KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 476: TÂM TƯ CỦA ÂN KHIẾT

Trên chiếc Land Rover, Cảnh Liêm Uy đang lái xe thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn đứa trẻ trong vòng tay của Ân Thiên Thiên.

Đứa trẻ này nhìn trông vô cùng nhếch nhác, nếu như không phải Cảnh Nhan Hi và Ân Thiên Thiên còn nhận ra được thì chắc anh sẽ trực tiếp báo cảnh sát, mi tâm khẽ nhíu lại, Cảnh Liêm Uy tuy biết Ân Nhạc Vy là một người cực kỳ ích kỷ, nhưng không ngờ cô ta lại có thể tàn nhẫn với con của mình như vậy.

Tiểu Khiết Khiết nép trong lòng của Ân Thiên Thiên có chút không được tự nhiên, cứ mở đôi mắt to to nhìn cô, bàn tay nhỏ theo bản năng vân vê qua lại, bộ dạng trông rụt rè vô cùng, còn tràn đầy sự sợ hãi nữa.

“Khiết Khiết đừng sợ, bây giờ dì đưa cháu đi bệnh viện, một lát nữa sẽ không đau nữa đâu.” Ân Thiên Thiên đưa tay ra chỉnh sửa lại mái tóc của bé, trên khuôn mặt toàn là sự ôn nhu dịu dàng: “Lát nữa đến bệnh viện rồi, Khiết Khiết phải ngoan ngoãn nói cho dì bác sĩ biết là cháu đau ở đâu, có biết chưa?”

Ngoan ngoãn gật đầu, Tiểu Ân Khiết nhịn không được mà vặn vẹo cơ thể mình trong vòng tay của Ân Thiên Thiên.

Ân Thiên Thiên đương nhiên là cảm nhận được rồi, cô cúi đầu nhẹ giọng hỏi thăm: “Sao thế?”

Có lẽ là do những kích thích của ngày hôm nay có chút lớn, Tiểu Ân Khiết lúc này có chút run rẩy, cố gắng co rúc mình lại, nhút nhát mà nói: “Dì ơi, trên người Khiết Khiết rất bẩn, dì đừng có bỏ rơi Khiết Khiết…”

Ân Thiên Thiên nhìn đứa bé mà đột nhiên sững sờ, trong lòng sau đó ngập tràn thương xót, cô đưa tay ôm chặt bé và nói: “Khiết Khiết không có bẩn, Khiết Khiết bẩn ở chỗ nào chứ? Đợi lát nữa khám bác sĩ xong chúng ta về nhà thay quần áo có được không? Như vậy thì Khiết Khiết lại sạch sẽ thơm tho, giống như là chị gái rồi, có được không?”

Đôi mắt trong veo to tròn nhìn Ân Thiên Thiên, Ân Khiết cẩn thận dè dặt mà hỏi: “Thật sao? Cháu có thể được giống như chị sao?”

Trẻ con luôn là như vậy, ngay cả sự hâm mộ cũng đến rất dứt khoác như vậy.

Bé hâm mộ Cảnh Nhan Hi, kể từ lần đầu tiên gặp Cảnh Nhan Hi thì bé đã hâm mộ rồi, Cảnh Nhan Hi có ba thương, có mẹ yêu, còn bé thì sao? Ba từ trước đến giờ đều không có mặt, mẹ từ trước đến giờ lại không yêu thương, ngay cả bé bây giờ cũng chỉ là bé con được bọn họ nhặt về mà thôi, chỉ là có một số chuyện không có ai nói với bé, cho nên tự nhiên, bé liền cho rằng đây là điều nên làm thôi.

Trẻ con ngay từ khi mới sinh ra đời đã là một tờ giấy trắng, cuộc đời của bé như thế nào sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào cách dạy dỗ của ba mẹ và cách mà những người xung quanh dẫn dắt, mỗi đứa trẻ đều là một thiên thần trong sáng.

Ân Thiên Thiên không cảm thấy có gì không đúng cả, cô gật đầu trả lời bé: “Ừm, cháu sẽ có thể giống như chị.”

Lâm Vũ Văn ngồi ở hàng ghế sau lặng lẽ nhíu mày, Cảnh Nhan Hi ở bên cạnh nhịn không được mà xông lên người của Lâm Vũ Văn, trên người có hơi bẩn vì lúc nãy đã ôm qua Ân Khiết, mà bé thì hoàn toàn không có cảm nhận ra được, còn ôm lấy Lâm Vũ Văn nói: “Anh Vũ Văn, sau này Nhan Hi có em gái rồi đúng không? Ha ha, em có em gái rồi, thật là tốt quá.”

Trẻ con ngây thơ đáng yêu vô cùng, Cảnh Nhan Hi hễ nghĩ đến mình có em gái rồi là lại lập tức nhún nhảy, túm lấy Lâm Vũ Văn lắc lắc không ngừng, Ân Thiên Thiên không có rảnh quản tới bé, Cảnh Liêm Uy lại cứ nuông chiều bé, càng huống hồ trong mắt của anh, cho dù Lâm Vũ Văn chỉ là một ‘tiểu hôn phu’ hữu danh vô thực thôi đi nữa, thì sủng ‘tiểu hôn thê’ cũng là chuyện hiển nhiên thôi!

Lâm Vũ Văn sợ bé ngã, vội vàng vươn tay tới kéo lấy bé kìm bé ngồi xuống lại đàng hoàng, mi tâm nhíu lại, hoàn toàn không do dự mà lên tiếng: “Cảnh Nhan Hi em bị ngốc à, em ấy là em gái không sai, nhưng mà cũng đâu phải là em gái ruột của em, em không biết em họ Cảnh, em ấy họ Ân sao, còn nữa, người em hôi chết đi được, sau khi về nhà lập tức đi thay quần áo cho anh!”

Thời gian này Ân Thiên Thiên cũng có nghe nói qua phương thức sống chung của hai bé, nghe thì có chút cảm giác như ‘thuỷ hoả tương cực’ vậy, bây giờ xem ra là cũng thật sự có chút cảm giác như vậy, nhưng mà lại tràn đầy những ý vị thương yêu ở trong đó.

Mím môi không nói, Ân Thiên Thiên chỉ nhìn hai bé một cái không có nói gì, còn Cảnh Liêm Uy thì bởi vì lời nói của Lâm Vũ Văn, nhịn không được mà hơi nhíu mày lại nhìn Ân Khiết ở trong vòng tay của Ân Thiên Thiên một cái.

Một đứa bé nhỏ như vậy, không phải chứ?

Ở trên xe, Cảnh Nhan Hi nhe răng múa vuốt mà xông tới Lâm Vũ Văn, ồn ào đòi ‘xử hình’ Lâm Vũ Văn tại chỗ, Cảnh Liêm Uy chỉ nói với Lâm Vũ Văn một tiếng rồi quay người đưa Ân Thiên Thiên và Ân Khiết đi vào Nam Tự, đối với Lâm Vũ Văn, cho dù mới 10 tuổi, nhưng trông chừng một Cảnh Nhan Hi thì vẫn dư sức.

Trong bệnh viện Nam Tự.

Cảnh Liêm Uy đưa Ân Thiên Thiên đến bệnh viện gần như là lập tức thu hút một loạt tiếng xì xào bàn tán.

Cảnh Liêm Uy chào hỏi với người quen ở bên cạnh rồi trực tiếp đưa Ân Thiên Thiên đến phòng khám bệnh, có bác sĩ quen còn trêu đùa hỏi Cảnh Liêm Uy có phải là đưa Ân Thiên Thiên đến đây khám thai không, khiến cho Ân Thiên Thiên nhịn không được mà khẽ đỏ mặt.

Trong phòng khám, hôm nay người khám vẫn là bác sĩ Dương, lúc nhìn thấy bọn họ đến thì cũng không hiếm lạ nữa.

Kể từ sau khi xuống xe, Ân Khiết không chịu tự đi bộ, Ân Thiên Thiên bất đắc dĩ phải bế lấy bé, đứa trẻ bốn tuổi cũng không nhẹ nữa rồi, Ân Thiên Thiên bế lên cũng có chút tốn sức, Cảnh Liêm Uy muốn tiếp tay cho cô, nhưng Ân Khiết dường như có chút sợ Cảnh Liêm Uy nên làm thế nào cũng không chịu ra khỏi vòng tay của Ân Thiên Thiên, cũng may mà bé cũng không động đậy lung tung, Ân Thiên Thiên mới có thể miễn cưỡng mà ôm bé đi vào phòng khám.

“Yo, đây là con gái mà hai người giấu à?” Lúc bác sĩ Dương nhìn thấy Ân Khiết thì nhịn không được mà đùa một cái, mỉm cười gian tà mà nhìn Cảnh Liêm Uy: “Chắc không phải là con rơi con rớt ở ngoài của Cảnh Liêm Uy đó chứ, Thiên Thiên phải cẩn thận đó.”

Ân Thiên Thiên cũng không để ý, bác sĩ Dương luôn rất thân thiết với bọn họ, thỉnh thoảng mọi người đùa một chút cũng là rất bình thường.

Trước đây bà ta không phải còn nói Cảnh Liêm Uy bạo hành gia đình sao? Hơn nữa đùa giỡn với trẻ con là một chuyện hết sức bình thường ở trong nhà, không phải còn thường xuyên chọc trẻ con là được nhặt về đó sao?

Chỉ là có một số chuyện, người lớn có thể phân biệt rõ ràng đó là trò đùa hay là có ẩn giấu thâm ý, thậm chí ngay cả có một số trẻ con cũng có thể phân biệt rõ một số lời nói cũng chẳng qua chỉ là những lời khó nghe mà thôi, nhưng có những đứa trẻ lại nghe những lời nói đó vào tai của mình, trẻ con luôn rất nhạy cảm, cũng luôn rất có cái tôi.

Lúc nghe thấy lời nói này, Ân Khiết ở trong lòng của Ân Thiên Thiên nhịn không được mà khẽ run lên một cái, mím môi lại không nói gì.

Mà tay của Ân Thiên Thiên cũng đã không ôm nổi nữa rồi, lúc này cô đặt Ân Khiết ở trên ghế rồi buông tay mình ra, Tiểu Ân Khiết vô cùng bất an mà đưa tay nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của cô, Ân Thiên Thiên cũng không có giãy ra mà để mặc cho bé nắm lấy, nói với bác sĩ Dương: “Bác sĩ Dương, bác kiểm tra cho nó một chút đi, không biết bị thương đến đâu rồi nữa, chỉ có thể thấy mặt và mắt cá chân bị thương rồi.”

Bác sĩ Dương đứng dậy đi tới chỗ Tiểu Ân Khiết, trong ánh mắt toàn là thần sắc hiền từ.

“Bạn nhỏ cho dì khám thử coi cháu bị thương chỗ nào có được không nè?” Nói xong, bác sĩ Dương liền ngồi xổm xuống ở bên cạnh Tiểu Ân Khiết, kỹ lưỡng mà bắt đầu kiểm tra cho bé, thỉnh thoảng nói vài câu với bé, mà từ đầu đến cuối Ân Khiết đều không có buông tay của Ân Thiên Thiên ra qua, dính lấy cô giống như là dính lấy mẹ của mình vậy.

“Em ở đây với nó, anh đi gọi cho Ân Nhạc Vy một cái.” Cảnh Liêm Uy nói xong thì lấy điện thoại ra.

Nhắc đến Ân Nhạc Vy, cả trái tim của Ân Khiết đều thấp thỏm, ánh mắt nhìn Cảnh Liêm Uy đang đứng ở cửa gọi điện thoại.

Ân Thiên Thiên an ủi bé nói: “Khiết Khiết đừng sợ, lát nữa mẹ đến đón cháu về nhà rồi, ngoan.”

Ân Khiết chỉ nhìn cô gật gật đầu, nếu như mẹ chịu yêu thương bé đưa bé về nhà, như vậy thì bé có thể không cần ba và mẹ của chị gái nữa, đây chính là suy nghĩ trong lòng của Ân Khiết lúc đó.

Chỉ là Cảnh Liêm Uy dường như gọi điện thoại không được thuận lợi cho lắm, gọi cho Ân Nhạc Vy thì căn bản là không có ai nghe máy, mà gọi đến nhà họ Ân cũng không có ai ở nhà, cả nhà họ Ân giống như đều biến mất hết rồi vậy, mà lúc này theo anh được biết, Ân Thiên Tuấn đã đến nước Pháp công tác rồi, nếu không Ân Nhạc Vy cũng không thể huênh hoang như vậy được…

Quay về trong phòng khám, Cảnh Liêm Uy lắc đầu nhìn Ân Thiên Thiên, biểu thị là không có tìm được người.

Cái lắc đầu đơn giản đó lập tức khiến đáy lòng Ân Khiết nổi cơn sóng lớn.

Mẹ của bé không cần bé nữa rồi? Thật sự không cần bé nữa rồi?

Giống như mấy tên tiểu ăn mày đó nói, bé là đứa bé không có ai cần….

Đột nhiên, sự uỷ khuất trong lòng cứ như vậy mà trào ra, chiếc miệng nhỏ mím lại nhịn không được mà khóc lên: “Mẹ ơi, mẹ của Khiết Khiết không cần Khiết Khiết nữa rồi, hu hu, mẹ ơi…”

Ân Thiên Thiên vội vàng khom người xuống nhẹ giọng an ủi bé, ngay cả bác sĩ Dương cũng bắt đầu an ủi bé con.

Phòng khám lập tức vang lên tiếng khóc của bé, có dỗ thế nào cũng không dỗ được.

“Khiết Khiết đừng khóc nữa, mẹ chỉ là không có nghe thấy chuông điện thoại reo thôi, đợi khi mẹ nhìn thấy dượng gọi điện thoại rồi thì sẽ gọi lại cho chúng ta thôi, mẹ cháu yêu cháu như vậy, làm sao mà có thể không cần Khiết Khiết nữa chứ?” Ân Thiên Thiên ôn hoà nhã nhặn mà an ủi, nhìn khuôn mặt khóc nức nở của cô bé mà cảm thấy đau lòng: “Khiết Khiết đừng khóc mà…”

“Khiết Khiết là đứa trẻ không có ai cần, mẹ của Khiết Khiết không có cần Khiết Khiết, ba của Khiết Khiết cũng không có cần Khiết Khiết nữa…” Tiểu Ân Khiết vào lúc này giống như là rơi vào trong con hẻm cụt vậy, không có phối hợp chữa trị mà cứ khóc như vậy: “Tại sao, tại sao mọi người đều không cần Khiết Khiết nữa chứ, Khiết Khiết sẽ nghe lời mà, sẽ ngoan mà, cháu sẽ không quậy phá nữa, đừng bỏ rơi Khiết Khiết mà…”

Cảnh Liêm Uy nuôi Cảnh Nhan Hi lớn lên, làm sao mà chưa nhìn thấy qua bộ dạng khóc lóc của trẻ con được, chỉ là Cảnh Nhan Hi nghe lời hơn rất nhiều, gần như là dỗ dành hai câu là dỗ xong rồi, là cái loại đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng mà Ân Khiết rõ ràng là không phải, bên cạnh bé có người dỗ dành bé còn khóc dữ dội hơn nữa, bên cạnh không có người dỗ cũng khóc rất dữ dội…

Mi tâm khẽ nhíu lại, đầu não Cảnh Liêm Uy chợt nhớ đến câu nói lấp lửng của Lâm Vũ Văn ở trong xe vừa nãy.

Chỉ hy vọng, đứa trẻ này lớn lên sẽ không hư đốn vì những năm tháng trưởng thành ở nhà họ Ân.

Ân Thiên Thiên thân làm mẹ, lại cộng thêm không được nhìn thấy bộ dạng lúc nhỏ của Cảnh Nhan Hi, lúc này giống như là nhìn thấy con của mình vậy, đau lòng mà ôm bé vào lòng, nhẹ giọng an ủi nói: “Không sao đâu, mẹ nhất định sẽ cần Khiết Khiết mà, mẹ làm sao mà không cần Khiết Khiết chứ? Khiết Khiết ngoan như vậy mà…”

Ân Khiết vẫn còn đang khóc thút thít, mơ mơ hồ hồ mà nghe thấy được những lời mà Ân Thiên Thiên nói, cũng không biết làm sao mà trong lòng chợt sản sinh ra một chút lệch lạc, giống như là giờ phút này người đang ôm bé chính là mẹ, người lúc này đang dỗ dành bé chính là mẹ, thậm chí bé còn nhớ đến lời mà lúc nãy bé nghe bác sĩ nói, bản thân mình có khi nào thật sự là con gái của bọn họ không?

Tại sao Cảnh Nhan Hi có thể sống hạnh phúc như vậy, còn mình thì bị bỏ rơi chứ?

Có một số chuyện thật sự rất là khó giải thích, ngay cả tâm tư của trẻ con bạn cũng trở nên đặc biệt khó nói, bởi vì bạn chưa có trải qua, nên không thể hiểu được bé đang có suy nghĩ gì, ví dụ như, Ân Khiết bây giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc