KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 329: KHÔNG TRẢ NỖI VÀ KHÔNG MUỐN TRẢ
Cả người cứng đơ đứng trước cổng, Cảnh Liêm Uy cảm thấy bản thân không thở được thêm hơi nào nữa!
Mắt phượng anh cứ nhìn phòng bệnh gần ngay trước mắt nhưng không cách nào bước thêm bước nữa để tiến tới! Anh từng là người ở gần cô nhất, nhưng bây giờ, anh lại trở thành một sự tồn tại khiến cô tránh cũng không kịp!
Bác sĩ Diêu vừa dứt lời, nơi đây bỗng trở nên chết lặng, không có ai nói gì, tất cả đều nhìn Cảnh Liêm Uy.
Sắc mặt xanh xao trắng bệch, dường như người mất quá nhiều máu vừa nãy là anh, Cảnh Liêm Uy nắm chặt tay không nói lời nào.
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đứng cạnh anh không kìm được hơi nhíu mày, bọn họ chưa từng thấy một Cảnh Liêm Uy như bây giờ!
Rõ ràng bọn họ đều biết rốt cuộc mọi chuyện ra sao, nhưng vẫn cứ không nói ra được nỗi khổ ấy!
Vì để bảo vệ cô ấy, Cảnh Liêm Uy chỉ có thể chọn làm tổn thương cô…
Bất lực như vậy, người chưa trải qua không bao giờ hiểu được…
Ân Thiên Tuấn và Đào Ninh nhìn anh nhíu mày, rốt cuộc cũng hơi không nhẫn tâm, nhưng nghĩ đến người bên trong là Ân Thiên Thiên nên quyết tâm quay người đi vào, không muốn quan tâm đến tâm trạng của Cảnh Liêm Uy chút nào.
“Làm phiền…” Thấy bác sĩ Diêu sắp bước vào phòng bệnh, bỗng Cảnh Liêm Uy lên tiếng, cơ thể cao lớn chắn trước cửa không di chuyển chút nào, dường như ở đó là lãnh thổ của anh vậy, anh ngước mắt nhìn bác sĩ Diêu vừa vô tình nhìn tới, Cảnh Liêm Uy nói: “Làm phiền hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, cô ấy không thích uống thuốc, nếu như có thể hãy hòa tan thuốc vào nước truyền truyền cho cô ấy, cô ấy không thích mùi tanh nên sẽ rất khó chịu, không quen đồ ăn trong nhà ăn bệnh viện, thích ăn đồ ăn ở quán ăn ở góc rẽ ngoài bệnh viện, cô ấy…”
Từng câu từng chữ đều là từng chi tiết trong cuộc sống Ân Thiên Thiên.
Bác sĩ Diêu mím môi một lúc lâu cũng không nói được gì, Ân Thiên Tuấn quay đầu lại không nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm ấy rốt cuộc vẫn ánh lên sự hụt hẫng thê lương, đến Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc cũng bắt đầu cảm thấy đau lòng…
Từng là một cậu ba nhà họ Cảnh kiêu ngạo như một đứa con của ông trời vậy mà bây giờ lại rơi vào bước đường này…
“Làm phiền hãy giúp tôi chăm sóc cho cô ấy…” Từng câu từng chữ cất lên, lời này của Cảnh Liêm Uy không chỉ nói với bác sĩ Diêu, mà còn nói với Đào Nghi, Ân Thiên Tuấn, trong những ngày anh không được phép đến gần, chỉ có những người được phép tiếp xúc ấy mới có thể chăm sóc tốt cho Ân Thiên Thiên thay anh: “Có lẽ bây giờ tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, xin đừng để trong lòng…”
Cảnh Liêm Uy nói rồi trịnh trọng lùi về phía sau một bước, cúi sâu trước mấy người trước mặt.
Dáng vẻ ấy khiến bọn họ kinh ngạc đến đơ người, vội vàng muốn nghiêng người tránh nhưng căn bản tránh không kịp.
Đợi đến lúc mọi người hoàn hồn thì Cảnh Liêm Uy đã lùi về sau, yên lặng đứng ở hành lang ngoài phòng bệnh, không nói lời nào, chỉ là tư thế bảo vệ ấy lại vô cùng rõ ràng.
Anh sợ, sợ Ân Thiên Thiên bởi tâm trạng mà gây loạn, sợ Ân Thiên Thiên làm chuyện ngốc nghếch.
Vậy nên trước khi chắc chắn Ân Thiên Thiên sẽ không làm chuyện ngốc thì anh sẽ không rời khỏi nơi này, cho dù anh vốn không thể vào được!
Một đám người nhìn anh đứng bị nắng chiếu dường như không nhìn rõ được dáng vẻ gì nữa, bỗng nhiên không hiểu vì sao người đàn ông ấy có thể làm những chuyện chan chứa tình yêu sâu đậm ấy sau lưng Ân Thiên Thiên, nhưng lại có thể tàn nhẫn như vậy trước mặt cô!
Chỉ là chuyện tình cảm, những người ngoài cuộc như họ thực sự không thích hợp xen vào.
Khi mọi người đều đi hết, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đều đi nghĩ cách hỏi thăm tình hình, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân tìm đến, Cát Thành Phong cầm một tập hồ sơ, còn mặt Thừa Phó Lân lại vô cùng nghiêm túc.
“Cậu ba, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong.” Một câu ngắn gọn đơn giản nhưng cả người Cảnh Liêm Uy bắt đầu trở nên lạnh lùng, anh ngước mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, trong mắt đều là suy nghĩ thắng lợi nắm chắc trong tay!
Thiên Thiên của anh, cho dù là sau này, anh cũng không cho phép cô rời đi như thế!
Cái giá như vậy, anh không trả nổi, cũng không muốn trả!
Có một đám người đứng trong phòng bệnh, nhưng lại yên tĩnh tới nỗi nếu một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ mồn một.
Ân Thiên Thiên vừa tỉnh lại, khuôn mặt trắng bệch kinh người, bàn tay nhỏ bé từ đầu đến cuối vẫn bất an xoa cái bụng của mình, lần đau tim vừa nãy khiến cả người cô vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Ân Thiên Tuấn đi tới bên cô, vươn tay giúp cô chỉnh lại mái tóc rối, nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên, bây giờ bắt đầu nghỉ ngơi cho tốt, cái gì cũng đừng nghĩ, có anh ở đây…”
Ân Thiên Thiên mím môi không nói, trong đầu toàn là dáng vẻ tuyệt tình khi ấy của Cảnh Liêm Uy, cũng có bộ dạng cả người toàn máu, suýt nữa mất đi con của mình…
Cái giá ấy khiến cả người cô bắt đầu trở nên hoảng loạn!
Cảnh Liêm Uy…
Cảnh Liêm Uy…
Người đàn ông ấy đích thân đẩy cô đến đầu sóng ngọn gió, nhìn cô máu me đầy mình…
Trong đầu, Cảnh Liêm Uy tình sâu nghĩa nặng buổi sớm và Cảnh Liêm Uy lạnh lẽo vô tình buổi trưa giao chiến với nhau, cô lưu luyến anh, thậm chí tim toàn là hình bóng của anh, nhưng người đàn ông ấy lại đối xử với cô, đối xử với con của cô như vậy, chuyện này cô thật sự không thể chấp nhận, hốc mắt có hơi đỏ, Ân Thiên Thiên không nói lời nào nhìn lên trần nhà…
Sau khi bác sĩ Diêu thăm khám qua cho cô vẫn không kìm được nhỏ giọng nói một câu: “Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy đang đợi ở ngoài cửa, cô có muốn…”
“Tôi không muốn gặp anh, cả đời này tôi không muốn gặp lại anh!”
Câu nói tuyệt tình vừa cất lên khiến cả phòng bệnh tĩnh lặng như tờ, ai cũng không để ý bóng hình cứng đờ lại ở góc rẽ, bước chân bước đi cứ như vậy mà dừng lại…
…Tôi không muốn gặp anh, cả đời này tôi không muốn gặp lại anh!
Khiến một Ân Thiên Thiên trước nay lòng dạ lương thiện nói ra câu nói như vậy, cô đã bị tổn thương sâu sắc tới mức nào?
Đào Ninh quay đầu đi, hốc mắt không kìm nén được mà hơi đỏ, nếu ngày từ đầu cô cũng quyết liệt như vậy, có phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như này không? Cũng có lẽ cô sẽ không khiến bản thân trở thành một câu chuyện cười trong mắt người khác không?
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu lên dịu dàng vuốt ve con của mình, đôi mắt màu đen trắng rõ ràng ánh lên sự kiên định!
Cô không muốn gặp anh, không muốn gặp anh, không muốn chút nào…
Chỉ cần nhìn thấy anh, nghĩ tới anh, đầu cô toàn là chuyện anh tuyên bố với toàn thế giới rằng anh sẽ cưới Mộc Yên Nhiên, cả đầu cô toàn là dáng vẻ sáng sớm nay anh đứng dưới tầng hôn cô sâu sắc…
Nước mắt ở hốc mắt cuối cùng cũng không kìm nén được mà thấm vào tóc.
Cô không muốn gặp anh…
Không muốn…

Anh âm thầm rời khỏi phòng bệnh, sự vui mừng khi nín thở nghe xem Ân Thiên Thiên tỉnh dậy từ khi anh vừa bước vào, thậm chí lúc chưa xuất hiện trước mặt mọi người thì đã bị câu nói ấy đánh tan thành mây khói…
Khóe miệng nở một nụ cười thê lương, Cảnh Liêm Uy chống vào tường khó khăn hít thở.
Lần đầu tiên trong đời, Cảnh Liêm Uy nếm trải cái gì gọi là đau đớn tận xương tủy!
Cát Thành Phong mau chóng tiến đến cạnh anh nhỏ giọng hỏi: “Cậu ba, cậu không sao chứ?”
Cảnh Liêm Uy miễn cưỡng xua tay, đôi mắt tràn ngập sự kiên định: “Dừng hết mọi hành động lại, dồn hết sức hoàn thành chuyện sáng nay tôi vừa giao phó! Tôi muốn nhìn thấy thành quả trong thời gian ngắn nhất!”
Cát Thành Phong hơi ngạc nhiên nhưng vẫn vâng lời quay người đi làm việc, trước khi đi không kìm được thở dài, cũng không biết cách làm của Cảnh Liêm Uy có khiến lợn lành thành lợn què không…
Nhưng cậu không biết, Cảnh Liêm Uy lúc này vô cùng lo lắng, vô cùng sợ hãi, bất lực nhường nào, Thiên Thiên của anh không ngờ đã không còn muốn gặp anh nữa?
Nếu cô chán ghét bản thân anh đến nỗi không muốn gặp anh, không muốn nhớ đến anh, vậy thì anh còn tư cách gì để đi tranh giành, đi liều mạng?
Đoàn người của bà Cảnh người về đến nơi ở nhà họ Cảnh, Tử Dương cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa!
Biết được chuyện con gái mình bị một dân thường bần tiện đánh, bà ta sao có thể nhịn được cục tức này, nhưng cũng chỉ như đồ ngốc kêu la, chỉ cần quay đầu lại là sẽ đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Mộc Yên Nhiên nói: “Yên Nhiên à, con còn đau không? Cái tát đó mạnh lắm đúng không, mấy người từ nhỏ đã thô lỗ ấy vốn như vậy, lực tay rất mạnh, con vừa mới khỏe lại, nếu có gì không hay xảy ra vì cái tát ấy thì gay rồi, dù sao con cũng sắp kết hôn rồi…”
Mộc Yên Nhiên vừa nghe Tử Dương nói liền biết bà ta có ý gì, vội vàng đỏ mắt để phối hợp, tủi thân nhìn bà cụ không nói câu nào, ý của cô ta rất rõ rằng trách móc lúc đó bà không bảo vệ cho mình!
bà cụ liếc bọn họ một cái rồi không nói câu nào, cúi đầu uống trà, dáng vẻ tựa như đã rất mệt rồi.
“Mẹ, hôm nay bận rộn cả ngày rồi, mẹ vào phòng nghỉ ngơi đi, khách khứa ở đây con lo cho.” Vi Gia Huệ nhỏ giọng nói, giọng nói mang đầy sự cung kính đối với bà.
bà cụ uống trà, không nói câu nào, chỉ đứng lên để thím Thẩm dìu về phòng, ý của bà rất rõ ràng, chỉ là người họ Mộc đứng sau bà lại không làm nữa rồi!
bà cụ tám mươi tuổi rồi nhưng vẫn vô cùng nhanh nhẹn, đâu có tình trạng cái gì cũng không chống đỡ được chút nào đâu? Bây giờ chỉ muốn bà cho một lời giải thích mà thôi, thế mà đã muốn đi rồi? Làm gì có chuyện tốt như thế chứ?
“Bà nội…” Mộc Yên Nhiên nhẹ gọi, cô ta tiến lên phía trước giữ lấy bà, nhưng không ngờ bà cụ không thèm để ý gì mà cứ thế đi thẳng về phòng mình.
Dáng vẻ lạnh lùng ấy khiến người họ Mộc kinh ngạc, trong chớp mắt cả căn phòng tràn ngập sự tức giận!
Mộc Long lông mày dựng ngược muốn tiến lên phía trước chặn lại bà, nhưng bỗng Cảnh Nguyên Phước đứng ra ngăn lại: “Anh Mộc định làm gì thế? Không lẽ muốn làm phiền mẹ tôi nghỉ ngơi à?”
Một câu nói khiến mặt Mộc Long có hơi đỏ!
Hành động của ông đúng là không có phép tắc, nếu chuyện này truyền đến tai ông lão nhà họ Mộc chắc hẳn ông sẽ bị đánh một trận!
Mãi đến khi bà cụ biến mất hoàn toàn khỏi mắt mọi người, Vi Gia Huệ mới ngồi trên ghế sofa một cách duyên dáng như chủ nhân của nhà họ Cảnh, người hầu lập tức thay trà mới cho bà ta, Cảnh Nguyên Phước cũng ngồi lặng lẽ bên cạnh bà ta như muốn làm chỗ dựa cho bà ta.
“Ý gì đây?” Tử Dương không thể nhịn được, bà ta vốn không vui vì Mộc Yên Nhiên bị người khác đánh đập, nhưng bây giờ nhà họ Cảnh còn có thái độ này, bà ta không nổi nóng mới là chuyện lạ! “Nhà họ Mộc chúng tôi đã làm gì có lỗi với các người? Các người lại có thái độ như vậy? Ngay cả thấy con dâu mình bị người khác bắt nạt cũng mặc kệ à?”
Con dâu?
Nhướng mày, Vi Gia Huệ ngước mắt lên nhìn Mộc Yên Nhiên đang đứng trước mặt mình.
“Trước khi kết hôn, có phải là con dâu hay không còn là một chuyện khác đó?” Bà ta nói nhẹ một câu, đã khiến người nhà họ Mộc gần như thổ huyết: “Ngay cả nếu là con dâu thật, không phải vẫn còn có thể ly dị sao? Con trai tôi không phải không thể làm ra được một chuyện như vậy.” 

Bình luận

Truyện đang đọc