KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 457: TRÌNH THIÊN KIỀU TRUNG KHUYỂN CỠ LỚN

“Anh đẹp trai, làm sao thế? Em bảo đảm anh sẽ rất hài lòng, chúng ta đi thử xem? Nha?” Tiểu Đường vừa dứt lời, cô gái đang dụ dỗ Trình Thiên Kiều thì truyền giọng nói quyến rũ vào trong điện thoại, cũng không phải cố ý, chỉ là không cẩn thận mà thôi.

Tiểu Đường bây giờ đang uống say, đâu có chú ý đến sự trầm mặc bên phía đầu dây bên kia.

“Tôi không đến đâu, cậu gọi điện cho người nhà họ Trình, tài xế nhà họ Trình sẽ đến đón.” Nói xong, Cảnh Thiên Ngọc chuẩn bị tắt máy.

Tiểu Đường lại tiếp tục ợ, bàn tay cầm điện thoại hơi siết chặt lại, nói thẳng: “Xong rồi, lão đại, chị dâu không muốn đến đón anh, hay là anh đi nghỉ ngơi với cô gái này một lát?”

Nghỉ ngơi một lát…

Hoàn toàn là nghỉ ngơi đơn thuần thôi, lời kẻ say rượu nói ra đều không tin được, nhưng người ở đầu bên kia chưa kịp tắt máy lại nghe thấy…

Trình Thiên Kiều căn bản không muốn quan tâm, giơ tay bám chặt Tiểu Đường không nhả, tửu lượng của anh vẫn không tệ đến mức đó! Tùy tiện thì có thể bị người ta dắt đi sao?

Ngọc Ngọc nhà anh sẽ tức giận!

Giở tay gạt cô gái đang làm phiền mình ra, Trình Thiên Kiều bị quấn lấy mà thấy phiền, mở miệng nói thẳng: “Cách xa tôi ra một chút, Ngọc Ngọc nhà tôi sẽ tức giận, cô ấy nếu như không quan tâm tôi thì phải làm sao?”

Động tác hơi có chút thô lỗ, khiến cô gái đó sững người bị đẩy lùi vài bước, bị người ta từ chối thẳng thừng như vậy cũng có chút bực bội, giậm chân sau đó quay đầu bỏ đi, không có quấy rầy thêm nữa.

Sau khi đuổi cô gái đó đi, Trình Thiên Kiều bị gió lạnh thổi vào mặt bỗng tỉnh táo lại một chút, lên xe taxi nói địa chỉ nhà họ Cảnh, để lại một mình Tiểu Đường run rẩy trong gió lạnh, mà cuộc gọi đã bị Cảnh Thiên Ngọc tức giận mà tắt đi khi nghe xong cô gái đó nói…

Hừ, lão đại nhà anh ta quả nhiên không đáng tin…

Thấy sắc bỏ bạn…

Nhà chính của nhà họ Cảnh.

Sau hôm từ nhà họ Trình trở về, Cảnh Thiên Ngọc không có qua đó nữa, may mà bây giờ Trình Uyển cũng đi chơi với Trương Duyệt ở bên ngoài, vì thế cô rất nhàn nhã.

Sau khi lên xe của Trương Thế Anh, Cảnh Thiên Ngọc về nhà thì nằm trên giường, nghĩ đến người đàn ông đứng dưới tuyết, khi điện thoại của Tiểu Đường gọi đến, không thể không nói cô có hơi kích động, cô và Tiểu Đường không hề có liên hệ gì với nhau, liên quan duy nhất chính là Trình Thiên Kiều, gần như chỉ cần là điện thoại của Tiểu Đường, trước giờ đều có liên quan đến Trình Thiên Kiều.

Sau khi bắt máy, cô mới sực nhớ cô đã không có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa, cô dùng giọng điệu tuyệt tình nói chuyện, nhưng thế nào cũng không ngờ sẽ nghe thấy lời nói như thế…

Nằm trên giường, Cảnh Thiên Ngọc lật qua lật lại…

Đột nhiên, trong bóng tối yên tĩnh vang một âm thanh nhỏ.

Nghiêm túc lắng nghe, có người đang đập cửa sổ của cô bằng những viên đá nhỏ.

Âm thanh rất nhỏ rất nhỏ, liên tiếp, cứ đập như thế, sẽ không vỡ kính, chỉ là âm thanh đó có thể đánh thức người ngủ không sâu giấc như cô dậy mà thôi…

Đi đến bên cửa sổ, Cảnh Thiên Ngọc nhìn người đàn ông dưới lầu thì không nhịn được mà mím chặt môi của mình lại.

Trình Thiên Kiều…

Trình Thiên Kiều uống say…

Trình Thiên Kiều uống say ngồi bệt ra đất, cố chấp đập cửa sổ phòng của cô…

Nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Thiên Ngọc xuất hiện ở ở cửa, người đàn ông đàn ngồi trên đất đó đột nhiên mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, lông mày cong cong gần như giống hệt Tiểu Trình Uyển, chỉ là rơi vào cơ thể và giới tính này của anh, lại giống như một con trung khuyển cỡ lớn…

Trình Thiên Kiều ngồi trên đất nhìn cô, khẽ gọi: “Ngọc Ngọc, Ngọc Ngọc…”

Cảnh Thiên Ngọc nhìn anh mà không nói lời nào, cô biết mỗi lần Trình Thiên Kiều chỉ cần uống say sẽ biến thành dáng vẻ này, giống như một đứa trẻ to lớn chọc người ta thích.

Đã từng, cô cùng anh tham gia một lần buổi tụ họp của tổ các anh bị mọi người chuốc say, không kiêng kỵ ánh mắt của mọi người mà cứ ôm hôn cô không ngừng, má, trán, mũi, tai… không buông tha chỗ nào, giống như một đứa trẻ chọc cô xấu hổ, đợi khi về đến khách sạn, thì càng được đà…

Nhớ đến những chuyện trong quá khứ, Cảnh Thiên Ngọc chỉ cảm thấy lồng ngực dần nhói đau.

Khoác áo đi xuống lầu, Cảnh Thiên Ngọc từng bước từng bước đi đến gần anh.

Nhìn thấy cô đi xuống, người đàn ông ngồi trên đất bỗng mỉm cười, miễn cưỡng đứng dậy đứng thẳng trước mặt cô, giống như học sinh cấp 1 đứng trước mặt giáo viên, cẩn trọng mà đáng yêu.

Mặc dù đau trong tim, nhưng không thể không nói, nhìn thấy bộ dạng này của Trình Thiên Kiều, Cảnh Thiên Ngọc lại cảm thấy hơi vui.

Anh đến rồi…

Không có vì lời cô đã nói mà tiếp tục im lặng, cũng không có vì lời cô nói mà tức giận…

Vẻ mặt cẩn thận nhìn Cảnh Thiên Ngọc, Trình Thiên Kiều không dám mở miệng nói chuyện, mãi sau khi phát hiện sắc mặt của Cảnh Thiên Ngọc không có tức giận thì mới to gan nắm lấy tay của cô đặt ở lồng ngực của mình, tủi thân nói: “Ngọc Ngọc, nó rất đau, hôm nay em nói linh tinh làm nó rất đau rất đau, em cũng không đau lòng sao?”

Bàn tay nhỏ chạm vào lòng ngực ấm nóng của anh, lòng bàn tay của Cảnh Thiên Ngọc chỉ cảm thấy một dòng điện trực tiếp theo đường máu truyền thẳng đến trái tim của mình, nóng bóng về tê dại!

Cảnh Thiên Ngọc vô thức muốn rút tay của mình lại, nhưng Trình Thiên Kiều lại cố chấp không chịu buông tay, nhất quyết đem tay của cô chạm vào trái tim của anh, yên tĩnh nhìn cô, nói: “Ngọc Ngọc, anh không thích em ở bên Trương Thế Anh…”

Người có thể ở bên em, không thể là anh ta, không được là anh ta…

Nếu nói Trình Thiên Kiều say rồi, nhưng cảm xúc lại đặc biệt rõ ràng, nếu nói anh không có say, nhưng hành vi đó hoàn toàn không thể nhìn ra, toàn bộ giống như một người — thiểu năng!

Cảnh Thiên Ngọc không lên tiếng, Trình Thiên Kiều cũng có chút nóng vội, giơ tay kéo cô sát gần anh hơn, tiếp tục nói: “Ngọc Ngọc, chúng ta còn có Uyển Uyển, em thật sự không cần anh nữa sao?”

Một câu nói, hỏi vô cùng tủi thân, nhưng lại không khiến Cảnh Thiên Ngọc nảy sinh cảm xúc khác biệt gì, lúc này cô thậm chí càng nhíu chặt, một bàn bàn tay tự do bất giác đưa lên che mũi của mình.

Trình Thiên Kiều nhìn dáng vẻ này của cô, lập tức buông tay của cô ra, thậm chí anh còn lùi lại một bước nhỏ gấp gáp nói: “Ngọc Ngọc, Ngọc Ngọc, em phải tin anh, anh không có ở sau lưng đi tìm cô gái khác, thật sự không có, trên người anh có phải có mùi của cô gái khác không? Anh lập tức cởi ra, lập tức…”

Vừa dứt lời, Trình Thiên Kiều đứng trước Cảnh Thiên Ngọc bắt đầu cởi áo…

Cảnh Thiên Ngọc thậm chí còn chưa kịp mở miệng bảo anh dừng lại, người đàn ông đối diện đã bắt đầu vui vẻ cởi…

Áo khoác ngoài, áo khoác ngắn, khăn quàng cổ, áo sơ mi, sau đó bên trong chỉ còn chiếc áo trong… Khi mắt thấy Trình Thiên Kiều muốn cởi nốt chiếc áo trong, Cảnh Thiên Ngọc vội vàng kéo tay anh lại, sắc mặt có chút không tự nhiên.

Trời ạ, nếu như thật sự để Trình Thiên Kiều ở đây cởi hết quần áo, bị người khác nhìn thấy còn không biết nghĩ cô như thế nào nữa…

“Đừng cởi nữa đừng cởi nữa…” Cảnh Thiên Ngọc vội vàng nói, kéo tay của anh không để anh làm loạn.

Tuy Trình Thiên Kiều bị cô nắm chặt tay nhưng khóe môi lại cong lên, đưa tay ôm lấy eo của cô, cúi đầu hôn lên má của cô, nói: “Ngọc Ngọc, anh bây giờ không có mùi nữa…”

Cảnh Thiên Ngọc bỗng nhiên chỉ cảm thấy đầu óc trở nên trống rỗng…

Trình Thiên Kiều uống say, căn bản chính là một tên điên…

Buông tay giữ lấy Trình Thiên Kiều ra, Cảnh Thiên Ngọc cúi người nhặt từng món đồ từ dưới đất lên, khẽ nói: “Trình Thiên Kiều, anh đừng như thế, hay là em có chỗ nào chưa có nói rõ ràng sao?”

Trong tay cầm chiếc sơ mi của Trình Thiên Kiều, Cảnh Thiên Ngọc nhẹ nhàng hỏi anh.

Lông mày của Trình Thiên Kiều nhíu lại, bước đến gần cô rồi mở miệng nói: “Ừm, em không có nói rõ ràng, em không có nói rõ tại sao em lén ở sau lưng anh đi xem mắt với người đàn ông khác, em không có nói rõ tại sao rõ ràng anh đang đứng ở trước mặt em mà em lại không nhìn anh, anh không nói rõ tại sao… Em đột nhiên, không yêu anh nữa…”

Trình Thiên Kiều vào thời khắc này, vô cùng tỉnh táo, trong đôi mắt sâu thẳm là sự kiên định.

Khi bị Cảnh Thiên Ngọc bất ngờ nói những điều đó, anh quả thực không có phản ứng kịp, cộng thêm khi nhìn thấy Trương Thế Anh thì trong lòng càng loạn thành một mớ, anh trước giờ trên phương diện tình cảm đặc biệt bị động cho nên căn bản không kịp hoàn hồn, đâu còn biết đầu tiên phải tìm hiểu sự tình là như thế nào?

Nhưng lúc đó không có truy hỏi, không đại biểu anh sau chuyện này sẽ không truy hỏi!

Mượn men rượu đến đây, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy cô xuất hiện ở trước mặt mình, tất cả men rượu đều tan biến thành mây khói, anh chỉ nhìn thấy nụ cười, giọng nói, gương mặt của cô, chỉ nhớ sự dịu dàng của cô, chỉ muốn cô ở bên cạnh không bao giờ rời xa…

Tay nắm chiếc áo sơ mi dần siết chặt, Cảnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm anh, trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: “Trình Thiên Kiều, năm đó khi chúng ta đính hôn không phải đã nói rồi sao? 5 năm, 5 năm sau chúng ta trả lại tự do cho đối phương, bây giờ em trả lại sự tự do cho anh rồi, có cái gì không đúng sao? Huống chi, trước đây, em cũng đã nhắc với anh rồi, không phải sao?”

Nhẹ nhàng nói ra, Cảnh Thiên Ngọc đột nhiên phát hiện, cô có thể đối với Trình Thiên Kiều càng lúc càng tàn nhẫn rồi, tàn nhẫn đến mức cô có nghĩ cũng không dám nghĩ…

Đứng trong gió lạnh, Trình Thiên Kiều chỉ mặc một chiếc áo trong đơn giản và quần tây màu đen, chỗ tốt khi đã từng trải qua nhiều năm rèn luyện, anh trong một lúc sẽ không có chuyện gì, dáng vẻ đứng trong nền tuyết đó ngược lại có cảm giác của khổ nhục kế, ánh mắt nhìn đăm đăm vào người phụ nữ trước mặt, cổ họng của Trình Thiên Kiều có chút nghẹn.

Nói thật, anh bây giờ có thể nói ra mấy lời đó đã là một kỳ tích rồi, nhưng anh lại phát hiện căn bản không đủ!

Có lúc, tiềm năng của con người là vô hạn!

Gần như vô thức, Trình Thiên Kiều cất tiếng hỏi ngược lại một câu; “Ngọc Ngọc, em có từng hỏi anh sao? Rốt cuộc anh muốn tự do hay không?”

Không có cô ở bên cạnh, anh cần tự do có tác dụng gì?

Có khi, tự do không phải điều tốt nhất, ít nhất, đối với anh mà nói vào lúc này chính là như vậy!

Sau khi Ân Thiên Thiên trở về, cô quả thực đã nhắc muốn kết thúc đoạn tình cảm này, nhưng anh tưởng rằng, anh sau khi tiến dần từng bước thì chuyện này đã triệt để buông xuống rồi, vạn lần không ngờ cuối cùng anh lại trở thành người ngoài cuộc trong đoạn tình cảm tình này.

Anh và Cảnh Thiên Ngọc hủy bỏ hôn ước, kết quả chính anh là người cuối cùng trên toàn thế giới này được biết.

Nếu không phải anh hôm nay chạy đến ‘nhà hàng Long Phượng’, cô có phải còn muốn đi xem phim với Trương Thế Anh hay không?

Chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, anh hận không thể bắt cô về hung hăng đánh cho một trận, nhưng vẫn không lỡ.

Khi Trình Thiên Kiều vừa dứt câu, Cảnh Thiên Ngọc không nhịn được mà hơi sững sờ, nhìn anh trong sự ngạc nhiên…

Anh lẽ nào không biết, lời nói này của anh rất dễ khiến người khác hiểu lầm sao?

Mà cô, có thể hiểu lầm sao?

Bình luận

Truyện đang đọc