KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 196: CÓ GÌ KHÁC BIỆT?

Hai bóng ảnh nằm chồng chéo lên nhau dưới tấm chăn khiến bàn tay nhỏ bé của Mộc Yên Nhiên siết chặt lại thành nắm đấm, cô ta cắn môi mình đến nỗi sắp chảy cả máu.

Cô ta trừng đôi mắt hung dữ nhìn Ân Thiên Thiên ở trên giường, cuối cùng cũng im hơi lặng tiếng mà lui ra ngoài!

Cho dù gặp phải tình cảnh như vậy, nhưng cô ta vẫn rất rõ! Tuy Cảnh Liêm Uy muốn ly hôn với Ân Thiên Thiên, nhưng hai người rốt cuộc vẫn chưa ly hôn mà không phải sao? Hơn nữa nhà họ Cảnh còn có người coi chừng, hôn nhân của bọn họ sẽ không dễ gì ly hôn như vậy, điều này cô ta cũng rõ. Cho nên bây giờ trong tình cảnh này, cô ta ngoại trừ lui ra ngoài thì còn có thể làm gì nữa chứ?

Người ta là vợ chồng, đó là chuyện rất bình thường! Nếu như cô ta xông vào thì đó chính là cô ta có vấn đề rồi!

Chuyện ngu ngốc như vậy cô ta sẽ không bao giờ làm!

Đứng ở bên ngoài cửa, cô ta thậm chí có thể mang máng nghe được thanh âm mà Ân Thiên Thiên đang cố kìm lại, cả người cô ta giống như là muốn bốc cháy lên rồi vậy, nếu như có thể, cô thật muốn có thể xông vào phanh thây Ân Thiên Thiên ra thành trăm mảnh!

Mộc Yên Nhiên vội vàng rời khỏi đó và đi về phòng của mình, cho dù có tức đến thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể vứt chăn vứt gối thôi, nhưng vào lúc đang điên cuồng ném đồ thì nơi trái tim chợt truyền đến những cơn đau âm ỉ, thế là cô ta đành ngừng động tác của mình lại rồi vội vã đi lấy thuốc rồi nuốt xuống…

Sau một lúc lâu, Mộc Yên Nhiên mới từ từ dịu lại, nhưng ánh mắt thì lại càng lúc càng đáng sợ!

Ân Thiên Thiên!

Tôi nhất định sẽ khiến cô chết không chốn chôn thây!

Ngày hôm sau, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy nơi lồ ng ngực mình mềm mại, ấm áp và vô cùng dễ chịu, cái cảm giác đó giống như là khi anh ôm Ân Thiên Thiên vào lòng và yêu thương cô vậy, khoé môi anh lúc này lại bất giác cong lên một nụ cười.

Anh rất mâu thuẫn, thật sự rất mâu thuẫn, nếu như hỏi anh có thích Ân Thiên Thiên không? Có thích một chút, nhưng thật sự không có thích đến nỗi có thể hoàn toàn phớt lờ đi thân thế của cô! Thời gian này đối xử với cô như vậy, Ân Thiên Thiên đau khổ, còn anh thì không có sao? Chỉ là trong trái tim anh từ đầu đến cuối vẫn còn có một chuyện chống đỡ cho mình mà thôi!

Ân Thiên Thiên, rốt cuộc thì cô cũng không thể trở thành người bạn đời của anh.

Cảnh Liêm Uy khẽ thở dài một hơi, anh lưu luyến tỉnh dậy từ trong giấc mơ, nhưng nhìn thấy Ân Thiên Thiên đang rúc trong lồ ng ngực mình ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn có vết tích đã khóc qua, còn trạng thái của hai người thì vừa nhìn cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Lần đầu tiên, Cảnh Liêm Uy cảm thấy đầu óc mình như trống rỗng, anh vậy mà sau khi uống say đã cưỡng chiếm Ân Thiên Thiên sao?

Anh còn tưởng tối qua mình đang mơ, giấc mơ thật chân thật, thật có hồn, nhưng toàn bộ đều là sự thật…

Anh nuốt nước bọt, nhất thời anh cũng có chút không biết nên phản ứng với tình cảnh thế này sao nữa.

Nhưng mà, có một điều anh rất rõ, anh và Ân Thiên Thiên chắc chắn sẽ ly hôn với nhau!

Từ từ, Ân Thiên Thiên cũng tỉnh lại từ trong giấc mơ, cả cơ thể mang theo chút mệt mỏi, đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, khiến cho Cảnh Liêm Uy nhìn mà trái tim cũng nhíu lại theo.

Vào giây phút đôi con ngươi long lanh đó mở ra, Cảnh Liêm Uy như đột nhiên bừng tỉnh vậy, anh đưa tay đẩy Ân Thiên Thiên ra, hoàn toàn không có chút thương tiếc.

Đôi mắt đó vẫn giống y hệt Tô Nương lúc trẻ!

Nhìn thấy đôi mắt của cô, anh lại nhớ đến cái chết thảm của ba mẹ mình.

Dù thế nào đi nữa anh cũng không thể tha thứ cho Tô Nương, cũng không thể nào tha thứ cho Ân Thiên Thiên, tha thứ cho Trần Vũ!

Ân Thiên Thiên còn chưa được hồi thần thì đã bị Cảnh Liêm Uy hung hăng đẩy ra rồi, cơ thể cô truyền đến sự đau nhói nhưng như vậy cũng không đau bằng ánh mắt lạnh nhạt chết người của Cảnh Liêm Uy.

Cảnh Liêm Uy đứng dậy nhanh lẹ mặc quần áo, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Lúc đó Ân Thiên Thiên liền sững sờ, cô ngồi dậy lấy chăn gói cơ thể mình lại rồi ngây ngốc nhìn anh.

Bọn họ như vậy không phải là làm lành rồi sao? Tại sao biểu cảm của anh ấy lại như vậy chứ?

Cô mấp máy môi định nói gì đó nhưng Cảnh Liêm Uy lại ngắt lời.

Cảnh Liêm Uy vừa gài cúc áo vừa quay lại nhìn Ân Thiên Thiên nhếch nhác ở trên giường, cất giọng lạnh lẽo: “Ân Thiên Thiên, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại có một ngày dục cầu bất mãn như vậy, dám nhân lúc tôi say mê hoặc tôi sao? Cô tưởng mình làm vậy thì tôi sẽ không ly hôn với cô chắc?”

Lời vừa dứt, khiến cho Ân Thiên Thiên sốc đến nỗi hai bên tai mình đều ù ù, cô đưa đôi mắt không dám tin nhìn người đàn ông trước mặt.

Khuôn mặt nhỏ của cô vẫn còn vết tích của nước mắt, trong đôi con ngươi cũng mang đầy dấu vết của sự tổn thương, thậm chí là cơ thể nấp dưới chăn cũng đã run rẩy, nhưng anh vẫn nói như vậy, hơn nữa là càng nói càng quá đáng: “Nếu cô thích thì tôi cũng không chấp nhặt, nếu vậy thì chúng ta cứ sống như vậy đi, đến khi nào cô chịu ly hôn thì thôi, dù sao thì trước khi ly hôn, cô cũng nên thực hiện nghĩa vụ của một người vợ mà không phải sao?”

Nói xong Cảnh Liêm Uy liền xoay người lại, nhưng hình như anh có thể nghe thấy có tiếng nước mắt rơi trên chăn rất rõ ràng.

Vào khoảnh khắc khi anh dứt lời, những giọt nước mắt chực trào nơi khoé mắt cô cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, cơ thể cô run lẩy bẩy kịch liệt, cô đưa ánh mắt khó tin nhìn bóng ảnh cao lớn đó, hoàn toàn không dám tin những lời khi nãy được thốt ra từ miệng của anh! Miệng của anh đã từng mang đến cho cô những lời hứa, mang đến cho cô hy vọng, thậm chí là khiến cho cô tái sinh, nhưng bây giờ nó lại đang lăng trì xử tử cô!

Từng nhát từng nhát dao đâm vào tim cô, đau đến nỗi dường như đang rỉ máu.

Anh vậy mà lại đối xử với cô như vậy, nói cô như vậy sao?

Điều này có khác gì nói cô hà tiện, nói cô dùng cơ thể để đổi lấy vinh hoa phú quý chứ?

Nước mắt tuôn rơi trên chăn, Ân Thiên Thiên cảm thấy mình bây giờ ngay cả một câu nói cũng không thể thốt ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng anh rời đi!

Cô nằm trên giường, khóc đến tâm can đều đứt đoạn, những tiếng khóc thút thít truyền ra ngoài cửa, từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi đôi tai của người đàn ông, nhưng cuối cùng anh vẫn không hề quay lại an ủi cô lấy một câu!

Trong phòng khách nhà họ Cảnh, Mộc Yên Nhiên đã thức dậy từ sớm, lúc này cô ta đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với bà cụ, cô ta chọc bà cười đến nỗi hai mắt bà đều híp lại thành một đường rồi.

Lúc Cảnh Liêm Uy xuất hiện, sắc mặt Mộc Yên Nhiên khẽ đỏ bừng lên, nhưng rất nhanh liền hồi phục lại nguyên trạng, không có ai chú ý đến cảnh này cả, duy chỉ có Cảnh Thiên Ngọc đúng lúc nhìn qua, cô sau đó chỉ khẽ nhướng mày lên mà không nói gì.

“Tối qua cảm ơn cô đã đưa tôi về.” Tuy tối qua anh say nhưng anh vẫn biết là ai đã ở cùng với mình và lái xe đưa mình về. Sau khi uống một ly nước mật ong, Cảnh Liêm Uy mới bình thản ung dung ngồi trên ghế sofa.

Mộc Yên Nhiên lắc đầu ý bảo không có vấn đề gì, còn bà cụ bên cạnh thì đã lên tiếng giành nói trước: “Nếu đã biết làm phiền đến người khác, vậy thì cháu có phải là nên kìm chế năng lực gây rắc rối của mình hay không?”

Đối với chuyện Cảnh Liêm Uy say xỉn về nhà tối qua, bà vẫn còn rất tức giận.

Cảnh Liêm Uy cúi đầu không nói gì, vẫn cái thái độ không đồng ý cũng không phủ nhận, khiến cho bà cụ tức đến nỗi hừ lạnh một cái.

Anh cũng không tranh cãi gì với bà cụ mà đứng dậy nói với Mộc Yên Nhiên: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”

“Không cần đâu, sáng nay tài xế ở nhà có qua đón, em kêu anh ta để xe lại rồi đi rồi, em tự lái xe về được.” Mộc Yên Nhiên nhẹ nhàng nói, sau đó đứng dậy cáo từ với bà cụ rồi chuẩn bị một mình rời khỏi: “Không cần anh lại đi một chuyến đâu, hôm nay cuối tuần anh khó lắm mới được nghỉ ngơi, nên hay anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Bà cụ Cảnh lên tiếng, nói: “Liêm Uy, cháu lái xe đi theo sau, cho đến khi xác định con bé về đến nhà an toàn thì mới về.”

Nói xong, bà cụ liền quay người rời đi, như thể không ai được từ chối điều này.

Nhà họ Cảnh không thích nợ ân tình người khác, bà cụ Cảnh thậm chí còn tệ hơn, cho dù chỉ là chuyện nhỏ như vậy nhưng cũng không được, cho dù là người có thân thiết đến mấy nhưng khi chưa trở thành người một nhà thì bà cụ cũng còn biết phân rõ chừng mực, càng huống hồ bây giờ vẫn là lúc Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đang đòi ly hôn, càng không thể để chuyện này ảnh hưởng được.

Mộc Yên Nhân bất lực mỉm cười, sau đó quay người rời khỏi.

Trên đường đi, Mộc Yên Nhiên lái xe ở phía trước, Cảnh Liêm Uy lái xe ở phía sau, hai người một trước một sau cách nhau không quá xa cũng không quá gần.

Mộc Yên Nhiên thỉnh thoảng lại thông qua kính chiếu hậu nhìn chiếc xe phía sau, khoé môi cô ta nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.

Tình cảnh này thật là giống với một đôi tình nhân cãi nhau quá, bạn trai đang đuổi theo xin lỗi bạn gái.

Cảnh ngọt ngào còn chưa kịp hoang tưởng xong thì điện thoại của Mộc Yên Nhiên đột nhiên reo lên, cô bắt máy mà không nhìn màn hình lấy một cái: “Xin chào, xin hỏi là ai vậy?”

Tâm tình đang tốt nên ngữ khí của Mộc Yên Nhiên cũng đặc biệt tốt hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, vào giây tiếp theo, Mộc Yên Nhiên kinh ngạc đến nỗi chiếc điện thoại trong tay suýt chút nữa là rơi ra ngoài.

“Chào cô Mộc, tôi là Diêm Vương đây.” Bên đầu dây bên kia, một thanh âm thô lỗ mang đầy khí chất của lưu manh.

Đôi mắt Mộc Yên Nhiên lúc này trợn to lên, bàn tay nắm chặt vô lăng: “Diêm Vương, anh…”

Anh ta tìm cô làm gì chứ? Không lẽ là để thúc giục chuyện lần trước?

“Cô Mộc đừng quên chứ? Cô còn thiếu tôi mười người đó, xem ra nếu như tôi không gọi cuộc điện thoại này, chắc cô cũng đã quên sạch sẽ rồi nhỉ?” Diêm Vương ung dung hờ hững nói, nhưng càng là như vậy thì Mộc Yên Nhiên càng cảm thấy cả cơ thể mình đang toát ra từng đợt mồ hôi lạnh: “Bây giờ tôi thiếu người rồi, có phải là cô Mộc nên chuẩn bị cho tôi rồi không?”

Hơi thở của Mộc Yên Nhiên trở nên có chút gấp gáp.

Mười người?

Cô ta đi đâu tìm mười người cho anh ta đây!

Nhưng cô ta căn bản không thể đắc tội được!

“Diêm Vương, anh có thể thư thả cho tôi một chút được không? Tôi…” Mộc Yên Nhiên sốt sắng nói, trong đại não thì đang cấp tốc nghĩ cách, làm cách nào mới có thể tìm mười người cho Diêm Vương đây: “Gần đây tôi…”

“Cô Mộc, đừng trả giá với tôi nữa, tôi không thích đâu!” Diêm Vương đột nhiên trở nên lạnh nhạt, trong thanh âm cũng có thể nghe ra một sự thay đổi rõ ràng: “Bây giờ tôi cần 3 người, cho cô một tuần để chuẩn bị, đến lúc đó sẽ có người đến nhận hàng.”

Nói xong, Diêm Vương không cho Mộc Yên Nhiên cơ hội nói gì mà liền cúp máy đi, còn Mộc Yên Nhiên thì sốt sắng muốn nói gì đó, ánh mắt cô ta vừa dời đi, hoàn toàn không chú ý đến chiếc xe tải ở phía trước, mãi cho đến khi đối phương điên cuồng bấm còi và phanh xe lại thì Mộc Yên Nhiên mới ngẩng đầu lên…

Một chiếc xe tải lớn muốn đột ngột dừng lại không phải là chuyện dễ dàng gì, cho dù có giẫm nát cái phanh xe đi nữa thì chiếc xe vẫn phải di chuyển về phía trước theo quán tính, còn xe của Mộc Yên Nhiên thì đang tông thẳng đến, lúc cô ta hồi thần lại thì liền không màng đến điện thoại nữa mà nhanh chóng xoay vô lăng, cuối cùng tông thẳng vào một gốc cây to bên đường!

Kính cửa sổ bị vỡ, túi khí an toàn trong xe cũng được mở ra, Mộc Yên Nhiên bị chấn động đến mức đầu choáng váng mắt lờ mờ, cô ta mang máng cảm nhận được trên đầu mình đang tuôn ra những chất lỏng ấm nóng.

Cảnh Liêm Uy theo sau cũng nhanh chóng ngừng xe rồi chạy tới, chiếc xe bị đâm rất nặng, còn Mộc Yên Nhiên trong xe lúc này thì đang chảy máu, bộ dạng trông rất yếu…

Anh đưa tay cố mở chiếc cửa xe đã bị biến dạng ra, thốt lên từng tiếng gọi tên cô: “Yên Nhiên! Mộc Yên Nhiên!”

….……

Bình luận

Truyện đang đọc