KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 517: SỰ CỐ CHẤP CỦA ÂN NHẠC VY

Cảnh Liêm Uy liếc nhìn Ân Nhạc Vy một cái không có chút thông cảm nào, đưa tay ôm lấy Ân Thiên Thiên, tư thái nhàn nhã.

Ân Nhạc Vy đột nhiên giống như hồi thần lại mà hỏi anh: “Cảnh Liêm Uy, anh rõ ràng là biết người đàn ông đó có vấn đề, anh rõ ràng là biết lão Từ đã bị nhiễm bệnh, nhưng mà anh vẫn trơ mắt mà nhìn tôi đi đó! Có đúng không? Có đúng không?”

Một tiếng la hét cao hơn một tiếng, bây giờ cũng không thay đổi được gì nữa.

Đôi mắt Ân Nhạc Vy tràn đầy phẫn nộ và kinh sợ mà nhìn Cảnh Liêm Uy, lớn tiếng nói: “Cảnh Liêm Uy, tôi là em gái của Ân Thiên Thiên a, em gái đó! Sao anh có thể nhìn thấy tôi bước vào ngõ cụt mà không kéo tôi một cái! Anh rốt cuộc có còn là người không? Cảnh Liêm Uy! Tên điên nhà anh! Tên điên nhà anh!”

Nói xong, Ân Nhạc Vy lại muốn điên cuồng lao về phía Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy khẽ cau mày tỏ vẻ bất mãn, đưa tay ra kéo Ân Thiên Thiên ra phía sau mình, trên mặt lộ vẻ dữ tợn.

“Đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!” Đột nhiên, Đổng Khánh hét lớn một tiếng, có chút phong thái của người thừa kế!

Bảo vệ gần như là kéo Ân Nhạc Vy ra ngoài, bây giờ bụng cô ta không còn tinh quý gì nữa, bọn họ làm gì còn quan tâm nữa chứ?

“Cảnh Liêm Uy! Anh sẽ không được chết yên thân đâu! Anh không được chết yên thân! Tôi nguyền rủa anh cả đời này không được hạnh phúc với Ân Thiên Thiên!” Ân Nhạc Vy vừa giãy dụa vừa hét lớn, ai cũng không tha: “Đổng Khánh, nhà họ Đổng, tôi nguyền rủa các người, nguyền rủa ông cụ ra ngoài bị xe tông, nguyền rủa Đổng Khánh anh cả đời này không có con trai lo ma chay! Tôi nguyền rủa nhà họ Ân, nguyền rủa nhà họ Ân đã hại tôi ra nông nổi này, nếu như không phải nhà họ Ân vô năng thì tôi cũng sẽ không bị đối đãi như vậy, người nhà họ Ân ai cũng không được chết an ổn! Ha ha ha…”

Một lời nói làm kinh động tất cả người ở hiện trường phải lũ lượt quay đầu đi không nói gì.

Đám người nhíu mày, duy chỉ có Ân Thiên Thiên vẫn luôn nhìn Ân Nhạc Vy bị người ta kéo ra ngoài, lúc này Ân Khiết ở trong lòng của Ân Thiên Tuấn đột nhiên có sức, bé giãy dụa ra khỏi vòng tay của Ân Thiên Tuấn còn chưa hồi thần lại rồi trượt xuống, chạy về hướng của Ân Nhạc Vy, vừa chạy còn vừa kêu: “Mẹ ơi, mẹ ơi, các người bỏ mẹ tôi ra, đám người xấu các người, người xấu…”

Đứa bé nhỏ xíu đuổi theo đám người cao lớn, từng bước đuổi theo sát, hoàn toàn không chịu từ bỏ.

Đối với bé mà nói, Ân Nhạc Vy có lẽ không phải là một người mẹ tốt, nhưng không thể không thừa nhận, trong thời thơ ấu của Ân Khiết, người duy nhất luôn ở bên cạnh bé chỉ có mỗi Ân Nhạc Vy, tạm thời bất kể Ân Nhạc Vy có phải là tự nguyện hay không thì kết cục cũng đã như vậy…

“Mẹ ơi, mẹ ơi…” Tiểu Khiết Khiết đuổi theo, kêu gào, nhìn trông vô cùng đáng thương, nước mắt giàn dụa.

“Ha ha ha…” Ân Nhạc Vy cũng không vùng vẫy nữa, cứ sững sờ như vậy mà nhìn bóng ảnh đang đuổi theo của Ân Khiết, trên mặt lăn dài nước mắt còn không ngừng nói: “Tôi nguyền rủa các người không thể có được thứ mình muốn, cả đời này lảo lảo đảo đảo, con đường đầy lận đận…Ân Nhạc Vy tôi không được sống tốt thì các người cũng đừng có mà mơ…Ha ha ha…”

“Mẹ ơi, mẹ ơi, hu hu…” Ân Khiết bị Ân Nhạc Vy doạ sợ rồi, nhưng vẫn quật cường mà đuổi theo, trên mặt cũng toàn nước mắt: “Mẹ, mẹ ơi, hu hu…”

Nhìn thấy cảnh này, người ở đằng sau đột nhiên dừng bước chân lại, không biết nên phản ứng thế nào nữa.

Ân Nhạc Vy lẩm bẩm như bị điên rồi vậy, trong lời nói tràn đầy sự bất mãn đối với bọn họ, bất mãn đối với thế giới này, đôi mắt lướt qua Tiểu Khiết Khiết đang đuổi theo cô ta mà nhìn về người ở đằng sau đó, trong đôi mắt tràn đầy căm hận, không cam, và bất lực.

“Mẹ ơi, mẹ ơi…” Trên đường đuổi theo, trong mắt Ân Khiết chỉ có mỗi bóng ảnh của Ân Nhạc Vy, thậm chí còn không nhìn đường lấy một cái, không cẩn thận bị té, ngã trên con đường bằng đá cứng, dễ dàng đâm vào đầu gối nhỏ bé của bé con, máu tươi chảy ra điên cuồng, Ân Thiên Tuấn theo bản năng định tiến lên trước, nhưng còn chưa kịp động tác thì đã nhìn thấy Ân Khiết đứng dậy, tiếp tục chạy đuổi theo Ân Nhạc Vy, trong miệng vẫn kêu: “Mẹ ơi…”

Đó là bầu trời của bé, là mặt đất của bé, là khát khao mà bé muốn nhất trong đời.

Mặc một chiếc váy đơn giản, chiếc váy bay lên bồng bềnh khi Ân Khiết chạy giống như một con bướm đang sải cánh, lúc này, đèn đường xung quanh nhà họ Đổng đều sáng lên, bé trông như một con bươm bướm đang nhảy múa trong bóng tối…

Nhìn thấy Ân Khiết ngã, tiếng cười của Ân Nhạc Vy không khỏi khẽ khựng lại một hồi, nhưng rất nhanh lại vang lên: “Ha ha ha…”

Như thể ma âm đang xuyên thủng lỗ tai, tiếng cười của cô ta vang vọng cả một vùng không trung, thê lương mà bá đạo.

Ân Khiết khóc rất dữ dội, hoàn toàn không có chú ý đến, chỉ cố chấp mà đuổi theo mẹ của mình, Ân Thiên Thiên nhìn vào trong mắt mà ngập tràn sự không nỡ, có lẽ là bởi vì bản thân mình đã làm mẹ, bây giờ cô vô cùng thương trẻ con, Ân Khiết lại có thân phận như vậy, lúc nào cũng khiến cô bất giác quan tâm một chút.

Nhìn thấy Ân Khiết như vậy, Ân Thiên Thiên nhớ đến con gái Cảnh Nhan Hi của mình, gần như là theo bản năng muốn qua đó, nhưng Cảnh Liêm Uy lại vươn tay ôm lấy eo của cô, khẽ lắc đầu với cô.

Tình hình bây giờ như vậy, ai qua đó cũng đều không hay, tâm thái của Tiểu Khiết Khiết vốn đã không chính trực cho lắm, lại cộng thêm bộ dạng bây giờ của Ân Nhạc Vy, còn có mấy ai dám tiến gần nữa.

Nhìn thấy bảo vệ lôi Ân Nhạc Vy ra ngoài, sau đó đưa tay vứt cô ta đi, quay người lại chặn ở cửa lớn nhà họ Đổng, sợ cô ta sẽ không từ bỏ mà lại muốn xông vào!

Tiểu Khiết Khiết đuổi theo ra ngoài, bàn tay nhỏ bé túm lấy quần áo của Ân Nhạc Vy không chịu buông, bắt đầu khóc nức nở mà gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, chúng ta về nhà có được không? Chúng ta đừng ở đây nữa, Khiết Khiết không thích chỗ này….”

Ân Khiết khóc rất uỷ khuất, nhưng Ân Nhạc Vy căn bản không quan tâm!

“Mẹ ơi, Khiết Khiết muốn về nhà, chúng ta về nhà có được không…” Tiểu Khiết Khiết túm lấy quần áo của Ân Nhạc Vy lắc qua lắc lại, cái bộ dạng đó đáng thương không chịu được: “Mẹ ơi…”

Ân Nhạc Vy muốn tiến lên trước, nhưng vùng bụng chợt truyền đến một sự đau nhẹ, lại cộng thêm sự ràng buộc của Ân Khiết, ý đồ muốn tiến gần đến nhà họ Đổng đã bị cắt ngang, cuối cùng cô ta phát hoả, đưa tay đẩy mạnh Ân Khiết ra, dưới ánh đèn mờ, còn có thể nhìn thấy tình hình chảy máu không ngừng trên đầu gối của Ân Khiết, nhưng Ân Nhạc Vy hoàn toàn không có chút đau lòng nào.

“Máy buông ra cho tao! Con điên này! Đồ con ghẻ!” Ân Nhạc Vy lớn tiếng quở trách, ưỡn cái bụng lớn đứng dưới ánh đèn đường nhìn Ân Khiết ngã phịch xuống đất, khóc lóc dữ dội kia, nói: “Ân Khiết, tao nói cho mày biết, cả đời này chuyện hối hận nhất của tao chính là sinh ra mày, quyết định sai lầm nhất một chính là gả cho ba của mày, hai là ban đầu bị bác sĩ làm xao động mà sinh ra mày, nếu như biết tao có thể dùng phương pháp khác để mang thai thì mày căn bản không thể được sinh ra trên cái thế giới này rồi!”

Từng câu từng chữ, đối với Ân Khiết mà nói giống như là lưỡi dao sắc lẽm, hung hăng đâm vào tâm hồn non trẻ của bé…

“Mày tưởng là mày ngoan lắm sao? Mày tưởng mày rất hiểu chuyện sao? Mày tưởng ai cũng thích mày sao? Tao nói cho mày biết, không có ai hết! Không có ai thích mày hết!” Ân Nhạc Vy điên cuồng mà gào lớn, trong đôi con ngươi giăng đầy những tia máu đỏ tươi, Ân Thiên Thiên có chút không yên tâm mà tiến gần đến đó, cùng lúc đó, cũng có một số người hiếu kỳ đi tới, nhưng đa số người lựa chọn theo ông cụ Đổng quay về hiện trường bữa tiệc lần nữa: “Không có ai hết! Thế giới này không có ai thích mày hết!”

Tiếng quát tháo cực lớn vang lên bên tai mọi người, Ân Thiên Thiên xoay người muốn đi ra ngoài bế Khiết Khiết, nhưng ngặt nỗi bảo vệ sợ Ân Nhạc Vy sẽ nhân lúc cửa mở mà tiến vào, nên bây giờ không chịu mở cửa, khiến cho Ân Thiên Thiên có chút tức giận.

“Mẹ ơi…” Ân Khiết khóc vô cùng dữ dội, cứ ngồi ở trên mặt đất nhìn cô ta, thanh âm run rẩy nói: “Mẹ ơi, mẹ thích Khiết Khiết mà, Khiết Khiết biết, mẹ thích Khiết Khiết nhất, Khiết Khiết có người thích mà…”

“Tao? Ha ha ha…” Ân Nhạc Vy cười điên cuồng, sau đó nói tiếp: “Tao nói cho mày biết nha Ân Khiết, trên đời này người mong mày chết nhất chính là tao! Chính là mày, là mày đã làm ngáng chân của tao, là mày cản trở hạnh phúc của tao, là mày đã làm gián đoạn kế hoạch của tao! Tất cả tất cả mọi thứ đều tại mày, tại mày!”

Trong cơn nóng nảy, Ân Nhạc Vy nhìn vô cùng đáng sợ, cơ thể cô ta đều đang điên cuồng run rẩy, chửi bới Ân Khiết xong liền xoay người đi tới cửa, những vị khách nhà họ Đổng ở phía sau kia bất giác lùi về sau vài bước, Cảnh Liêm Uy ở một bên cũng đưa Ân Thiên Thiên khẽ lùi về sau một chút, bảo vệ thì càng nhìn cô ta như đang đối diện với kẻ địch.

“Mở cửa! Mở cửa cho tôi!” Túm lấy cánh cửa sắt nhà họ Đổng, Ân Nhạc Vy điên cuồng lắc lắc, nhưng cánh cổng nặng nề đó không nhúc nhích chút nào cả, nhìn cô ta giống như là đang xem hề vậy, Ân Nhạc Vy đưa ánh mắt nóng như lửa nhìn những người bên trong, hét lớn: “Mở cửa! Các người mở cửa cho tôi! Hôm nay nhà họ Đổng phải cho tôi một đáp án! Thật sự tưởng rằng mà họ Ân chúng tôi dễ ức hiếp như vậy sao? Tôi có anh trai, có chị gái, anh trai tôi nắm giữ một công ty, chị gái tôi là mợ ba nhà họ Cảnh! Các người mở cửa cho tôi!”

Ân Nhạc Vy tức đến đỏ cả mặt, điên cuồng mà kêu lớn.

Nhìn trông giống như là bị điên rồi vậy, nhưng ai cũng đều biết, cô ta lúc này thật ra tỉnh táo hơn ai hết!

Ân Khiết ngồi trên mặt đất băng giá nhìn mẹ mình, mỗi lần thậm chí đều vì cử động của cô ta mà không khỏi run rẩy, nhưng ánh mắt quan tâm đó vẫn không chịu rời khỏi người của cô ta.

Cuối cùng, Ân Nhạc Vy kêu mệt rồi, cả người men theo cánh cổng sắt lớn mà ngồi xuống, lúc này cũng không làm ồn nữa, cũng không nói nữa, chỉ là ngồi ở đó, chốc chốc lại khóc, chốc chốc lại cười…

Ân Khiết nhìn một hồi rồi mới run rẩy đứng dậy đi đến bên cạnh cô ta, bé sợ hãi vươn tay nắm lấy bàn tay dường như đang đóng chặt trên cánh cổng sắt của cô ta, cố gắng dùng bàn tay nhỏ bé của mình bao bọc lấy bàn tay to lớn của cô ta, nói: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà được không? Sau này chúng ta không cần ba nữa, đợi Khiết Khiết lớn lên rồi, Khiết Khiết cho mẹ tất cả mọi thứ mà mẹ muốn có được không? Mẹ muốn cái gì, Khiết Khiết đều cho mẹ cái đó, có được không?”

Đứa bé nhỏ nhẹ mà nói, nhưng từng câu từng chữ đều như chọc vào trong trái tim.

Ân Nhạc Vy, điều may mắn nhất trong cuộc đời này chính là giữ lại đứa con này, nhưng đáng tiếc, cô ta không biết trân trọng.

Ân Nhạc Vy quay đầu lại nhìn đứa trẻ bốn tuổi ở bên cạnh mình, nước mắt chực trào ra, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy, để mặc cho Ân Khiết dắt tay, mù tịt mà đi về phía trước, bóng ảnh của một lớn một nhỏ khiến cho tất cả mọi người nhìn mà không khỏi cau mày, thở dài.

Nếu Ân Nhạc Vy có thể dừng lại ở đây, có lẽ đây sẽ là một kết thúc tốt đẹp, nhưng có sự cố chấp nào đó đã sớm ăn sâu vào trong xương rồi…

Bình luận

Truyện đang đọc