HÔN SAI 55 LẦN

Anh thật sự yêu cô a, tuy nhiên không ai dạy cho anh, như thế nào đi yêu một người, cuối cùng anh không phải là cái loại đàn ông tính tình bình thường, yêu đến vô oán vô hối, yêu đến bất kể cô làm cái gì cũng đi so đo..

Anh yêu, là nhỏ mọn như vậy, hẹp hòi đến đáy mắt của cô không có anh, anh sinh khí, đáy lòng của cô là người khác, anh lại sinh khí.

Nhưng là anh thật sự hi vọng cô có thể vui vẻ, thích cô có thể hạnh phúc.

Anh nằm mơ cũng muốn làm cho cô mở miệng, hướng về phía anh chân thực nói ra đáy lòng cô, không phải là ngụy trang cũng không phải là che dấu lời thật lòng.

Hiện nay, cô rốt cuộc đã mở miệng.

Này nhẫn tâm làm sao, để cho anh cự tuyệt, thứ anh ngày nhớ đêm mong, rốt cuộc nhìn đích xác!

Nhưng là... Làm sao có thể để cho anh gật đầu, nói đồng ý?

Cố Khuynh Thành khi tỉnh lại, ánh nắng ngoài cửa sổ đã lặn về phía tây, mở mắt, nhìn qua là một mảnh tuyết trắng, cô có chút mờ mịt hị vọng lên cảnh tượng trước mặt, một chốc, không có kịp phản ứng, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, cho đến khi Trần Mặc Thâm ngồi ở một bên, vẫn coi chừng dùm cô, đã thấy cô tỉnh lại, đứng lên, đi tới, lên tiếng nói một câu: "Tỉnh?"

Cố Khuynh Thành lúc này mới khẽ đảo mắt, thấy Trần Mặc Thâm, cô theo bản năng bật thốt lên một câu: "Anh tại sao lại ở chỗ này?"

Nhưng ngay sau đó, chuyện buổi tối hôm qua xảy ra, mới giống như là một bộ phim, ở trong óc của cô triển khai.

Trần Mặc Thâm nghe được Cố Khuynh Thành hỏi, đáy mắt thoáng hiện một tầng bị thương, lại không lên tiếng, chẳng qua là giơ tay lên, nhấn chuông: "Tôi gọi bác sĩ quá tới kiểm tra một chút."

Cố Khuynh Thành lúc này mới nhớ tới, buổi tối hôm qua sau khi mình và Đường Thời làm chuyện đó, bụng đau đớn, còn chảy ra máu, Cố Khuynh Thành chợt từ giường bệnh ngồi dậy, ôm ống tay áo Trần Mặc Thâm, nhanh chóng hỏi: "Con của tôi đâu? Con tôi đâu?"

"Con em vẫn còn. " Trần Mặc Thâm cho Cố Khuynh Thành một nụ cười yên tâm: "Bác sĩ nói, tối hôm qua có thể là em quá xúc động, còn có..."

Trần Mặc Thâm nói tới đây, nghĩ đến bác sĩ đối với mình khiển trách một câu kia "Biết vợ của mình mang thai, sao còn làm!", sau đó hắng giọng một cái, tránh được câu nói kia, nói tiếp đi: "Nói tóm lại, chính là động thai, sau đó mới đau bụng, bác sĩ đã kê thuốc, chỉ cần tâm tình ổn, cẩn thận chăm sóc mấy ngày, liền không có chuyện gì rồi."

Trần Mặc Thâm vừa mới dứt lời, bác sĩ liền bước vào phòng bệnh, đơn giản làm một cái kiểm tra cho Cố Khuynh Thành, mở miệng nói: "Không có vấn đề gì, có thể làm thủ tục xuất viện rồi, chẳng qua tốt nhất về nhà yên lặng nằm, không được vận động kịch liệt."

Hai người liên tục cho Cố Khuynh Thành đáp án khẳng định, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Mặc Thâm lễ phép đem bác sĩ đưa ra phòng bệnh, xoay người, thấy Cố Khuynh Thành đưa tay để tại trên bụng chính mình, ngó chừng vách tường tuyết trắng ngẩn người.

Trần Mặc Thâm đi tới bên giường bệnh, đứng trong chốc lát, mới mở miệng hỏi: "Chuyện em mang thai, anh ta biết không?"

Cố Khuynh Thành mắt cũng không nháy một cái, bất động như cũ, qua một lát, mới nhẹ nhàng mà lắc đầu: "Anh ấy không muốn đứa bé này."

Cố Khuynh Thành vừa nói ra những lời này, liền nghĩ đến buổi tối hôm qua, Đường Thời dùng như vậy và thái độ lãnh đạm, hướng về phía cô dứt khoát mà nói.

...

Bình luận

Truyện đang đọc