta, phương pháp không giống với trước kia, lần này chỉ cần một mình omega là có thể hoàn thành.”

Giọng điệu của Viên Bách Xuyên lại rất kỳ quái: “Omega chuyển thành beta? Thế giới tính khác thì sao?”

Chung Văn Nhiễm hoài nghi nói: “Sao cơ?”

“Tôi hỏi cậu,” Giọng Viên Bách Xuyên âm trầm, “Giới tính omega chuyển đổi thành alpha đâu? beta chuyển thành omega đâu? Tại sao hết lần này tới lần khác đều là omega biến thành cái thứ beta vô dụng vậy!”

Chung Văn Nhiễm muốn nói với lão, mỗi sinh mạng đều có giá trị tồn tại, cho dù số lượng beta nhiều nhưng bọn họ cũng ở đây vì xã hội này mà cống hiến, vì nguyên soái như lão mà lao động, cũng không phải mà vô dụng.

Thế nhưng thóp đang bị người ta nắm giữ, anh nuốt xuống cơn chán ghét vô cùng tận, ấn lòng bàn tay, giữ vững bình tĩnh: “Tôi tưởng rằng ngài biết, trước mắt phẫu thuật chuyển đổi giới tính trong đế quốc chỉ có omega biến thành beta, còn lại tất cả đều chưa khai phá, là lĩnh vực chưa biết.”

Viên Bách Xuyên dần dần phát cáu: “Vậy thì đi nghiên cứu ngay!”

Lần này Chung Văn Nhiễm rất dứt khoát: “Xin lỗi, cho dù ngài có giết hết cả nhà tôi, tôi cũng vẫn là không làm được.”

Viên Bách Xuyên lặng yên phút chốc, đột nhiên cười: “Cậu chắc chắn?”

Trong chớp mắt sống lưng Chung Văn Nhiễm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trên tay anh còn có máu tươi vừa làm phẫu thuật xong dính lên, chính là của một omega trong lồng sắt, lúc này omega đó đang nằm trước mặt anh, khuôn mặt còn sót nỗi hoảng sợ nhìn anh chằm chằm, ánh mắt giống như đang nhìn vào thần chết.

Nhưng rồi cuối cùng anh chẳng nói thêm một câu nào, yên tĩnh chờ Viên Bách Xuyên cúp điện thoại, mãi đến khi có người mang điện thoại đi anh mới ngồi sụp xuống đất như mất hết sức sống.

Anh đột nhiên đứng thẳng dậy, đi tới hướng lồng sắt, omega trong lồng lập tức kinh hồn táng đảm như chim sợ cành cong, run lẩy bẩy ôm mình thành một cục rúc trong góc lồng.

Chỉ có Dương Gia giống như bị mọi người xa lánh, cậu ta ngồi im không mảy may sợ hãi, ngẩng đầu lên đối mặt với Chung Văn Nhiễm.

Chung Văn Nhiễm hướng về phía bọn họ nhẹ nhàng nói: “Mọi người không cần phải sợ, phẫu thuật thành công rồi, người kia không có chết, tôi cũng sẽ không để cho mấy người xảy ra chuyện.”

Dương Gia bỗng nhiên bò dậy, bám lên thanh sắt trước mặt, nói: “Văn Nhiễm, anh phẫu thuật cho tôi đi.”

Chung Văn Nhiễm cảm thấy hơi kinh ngạc: “Tạm thời Viên Bách Xuyên sẽ không đến làm khó dễ mọi người, cậu không cần thiết phải như vậy.”

“Không,” Dương Gia lắc đầu, có ưu tư gì đó chợt trào lên nơi đáy mắt, “Tôi không giống với những omega bị cưỡng ép bắt tới đây này, tôi tự muốn trở thành beta.”

Nhất thời Chung Văn Nhiễm có rất nhiều câu hỏi, nhưng lời quá nhiều, không biết mở miệng ra sao.

Hai người lặng yên đối mặt, anh suýt chút nữa đã cứ vậy mà đồng ý.

Nhưng chưa đợi được đến khi anh chạm vào lồng, bên ngoài cửa phòng thí nghiệm truyền tới một loạt tiếng bước chân ầm ĩ, ngay sau đó, cửa phòng thí nghiệm được mở ra___trong cả cuộc đời, cái giây phút anh quay đầu này, có thể ghi chép vào lịch sử cuộc đời anh.

Người anh ngày ngóng đêm mong, nằm mơ cũng tưởng niệm cứ như vậy xuất hiện trước mặt anh mà chẳng hề báo trước.

Anh ngây ngẩn cả người, ngay cả hô hấp cũng quên mất, ngay cả chớp mắt cũng chẳng dám, chóp mũi chua xót, lỗ tai ù lên, đến tận khi Chúc Diệu Uyên chạy về phía anh, anh mới run run môi, cũng loạng choạng chạy về phía trước.

Va vào lồng ngực quen thuộc, anh há to miệng như là muốn gào khóc thật to, nhiều ngày buồn tủi uất ức bùng nổ hết thảy trước mặt người trong lòng, Chúc Diệu Uyên ôm lấy đầu anh, không ngừng hôn lên đỉnh đầu anh, hốc mắt đỏ ửng dỗ dành: “Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi Nhiễm Nhiễm của em, em tới trễ.”

Hành lang truyền tới tiếng người đang gào thét, bọn họ không có thời gian vuốt ve nhau, Chúc Diệu Uyên ra khỏi ngực hắn, mắt ngấn lệ: “Sao em tìm được anh? Sau khi tìm được sao lại vào đây được vậy?”

“Em đi cầu thầy hướng dẫn của anh, ông ấy nói cho em biết chuyện anh xảy ra gần đây, em cứ tra rồi tra, hai ngày trước em mới tra tới nơi này, vữa nãy em thuê người tạo hỗn loạn rồi nhân cơ hội tiến vào đây.”

Lúc này Chung Văn Nhiễm mới phát hiện hắn cũng mặc đồ cách ly giống người bên ngoài.

“Đi mau,” Chúc Diệu Uyên kéo anh, “Bị phát hiện là nguy mất.”

Nhưng Chung Văn Nhiễm không yên tâm những người trong lồng kia, khi Chúc Diệu Uyên kéo anh đi mất anh cứ liên tục quay đầu lại nhìn.

Nhưng cuối cùng anh cũng không vượt qua được khát vọng rời khỏi chốn ngục tù này, người nhà của anh còn đang chờ anh, anh không thể tiếp tục ngồi yên ở nơi này chờ chết, chỉ có thể ra ngoài trước rồi nói tiếp.

Dương Gia cứ mãi nhìn anh, anh hổ thẹn khôn xiết, môi khẽ mở, không tiếng động nói: “Tôi sẽ đến cứu mọi người.”

Lúc ấy họ vẫn không biết cuối cùng câu nói ấy lại trở thành lời nói suông mà thôi.

Khi hai người lăn lộn ra khỏi công xưởng, công xưởng lại đột nhiên nổi lên hỏa hoạn, trận lửa này đột nhiên xuất hiện không thể giải thích được, có thể là công nhân làm đổ dung dịch hóa học, có thể là có người cố ý phóng hỏa, nhưng rốt cuộc lửa bùng to lên như thể nào không ai biết được.

Chung Văn Nhiễm xoay người, kiếp sợ đến nỗi năm giác quan tê liệt. Anh nhìn dòng người vội vã chạy ra ngoài, nhớ đến những người còn trong phòng thí nghiệm, trái tim đột nhiên sụp đổ, hất tay Chúc Diệu Uyên ra muốn xông vào bên trong!

Lúc này Chúc Diệu Uyên ôm lấy anh từ đằng sau, vội la lên: “Anh làm gì vậy?!”

Chung Văn Nhiễm như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Chúc Diệu Uyên! Bên trong còn có người… những omega đó bị nhốt không ra được, làm sao bây giờ… làm sao bây giờ…”

Chúc Diệu Uyên luôn là người bình tĩnh nhất trong hoảng loạn, hắn đẩy Chúc Diệu Uyên vào một nơi an toàn, “Anh đi trước đi, trốn xa một chút, trốn càng xa càng tốt.”

Giọng Chung Văn Nhiễm mang theo nức nở: “Anh không đi, anh không thể đi!”

Anh hiếm thấy một lần bướng bỉnh, nhưng lại là tại thời khắc chết người này, Chúc Diệu Uyên và anh tranh chấp không ngừng, trong lúc gấp rút hắn đột nhiên nhẫn tâm đẩy anh một cái, nói: “Nếu anh dám đi theo em vào, em sẽ lập tức ly dị chia tay anh!” Ngay sau đó chẳng thèm quay đầu mà vọt vào biển lửa.

Chung Văn Nhiễm té ngã trên mặt đất, văng lên một trận bụi bay, còn ăn đầy miệng đất, đến khi anh lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên, Chúc Diệu Uyên đã chỉ còn lại bóng lưng nhỏ bé, bấy giờ công xưởng lại truyền tới một tiếng nổ vang, anh kinh hoảng tột độ, cuối cùng gào thét thất thanh: “Chúc Diệu Uyên! Em quay lại cho anh! Quay lại!”

Thế nhưng chẳng ai đáp lại anh, chỉ có từng luồng gió nóng thổi tới, trầy da gò má anh, cái nóng bỏng che trời lấp đất như trên trời cùng lúc có đến mấy mặt trời đang thiêu đốt, có thể khiến cho da thịt nóng đến mức phồng rộp lên. Tiếng nổ, tiếng sụp đổ, tiếng người kêu rên gào khóc giống như nhạc tang từ không gian khác truyền đến, chui vào lỗ tai anh, anh bò dậy, chỉ cảm thấy ruột gan như muốn nứt ra.

“Chúc Diệu Uyên?” Hồi lâu sau, anh khẽ gọi, bờ môi tứa máu vì ngã, nước mắt như những viên trân trâu rơi xuống.

Sợi rơm cuối cùng đè chết con lạc đà rốt cuộc cũng oanh oanh liệt liệt mà rơi xuống, nhiều ngày nơm nớp lo sợ bỗng nhiên mất trọng lực, hai mắt anh tối sầm, lảo đảo muốn ngã xuống, bóng lưng kia càng lúc càng xa, khói đen cuồn cuộn bay lên cùng với ngọn lửa thâu tóm hết thảy, trở thành dấu ấn vĩnh hằng trong ký ức.

~ Hết chương 52 ~

Bình luận

Truyện đang đọc