KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 115: NHÂN NGÔN KHẢ UÝ.

Tại Thành phố Hải Miễu, trong nhà mới của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên.

Một người đang ngồi trên ghế sofa cúi đầu xuống, một người thì ngồi trên thảm lặng lẽ nhìn cô.

Ân Thiên Thiên ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có, cô chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt, còn Cảnh Liêm Uy thì đang cố gắng, cố gắng kéo mình ra khỏi sự hoảng loạn khi vừa nãy suýt chút đã mất đi Ân Thiên Thiên, đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào cô, cho đến khi xác định được bờ vai cô đang run rẩy, hơi thở vẫn còn đó, cơ thể anh trong phút chốc liền không nghe lời nữa mà tiến lên trước ôm lấy cô vào lòng…

Dưới ánh trăng, trong giây phút cô được sà vào lòng của Cảnh Liêm Uy, nước mắt dường như đã quên mất là phải rơi rồi.

“Thiên Thiên, Thiên Thiên…” Tiếng gọi của anh vang bên tai cô, mang theo chút gì đó nhu tình.

Trong thời khắc đó, Ân Thiên Thiên đột nhiên bị sụp đổ, những tâm trạng mà cô kìm nén trong lòng nhiều năm chợt tuôn ra như dòng nước được mở van.

“Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy, em sợ, em sợ…” Một tiếng khóc thút thít, một tiếng kêu đầy uỷ khuất vang lên bên tai Cảnh Liêm Uy, tiếng gọi của cô khiến lòng anh đau khôn xiết: “Cảnh Liêm Uy…”

Ân Thiên Thiên dùng hết sức của mình ôm chặt lấy anh, nhưng không cách nào ngừng đi dòng nước mắt này cả.

Cảnh Liêm Uy ôm cô trong vòng tay của mình, cho đến khi xác định Ân Thiên Thiên không sao nữa thì anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh rũ mắt xuống nhìn cô gái nhỏ đang khóc trong lòng mình như một đứa trẻ, trong lòng anh chợt dấy lên một sự nghi hoặc.

Lúc nãy Ân Thiên Thiên bị sao vậy?

Cũng không biết đã khóc bao lâu, chỉ biết cuối cùng Ân Thiên Thiên đã ngủ thiếp đi. Cảnh Liêm Uy ngay cả cơ hội để hỏi cũng không có, nhìn thấy cô ôm lấy eo mình ngủ say, hàng lông mày anh chợt cau lại.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô lên giường ngủ, sau đó đưa tay chỉnh sửa lại mái tóc có hơi rối của cô.

Ân Thiên Thiên nằm trên giường ngủ nhưng vẫn nhíu mày lại rất dữ dội, vào giây phút cô rời vòng tay của Cảnh Liêm Uy, cô đã lập tức ôm lấy tấm chăn rồi hơi hơi co rúc người lại. Động tác như vậy càng làm cho mi tâm của Cảnh Liêm Uy cau lại chặt hơn.

Thiên Thiên tối nay rốt cuộc là bị sao vậy?

Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ rồi đi tới nhà bếp hâm nóng hai ly sữa bò rồi rót cho mình một ly, vừa uống vừa đi ra phòng khách. Thân ảnh dài thượt dựa trên chiếc tường mà lúc nãy bọn họ vừa thân mật với nhau, anh vươn tay ra tắt đèn, sau đó yên lặng vừa uống sữa bò vừa đưa mắt nhìn khắp ngôi nhà…

Chiếc rèm nơi cửa sổ sát đất đang tung bay nhẹ nhàng theo làn gió đêm, trên chiếc ghế sofa có dấu vết của ánh trăng sáng, ngay cả tấm thảm dưới sàn cũng được ánh trăng chiếu sáng hiện ra rõ ràng, tất cả mọi thứ đều không có gì bất thường, vậy thì Thiên Thiên rốt cuộc là có vấn đề ở đâu chứ?

Người đàn ông đứng trong bóng tối, một phút, hai phút, ba phút…mười phút, Cảnh Liêm Uy vẫn chưa tìm ra được đáp án, thế là anh đành bất lực bưng ly sữa bò khác bước vào phòng ngủ, sau đó khẽ lên tiếng gọi Ân Thiên Thiên đang nửa mê nửa tỉnh, bảo cô ấy uống sữa rồi mới ngủ.

Nếu như không phải là vấn đề trong nhà, vậy thì chỉ có thể là vấn đề của người rồi!

Đêm nay, mọi thứ dường như không thể trở nên yên tĩnh được nữa.

Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng nhưng Ân Thiên Thiên đã tỉnh dậy rồi, nhưng cô không động đậy mà chỉ nằm yên lặng trên giường nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ.

Mùa hè đã trôi qua rồi, mùa thu lại đột nhiên trở nên vô cùng lạnh nhạt, giống như là trái tim của cô vậy.

Mọi thứ đêm qua như đang được phát lại trong não cô như một bộ phim, bộ phim được phát lại với tốc độ chậm, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được sự kích động khi bờ môi của Cảnh Liêm Uy rơi trên làn da mình, hô hấp của Ân Thiên Thiên khẽ trở nên gấp gáp, cô nhắm chặt mắt, cố gắng khiến mình tiếp tục nhớ đến những hồi ức đêm qua…

Bàn tay của Cảnh Liêm Uy như mang theo một loại ma lực, nhưng khi nó tiếp xúc với làn da cô, mang đến cho cô một cảm giác run rẩy nhẹ nhàng, cả thế giới của cô lại một lần nữa sụp đổ, đôi mắt nhanh chóng mở ra, cô cắn chặt môi mình rồi cố gắng hít thở, nước mắt cô lại lặng lẽ rơi trên gối, mọi thứ vẫn bất lực như vậy…

Cô thậm chí là ngay cả nhớ cũng không dám nhớ lại nữa…

Đột nhiên, một lòng bàn tay to lớn ấm áp ôm lấy eo cô, hơi thở của cô theo bản năng khẽ khựng lại, nhưng Cảnh Liêm Uy không làm gì nữa cả, anh chỉ ôm lấy eo cô rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ như bình thường. Sau vài giây ngừng thở, Ân Thiên Thiên mới thầm thở phào nhẽ nhõm…

Mọi nỗ lực trước đây hình như đều trở thành công cốc rồi.

Bởi vì tối qua mà bây giờ ngay cả Cảnh Liêm Uy ôm lấy eo mình thôi cũng đã khiến cô cảm nhận được sự nguy hiểm…

Ân Thiên Thiên từ từ điều chỉnh hơi thở của mình, cuối cùng cô cũng mệt mỏi nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau người đàn ông phía sau cô mới mở mắt mình ra, đôi mắt phượng khẽ híp lại nhìn bàn tay đang đặt trên eo của Ân Thiên Thiên…

Ân Thiên Thiên đang bài xích bàn tay này sao?

Lần nữa tỉnh dậy thì đã là 10 giờ sáng, Cảnh Liêm Uy đã đến bệnh viện rồi, trong nhà chỉ còn lại Ân Thiên Thiên. Cô nằm trên giường một lúc lâu rồi mới quyết định rời giường gọi cho cấp trên của ‘Grim’, Lâm Sơ để nói ra suy nghĩ muốn từ chức của mình. Sau khi Lâm Sơ bên đầu dây bên kia khuyên bảo nhiều lần thì cuối cùng cũng gật đầu.

Sau khi cúp điện thoại, Ân Thiên Thiên ngồi yên lặng một mình trên ghế sofa, mi tâm cô nhíu lại rất chặt.

Sau đêm qua, Cảnh Liêm Uy hẳn đã cảm thấy điều gì đó, nhưng cho dù cô có biết, cũng biết làm thế nào để đảo ngược tình thế đây?

Cô…bị chứng vô cảm với tình d*c, bị sợ hãi tình d*c, mấy lời như vậy cô nên nói với anh làm sao đây?

Trong không khí, Ân Thiên Thiên bất giác thở dài một hơi, cô nhắm mắt lại và dựa vào ghế sofa.

Nhiều năm như vậy rồi, cô khó khăn lắm mới không kháng cự sự tiếp cận của đàn ông, không kháng cự sự bảo vệ, quan tâm và nụ hôn của Cảnh Liêm Uy, nhưng tại sao cô lại không thể vượt qua được cái hố sâu trong lòng mình chứ?

Mỗi lần nghĩ tới những gì xảy ra vào năm cô mười tuổi, cho dù đến bây giờ Ân Thiên Thiên vẫn có thể cảm thấy sự lạnh lẽo tận xương tuỷ trên khắp người mình! Ngay cả hô hấp cũng sắp ngưng lại rồi…

Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…

Nếu như anh biết cô là một người phụ nữ như vậy, anh có còn đối xử với cô như ban đầu nữa không?

Trong căn phòng trống rỗng, Ân Thiên Thiên ngồi co rúc trên ghế sofa, cô dúi đầu vào đầu gối của mình, yên lặng không nói gì cả.

Cùng lúc này, tại bệnh viện Nam Tự.

Mộc Sa đã vượt qua các chướng ngại vật và cuối cùng gặp được Cảnh Liêm Uy sau vài ngày xảy ra chuyện, người đàn ông này đã từng là bạn trai của cô, nhưng bây giờ lại vì một ả Ân Thiên Thiên mà đối xử nhẫn tâm với mình.

Trong bệnh viện Nam Tự không có phóng viên, Cảnh Liêm Uy vừa mới bận việc xong thì cửa văn phòng đột nhiên bị người đẩy ra.

“Cô Mộc, cô không được…” Lời còn chưa nói xong thì chị Linh đã bị cánh cửa mở ra làm cắt lời, cô chỉ có thể áy náy quay đầu qua nhìn Cảnh Liêm Uy đang ngồi sau bàn làm việc: “Bác sĩ Cảnh, cô Mộc, cô ấy…”

“Không sao, cô đi làm việc đi.” Cảnh Liêm Uy gật đầu với chị Linh, ý bảo cô ra ngoài.

Chị Linh ra ngoài còn chu đáo đóng cửa lại.

Nước mắt của Mộc Sa dường như đã rơi xuống ngay từ thời khắc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, cả người cô ta trông thật đáng thương, nhưng lại cố gắng cắn chặt môi để mình khóc không thành tiếng, bộ dạng vừa yếu đuối mà lại bướng bỉnh thật khiến người ta đau lòng.

Trong một thời gian dài, cả văn phòng không hề có một tiếng động nào cả, cuối cùng Cảnh Liêm Uy mới lên tiếng: “Cô Mộc tìm tôi có chuyện gì?”

Những giọt nước mắt của Mộc Sa càng rơi nhiều hơn khi nghe câu nói này.

Cô Mộc?

Anh ấy kêu mình là cô Mộc sao?

Tại sao tiếng ‘Sa Sa’ trong quá khứ lại bị cô vứt đi rồi chứ?

“Cảnh Liêm Uy, anh nhất định phải như vậy sao?” Thanh âm cô ta mang theo chút run rẩy, cho dù cô có mạnh mẽ, có bướng bỉnh như thế nào thì suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái mà thôi: “Anh nhất định phải huỷ hoại em như thế này sao? Anh hận em như vậy sao?”

Đôi mắt phượng khẽ ngước lên, Cảnh Liêm Uy nhìn người phụ nữ quen thuộc đang đứng ở cửa, rồi nhẹ giọng nói: “Cô Mộc đây là có ý gì?”

Đối mặt với sự giả ngốc của Cảnh Liêm Uy, lửa giận của Mộc Sa đột nhiên thổi bùng lên, cô ta tiến lên một bước rồi hét lên: “Cảnh Liêm Uy, anh tưởng Mộc Sa em là con ngốc sao? Em bị một đoàn diễn xuất ở nước ngoài trả về, anh có biết điều này có ý nghĩa như thế nào không? Thậm chí là khi ở trong nước, em đi đến đâu cũng bị phóng viên bám theo, hỏi em rằng tiếp theo đây em có dự định gì? Anh tưởng em không biết là anh làm sao?”

Mấy ngày hôm nay Mộc Sa bị ép muốn điên rồi, còn một người cũng sắp bị ép điên nữa là Hướng Linh, nhưng cô ta vẫn đang bị nhà họ Hướng nhốt lại, cho nên bây giờ chỉ có một mình Mộc Sa đến tìm Cảnh Liêm Uy thôi.

“Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên đối với anh quan trọng đến như vậy sao? Các người chẳng qua chỉ mới có hai tháng, hay là ba tháng gì đó thôi, làm sao mà có thể dễ dàng thay thế khoảng thời gian hai năm chúng ta ở bên nhau được?” Mộc Sa nhìn anh với vẻ mặt không thể nào tin được, ban đầu cô ta dám dùng vết thương ở chân mình đi hại Ân Thiên Thiên, một nguyên nhân rất lớn trong đó chính là bởi vì cô ta xem trọng đoạn tình cảm hai năm này: “Cảnh Liêm Uy, anh khiến cho mọi đoàn diễn xuất bên nước ngoài không ai dám nhận em, thậm chí còn khiến cho cái đoàn đã nhận em phải trả em về, anh có từng nghĩ qua như vậy sẽ gây ra bức hại gì cho danh dự của em chưa? Em có hoàn cảnh như thế nào không lẽ anh không biết sao? Ở nhà họ Mộc em vốn không có một chút xíu địa vị nào cả, xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng ba mẹ em ngay cả một câu cũng không hỏi em, bây giờ anh còn nhẫn tâm đối xử với em như vậy sao? Cửa nhà em ngày nào cũng bu đầy phóng viên, đằng sau em bị bám đuôi rất nhiều, không lẽ anh không thấy sao? Cảnh Liêm Uy, sao anh có thể đối xử với em như vậy!”

Mộc Sa phẫn nộ gào lên, bộ dạng giống như là Cảnh Liêm Uy đã làm ra chuyện gì khiến người người oán trách rồi vậy, nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn luôn duy trì một bộ mặt điềm tĩnh nhìn cô ta, đợi cô ta nói xong rồi anh mới vứt lại một câu: “Mộc Sa, bây giờ thì cô cũng đã hiểu ra sự đáng sợ của lời người rồi chứ?”

Vậy thì lúc đầu khi cô ta làm ra những chuyện như vậy, có từng nghĩ qua cảm giác của Ân Thiên Thiên chưa?

Cách làm của anh chẳng qua cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi, càng huống hồ anh cũng đâu có gian lận, không phải sao?

Lời của Cảnh Liêm Uy vừa dứt thì Mộc Sa không không chế được cơ thể của mình nữa mà lùi lại một bước, khoé môi run rẩy thốt lên: “Cảnh Liêm Uy, cho nên tất cả những gì mà anh làm chẳng qua chỉ là để cho Ân Thiên Thiên một sự công đạo thôi đúng không? Em làm tổn hại danh dự của cô ta, anh liền làm tổn hại danh dự của em, từ đầu đến cuối anh vốn đều là vì Ân Thiên Thiên, chứ không phải nhà họ Cảnh!”

Cảnh Liêm Uy khẽ cau mày, nhưng không nói gì.

Là vì danh dự của Ân Thiên Thiên, hay là vì danh dự của nhà họ Cảnh? Anh hoàn toàn chưa hề nghĩ qua, nhưng cuối cùng thì mục đích cũng đạt được rồi mà không phải sao? Nếu đã như vậy thì anh còn hà tất để ý nhiều như vậy làm gì?

“Cảnh Liêm Uy! Cảnh Liêm Uy!” Mộc Sa đột nhiên khóc rống lên rồi đi lên trước, túm lấy áo của Cảnh Liêm Uy, cô ta khom người xuống đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, khuôn mặt quen thuộc rõ ràng vẫn còn rất mê người, nhưng bắt đầu từ khi nào mà khi nhìn cô, đôi con ngươi đó đã không còn chút nhu tình nào nữa rồi?

“Cảnh Liêm Uy, em là người phụ nữ mà anh đã từng yêu đó, sao anh có thể đối xử như vậy với em? Anh rõ ràng biết em ở nhà họ Mộc khổ sở bao nhiêu, trước khi anh ra tay, chẳng lẽ anh không hề suy nghĩ cho em một chút nào hay sao? Cảnh Liêm Uy, nếu như hôm nay người gả cho anh là em, thì có phải anh sẽ không làm như vậy đúng không?”

….……

Bình luận

Truyện đang đọc