KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 167: THÔNG ĐIỆP TỨC MÀ ANH TRUYỀN ĐẾN.

Những người trên bàn nhìn trái nhìn phải, sững sờ không hiểu sao “mợ ba” lại xuất hiện ở đây?

Má của Ân Thiên Thiên đỏ lên, liếc nhìn Ân Thiên Tuấn ở bên cạnh, quả nhiên, vẻ mặt của anh không hề dễ nhìn.

Từ ngày đầu tiên vào “Thiên Ân”, Ân Thiên Tuấn đã nói, anh không muốn dùng thân phận để có được nhiều quyền lợi hơn, mặc dù không thể không nói nhiều lúc thân phận là một thứ đem lại rất nhiều sự tiện lợi.

Giám đốc Hoàng nhỏ giọng nói với Ân Thiên Tuấn: “Cậu Ân, cậu ba nói, mợ ba không biết uống rượu, mong ngài nhớ, đừng để mợ ba say rượu, ngoài ra cậu ấy đang đứng bên ngoài đợi, hi vọng ngài đừng để ý.”

Lần này, sắc mặt của Ân Thiên Tuấn thật sự rất u ám.

Điều này có nghĩa là gì?

Rõ ràng muốn nói là bọn họ hãy nhanh chóng tan tiệc!

Cả thành phố T này còn ai có lòng can đảm như vậy, rõ ràng cậu chủ nhà họ Cảnh đang đợi bên ngoài, bọn họ còn dám ở bên trong thoải mái ăn uống nói chuyện sao, đây không phải là tìm cái chết thì là cái gì?

Lúc này, có một đối tác đã bỏ cuộc giữa đường, dù sao cũng đã ký hợp đồng rồi, bây giờ chẳng qua chỉ muốn hiểu nhau thêm một chút mà thôi, nhưng ai mà biết được Ân Thiên Tuấn lại dẫn theo người của cậu ba, để mợ ba nhà họ Cảnh ăn cơm cùng bọn họ, bọn họ tự hỏi liệu thực sự không có mặt mũi lớn đến như vậy.

Trong lòng Ân Thiên Thiên thầm kêu lên “hỏng rồi”, vẫn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, giám đốc Hoàng đã nói chuyện với cô, cũng xem như là xác nhận thân phận của cô: “Mợ ba, cậu ba dặn chúng tôi chuẩn bị “hương mang tỳ bà thối” cho mợ, mợ cứ từ từ dùng bữa, có chuyện gì thì gọi tôi, tôi đứng chờ ở ngoài cửa.”

Lúc này, Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy vô cùng áp lực.

Rốt cuộc là Cảnh Liêm Uy muốn gây sự cái gì?

Rõ ràng biết cô đi ra ngoài làm việc, kết quả anh lại gây ra chuyện như vậy, chắc chắn ngày mai cả thành phố T đều biết cô đang làm việc ở Thiên Ân, ai còn dám thể hiện tính cách thật trước mặt cô chứ!

Lần này, giám đốc Hoàng nói xong những điều cần nói mới quay người rời đi, còn đứng ở ngoài cửa như lời anh ta nói nữa.

Lúc này, bầu không khí trên bàn ăn có chút kiềm nén.

Ân Thiên Tuấn cau mày, không nói một lời.

Ân Thiên Thiên đứng dậy, cầm ly rượu lên mỉm cười và nói với đối tác phía đối diện: “Xin lỗi vì đã khiến các vị bị hoảng sợ, không cần để ý, chúng ta ăn cơm của chúng ta, không sao…”

Nói như vậy, nhưng đáng tiếc là hiệu quả không được tốt lắm.

Nhớ đến câu “tửu lượng của mợ ba không tốt”, đã có người vội vàng đừng dậy, kêu Ân Thiên Thiên uống nước trái cây, sao dám để cô uống rượu chứ, cậu ba còn đang đợi ở bên ngoài, cái này là muốn dọc vào ngang ra sao?

“Mợ ba, xin lỗi, chúng tôi không biết cô đang làm việc ở Thiên Ân, hôm nay làm trễ thời gian tan làm của cô thật sự rất xin lỗi….” Người phụ trách đứng dậy nở một nụ cười nói, dáng vẻ kia không có một chút địa vị nào, cho dù tuổi của ông ta có thể làm chú của Ân Thiên Thiên: “Cô thấy đó, cậu ba vẫn còn đợi ở bên ngoài, mời cậu ba vào hay là chúng ta…”

Chính là cứ như vậy mà giải tán?

Tất cả mọi người đều mong chờ Ân Thiên Thiên nói một câu giải tán.

Cảnh Liêm Uy vào ăn cơm cùng với bọn họ, bọn họ tự hỏi bọn họ không có được cái vinh dự kia, chỉ là Ân Thiên Tuấn và Ân Thiên Thiên không nói tan tiệc bọn họ cũng không dám rời đi, Cảnh Liêm Uy không thể đắc tội, Ân Thiên Tuấn cũng không thể đắc tội được!

Ân Thiên Thiên có chút xấu hổ, trong lòng thầm mắng Cảnh Liêm Uy hàng trăm hàng nghìn lần, không biết người đàn ông kia lại muốn giở trò gì!

“Không phải, cái kia…” Ân Thiên Thiên vừa lên tiếng, Ân Thiên Tuấn ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy đi thẳng ra khỏi cửa, dáng vẻ kia xem ra là muốn đi tìm Cảnh Liêm Uy để tính sổ.

Khuôn mặt của mọi người trong phòng đều hiện lên sự đau khổ.

Cậu Ân à, cậu có can đảm để thách thức nhà họ Cảnh, nhưng bọn họ không có….

Vị trí gần cửa sổ trong đại sảnh, trước mặt Cảnh Liêm Uy đặt một cốc cafe và một miếng bánh ngọt, cứ như vậy ngồi ở đó đọc tạp chí.

Lúc Ân Thiên Tuấn đi ra, giám đốc Hoàng vẫn đang mỉm cười, chỉ là sâu trong ánh mắt lộ ra sự đắc ý.

Haha, cậu ba Cảnh muốn trêu trọc người khác là có thể làm được mà!

Bên trong có Trình Cương lưu tâm, Ân Thiên Thiên vội vàng đi theo ra ngoài, vừa đến đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Tuấn đang nhìn nhau, lặng lẽ đi đến, Ân Thiên Thiên có chút tức giận với Cảnh Liêm Uy.

Anh đang làm cái gì thế?

Đôi mắt lóe lên, Cảnh Liêm Uy nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên, ánh mắt dừng lại trên chiếc bánh gato trên bàn, Ân Thiên Thiên có chút sợ hãi, muốn ngồi xuống ăn hết bánh gato, nhưng Ân Thiên Tuấn vẫn đang đứng trước mặt cô….

Hai người đàn ông này rốt cuộc muốn làm cái gì!

Ân Thiên Thiên lập tức có một loại cảm giác muốn động kinh!

“Thiên Thiên, ngồi xuống ăn đi.” Ân Thiên Tuấn lên tiếng, một giây sau Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn ngồi xuống ăn bánh ngọt.

Cả ngày hôm nay cô rất bận, thật sự không có thời gian để ăn, mà Ân Thiên Tuấn dường như không chú ý đến điều này.

Ánh mắt Ân Thiên Tuấn dừng trên người Ân Thiên Thiên, không rõ là cảm xúc gì.

“Cậu ba Cảnh xin hỏi cậu làm như này là có ý gì?” Ân Thiên Thiên yên tĩnh ăn bánh ngọt, Ân Thiên Tuấn nói chuyện với Cảnh Liêm Uy.

Đặt quyển tạp chí trong tay xuống bàn, Cảnh Liêm Yên uống một ngụm café, sau đó mới lên tiếng: “Cậu Ân cho rằng tôi có ý gì, tôi chính là có ý đó.”

“Cậu ba Cảnh, mỗi người đều phải trưởng thành, cậu làm như này có phải là thái quá không?” Ân Thiên Tuấn cau mày, tiếp tục nói: “Nếu như cậu vẫn muốn làm như vậy, vậy thì không phải mãi mãi cũng chỉ có thể giữ ở dáng vẻ hiện tại sao?”

Cảnh Liêm Uy nhếch miệng cười, hỏi ngược lại: “Như này không tốt sao? Hay là nói anh muốn dáng vẻ khác?”

Lông mày nhíu chặt, Ân Thiên Thiên có chút nghe hiểu những lời bọn họ nói, lại có chút không hiểu những lời bọn họ nói.

Dáng vẻ gì?

Vẻ mặt chợt thay đổi, Ân Thiên Tuấn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình nói: “Bất luận như thế nào, vẫn mong cậu ba đừng can thiệp vào chuyện của tôi, thứ hai mong cậu nhớ kỹ, cô ấy là một người tự do.”

Lời nói vừa rơi xuống, đúng lúc Ân Thiên Thiên đang đưa miếng bánh cuối cùng vào trong miệng.

Liếc nhìn cô, Ân Thiên Thiên lập tức đứng dậy định rời đi cùng Ân Thiên Tuấn, đáy mắt của Ân Thiên Tuấn hiện lên sự vui vẻ, sắc mặt của Cảnh Liêm Uy lại vì phản ứng hôm nay của Ân Thiên Thiên mà càng trở nên khó nhìn.

Rốt cuộc là cô có còn nhớ, ai mới là người đàn ông của cô?

Trong lòng Cảnh Liêm Uy có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Ân Thiên Thiên định đuổi theo Ân Thiên Tuấn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt u ám của Cảnh Liêm Uy, sau đó vẫn lợi dụng lúc những người xung quanh không để ý, nhanh chóng cúi xuống hôn lên má anh.

Lần này, đã khiến Cảnh Liêm Uy sững sờ, ngay cả giám đốc Hoàng đứng bên cạnh cũng nhịn không được mà hai tai ửng đỏ.

Mợ ba này, đúng là một người táo bạo mà.

Không lưu loát mà dễ thương.

Hai mà ửng đỏ, đến khi Ân Thiên Thiên khôi phục lại tinh thần, ánh mắt không biết phải đặt vào đâu.

“Cái kia, em sẽ không uống rượu sẽ sớm…” Vẫn chưa nói xong, người đàn ông trước mặt đã đứng dậy, một tay giữ đầu cô, một tay đỡ eo cô, hung hăng hôn cô.

Trong đại sảnh lúc này không có nhiều người, nhưng chỉ cần Cảnh Liêm Uy ngồi ở đó đã thu hút rất nhiều ánh mắt rồi, không ít người không dám nhìn một cách quang minh chính đại mà chỉ dám nhìn trộm, lúc này vì hành động bất ngờ của Cảnh Liêm Uy mà phải hít một hơi thật sâu….

Đây có phải là cậu ba ôn hòa của nhà họ Cảnh không?

Căn bản chính là bá đạo tổng tài nha….

Hô hấp đột nhiên bị đoạt mất, khóe mắt và lông mày của Ân Thiên Thiên đều mang theo sự xinh đẹp, thanh tú, sự quyến rũ giữa một cô gái trẻ và một người phụ nữ đã mang lại cho Cảnh Liêm Uy một cảm giác mê đắm, cơ thể cũng nóng lên, ánh mắt cũng trở nên sâu hơn.

Nhắm mắt lại, Ân Thiên Thiên chỗ trống để phản kháng cũng không có.

Ân Thiên Tuấn đang đi ở phía trước, đứng trước mặt giám đốc Hoàng căn dặn đưa lên những món mà Ân Thiên Thiên thích ăn, lại nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt của giám đốc Hoàng, quay đầu lại, cơ thể cao lớn của anh liền cứng đờ.

Ở vị trí bên cạnh cửa sổ, Cảnh Liêm Uy đang hôn Ân Thiên Thiên, mà hai má của Ân Thiên Thiên ửng đỏ, bàn tay nhỏ nắm chặt áo ở ngực anh, bộ dạng giống như rất đón nhận, trái tim Ân Thiên Tuấn dường như bị ai đó hung hăng kéo một cái, đau đến mức ngay cả hít thở cũng trở nên vô cùng khó khăn….

Đột nhiên, anh mắt vẫn luôn nhìn vào Ân Thiên Thiên khẽ di chuyển nhìn thẳng về phía Ân Thiên Thiên.

Sự chiếm hữu mạnh mẽ, một cảm giác tràn đầy sự bá đạo cứ như vậy mà biểu hiện ra.

Cho dù Ân Thiên Thiên ở bên cạnh anh bao lâu, bọn họ mãi mãi chỉ có thể là anh em, anh không bao giờ có thể đối xử với cô như vậy ở trước mặt mọi người, thậm chí hành động của anh hơi vượt quá sự cho phép, cũng không được phép, mà anh ta có thể!

Bởi vì, Ân Thiên Thiên là vợ của anh ta!

Anh ta không chỉ có thể hôn cô như này, thậm chí còn có thể làm những chuyện thân mật hơn với cô!

Thông điệp của Cảnh Liêm Uy lúc này được truyền thẳng đến ánh mắt của Ân Thiên Tuấn, anh muốn để Ân Thiên Tuấn biết được sự thật! Đừng làm những cuộc đấu tranh không cần thiết, rất nhiều chuyện không phải bạn không muốn là có thể không thừa nhận, ví dụ như mối quan hệ giữa anh và Ân Thiên Thiên!

Đến khi Trình Cương đi ra ngoài vì không thể chống đỡ được nữa, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên vừa mới tách ra, lúc này đang ở trong vòng tay của anh để hít thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, vừa nhìn là biết lúc này đã làm chuyện gì.

Ánh mắt sững sờ một lúc, Trình Cương theo bản năng nhìn về phía Ân Thiên Tuấn.

Lần này, Ân Thiên Tuấn bị k1ch thích không nhỏ, thậm chí còn làm giảm sự phấn khích khi Ân Thiên Thiên đến Thiên Ân ở lại bên cạnh anh ta.

Quay đầu một cách cứng nhắc, sắc mặt Ân Thiên Tuấn có chút tái nhợt, nhỏ giọng căn dặn mấy câu sau đó đi vào trong.

Trình Cương nhìn Cảnh Liêm Uy khẽ gật đầu, sau đó cũng đi theo vào trong, rất nhanh, Ân Thiên Thiên cũng đi vào, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn đỏ ửng, nhìn qua xinh đẹp động lòng người.

Ân Thiên Tuấn uống một ly rượu, nhưng chỉ cảm thấy cổ họng mình bị cản lại đến hoảng sợ.

…..

Một nhóm người dưới sự “áp bức” của cậu ba nhà họ Cảnh, vẫn nhanh chóng ăn xong bữa cơm này, vừa đi ra khỏi phòng bao đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy phong độ, nhẹ nhàng đang ngồi đọc tạp chí, đến khi Ân Thiên Thiên vừa bước ra, anh liền đứng dậy đi về phía bọn họ.

Khóe miệng nở một nụ cười, Cảnh Liêm Uy không chỉ nhìn Ân Thiên Tuấn mà còn nhìn cả Ân Thiên Thiên.

Hai má ửng đỏ, Ân Thiên Thiên chỉ nghĩ đến hành động mất mặt lúc nãy, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Cậu ba….”

“Cậu ba….”

Mọi người đều tự giác, không tự giác chào hỏi với Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy rất khó mới gặp được, mỉm cười gật đầu với bọn họ, giơ tay ra kéo Ân Thiên Thiên đang đứng sau lưng Ân Thiên Tuấn về phía mình, đưa tay vòng qua eo cô, khống chế được sức lực, cô không thể vùng vẫy cũng không bị thương bởi sức lực như vậy.

“Vậy tôi đưa Thiên Thiên về trước.” Sau khi Ân Thiên Tuấn khẽ gật đầu, Cảnh Liêm Uy mới quay người lại, nắm lấy tay cô rời đi.

Những người ở phía sau vẫn còn đang thổn thức, không ai chú ý đến Ân Thiên Tuấn có chút bất thường.

Bình luận

Truyện đang đọc