KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 139: NGƯỜI VÔ TỘI NHẤT

Cuộc sống cứ bình bình trôi, dường như bà cụ Cảnh cũng cảm thấy hơi áy náy vì đã bỏ đi sớm trong bữa tiệc mừng thọ Ân Thiên Thiên chuẩn bị cho mình, chắc vì ngại nên bà không gây khó dễ thì với Ân Thiên Thiên, có điều trong khoảng thời gian này, Mộc Yên Nhiên, con gái cả nhà họ Mộc lại trở thành khách quen của nhà họ Cảnh, mà Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cũng thường xuyên được gọi về ăn cơm.

Bề trên đã hẹn, phận làm con cháu mà từ chối thì cũng không hay lắm.

Hôm nay, Ân Thiên Thiên theo Cảnh Liêm Uy đến căn nhà cổ của nhà họ Cảnh, không ngoài dự đoán, vừa vào cửa đã thấy Mộc Yên Nhiên đang chơi với Nhị Hàm trong vườn hoa, dáng vẻ nhàn nhã bình yên, nhìn thấy bọn họ, Mộc Yên Nhiên đi tới.

“Liêm Uy, Thiên Thiên.” Mộc Yên Nhiên mỉm cười chào hỏi.

Ân Thiên Thiên hơi nhếch khóe miệng nhưng không nói gì, chỉ quan sát đánh giá cô ta thật kỹ.

Cô ta mặc váy len màu vàng nhạt, tôn lên vẻ thanh tú hơn người và… không có tính công kích nào.

Cảnh Liêm Uy gật đầu rồi dắt Ân Thiên Thiên đi vào, lúc Nhị Hàm thấy Ân Thiên Thiên thì càng vui mừng hơn, lập tức nhảy tới, suýt nữa thì nhào cả lên người cô, nếu Cảnh Liêm Uy mà không quát một tiếng thì có lẽ Ân Thiên Thiên đã bị Nhị Hàm đ è xuống đất rồi.

Ân Thiên Thiên xoa đầu, nhẹ giọng vỗ về Nhị Hàm vài câu rồi đi vào trong, Mộc Yên Nhiên cũng theo bọn họ cùng vào, để lại Nhị Hàm tủi thân lại loanh quanh trong vườn hoa.

Trong phòng khách, bà cụ Cảnh vừa ngủ trưa dậy, thấy bọn họ vào thì tinh thần lập tức phấn chấn, cười dặn dò thím Thẩm: “Thím Thẩm, dặn phòng bếp nấu thêm hai món Yên Nhiên thích ăn, để con bé đỡ nói tôi không thương nó.”

Thím Thẩm mỉm cười nhận lệnh rồi xoay người rời khỏi, không hề kinh ngạc chút nào, thật ra cảnh tượng như vậy ngày nào cũng xảy ra trong nhà họ Cảnh, Mộc Yên Nhiên không phải người nhà họ Cảnh nhưng lại được đối đãi hơn hẳn.

Ân Thiên Thiên một tuần mới tới một lần nhưng so với Mộc Yên Nhiên, người mà cứ cách một ngày lại tới thì thật đúng là không thể so sánh được. Bây giờ, trong mắt bà cụ Cảnh, Ân Thiên Thiên giống như là một người vô hình vậy.

Cảnh Liêm Uy hơi nhíu mày, gọi thím Thẩm sắp đi khỏi lại: “Thím Thẩm, bảo phòng bếp làm thêm cả cá sốt cay và gà xào đậu phộng nữa.”

Mấy lời này vừa nói ra lập tức khiến những người trong phòng khách hơi sửng sốt, còn Cảnh Liêm Uy như không thấy gì khác thường, dắt Ân Thiên Thiên chuẩn bị lên lầu, dù sao cũng vẫn chưa đến giờ ăn.

Sắc mặt Cảnh Liêm Uy ẩn chút lạnh lẽo, mắt phượng khẽ híp lại.

Cho dù là bề trên nhưng gần đây bà cụ Cảnh cũng không nể mặt Ân Thiên chút nào.

Bà cụ Cảnh bất mãn nhìn hai người đi lên lầu, đang định gọi hỏi cho ra lẽ thì đã bị Mộc Yên Nhiên giữ lại, mãi cho đến khi tiếng cửa phòng Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đóng lại vang lên thì Mộc Yên Nhiên mới nói nhỏ: “Bà đừng nóng giận, bà như vậy thì cháu phải làm sao đây? Nếu như Liêm Uy chán ghét cháu thì cháu không đến thăm bà nữa đâu.”

“Con bé này, cháu nói cái gì thế, nó dựa vào đâu mà chán ghét cháu cơ chứ, cháu không ghét nó đã tốt lắm rồi.” Bà cụ Cảnh không nỡ nhìn Mộc Yên Nhiên uất ức, vừa nhìn đã thấy đau như trong lòng bị cắt mất miếng thịt: “Cũng không biết Liêm Uy đã bị trúng tà gì mà cứ che chở cho Ân Thiên Thiên như vậy, bà thật sự không nhìn ra con bé đó có chỗ nào tốt.”

Có lẽ là đang tức giận nên đây là lần đầu tiên trong ngày bà cụ Cảnh nói ra lời như vậy.

Dường như nhận ra mình vừa lỡ lời, bà cụ Cảnh vội vàng quay đầu nhìn Mộc Yên Nhiên, thấy cô ta có vẻ hoàn toàn không để bụng thì mới an tâm.

Có một số việc tự mình biết là tốt rồi, không cần phải nói cho người khác biết.

Cho dù bà nhìn trúng Mộc Yên Nhiên làm dâu của nhà họ Cảnh nhưng rốt cuộc thì bây giờ con bé vẫn không phải vợ của cháu bà.

Trong nhà giàu, sợ nhất là lộ ra những tin tức như vậy, Ân Thiên Thiên xem như là có bản lĩnh, có thể tự tẩy trắng cho mình, đó cũng là nguyên nhân mà đến giờ cô vẫn còn ở trong nhà họ Cảnh. Nếu không phải như vậy thì bất kể phải dùng cách nào, Ân Thiên Thiên đều tất phải rời khỏi nhà họ Cảnh rồi, bởi vì bà cụ Cảnh sẽ không đồng ý!

Mộc Yên Nhiên trêu đùa với bà cụ Cảnh nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà nhếch miệng cười.

Ân Thiên Thiên, cuộc sống của cô ở nhà họ Cảnh còn kéo dài được bao lâu đây?

Hôm nay có phải tôi nên giúp cô đổ thêm dầu vào lửa không?

Nhà họ Cảnh, trong phòng Cảnh Liêm Uy.

Ân Thiên Thiên nhìn người đàn ông lạnh lùng đang cau mày mà không nhịn được nở nụ cười.

“Em cười cái gì?” Cảnh Liêm Uy khẽ hỏi, không hiểu vì sao cô còn có thể bật cười như thế.

Ân Thiên Thiên đứng trước mặt Cảnh Liêm Uy, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng, nhẹ giọng: “Em vui.”

Mắt phượng khẽ híp lại, hồi lâu sau Ân Thiên Thiên mới nói tiếp: “Cảnh Liêm Uy, em thực sự rất vui, vui vì anh đã ra mặt vì em.”

Bà cụ Cảnh bất mãn với cô, sao cô lại không nhận ra? Thậm chí cô đã nhìn ra từ rất lâu rồi, còn nhìn ra rất nhiều chuyện mà có thể Cảnh Liêm Uy cũng không biết…

Nhưng hôm nay, sau khi Cảnh Liêm Uy nhìn thấy lại làm như thế để bảo vệ cô.

Sao cô có thể không vui cơ chứ?

Cảnh Liêm Uy thấy Ân Thiên Thiên cười tươi như hoa nở thì khẽ thở dài rồi đưa tay ôm cô vào lòng.

Ân Thiên Thiên chính là một người dễ thỏa mãn như vậy.

Nếu như cô là một cây cỏ nhỏ, cho cô một khoảng đất, một chút ánh nắng, một giọt nước mưa cũng có thể khiến cô hưng phấn như có được cả thế giới.

Cảnh Liêm Uy không phải người không nói lý, lúc đầu chuyện Ân Thiên Thiên bị quấy rối bị lộ ra, anh biết bà nhất định sẽ rất tức giận, cho dù rất thương Ân Thiên Thiên nhưng anh cũng chỉ có thể trấn an bà cụ Cảnh trước đã. Dù sao người lớn tuổi rồi cũng không thể so được với người trẻ, nhưng bây giờ, bà cụ Cảnh bị bệnh làm tất cả người nhà họ Cảnh đều rời khỏi thành phố T, trong tiệc sinh nhật càng hoàn toàn không coi Ân Thiên Thiên ra gì, để mặc cho cô bị người đời bàn tán, bây giờ còn làm như vậy ở trong nhà ngay trước mặt Mộc Yên Nhiên, cho dù anh là cháu trai thì cũng thấy quá đáng…

“Thiên Thiên, em thấy uất ức sao?” Cảnh Liêm Uy khẽ hỏi, dù bản thân cũng sợ nghe được đáp án nhưng vẫn hỏi.

Ân Thiên Thiên hơi sửng sốt, không trái lòng bảo là không mà thành thực: “Đôi khi rất tủi thân, khi toàn bộ thành phố T chỉ còn lại một mình em, khi không có anh ở bên cạnh, một mình em đối mặt với nhiều phóng viên như vậy thì thấy rất tủi thân, nhưng vừa rồi khi em nhớ lại thì không thấy tủi thân nữa rồi…”

“Tại sao?” Cảnh Liêm Uy giọng trầm xuống, cũng không phát hiện ra khi nghe được câu trả lời của cô, trong lòng anh đã căng thẳng thế nào.

“Anh không nhận ra cho đến bây giờ, những uất ức mà em phải chịu đều có nguyên nhân từ chính em sao? Đương nhiên có thể là phần lớn là do dính líu đến mấy chữ ‘nhà họ Cảnh’, nhưng không thể không nói, thanh danh của em và cả video kia không phải đều là vấn đề của chính em sao? Nếu như ngay từ đầu em đã xử lý tốt chuyện này thì có phải cũng sẽ không có những chuyện như hôm nay không?” Ân Thiên Thiên nói nhỏ, nhiều chuyện liên tục xảy ra khiến cô phải cẩn thận suy nghĩ lại.

Hoàn toàn đúng như lời Đào Ninh, nếu như không phải là vì thân phận của cô là “Mợ ba nhà họ Cảnh” thì cho dù việc này có lộ ra cũng sẽ không gây ra phong ba lớn như vậy, nhưng cô lại có thân phận này, cho nên việc như thế sẽ xảy ra trên người cô. Nếu có được thân phận này cùng những lợi ích mà nó mang đến thì cô cũng nên trả giá tương ứng, không phải sao?

Cảnh Liêm Uy sửng sốt nhìn cô, cảm xúc trong mắt phượng khiến người khác nhìn không thấu.

Anh vẫn cảm thấy Ân Thiên Thiên vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, trải qua mấy chuyện lần này anh cũng định giúp cô trưởng thành hơn. Nếu không thì sau này thật sự không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì trong nhà họ Cảnh nữa, nhưng bây giờ anh mới biết, cô vợ bé nhỏ của anh là người lạc quan đến mức nào, có thái độ thế nào với cuộc sống.

Sau khi gặp phải chuyện không may, cô không nghĩ đó là do người khác mà lại nghĩ đến những vấn đề của mình.

Chỉ riêng điểm này đã không phải là điều mà tất cả mọi người có thể làm được.

Không những vậy, Ân Thiên Thiên lạc quan, cởi mở, thông minh, sự lanh lợi của cô khiến anh nghĩ tới loài hồ ly.

Cô vợ bé bỏng của anh là con hồ ly nhỏ mới ra đời sao?

Cảnh Liêm Uy không kiềm được mà nhếch khóe miệng nở nụ cười, ôm Ân Thiên Thiên ngã xuống giường lớn, khiến cô sợ mà ôm chặt lấy anh, rốt cuộc vẫn kiềm chế được mà không hét lên, ngã lên người Cảnh Liêm Uy. Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều đau, khẽ than thở: “Cảnh Liêm Uy, xương của anh sao lại cứng thế chứ!”

Cảnh Liêm Uy há hốc mồm định nói gì đó rồi rốt cuộc vẫn nhịn xuống không nói, đưa tay giữ đầu Ân Thiên Thiên rồi kéo cô xuống hôn một cái, rất nhanh cả căn phòng trở nên yên tĩnh lại…

Không biết từ lúc nào mà Ân Thiên Thiên từ người đè và hôn chuyển thành người bị đè và bị hôn, thấy Cảnh Liêm Uy sắp không nhịn được nữa, mà Ân Thiên Thiên giống như vẫn chưa phá bỏ được chướng ngại tâm lý thì có người gõ cửa phòng…

Ân Thiên Thiên thở gấp, bàn tay nhỏ còn đang túm chặt chỗ áo trước ngực của Cảnh Liêm Uy, len lén thở phào nhẹ nhõm.

Cô vẫn sợ nhưng cũng không dám nói, mà cũng không muốn nói.

Cảnh Liêm Uy nhìn cô, mặc kệ người bên ngoài chờ, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ cúi người hôn cô một cái rồi đứng dậy.

Anh là người gần gũi với cô nhất, sao có thể không nhận ra sự sợ hãi của cô? Lần trước trong sinh nhật anh, vốn dĩ bầu không khí rất thích hợp, khi đó Ân Thiên Thiên mơ mơ màng màng, nếu cứ như vậy thì có thể nước chảy thành sông rồi nhưng Điền Vinh lại gọi điện tới, anh khẽ híp mắt, xem ra sau khi trở về anh cần phải nghiêm trị Điền Vinh một phen mới được!

Những người không liên quan sao cứ nhằm lúc đó mà quấy rầy anh chứ?

“Liêm Uy, em đi vào nhé.” Mộc Yên Nhiên ở ngoài cửa hồi lâu mà không nghe thấy có tiếng gì nên mở cửa ra luôn…

Cảnh Liêm Uy đang đứng ở một bên uống nước, thân thể cao lớn đứng trong quang cảnh chạng vạng tối, càng nhìn càng thấy đẹp, nhưng Ân Thiên Thiên cũng đang yêu kiều ngồi ở mép giường, đôi môi kiều diễm ướt át, bộ dáng kia vừa nhìn cũng biết vừa rồi hai người làm gì…

Sắc mặt Mộc Yên Nhiên hơi cứng lại, nhẹ nói: “Liêm Uy, bà bảo em lên gọi hai người xuống ăn cơm.”

Cảnh Liêm Uy gật đầu tỏ ý đã biết, lại nhìn sang Ân Thiên Thiên cũng đang thẹn thùng, dáng vẻ động lòng người.

Anh đi qua nắm tay Ân Thiên Thiên, Mộc Yên Nhiên đi theo sau bọn họ, trước khi đi khỏi nhìn qua chiếc giường hơi xộc xệch, hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Thức ăn trên bàn chia thành hai phía cực kỳ rõ ràng, một nửa theo kiểu thanh đạm, một nửa theo kiểu chua cay.

Bà cụ Cảnh đã ngồi ở vị trí chủ bàn ăn, hôm nay không phải ngày nhà họ Cảnh tụ họp, ngoài bốn người thì tất cả những người khác đều không ở nhà, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đi tới chỗ của mình ngồi xuống, không có bất kỳ xung đột nào.

Chỉ là bữa cơm cực kỳ trầm mặc, bà cụ Cảnh và Cảnh Liêm Uy không ai chịu kém ai, mọi người đều nhìn ra, mà Ân Thiên Thiên là người vô tội nhất, rõ ràng cô chẳng hề làm gì nhưng lại chính là người có tội nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc