KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 503: CÁI GỌI LÀ ƯƠNG BƯỚNG

Ân Thiên Thiên khẽ nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ bất ngờ, một hồi lâu sau vẫn không bình tĩnh lại được.

Cô vĩnh viễn cũng không ngờ rằng Cảnh Liêm Uy sẽ yêu cầu mình như thế, mặc dù nếu là lúc bình thường thì cũng không phải là không thể, nhưng vào giây phút bây giờ thì lại không thể chấp nhận được, yêu cầu của anh làm người khác đau lòng đến mức nào kia chứ!

“Cảnh Liêm Uy, anh có biết mình đang nói gì không?” Ân Thiên Thiên kiềm chế cơn giận trong lòng mình xuống, rồi nhẹ nhàng hỏi anh.

Rốt cuộc anh có biết hôm nay anh kêu cô cởi bộ đồ này xuống là có ý nghĩa gì hay không?

Sẽ không có chuyện anh không biết suy nghĩ của cô vào giây phút này chứ!

Một khi cô đã cởi bộ đồ này xuống rồi, vậy thì hẳn là tình cảm của bọn họ sẽ xuất hiện rất nhiều vết nứt!

Không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận được người đàn ông mà mình yêu nghi ngờ, không tin tưởng ở mình!

Anh đang vả mặt cô thật mạnh! Anh đang dùng hành động để nói rằng anh nghĩ là cô và Đổng Khánh quan hệ bất chính với nhau! Anh dùng tất cả để nói rằng anh không tin tưởng cô, đã không tin tưởng đến mức chỉ là tiếp xúc bình thường cũng không tin tưởng!

Nhưng rõ ràng Cảnh Liêm Uy biết, nhưng anh còn không buồn nhìn cô, chỉ nhìn quần áo trên người cô với ánh mắt cháy bỏng, anh dứt khoát giơ tay bắt đầu lau chùi quần áo trên người cô, anh còn nói rằng: “Thiên Thiên, anh không thích em mặc bộ đồ này, anh cũng không muốn nhìn thấy nó, em có thể thay ra hay không? Anh cảm thấy bộ đồ này rất dơ…”

Ân Thiên Thiên để mặc cho Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng vỗ và lau chùi bộ quần áo của mình như nổi cơn điên, lông mày anh càng lúc càng nhíu chặt, vào lúc ấy, thậm chí cô đã quên mất những chuyện muốn biết hồi trước, chỉ cảm thấy người mình lạnh toát trước những lời Cảnh Liêm Uy đã nói.

Anh ghét bộ độ này? Chê bộ đồ này dơ à?

Ha ha, anh tưởng Ân Thiên Thiên cô là con nít ba tuổi hay sao?

Nói trắng ra là, từ đầu đến cuối anh hoàn toàn không tin tưởng ở cô một chút nào, anh nghi ngờ cô! Sự tin tưởng được thốt ra từ miệng anh hồi trước chỉ là trò cười của trời xanh mà thôi!

Bây giờ, vì một chuyện nhỏ nhặt mà mà nghi ngờ cô!

Ân Thiên Thiên ngồi lặng thinh nhìn gương mặt sốt sắng của anh, nhìn vẻ chán ghét và bất mãn của anh, nhìn hành động thô lỗ và ngang ngược ấy…lần đầu tiên, Ẩn Thiên Thiên cảm thấy bản thân mình rất mệt, cũng cảm thấy không ngờ mình dần trở nên lạnh lẽo, nhưng rõ ràng bây giờ đang là mùa hè nóng bức cơ mà…

“Thiên Thiên, thay đồ đi!” Sau khi dùng dằng một hồi lâu, Cảnh Liêm Uy rốt cuộc vẫn không nhịn nổi, anh nhẹ giọng yêu cầu cô, gần như anh đang lẩn quẩn bên bờ vực sụp đổ tinh thần, đôi mắt phượng hằn rõ vẻ lo lắng trước nay chưa từng có.

Anh không cho Ân Thiên Thiên cơ hội để trả lời, đây là lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy dứt khoát bước xuống xe, mở cửa xe bên phía chỗ ngồi của cô rồi kéo cô đi vào trong trung tâm thương mại, lòng bàn tay anh vẫn ấm nóng như thế, chỉ có điều vào lúc này, Ân Thiên Thiên lại cảm thấy trái tim mình vô cùng lạnh giá!

Thậm chí anh còn bắt đầu thấy nghi ngờ, anh muốn bắt cô cởi bộ đồ ấy xuống ngay lập tức!

Trong lòng vẫn còn ngang bước, khi nãy Ân Thiên Thiên vừa nôn xong, bây giờ vẫn chưa khỏe hẳn, cô bị ép đi về phía trước, chỉ có thể nhìn thấy vẻ thất vọng và mất mát hằn lên trong ánh anh…

Cô vĩnh viễn cũng không ngờ rằng cho dù bọn họ về với nhau sau năm năm xa cách, rốt cuộc thì họ cũng không hoàn hoàn tin tưởng lẫn nhau.

Mà vào giây phút này, Cảnh Liêm Uy chỉ kéo cô đi về trước như điên, thực chất nếu như có thể anh muốn lột đồ của cô xuống ngay bây giờ, chỉ khi cô nằm trong lòng mình, mặc những bộ đồ mà mình cho phép thì anh mới thấy yên tâm, mới cảm thấy mãn nguyện! Nhưng rốt cuộc anh vẫn không giựt đồ của cô xuống, cho dù bây giờ như thể có hàng trăm ngàn con kiến đang gặm nhấm trái tim anh, anh vẫn cố gắng giữ lý trí cuối cùng của mình!

Anh không muốn mất đi cô ấy, không muốn để cô ấy đi, không muốn làm cô ấy đau lòng, nhưng anh lại không nhịn xuống nổi!

Dù là vào lúc này, anh cũng biết rằng mình làm vậy sẽ khiến cho cô đau lòng, nhưng đây là giới hạn cuối cùng của anh, anh không tài nào khống chế nổi chính mình! Hoàn toàn không có cách nào khống chế nổi!

“Thiên Thiên, xin em đó, thay đồ ra đi, thay ra đi em!” Cảnh Liêm Uy quay đầu lại nhìn cô, rồi rống lên với chất giọng khàn khàn, đôi mắt phượng của anh ngập tràn sự dằn vặt và đau đớn, thậm chí không khỏi khẽ run rẩy: “Cầu xin em thay đồ ra đi!”

Sau sự dịu dàng là sự ngang ngược đến tột cùng!

Sự trái ngược như thế khiến cho Ân Thiên Thiên không tài nào thích ứng nổi, đôi mắt trong trẻo của cô hằn lên nỗi đau sâu đậm, cô chỉ im lặng đứng nhìn anh rồi cắn chặt đôi môi mình, để nỗi ấm ức trong lòng hiện rõ trên gương mặt, thậm chí khóe mắt vẫn còn vương lại vệt nước mắt.

Cô muốn để cho anh nhìn thấy sự tủi thân và nỗi thất vọng của mình, muốn để anh ngừng hành động này lại, nhưng Cảnh Liêm Uy lại nhìn bộ đồ của cô với ánh mắt cháy bỏng, đôi mắt phượng của anh chỉ dừng nhanh trên gương mặt của cô vài ba giây, rồi nhẹ nhàng vỗ vào bộ đồ của cô.

Hành động ấy của anh như thể đang xát muối vào trong trái tim cô.

Trong lúc nhất thời, Ân Thiên Thiên im lặng hẳn, giống như mọi cảm xúc trong lòng cô đều lặng xuống…

Ân Thiên Thiên có thể cảm nhận được Cảnh Liêm Uy đã không còn vỗ về bộ đồ của cô nữa, lúc ngẩng đầu lên nhìn cô, trái tim anh trở nên đau đớn.

Bây giờ anh đang ráng kềm chế cảm giác muốn xé rách bộ đồ của cô, Cảnh Liêm Uy siết chặt tay thành đấm, ôm ghì Ân Thiên Thiên vào lòng mình, anh ôm thật chặt, thật khắng khít, không hề muốn buông lỏng chút nào!

“Thiên Thiên! Xin lỗi em! Xin lỗi em! Anh không cố ý làm như vậy đâu!” Cảnh Liêm Uy ôm cô thật chặt, anh nhắm mắt lại rồi nói thật lớn, cơ thể cứng đờ và đôi tay nắm chặt đã chứng tỏ rằng anh vẫn chưa bình tĩnh lại, rốt cuộc anh vẫn nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên, cởi bộ đồ này xuống đi! Anh không muốn bộ đồ bị người khác sờ mó đến nằm trên người em! Có được không? Anh thật sự không thể chịu nổi nữa! Không thể!”

Vốn dĩ trái tim vừa thả lỏng của Ân Thiên Thiên lại vì lời nói của Cảnh Liêm Uy mà sững sờ!

Cảnh Liêm Uy ngẩng đầu giữ chặt vai cô rồi nói một cách trịnh trọng: “Thiên Thiên! Chúng ta mau cởi bộ đồ này xuống đi! Thay nó ra! Anh không thể chấp nhận em mặc bộ đồ từng bị Đổng Khánh đụng đến được, bộ đồ này khiến anh cảm thấy buồn nôn lắm! Đi thôi, chúng ta đi thay đồ, đi thay đồ!”

Sau khi nói dứt lời, đôi mắt phượng của anh dường như đã mất hết cảm xúc, anh mở to mắt, cảm giác bài xích dậy lên trong lòng! Anh hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của Ân Thiên Thiên, đôi mắt của anh chỉ toát lên sự giãy giụa một cách cố chấp và chán ghét đến tột cùng mà thôi, nhưng cuối cùng anh vẫn kéo cô đi về phía trung tâm thương mại!

“Chúng ta đi thay đồ! Đi thay đồ! Không được phép mặc bộ đồ này! Không được phép! Anh không cho phép!” Cảnh Liêm Uy nỉ non tự nói với lòng mình. Ân Thiên Thiên bị anh ép đi về phía trước, bước chân lảo đảo, đi theo anh một cách máy móc, cô giống hệt như một con búp bê không có sức sống vậy, đôi chân đạp trên giày cao gót không dễ đi chút nào, trông cô có vẻ nhếch nhác đến lạ lùng: “Không được mặc! Không được mặc!”

Bàn tay to lớn của Cảnh Liêm Uy ghìm chặt cổ tay của Ân Thiên Thiên, thậm chí còn có thể nhìn thấy loáng thoáng cổ tay cô đã đỏ bừng, trông vô cùng đáng sợ, bây giờ nước da trắng ngần của cô trông có vẻ rất yếu ớt, lông mày hơi nhíu lại, Ân Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn người đàn ông kéo cô đi về phía trung tâm thương mại một cách điên cuồng này, bước chân của anh rộng như thế, anh đi nhanh như thế, cô mặc váy bó chật hẹp thì sao có thể theo kịp, chân cô còn đi đôi giày cao gót, có thể té ngã bất kỳ lúc nào! Nhưng bây giờ người đàn ông luôn chiều chuộng cô ấy lại không màng đến!

“Cảnh Liêm Uy!” Ân Thiên Thiên đè giọng gọi anh, bây giờ bọn họ đã bước vào trung thương mại rồi, tư thế của hai người thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, cô không muốn anh trở thành tiêu điểm của quần chúng bằng cách này, bàn tay đang được tự do còn lại của cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói với anh: “Anh ngừng lại chút đã rồi chúng ta nói chuyện! Ngừng lại đi!”

Cảnh Liêm Uy chỉ đi thẳng về trước như thể không nghe thấy gì vậy, nhưng quầy thời trang nữ lại không có ở tầng này mà ở tận tầng ba, muốn mua đồ cho Ân Thiên Thiên thì phải đi lên đến tận tầng ba. Cảnh Liêm Uy một mực đi về phía trước tựa như không nghe thấy lời Ân Thiên Thiên đã nói, suốt dọc đường có bao nhiêu cặp mắt tò mò nhìn họ, nhưng đều không thể khiến anh ngừng bước chân.

May mà cứ điểm của nhà Cảnh ở nước Anh, sau khi nhận được tin Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đến đây, người phụ trách đã nhanh chóng đi về phía bọn họ, lông mày hơi nhíu lại, chỉ sợ đóng tiếp chậm trễ ông chủ của mình! Nhưng lại có thể giúp được trong lúc nguy hiểm!

Những người xung quanh bọn họ đều không khỏi tỏ vẻ ngạc nhiên, những cô gái tóc vàng mắt xanh người nước ngoài còn muốn giúp đỡ Ân Thiên Thiên, nhưng lại ngừng lại khi thấy nụ cười cảm kích của cô.

Cô không muốn làm Cảnh Liêm Uy mất mặt ở nơi này, không thể để nhà họ Cảnh mất mặt ở đây, đây là thiên hạ của nhà họ Đổng, Ân Thiên Thiên biết, Cảnh Liêm Uy sẽ không tài nào chấp nhập được chuyện để mình hớ hênh trong địa bàn của Đổng Khánh! Lòng tự tôn của người đàn ông là như vậy đấy! Bởi thế cho dù cổ tay cô đang đau nhói, đau đến mức cô gần như muốn khóc, còn vặn vẹo một cách lạ lùng, đỏ đến mức khiến người khác phải giật mình, Ân Thiên Thiên vẫn kéo tay anh ra, muốn anh buông tay ra, nhưng cho dù thế nào, Ân Thiên Thiên cũng không vùng ra được, chỉ đành để anh lôi mình đi về phía trước như con gà con! Còn cố gắng không để cho hành vi của hai người trông có vẻ quá nhếch nhác…

“Thiên Thiên, Thiên Thiên, em ngoan, chúng ta mau đi thay đồ đi!” Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nói, nhưng anh không hề quay đầu lại mà vẫn kéo cô đi về trước như thế, cũng chẳng quan tâm đến việc cô không theo kịp bước chân của mình, chẳng để ý đến cổ tay đỏ bừng thậm chí còn hơi vặn vẹo của cô, chỉ cố chấp muốn cởi đồ của cô xuống: “Thiên Thiên…”

Ân Thiên Thiên ở sau lưng anh vẫn cắn chặt môi, không để mình bật khóc, cũng không để mình tỏ vẻ ấm ức.

Có nhiều người nhìn bọn họ đến như vậy, rồi cũng sẽ có vài người quen biết bọn họ mà thôi, cô không cược nổi!

Cảnh Liêm Uy quá sốt ruột, khó mà tránh khỏi chuyện bước chân của anh mỗi lúc một nhanh. Ân Thiên Thiên để ý thấy bàn tay không nắm cổ tay cô của anh cũng siết chặt thành nắm đấm, hoàn toàn có thể mường tượng được sự căm phẫn trong lòng anh vào giây phút này, cô cũng giận dữ, cũng phẫn nộ!

Anh không tin tưởng cô, không quan tâm đến tâm trạng của cô, anh chỉ muốn lột đồ của cô xuống mà thôi!

Đây là một nỗi nhục với cô!

Còn cô, không đến giây tiếp theo thì vĩnh viễn cũng không biết được anh còn làm được chuyện gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc