KẾ HOẠCH LÀM BỐ


Trời có vẻ vẫn còn sương, trời sắp lập đông còn gì. Tuấn cảm nhận được trời đã sáng nhưng anh không muốn mở mắt ra vì anh đang cảm nhận được cái gì đó ấm áp, giống như cảm giác nằm trong chiếc chăn mà ở bên dưới anh được ôm lấy Thư vào lòng.
Giấc mơ đẹp chăng?
Không. Chỉ đơn giản là một khoảnh khắc gợi nhớ. Tuấn mở mắt ra, thì ra cả đêm qua anh không vào nhà thật. Nhưng lạ một điều là tại sao nằm dài trên xích đu tự nhiên lại có một chiếc chăn ấm có thi thoảng mùi nước hoa như thế này. Tuấn gãi đầu, ngủ thì ngon thật nhưng toàn thân ê ẩm và khó chịu vô cùng. Chỉ mới 5h30’, Tuấn lồm cồm ngồi dậy, đem cái chăn mở cửa vào nhà. Vừa mở cửa đã thấy Minh Thư ăn sáng, Tuấn thấy rõ có phần của anh, một đêm say xỉn mà nhìn thấy cháo hành thì ngon tuyệt. Lòng đỏ trứng gà trong hấp dẫn thật. Tuấn vừa ngồi xuống thì Minh Thư lập tức đứng dậy. Kỳ Tuấn hỏi:
- Sao thức sớm vậy?
Không nghe thấy câu trả lời từ Minh Thư. Anh lại hỏi:
- Còn giận anh sao?
Biết chắn chắc Thư sẽ không trả lời, Tuấn lại tiếp tục hỏi thêm một lần nữa:
- Cháo ngon lắm! Là em nấu hả?
- Không lẽ là Phương My.
Kỳ Tuấn trừng trừng nhìn Minh Thư tay anh bóp chặt ly nước, cô cùng giương ánh mắt đó nhìn anh. Kỳ Tuấn có vẻ rất giận dữ, mặt anh đỏ bừng lên nhưng rồi một thoáng lại dịu xuống. Tuấn bỏ lên phòng và không ăn nữa. Minh Thư vẫn rất bực mình chuyện hôm qua nên cô muốn làm thế cho thỏa cơn giận. Không ngờ Kỳ Tuấn chỉ im lặng và bỏ đi không nói gì hết.
Hôm nay là ngày Đàm Phúc ra tòa, Kỳ Tuấn cũng đến để xem ông bạn thân ra sao. Anh chàng ngang ngược cỡ nào hôm nay cũng có chút lo lắng, cứ thỉnh thoảng ngoái lại đằng sau nhìn như tìm kiếm ai kia. Ông Phan véo tai Đàm Phúc:
- Tập trung vào.
- Thầy, đây là ở tòa mà. Mọi người ở đây biết em đấy.
- Mà sao bên nguyên vẫn chưa đến nhỉ?
Đúng 9 giờ, phiên tòa được diễn ra. Nguyễn Phong cùng hai luật sư đi tới và nói:
- Kính thưa quý tòa, tôi không kiện nữa.
- Tôi mong anh hãy tôn trọng luật pháp. Đây không phải nơi muốn kiện là kiện, không thích thì bãi bỏ.
- Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Cũng chỉ ít tiền thôi. Nhưng bây giờ tôi mới nhớ ra thực sự vết thương hôm trước dường như là tôi không cẩn thận bị té cầu thang. Đùa với anh luật sư kia một chút thôi mà.
Ông Phan và Đàm Phúc nhìn nhau ngạc nhiên, Đàm Phúc quay lại nhìn Kỳ Tuấn, anh chàng nhún vai không biết gì. Không hiểu tại sao tên đểu cán kia lại quay phắt 180o như thế. Thế là phiên tòa kết thúc một cách lãng xẹt. Nguyễn Phong đồng ý chịu mọi đền bù và thanh toán phí. Lúc ra khỏi tòa, Kỳ Tuấn nói:
- Tớ đã định tìm một chân trong tòa soạn cho cậu rồi đấy chứ. Hên thế nhỉ?
- Không phải cậu ra tay đó chứ?
- Không.
- Hắn là một kẻ hám tiền. Chỉ cần nhiều tiền là hắn có thể quay phắt mọi thứ từ đen thành trắng. Ai đã làm chuyện này? Hay là thầy?
Đàm Phúc nhận ngay cái cốc đầu từ ông thầy khó tính, cùng lúc đó, Ánh Tuyết và Minh Thư bước ra từ xe hơi của Minh Thư. Cả hai ôm bó hoa tặng cho Đàm Phúc:

- Chúc mừng anh tai qua nạn khỏi.
- Ủa? Sao hai vợ chồng đi riêng vậy?
Đám Phúc trông thấy Ánh Tuyết, anh chạy lại hớn hở:
- Tôi được tự do rồi, bây giờ hắn không thể làm gì tôi, vậy chúng ta có thể toàn tâm toàn ý lo cho vụ kiện cáo của cô rồi. Chúc mừng tôi đi nào!
Ánh Tuyết cười gượng, cô chỉ nhún vai và tháo gỡ tay của Đàm Phúc xuống khỏi bàn tay mình. Ánh Tuyết nhẹ nhàng:
- Anh may mắn được lần này thì phải biết cẩn thận hơn nhé.
- Sao cô không vui tí nào vậy?
- Không. Chỉ là...
Kỳ Tuấn trông thấy Minh Thư đi tay không, anh trừng mắt:
- Sao lại tới mấy chỗ này? Đi tay không như thế thì thằng con đâu rồi?
Câu hỏi trống không, Minh Thư không thèm trả lời và quay đi chỗ khác. Ánh Tuyết đành nói thay:
- Con của anh ngủ ở trong xe kia kìa. Minh Thư không có Kimi đâu. Tại em muốn rủ Minh Thư đi có chút việc riêng thôi ạ.
- Anh đâu có ý định trách ai. Có người cố tình muốn gây sự thôi.
Rồi Nguyễn Phong ung dung bước ra nhìn Đàm Phúc và Ánh Tuyết, cô không nói gì và đi vào xe rất nhanh. Đàm Phúc nhìn Kỳ Tuấn rồi lại nhìn Minh Thư:
- Mọi chuyện là sao thế?
Minh Thư hất mặt nhìn Nguyễn Phong rồi lại lắc đầu:
- Đến giờ mà anh vẫn chưa biết tại sao hả?
Rồi Đàm Phúc nhìn sang Nguyễn Phong, anh chàng nhún vai:
- Cảm ơn cô vợ cũ anh hùng của tôi đi. Cô ấy đã cứu cái bằng luật sư loại ưu của anh một cách ngoạn mục đấy.
- Cái gì? Mày ép cô ấy nhượng lại số tài sản để không kiện tao nữa à? Sao mày tồi thế?
Đàm Phúc lại lao vào nhưng bị Kỳ Tuấn và ông Phan ngăn lại. Nguyễn Phong đắc chí:
- Cô ấy cứu mày lần này không cứu được lần khác đâu. Đừng dại dột đụng tới tao một lần nữa nhé.
Mọi chuyện chẳng đâu vào đâu, Đàm Phúc cảm thấy có một chút gì đó hối hận vì sự dại dột của mình, cú đấm dại dột của anh đã làm gián tiếp làm Ánh Tuyết mất tất cả. Ông Phan thở dài:

- Thầy đã không nghĩ tới chuyện cô ấy đến tìm thầy khi đã hình thành ý định đó.
- Cô ấy có tới tìm thầy à?
- Hỏi về hậu quả nếu em bị kiện sẽ ra sao.
- Rồi thầy lại nói hết?
- Ừ. Đó là công việc của thầy.
- Trời ạ, sao thầy lại không nói cho em biết?
- Thầy không nghĩ đến chuyện một người không có liên quan gì đến em lại có thể nghĩ đến chuyện cứu em. Sai sót là của thầy.
Kỳ Tuấn vỗ vai Đàm Phúc:
- Về thôi! Đứng đây tự trách mình làm gì.
- Cậu hơn gì tớ đâu. Đang bị vợ trách móc gì hả?
- Bỏ qua đi. Không nói chuyện đàn bà ở đây nữa.
Minh Thư đi cùng Ánh Tuyết, cô đưa cho Ánh Tuyết trở lại căn nhà cũ của mình lúc mới vài Sài Gòn. Ánh Tuyết mỉm cười:
- Căn nhà này thoải mái thật.
- Cứ tạm thời ở đây. Đừng ngại.
- Cậu đi đâu cũng mang thằng bé theo thế này, cậu có nghĩ tới chuyện thuê người săn sóc Kimi không?
- Tớ cũng nghĩ tới chuyện này. Nhưng, biết tìm ai bây giờ?
- Cậu e ngại thuê người săn sóc trẻ, họ có cơ hội ve vãn anh Tuấn hả?
- Tớ không ngại chuyện đó. Nhưng, từ khi thằng bé ra đời, tớ quen tự tay chăm sóc, bây giờ... Nói thế chứ cũng khó lắm.
- Phải tập cho con trẻ quen.
- Tạm thời cho lắng chuyện này chút đi.
- Chuyện vợ chồng cậu hả?
- Tớ mệt mỏi lắm, đừng nhắc nữa. Hôm nay tớ ở đây chơi với cậu cả ngày. Vậy nhé!

- Ừ.
Cả hai đang cố muốn an ủi nhau nhưng thật chất người này tâm trạng chẳng thoải mái hơn người kia bao nhiêu. Cô nhìn cậu con trai đang ngoan ngoãn nằm trên ghế nằm mà lòng cảm thấy có lỗi.
Kỳ Tuấn và Đàm Phúc thì cùng nhau cạn ly, chẳng biết để giải sầu hay chúc mừng. Kỳ Tuấn nói:
- Tại sao lúc nào trong mắt cô ấy, Âu Trình Can luôn tốt?
- Cái này tớ không trả lời cậu được. Đó là chuyện vợ chồng cậu mà.
- Tớ luôn cảm thấy sợ hãi khi Minh Thư im lặng, đó là một thể hiện cho thấy sự bất lực của tớ cũng như sự thất bại của việc bảo vệ hạnh phúc hôn nhân.
- Sao lại nghĩ thế? Tớ thấy Minh Thư luôn làm tốt nghĩa vụ mà.
- Chắc là cậu đang hả hê với việc được một người đẹp ra tay nghĩa hiệp hả?
- Hả hê gì chứ? Làm thế thì tớ lại thêm khó xử. Tớ phải làm gì để đền ơn bây giờ?
- Cậu có cách để đền ơn mà.
- Ngồi đây an ủi nhau làm gì nhỉ? Tớ còn phải về gầy dựng lại danh tiếng, cậu cũng đã có gia đình, đâu thể cứ cãi nhau là chui rúc ở cái nơi này mà nhét rượu và dạ dày.
- Cũng phải. Chỉ có điều...
- Còn gì nữa?
- Minh Thư luôn lấy Phương My ra để che lấp mọi ý định hòa giải của tớ.
- Ai bảo cậu gây hấn trước làm gì?
- Đã nói không phải gây hấn kia mà. Nhưng tại sao rõ ràng tớ đã nói cứ để tớ đến rước mà lại không chịu? Rồi ung dung mỉm cười với hắn ta khi trở về nhà.
- Cậu có chắc đêm nay Minh Thư sẽ về nhà hay không?
- Nhà của cô ấy. Không về thì đi đâu.
- Cái đó tớ không biết đâu nha.
Trình Can lại tiếp tục âm thầm điều tra về diễn biến những mối quan hệ phức tạp kia, không ngờ họ lại là người cùng một thuyền. Và Trình Can đã ngờ ngợ ra một điều gì đó khủng khiếp liên quan tới người con gái luôn có một vị trí đặc biệt trong lòng anh. Cũng giống như Kỳ Tuấn không ưa Trình Can, anh cũng chẳng bao giờ có thiện cảm tốt dành cho người đàn ông đã chiến thắng anh một cách không đẹp tí nào.
Dù sao đó cũng đã là chuyện của quá khứ.
Những bí mật ngày càng được vén ra đã làm mối quan hệ vợ chồng của Phương Dung và Trình Can ngày càng xa cách. Đã không còn những lần đưa đón, hò hẹn ăn tối như lúc mới kết hôn. Giờ đây Trình Can luôn dành cho Phương Dung một ánh mắt và cái nhìn đầy sự suy xét, thăm dò trong khi Phương Dung cũng cố đề phòng và giữ ình một khoảng cách an toàn với chồng để cô có thể an tâm thực hiện những kế hoạch cho riêng mình. Trái tim họ giờ đã không còn tuyệt đối tin tưởng vào đối phương nữa.
Đang miên man suy nghĩ, chợt cánh cửa phòng làm việc mở toang, Phương Dung hằn học bước vào tỏ vẻ rất giận dữ:
- Anh đã làm việc đó ư?
Trình Can nhìn ra ngoài, anh ung dung đứng dậy và đóng hết cửa sổ lại, sau đó khóa cửa phòng lại rồi quay lại nhìn Phương Dung. Cô lại giận dữ:
- Từ bao giờ?
- Em đang hỏi chuyện gì thế?

- Em không nghĩ là anh không biết em đang nói gì.
- Anh nghĩ em nên nói em đang nghĩ gì.
- Anh đã cho thám tử tư theo dõi và điều tra em phải không?
- Thì đã sao?
- Từ bao giờ?
Trình Can mở tủ lấy hai ly rượu và rót cho Phương Dung một ít, anh đưa cho cô:
- Em có gì mờ ám hay sao mà lại nói chuyện với anh bằng cái thái độ đó? Vang đỏ nhé !
- Em không có thời gian để thưởng thức rượu với anh. Anh nói đi, anh đã biết những gì rồi?
Anh chàng vẫn cười tủm tỉm từ từ thưởng thức ly rượu. Trình Can quay lại nhìn Phương Dung rồi đáp:
- Khá nhiều.
- Anh đã nói anh không quan tâm tới quá khứ của em, vậy những việc làm đó của anh để làm gì? Em đã từng sống chung với bạn trai, em đã từng mang thai... đại loại anh muốn biết những việc đó đúng không?
- Anh đã nói thì anh làm. Nhưng anh sẽ không quan tâm đến quá khứ của em nếu em bằng lòng để tất cả quá khứ của hai chúng ta ngủ yên. Nhưng, em không làm được. Em đã vì quá khứ để kết hôn với anh, em đã vì quá khứ để xem cuộc hôn nhân của chúng ta là cái phao để em bám vào sau khi em định hủy diệt thứ mà em muốn.
- Anh... anh đang nói gì vậy?
- Anh rất tỉnh táo. Và anh mong em hãy nghe anh, với tư cách là chồng em. Anh muốn em dừng lại!
Trình Can nhìn Phương Dung, cô cũng nhìn anh nhưng đôi mắt kiều diễm kia có phần uất hận:
- Vì thứ em muốn hủy diệt là thứ anh không thể mất đi nên anh muốn em dừng lại phải không? Lại vì cái tên Hoàng Ngọc Minh Thư phải không?
- Vì hạnh phúc của chúng ta, Dung à! Chúng ta đã kết hôn. Không vì ai cả. Anh đã biết mọi chuyện, anh không thể nào gạt mình rằng chuyện này chưa hề xảy ra nhưng anh có thể sẽ quên đi nếu như bây giờ em nghe theo anh. Dừng lại đi!
Trình Can nắm lấy bàn tay Minh Thư, những giọt nước mắt lấm tấm rơi xuống. Anh từ từ kéo cô vào lòng nhưng Phương Dung đã lạnh lùng đẩy ra:
- Em không thể... Kế hoạch của em đã sắp thành công. Em không thể bỏ ngang. Em không thể để cái chết của Gia Hòa mãi là một ẩn số. Em xin lỗi!
Phương Dung bỏ đi, trước khi cô bỏ đi, Trình Can gọi với lại:
- Tức là em đã chọn đi tiếp và bỏ lại cuộc hôn nhân của chúng ta?
Cô chỉ im lặng một chút rồi nói với giọng buồn tênh:
- Ngay từ đầu cuộc hôn nhân này đã là một sự cố gắng, đã quá sức với anh rồi. Dù thế nào thì em vẫn mãi mãi chỉ là người thay thế của người con gái đã bị cướp đi của anh. Cuối cùng thì anh cũng chỉ coi em là cái phao cứu sinh của anh mà thôi.
Trình Can lẳng lặng nhìn theo mà không nói gì. Anh chỉ im lặng và thở dài.
Đôi khi, cái tôi không thể vượt qua luôn là một cạm bẫy mà ta cố gắng cách nào cũng không thoát được. Đôi khi đó lại là một điều chẳng hay ho gì. Một chút ghen tuông đã làm Kỳ Tuấn thêm một lần buồn lòng Minh Thư. Một sự cộc cằn vốn là nhược điểm của Đàm Phúc đã gián tiếp làm Ánh Tuyết phải chịu đầu hàng vô điều kiện trong cuộc tranh chấp. Và một chút nhu nhược thiếu quyết đoán đã lại làm đối phương hiểu lầm. Ngày trước Trình Can đã đi ra khỏi trái tim Minh Thư chỉ vì sự thiếu quyết đoán. Và bây giờ, liệu anh có thể vì điều này mà mất đi “nửa kia” thực sự của mình?


Bình luận

Truyện đang đọc