HÔN NHÂN THỨ HAI

“Vẫn chưa tỉnh?”

“Chưa.”

Không khí khô thoáng, ánh nắng tươi sáng, trong phòng yên tĩnh  không tiếng động, chỉ có Chúc Diệu Uyên canh giữ trước giường, đuổi  Trương Thông đến thăm đi, cầm tăm bông thấm ướt môi Chung Văn Nhiễm.

Đây là ngày thứ ba Chung Văn Nhiễm hôn mê.

Động tác của hắn hết sức tỉ mỉ trang trọng, giống như cả trời đất này chỉ còn lại một chuyện cần hắn phải làm vậy, chính môi hắn đẫ khô nứt ra máu nhưng hắn lại chẳng cảm thấy gì, mắt cứ dừng lại trên lông mi Chung Văn Nhiễm đếm một lần lại một lần.

Bởi vì Viên Bách Xuyên, hắn không thể đưa Chung Văn Nhiễm vào bệnh viện, chỉ có thể tạm thời sắp xếp cho anh ở nhà, mua chuộc mấy bác sĩ tư nhân đến khám, còn mua dụng cụ chữa bệnh cao cấp trong bệnh viện.

Cái đêm Chung Văn Nhiễm hôn mê ấy, hắn đã muốn giết chết Đan Văn Thịnh, nhưng Chung Văn Nhiễm còn đang hôn mê, phẫu thuật là hắn làm, không ai hiểu rõ tình hình cụ thể hơn hắn nên đành tạm thời kiềm chế sát tâm xuống.

Nhưng đã ba ngày rồi, sụp đổ cũng đã sụp đổ, phát điên cũng đã phát điên, Chung Văn Nhiễm vẫn cứ không tỉnh lại.

Mấy lần hắn hận không thể van cầu Chung Văn Nhiễm xin đừng hành hạ hắn nữa, hãy cho hắn được thống khoái, ba ngày nay mỗi một phút một giây với hắn mà nói tựa như lăng trì, rút cạn toàn bộ sức sống của hắn.

Lại có người tới gõ cửa, hắn nghiêng đầu, tử khí nặng nề nói: “Vào.”

Đẩy cửa vào chính là Trình Oánh, mấy ngày nay cô làm ống truyền tin cho Chúc Diệu Uyên, chạy qua chạy lại hai đầu nhà Chúc, bận rộn đến nỗi vắt chân lên cổ mà làm, may mà cô là một người làm việc lanh lợi, bận rộn hơn đi nữa cũng không gây sai sót.

“Chúc tổng,” giọng cô có chút thấp thỏng, “Vị Viên thiếu gia kia gửi cho ngài thư chiêu mộ, hỏi ngài còn góp sức hay không.”

Bởi vì thành phố Viên Bình Giang đối với Chúc Diệu Uyên mà nói quá xa lạ, ăn nhờ ở đậu không thoải mái, thế nên mới muốn đưa Chung Văn Nhiễm chuyển về nhà mình.

Nhưng việc rời đi này lại là trong giai đoạn quan trọng, Viên Bình Giang khó tránh khỏi nảy sinh vào phần bất mãn với hắn, chỉ có điều nhìn thái độ hắn cương quyết nên mới không đưa tay ngăn cản.

Chúc Diệu Uyên nghe vậy, nhớ tới đầu sỏ đã hại Chung Văn Nhiễm, giọng uy nghiêm: “Góp, sao lại không góp?” Cô mang tất cả vốn lưu động của công ty cho gã, không giết chết được Viên Bách Xuyên, tôi tự mình qua đó giết hắn.”

Nhà hắn tuân thủ pháp luật, cho dù có tiền cũng chưa từng nuôi tư binh, đến loại thời điểm này, ngoại trừ lợi dụng Viên Bình Giang cũng chỉ có cá chết lưới rách.

Nếu là bình thường, đến mức cá chết lưới rách hắn tuyệt đối không nỡ, nhưng nay Chung Văn Nhiễm sống chết không rõ, dù cho hắn có phải lên núi đao xuống biển lửa, cũng phải róc xương lão khốn nạn không bằng heo chó này.

Thế nhưng khi trái tim bắt đầu dần dần chìm vào trong hắc ám, bàn tay hắn đang nắm lấy hình như khẽ động đậy, hắn lập tức hồi hồn.

Những ngày qua hắn đã xuất hiện loại ảo giác này vô số lần, nhưng khi nhìn kỹ lại Chung Văn Nhiễm vẫn chẳng có động tĩnh, lúc này hắn cũng tưởng như những lần trước, đôi mắt đỏ bừng lên, trong con người tràn ngập chán nản.

Nhưng một lát sau, bàn tay kia lại khẽ động.

Hắn bỗng liếc nhìn lên mặt Chung Văn Nhiễm, khuôn mặt ấy vẫn tái nhợt như thường lệ, hàng mi vẫn buông xuống, nhưng trong không gian yên tĩnh này khiến cho huyết mạch hắn chảy mạnh, đầu ngón tay khẽ run rẩy, khàn giọng hỏi Trình Oánh: “Vừa nãy… anh ấy cử động rồi?”

Trình Oánh không nhìn rõ, hé miệng muốn trấn an hắn, nhưng chưa đợi cô mở miệng, mí mắt Chung Văn Nhiễm dưới cái nhìn chăm chú của hai người nhẹ nhàng vén lên, rồi lại chậm rãi khép lại.

Chúc Diệu Uyên bật người dậy, nín thở tập trung.

Hắn không nỡ chớp mắt, không dám nói lời nào, cả người căng như dây đàn, dưới cái nhìn chăm chú nóng bỏng cộng thêm kích động của hắn dần dần mở mắt ra, tất cả hình ảnh lướt qua từng cái từng cái một như đèn kéo quân trong đầu anh không ngừng, khiến đầu anh đau như sắp nứt.

“…Chúc Diệu Uyên?” Hồi lâu sau, anh hổn hển keo lên.

Chúc Diệu Uyên nhìn anh, nước mắt đột nhiên chảy xuống, hắn cúi người ôm lấy anh thật chặt.

“Anh nhớ lại hết rồi,” Chung Văn Nhiễm nghiêng đầu, hôn vành tai hắn, “Anh nhớ lại hết rồi.”

Nào có gì mà chồng trước.

___vẫn luôn mà Chúc Diệu Uyên mà.

Chúc Diệu Uyên nhiều ngày thấp tha thấp thỏm cuối cùng cũng được buông xuống, ngay cả có cấp dưới ngay cạnh cũng không thèm quan tâm, khóc xong rồi vẫn không buông tay anh ra, ôm lấy Chung Văn Nhiễm hôn như chưa bao giờ được hôn, đến mức Trình Oánh không chịu nổi nữa lúng túng chọn cách tránh đi.

Chung Văn Nhiễm ngửa đầu chịu đựng những cái hôn hung bạo của hắn, đầu lưỡi nếm được chút vị máu tanh, còn tưởng rằng là chính mình nhưng anh lại không hề có ý muốn đẩy Chúc Diệu Uyên ra hết.

Dù cho bây giờ Chúc Diệu Uyên có ăn sống anh ngay tại chỗ, anh cũng sẽ không phản kháng.

Sau khi môi lưỡi tách ra tạo ra sợi chỉ bạc, Chúc Diệu Uyên tựa vào trán Chung Văn Nhiễm, trong mắt là niềm vui sướng đến hoảng hốt sau cơn đau đớn tột cùng.

Sau khi Chúc Diệu Uyên tách môi ra lại cúi đầu muốn hôn, Chung Văn Nhiễm vẫn dịu ngoan mà nâng môi lên cho hắn, khóe mắt đỏ hồng một mảng.

Bọn họ cứ thế quấn lấy nhau thân thiết, Chung Văn Nhiễm hàm hồ nói: “Anh nhớ lại rất nhiều những chuyện vui vẻ và đau lòng, phần lớn trong đó đều có em.”

Chúc Diệu Uyên ôm lấy anh, “Anh có thể tỉnh lại em đã thỏa mãn lắm rồi.”

“Anh nhớ pháo bông ngày chúng ta ở bên nhau kia, nhớ cái nắng gắt bên ngoài cửa cục dân chính,”giọng Chung Văn Nhiễm dần dần nghẹn ngào, “Nhớ lại kẻ đáng hận, còn có ba mạng người cuối cùng anh vẫn không bảo vệ được___ cha mẹ anh, em gái anh.”

Sau khi Chúc Diệu Uyên khôi phục lại được trí nhớ cứ chậm chạp không chịu nói với anh những chuyện trước kia, chính là vì không muốn khiến anh phải chịu đựng những cừu hận này, nhưng người thân chính anh bị hại, còn anh vẫn tỉnh tỉnh mê mê không hề hay biết như chuyện cười vậy. Hắn không ngừng rối bời, cuối cùng vẫn để vận mệnh thay hắn chọn lựa.

Chung Văn Nhiễm vùi sâu vào trong ngực hắn, lớp mặt nạ lạnh lùng đã hoàn toàn bị đập nát, thời khắc này anh sợ hãi, bất an, thương tâm tuyệt vọng tới cùng cực.

Thù của anh… nên làm thế nào mới tốt đây?

Lúc này Trình Oánh lại một lần nữa đẩy cửa vào, lần này có chút vội vã, đến cửa cũng quên gõ: “Chúc tổng, tất cả vốn lưu động của công ty giai đoạn hiện tại đều đã chuyển cho Viên thiếu gia, vừa nãy gã gửi thư tới, nói rằng tối nay bắt đầu hành động.”

Chung Văn Nhiễm dựng thẳng người dậy, hỏi Chúc Diệu Uyên: “Hành động gì?”

Chúc Diệu Uyên nào biết được tên điên này?

Nhưng hắn biết mục đích cuối cùng của Viên Bình Giang chỉ có một___ đó chính là giết chết Viên Bách Xuyên.

~ Hết chương 53 ~

Bình luận

Truyện đang đọc