KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 431: THƯƠNG ĐẦU

Một tay siết cổ của Sâm Báo, một tay thì cầm súng chĩa thẳng vào huyệt thái dương của Sâm Báo, đôi con ngươi ngước lên, trong đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy toàn là sự băng lãnh, thậm chí còn lạnh hơn cả tuyết đang bay đầy trời ở bên ngoài nữa…

—Cảnh Liêm Uy, mẹ nó mày chán sống rồi!

—Muốn bị đem đi làm tiêu bản đúng không? Ông đây thành toàn cho mày!

—Ông đây nhất định sẽ nhổ tận gốc nhà họ Cảnh của mày!

Những tiếng chửi bới liên tục ngập tràn đầy hai tai, Cảnh Liêm Uy nhìn người trước mặt nhưng căn bản là không quan tâm, họng súng di chuyển xuống nhắm chuẩn vào bàn tay của Sâm Báo và một đạn, trong không khí lúc này chỉ toàn là tiếng gào đinh tai nhức óc của Sâm Báo!

Người đối diện toàn bộ đều kinh hãi, vẻ mặt hãi hùng mà nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.

Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn bọn họ, sắc mặt vô cảm mà nói: “Nói thêm một câu nữa thì tôi sẽ bắn thêm một phát nữa.”

Một câu nói hoàn toàn không có cảm xúc nào, nhưng lại lập tức khiến cho người ta sợ hãi, nhịn không được mà lui một bước về phía sau…

Rõ ràng mọi người đều là người liếm máu trên dao mà sống, nhưng đột nhiên lại bị một thiếu gia được nuôi nấng trong căn nhà ấp áp trước mắt này làm hoảng sợ, đôi con ngươi toàn là kinh ngạc mà nhìn anh…

Tiếng la của Sâm Báo nghe vô cùng thê lương, giống như là con sói hoang bị thương gào thét trong đêm khuya vậy, chấn động lòng người.

“Cảnh Liêm Uy, bọn mày chạy không thoát đâu! Bọn bây đừng có ai mong thoát được!” Tức giận mà gào thét, trong đôi con ngươi của Sâm Báo toàn là tia máu!

Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không nghe lời uy hiếp này vào trong tai của mình, chỉ nhìn hành vi của người đối diện bằng một đôi mắt nóng như lửa đốt….

Cát Thành Phong ngay cả hô hấp cũng không dám nữa, tất cả mọi người đều nín thở nhìn hành động của bọn họ.

Muốn bắt giặc trước tiên phải bắt tướng!

Cảnh Liêm Uy vận dụng nguyên lý này vô cùng tinh tế!

Trần Vũ nhìn Cảnh Liêm Uy đang kìm chặt Sâm Báo, trong lòng là một sự kính phục nồng đậm!

“Cảnh Liêm Uy, ông đây phải giết mày! Biến mày thành tiêu bản, đem nội tạng của mày ra cho chó ăn!” Sâm Báo tức giận thét lên, cái bộ dạng đó giống như là hoàn toàn không để ý đến họng súng mà Cảnh Liêm Uy đang ghì trên huyệt thái dương của mình vậy, lớn tiếng mà nói: “Cảnh Liêm Uy! Mẹ nó mày đợi đó cho ông, tao nhất định sẽ băm thi thể mày ra thành trăm mảnh!”

Trong đôi mắt phượng loé lên sự lạnh lẽo, không có chút xao động.

Sâm Báo đột nhiên lên tiếng nói: “Cảnh Liêm Uy! Ân Thiên Thiên! Bọn mày một đứa cũng đừng mong thoát, ông đây không giết chết bọn mày thì không được!”

Mi tâm khẽ nhíu lại, Cảnh Liêm Uy đột nhiên rũ mắt xuống nhìn người đàn ông trước mặt, hoàn toàn không do dự mà thêm một phát súng vào phần đầu gối đang bị thương của hắn!

Tiếng súng vang lên trong đêm tuyết, khiến cho bông tuyết cũng kinh hãi mà dần dần không còn tung tích…

Khi tiếng đầu tiên vang lên, đó là sự giận dữ, là sự nộ khí xung thiên, khi tiếng thứ hai vang lên, là kinh hãi, là dừng lại không dám tiến, khi tiếng thứ ba vang lên, là tê dại, là sự hoảng sợ không ngớt…

Người đàn ông đó căn bản là không sợ giết người thật sự, cũng căn bản không quan tâm đến sự sống chết Sâm Báo!

Tội phạm bị truy nã quốc tế vốn đã là người phạm phải tử hình rồi, nếu như bị cảnh sát bắt được, một phát súng ‘không cẩn thận’ giết chết nói không chừng sẽ được khắc cốt ghi công, nếu bị người bình thường giết thì nói không chừng sẽ biến thành tự bảo vệ mình, đường đường là nhà họ Cảnh, sẽ không có cái bản lĩnh như vậy sao?

Nhất thời, mấy tên sống trên miệng dao đó nhìn Cảnh Liêm Uy mà đột nhiên có chút muốn rút lui.

Tục ngữ nói, chân trần giẫm lên giày thì giày dơ, nhưng chân mang giày giẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ bị dơ hơn!

Lăn lộn trên hắc đạo ai mà không muốn sống tốt qua ngày, ai mà không muốn leo lên trên? Nếu Sâm Báo không còn thì bọn họ mới có cơ hội, ai cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn không đúng sao? Hơn nữa bộ dạng của Cảnh Liêm Uy bây giờ căn bản là không đếm xỉa đến điều gì nữa!

Cảnh Liêm Uy nhìn đám người ở trước mặt, dần dần đã bắt đầu có người lui lại từ trong ánh mắt của anh, dần dần có người thậm chí đã vứt súng mà quay người chạy rồi…

Sắc mặt Sâm Báo trắng bệch, đột nhiên cũng chả còn sức kêu gào với Cảnh Liêm Uy nữa, chỉ là nhìn đám anh em của mình mà tức giận vô cùng!

“Bọn bây quay lại cho tao, quay lại cho tao! Có tin ông đây móc nội tạng của tụi bây ra không!” Sâm Báo lớn tiếng thét, trong đôi mắt toàn là sự không dám tin: “Quay lại cho ông!”

Ai sẽ quay lại chứ?

Có đồ ngốc mới làm vậy!

Mấy năm nay trong bang phái, Sâm Báo vì để tranh giành địa vị và anh em với ‘Diêm Vương’, toàn bộ đều dựa vào nội tạng! ‘Diêm Vương’ không bao đụng tay vào mấy việc này, ‘Diêm Vương’ nhiều nhất chỉ xử ký các loại mâu thuẫn giữa các bang phái, dùng một cái đầu thông minh để khiến cho tất cả mọi người phải xoay mòng mòng, mà Sâm Báo vì tranh quyền đoạt lợi, lúc không đủ nội tạng, thậm chí còn ra tay với cả anh em xung quanh mình…

Hắn ta cũng đã từng có một thời gian ngoan ngoãn nghe lời của ‘Diêm Vương’, nhưng có lẽ là bởi vì trong cơ thể có nhân tố khát máu, cái tác phong ‘dịu dàng’ đột nhiên đó của ‘Diêm Vương’ thực sự là rất khó hợp với hắn, dần dần bắt đầu phản bội, thậm chí còn bắt đầu đối đầu với ‘Diêm Vương’, hy vọng dùng ‘thành tích công việc của mình’ để đổi lấy những thứ mà hắn ta tha thiết ước mơ!

Mà mấy cái này không nói ra, không có nghĩa là không có ai biết.

Một lão đại mất trí như vậy thì ai sẽ theo đây? Chí ít là khi theo ‘Diêm Vương’, bọn họ cũng không cần dùng tính mạng để đổi lấy nội tạng không phải sao?

Có một số người đi rồi, nhưng vẫn có một số người ở lại, bọn họ biết rất rõ, nếu như thật sự không còn một người nào ở chỗ này nữa, vậy thì bọn họ thua là cái chắc! Có trách cũng chỉ có thể trách, bọn họ chạy quá chậm rồi…

Bàn tay cầm súng đều có chút run rẩy, chân của đám người đó thậm chí đều đang run lên…

Đột nhiên, đám người ban đầu vốn còn có sức cạnh tranh cao độ chợt biến thành một đám ô hợp không hơn không kém, Cảnh Liêm Uy nhìn bọn chúng mà chẳng hề quan tâm, anh vươn tay vứt Sâm Báo cho Cát Thành Phong, sau đó thì trực tiếp đi về phía Ân Thiên Thiên…

Đưa tay kéo Ân Thiên Thiên ở phía sau của Trần Vũ vào trong lòng mình, Cảnh Liêm Uy nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, cẩn thận tỉ mỉ mà nhìn cô, sợ cô có phải là đã bị thương gì rồi không, trong đôi mắt phượng toàn là lo lắng.

Mím chặt đôi môi, Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay lớn của anh, trái tim an tâm triệt để.

Thở phào một hơi, Cảnh Liêm Uy ôm lấy cô thật chặt vào lòng của mình, đôi môi mỏng hôn lên làn tóc cô một cái rồi lại một cái, dường như là chỉ có như vậy mới có thể khiến cho trái tim của anh hoàn toàn yên tâm trở lại, nhưng cho dù như vậy cơ thể của anh cũng nhịn không được mà căng cứng, anh nhẹ tiếng lẩm bẩm bên tai cô hỏi: “Thiên Thiên, có sợ không?”

Ngước mắt lên, Ân Thiên Thiên nhìn vào trong đôi mắt phượng của anh.

Sợ?

Bộ dạng khát máu vừa nãy của anh sao?

Lắc lắc đầu, Ân Thiên Thiên cong lên một nụ cười.

Cảnh Liêm Uy của cô, cho dù có biến thành bộ dạng nào đi nữa thì cô cũng không sợ.

Khoé miệng Cảnh Liêm Uy nhếch lên một ý cười, anh vuốt ve gò má lạnh lẽo của cô…

Trong tuyết, vết thương của Sâm Báo vẫn còn đang chảy máu, để lại một vũng máu trên mặt đất, nhìn mà vô cùng kinh người!

Cho dù bị Cảnh Liêm Uy vứt cho Cát Thành Phong rồi nhưng vẫn không an phận, lớn tiếng mà la lên: “Cảnh Liêm Uy! Mày nhớ đó cho ông, ông nhất định phải khiến mày hối hận về tất cả những gì hôm nay mày làm! Mày đừng có mà hối hận!”

Cát Thành Phong cẩn thận nhìn hắn ta, chỉ cần chưa đến giây phút cuối cùng thì anh suy cho cùng cũng vẫn không yên tâm được.

Tội phạm truy nã quốc tế, bị chế ngự dễ dàng như vậy sao?

Mấy tên tiểu lâu la đó, có lẽ chẳng qua chỉ là vì sinh tồn hoặc do cái được gọi là mặt mũi cho nên mới đi lên con đường này thôi, tan rã rồi thì cũng không kỳ lạ, nhưng mà Sâm Báo bây giờ lại có chút hơi dễ dàng quá rồi!

“Cảnh Liêm Uy!” Một tiếng hét phẫn nộ, Sâm Báo cho dù đầu gối đã bị trúng hai phát súng, bàn tay cũng bị đạn xuyên qua, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Cảnh Liêm Uy với ánh mắt muốn giết người, hơn nữa còn rất cố gắng mà đứng dậy, để trông không còn nhếch nhác như vậy nữa: “Mày tưởng sẽ dễ dàng kết thúc như vậy sao? Cho dù tao có chết rồi thì đã sao? Cho dù cái bang phái này từ nay như rắn mất đầu thì đã sao? Chỉ cần có người nhớ đến ngày hôm nay của bọn tao, thì mày chắc chắn sẽ không có được yên ổn!”

Cảnh Liêm Uy quay đầu lại nhìn hắn ta với đôi mắt ngập tràn lạnh giá, không nói lời nào.

Sâm Báo lúc này nhìn vô cùng hung ác, cả người trông vô cùng khủng bố, toàn thân đều là máu, cái khuôn mặt đó còn đáng sợ hơn cả lúc bình thường nữa, tràn ngập những sự tức giận!

“Mười năm nay ‘Diêm Vương’ hại chết biết bao nhiêu người, mày tưởng hắn ta chạy là sẽ chạy được ra ngoài sao? Tao nói cho mày biết, người muốn mạng của hắn nhiều vô cùng, hắn cũng sẽ không sống được bao lâu đâu! Còn mày, một người thương nhân dây dưa vào chuyện như vậy, mày cứ đợi cả đời còn lại cũng không được yên ổn đi!” Sâm Báo tức giận quát, trong khi trên huyệt thái dương vẫn còn đang bị ghì một họng súng đen kịt: “Cảnh Liêm Uy, mày sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Cho dù Sâm Báo có kêu gào thế nào thì Cảnh Liêm Uy từ đầu đến cuối cũng không quan tâm đến hắn ta.

Đột nhiên, đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy chợt nghiêm túc lên, ngay cả Cát Thành Phong cũng chú ý thấy, ngay cả một số người đứng xung quanh cũng chú ý thấy, động tĩnh ở chỗ này cũng có gì đó không đúng.

Đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào hoàn cảnh u tối ở xung quanh, làn tuyết trắng có chút phát sáng dưới sự phản chiếu của ánh trăng.

Cũng không biết từ đâu ra, trong thế giới u tối đột nhiên có một người cầm súng chỉ thẳng về hướng của Cảnh Liêm Uy bước ra, Cát Thành Phong nhanh chóng túm lấy Sâm Báo lên trước chặn ở trước mặt của Cảnh Liêm Uy, đồng thời xung quanh cũng xuất hiện không ít người, lực lượng tương đương với bọn họ!

Kéo Ân Thiên Thiên ra sau lưng mình, Cảnh Liêm Uy híp mắt lại nhìn người trước mắt.

Thương Đầu!

Cũng là một tội phạm truy nã quốc tế nổi tiếng, nghe nói là như nước với lửa với ‘Diêm Vương’, cũng là người đàn ông năm lần bảy lượt truy sát ‘Diêm Vương, hại Ân Thiên Thiên không thể không mất đi trí nhớ để tránh né sự truy sát của hắn!

“Cậu ba Cảnh?” Mỉm cười tiến gần, cây súng trong tay Thương Đầu từ đầu đến cuối đều chưa hề hạ xuống qua, chỉ nhìn Cảnh Liêm Uy mà cười.

Ân Thiên Thiên nhìn khuôn mặt ở trước mặt, nhịn không được mà túm chặt phần áo ở eo Cảnh Liêm Uy!

Cô nhớ hắn ta!

Chính là người đàn ông này đã tiến hành một trận quyết tử với ‘Diêm Vương’ ở trên đường phố nước Đức, mà cô rất không may vì lúc đó đúng lúc ở trên xe của ‘Diêm Vương’, bây giờ nhìn thấy người này, ký ức cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

Thương Đầu và bọn họ duy trì một khoảng cách nhất định, ánh mắt nóng hừng hực mà nhìn Ân Thiên Thiên, khoé môi nhếch lên một nụ cười.

Hắn ta không phải là Sâm Báo, vì nữ sắc mà có thể làm lỡ đi nhiều chuyện như vậy, cũng không có ngu ngốc như hắn ta, nếu không cũng sẽ không chậm chạp trì trệ không thể nào thượng vị trong lúc ‘Diêm Vương’ không có hành động nào rồi!

Trên danh sách tội phạm truy nã quốc tế, người được xếp ngang hàng với những người như ‘Diêm Vương’ chính là Thương Đầu, mà những người như Sâm Báo so với bọn họ thì lại trở thành tiểu lâu la rồi…

Bầu không khí lại lần nữa căng thẳng trở lại.

Thương Đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, thu lại cây súng đang chỉ vào Cảnh Liêm Uy mà bỏ vào lòng bàn tay mình chơi đùa, nhẹ giọng lên tiếng: “Cậu ba Cảnh, thế nào? Anh nói tung tích của ‘Diêm Vương’ cho tôi, tôi thả các người rời khỏi? Hay là, nếu như anh đồng ý kêu hắn ra giùm tôi, tôi cũng cảm kích không ngớt.

Cát Thành Phong lúc này ngay cả đầu cũng không dám quay lại mà nhìn Cảnh Liêm Uy một cái, Thương Đầu, anh cũng có nghe qua danh tiếng của hắn!

Nói xong, ánh mắt của Thương Đầu xoay vòng trên người Ân Thiên Thiên hai cái, nở nụ cười ý vị thâm trường nói: “Mợ ba trông thật quen mắt a, có phải là từng đến Đức rồi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc