KẺ THÙ VỪA NGỌT VỪA BÁM NGƯỜI

Giáo viên ở Dục Anh năng suất cực kì cao, chỉ trong một buổi tối mà bài thi ba môn của cả khối đã chấm xong hết rồi.

Tiết đầu sáng nay là tiết toán, thầy giáo ôm một xấp bài thi bước lên bục giảng, một câu vô nghĩa cũng không nói, trực tiếp phân người phát bài thi.

Chờ đến lúc ai cũng nhận được bài xong, thầy nhận xét một câu: "Thành tích cả lớp lần này tốt hơn lần trước một chút, đặc biệt là bạn Trần Bách Châu đã tiến bộ vượt bật, đạt điểm tối đa, cùng bạn Thiệu Hiển và Hách Lộ xếp hạng nhất, hy vọng em tiếp tục duy trì thành tích này."

Hách Lộ chính là học sinh giỏi môn toán, tóc đuôi ngựa buộc cao cao, lớn lên thanh thanh tú tú, nghe vậy còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu một cái.

Trần Bách Châu lần đầu tiên được cả lớp khen ngợi, trong lòng lại không dao động chút nào.

"Làm bài khá lắm." Thiệu Hiển nhìn 100 điểm đỏ tươi trên bài thi của hắn, đáy lòng sinh ra vài phần cảm giác thành tựu.

Trần Bách Châu quay đầu nhìn hắn, mi mắt cong cong.

Hắn không cần người khác tán dương, hắn chỉ cần Thiệu Hiển thừa nhận là đủ.

Chỉ là, ở nơi hai người không biết, rất nhiều người bàn tán rằng lúc kiểm tra hắn đã chép bài Thiệu Hiển nên mới được điểm cao như vậy.

Bằng không, thành tích hắn lúc trước khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn, sao có thể lập tức tiến bộ vượt bậc như vậy được?

Trần Bách Châu không nghe thấy những lời đồn đại đó, mà dù nghe hắn cũng không để tâm.

Sau giáo viên toán, giáo viên văn và Anh cũng đồng loạt khen ngợi hắn, hắn hiển nhiên đã trở thành đối tượng bàn tán của cả lớp học.

Thời gian nghỉ trưa, dì Tôn đưa cơm đến, Tiền Văn Kiệt vui vẻ chạy qua ăn ké.

"Hiển Hiển, Bách Châu, nghe nói hai người các cậu thi toán văn anh đều được điểm tối đa hết đúng không vậy?"

Thiệu Hiển không buồn nhấc mí mắt, vừa ăn vừa hỏi: "Cậu còn nghe được cái gì nữa?"

Tiền Văn Kiệt nhìn Trần Bách Châu, muốn nói lại thôi.

"Nói Bách Châu chép bài mình?" Thiệu Hiển đem ớt xanh trong cơm lấy ra, cười cười.

Cốt truyện không có gì mới mẻ hơn sao? Đám học sinh tiểu học này cả ngày lo nghĩ cái gì vậy.

"Hai cậu cũng biết hả?" Tiền Văn Kiệt vội ngăn Thiệu Hiển ném ớt xanh lại, một chút cũng không chê gắp hết vào chén mình, "Cậu không thích ăn ớt xanh sao không nói với người nhà?"

Thiệu Hiển dừng một chút, thấy hắn không kiêng kỵ ăn đến vui vẻ, kìm nén một lớp da gà, nói: "Trong nhà không cho phép mình kén ăn, lần nào cũng phải lén bỏ đi hết."

"Nhà cậu nghiêm ghê." Tiền Văn Kiệt cảm khái một tiếng, lại nói, "Mình tin Bách Châu không làm vậy, nhưng mà mấy người kia không có ai tin hết."

Hắn nói xong, dời mắt nhìn sang Trần Bách Châu, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy được vẻ mặt oan ức, kết quả là đối phương như không nghe thấy gì, vẫn rũ mắt ăn cơm như cũ.

Đây là thật sự không quan tâm hay là đang giả vờ vậy?

"Kiểm tra cuối kì tách ra ngồi, đến lúc đó muốn gian lận cũng không được, tới lúc đó bọn họ tự khắc biết." Thiệu Hiển thật ra cũng không đoán được Trần Bách Châu sẽ bình tĩnh như vậy.

Nếu là trẻ con nhà người ta, bị nghi ngờ như vậy đã sớm ấm ức chịu không nổi rồi.

Cho nên nói, không hổ là phiên bản thu nhỏ của Phó Bách Châu sao?

Một ngày an ổn trôi qua, có Thiệu Hiển che chở, không có ai chán sống tới gây phiền toái cho Trần Bách Châu.

8 giờ tối, Tiền Văn Kiệt đi theo hai người làm xong bài tập, không khỏi phiền muộn: "Giáo viên hai lớp không giống nhau, cho bài tập cũng khác nhau, mình cảm giác như bị xa lánh vậy."

Thiệu Hiển còn chưa trả lời, liền nghe hắn mười phần nhiệt tình nói: "Về nhà phải xin mẹ năm sau cho đổi qua lớp hai cậu mới được!"

"Nhưng có khi bài tập của chúng ta vẫn không giống nhau đâu." Thiệu Hiển cũng không định lừa gạt người bạn nhỏ của mình.

Tiền Văn Kiệt khó hiểu, "Là sao?"

Ngay cả Trần Bách Châu vẫn luôn yên lặng làm bài cũng ngừng bút, nhìn về phía Thiệu Hiển.

"Mình định nhảy lớp."

Thiệu Hiển vừa dứt lời, Tiền Văn Kiệt liền nhịn không được gào lên, "Nhảy lớp? Nhảy đến lớp 6 sao?"

Vẻ mặt Trần Bách Châu bị che khuất trong bóng tối, nhìn không rõ.

"Đúng vậy, cậu nếu muốn làm bài tập giống với mình thì hè này phải cùng nhau học bù mới nhảy lớp chung được, Bách Châu, cậu cũng vậy luôn."

Thiệu Hiển không định đơn thương độc mã mà lên lớp 6 một mình, hắn muốn mang hai người bạn nhỏ này theo.

Tiền Văn Kiệt còn chưa quyết định, Trần Bách Châu lập tức nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh mang theo chút ánh lam của đá quý trông thật xinh đẹp.

"Được, mình cũng nhảy lớp."

Đứa nhỏ trịnh trọng trả lời như một lời hứa hẹn, lặng yên đánh nhẹ vào lòng Thiệu Hiển, hắn cùng Trần Bách Châu đối diện mấy giây, bỗng nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên, vì thế dời mắt đi, ngây ngốc hỏi Tiền Văn Kiệt: "Vậy còn cậu? Suy nghĩ kĩ chưa?"

Tiền Văn Kiệt trưng ra khuôn mặt khóc tang, "Kiến thức lớp 4 mình còn học không giỏi nữa."

"Vậy cậu vĩnh viễn không theo kịp hai đứa mình," Thiệu Hiển đả kích hắn không chút lưu tình, "Nếu mình với Bách Châu lên cấp hai cũng nhảy lớp thì khác biệt sẽ rất lớn đấy."

Tiền Văn Kiệt đầu óc không ngu ngốc, chỉ là không muốn phí công đọc sách, nếu học chung lớp với hắn thì sự thông minh này có cơ hội để phát huy rồi.

Ép buộc có khi sẽ tạo ra được kết quả tốt đến không ngờ.

"Không được!" Tiền Văn Kiệt quyết đoán cự tuyệt viễn cảnh cô đơn, "Hè này mình sẽ học bù chung với hai cậu, nếu thành công, mình sẽ xin mẹ nhảy lớp, chắc mẹ mình sẽ vui lắm đó."

Trẻ nhỏ đi học có thể nhảy lớp chính là thần đồng nhí, bố mẹ họ hàng cũng được thơm lây.

9 giờ tối, Trần Bách Châu trở lại Trần gia.

Ngoài ý muốn, Trần Xương Kiến thế nhưng lại ở nhà, ông ngồi trên sofa, lập tức nhìn về phía Trần Bách Châu.

Bách Mỹ Quyên ngồi ở bên cạnh, bộ dạng có chút thấp thỏm, ánh mắt nhìn về phía Trần Bách Châu mang theo vài phần trách cứ.

"Tao tưởng mày ở Thiệu gia vui quá không cần về nữa chứ?" Trần Dục vừa lột quýt vừa châm chọc.

Trần Bách Châu đóng cửa lại, đứng ngay lối vào.

"Tiểu Dục." Trần Xương Kiến mở miệng nghiêm túc nhắc nhở, Trần Dục lập tức im miệng.

Phòng khách một mảnh yên lặng, chỉ có tiếng TV, nam chính nữ chính đang ở trong mưa điên cuồng gào thét.

"Còn đứng đó làm gì?" Trần Xương Kiến hòa hoãn sắc mặt, hướng Trần Bách Châu vẫy tay, "Lại đây ngồi, ba có chuyện hỏi con."

Trần Bách Châu khựng lại một chút, hắn đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh như cũ.

Chờ hắn ngồi xuống xong, Trần Xương Kiến vẻ mặt hiền lành nói: "Nghe nói thành tích của con đã tốt lên nhiều."

"Còn không phải nhờ vào Thiệu Hiển sao, quả nhiên là loại......"

Trần Xương Kiến nhìn về phía Trần Dục lần nữa, kịp thời ngăn những lời hồ ngôn loạn ngữ lại.

"Tiểu Châu, thành tích tất nhiên quan trọng, nhưng mà phải tự bản thân mình cố gắng, biết không?" Người đàn ông mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại không có một chút ấm áp, "Ba không trách con, chỉ hi vọng con đừng đi đường vòng nữa."

Trần Bách Châu trầm mặc nghe, sắp ngăn không được dạ dày đang cuộn lên từng đợt.

Ở lại thêm một giây, hắn lại thấy ghê tởm gấp bội.

Lúc hắn vừa đến Trần gia, lần đầu tiên kiểm tra được 100 điểm, muốn được Bách Mỹ Quyên khen ngợi, muốn chứng minh không phải mình lúc nào cũng sai.

Thế nhưng chờ đợi hắn, lại là hai ngày hai đêm bị nhốt trong phòng.

Căn phòng trống trải, đèn cũng hỏng rồi, hắn đã khóc rất lâu, bất tri bất giác ngất đi, lúc tỉnh lại liền thấy Bách Mỹ Quyên nước mắt đầy mặt.

Hắn tưởng rằng Bách Mỹ Quyên là bởi vì lo lắng hắn, trong lòng mới vui vẻ lên một chút, nhưng lời nói của Bách Mỹ Quyên sau đó, lại đem hắn ném thẳng vào vực sâu.

"Bách Châu, con thương mẹ với có được hay không? Con đừng làm bài tốt như vậy nữa có được hay không?"

Hắn không hiểu vì sao, nhưng cũng không thể không đồng ý. Bởi vì người ném hắn vào căn phòng này chính là người phụ nữ đang khóc thê thảm trước mặt mình.

Sau này lớn hơn một chút, hắn nghe lén được lời khoe khoang của Trần Dục với người khác. Trần Dục thích đi khắp nơi để thể hiện cho mọi người thấy "Chiến tích vĩ đại" của mình.

Hắn nói: "Cái loại dã chủng kia sao dám làm bài điểm cao? Điểm nó mà cao, Bách Mỹ Quyên sống không yên ổn liền."

Trần gia chỉ cần một người thừa kế ưu tú, Trần Xương Kiến tất nhiên sẽ không để một đứa con hoang không có huyết thống cướp đi nổi bật của con trai mình.

Hắn chưa từng chủ động chèn ép Trần Bách Châu, nhưng lại là đầu sỏ gây tội.

Bách Mỹ Quyên vì cuộc sống giàu có mà lựa chọn hi sinh con trai của mình.

Mấy năm nay, Trần Bách Châu chết lặng mà thích ứng với cuộc sống khiến người buồn nôn này, hắn nghĩ, chờ hắn lớn lên một chút thì có thể kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình, có thể thoát khỏi Trần gia.

Nhưng hắn không nghĩ tới, trong bóng đêm kia vẫn còn tồn tại một ánh mặt trời, đến sớm hơn, mà cũng ấm áp hơn.

"Bách Châu, con nói gì đi chứ!"

Trần Bách Châu vẫn luôn trầm mặc không nói, gương mặt tươi cười giả tạo của Trần Xương Kiến dần dần biến mất, Bách Mỹ Quyên thấy thế, trong lòng lộp bộp một cái, vội thúc giục.

"Điểm thấp, sẽ mất mặt."

Hắn không muốn làm Thiệu Hiển thất vọng, bây giờ bất lực, đành phải mượn danh nghĩa Thiệu Hiển mà giải vây cho chính mình.

Thật quá yếu kém....

"Ai mất mặt chứ?" Trần Xương Kiến cho rằng hắn vì chút tự trọng bản thân nên mới bướng bỉnh như vậy, hòa ái cười nói, "Thành tích không quan trọng, quan trọng là phải trung thực."

"Thiệu nhị thiếu gia."

Trần Bách Châu nhẹ giọng đáp một câu, thành công lấp kín miệng Trần Xương Kiến.

Bán con riêng là hắn, đem Trần Bách Châu gán cho Thiệu nhị thiếu gia tập luyện cũng là hắn.

"Điểm thấp một chút cũng không được sao......"

Trần Bách Châu khóe môi cong lên, "Cậu ấy hài lòng là được."

Hắn cũng không muốn lãng phí miệng lưỡi giải thích, nếu bọn họ nghĩ hắn gian lận thì cứ nghĩ, hắn cũng không quan tâm.

Chỉ cần Thiệu Hiển tin là được rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc