KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 559: TUYÊN CHIẾN.

Bước vào ‘Nhà hàng Long Phượng’, khoé miệng Liên Mẫn cười rất nhu hoà, chỉ là lúc này, trong mắt của những người có lòng cảnh giác đối với cô ta, nụ cười này trông thật âm u quỷ dị.

“Sư phụ.” Điền Vinh vào ‘Nhà hàng Long Phượng’ vốn là một chuyện rất dễ dàng, thậm chí mỗi lần anh ta đến đây, các nhân viên công tác còn mỉm cười chào hỏi anh ta nữa, trực tiếp dắt tay Liên Mẫn đi tới, Điền Vinh lúc này vẫn còn ngây thơ: “Sư phụ, cuối cùng em cũng tìm được thầy rồi.”

Câu nói nửa đùa nửa thật vừa thốt ra, thể hiện mối quan hệ thân cận của mọi người.

Nghe thấy âm thanh, Cảnh Liêm Uy quay đầu nhìn sang, khi ánh mắt rơi trên người Liên Mẫn, đôi mắt phượng có hơi híp lại, khoé môi mỏng khẽ nhếch lên mà nhẹ giọng nói: “Hai người cũng đến đây ăn cơm sao?”

Điền Vinh đi tới mỉm cười chào hỏi với Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi, sau đó nhìn Cảnh Liêm Uy vô tâm vô tư mà cười nói: “Sư phụ, em đến ăn chực, có cơ hội này không đây?”

Câu nói này tuyệt đối đã trúng tâm tư của Liên Mẫn, nếu có thể, cô ta gần như là muốn đốt pháo ăn mừng! Ánh mắt nhìn Cảnh Liêm Uy bất tri bất lại ôn nhu hơn rất nhiều, hoàn toàn không có để ý đến Ân Thiên Thiên ngồi ở một bên.

Dù sao cô cũng đã biết từ lâu rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là xem bản lĩnh mà thôi! Cô ta đã không quan tâm từ lâu!

“Bác sĩ Cảnh, mợ ba.” Nhẹ giọng kêu một câu, Liên Mẫn trông vẫn ôn nhu thanh lệ như thường.

Học trò yêu quý đã lên tiếng, Cảnh Liêm Uy bất luận thế nào cũng không thể từ chối, giám đốc Hoàng rất biết điều mà dọn dẹp bàn ăn cho bọn họ một chút, Cảnh Liêm Uy trực tiếp đứng dậy ngồi qua bên cạnh Ân Thiên Thiên, Cảnh Nhan Hi thì chạy đi tìm bạn nhỏ của bé chơi rồi, bé con chạy lung tung khắp nơi trong ‘Nhà hàng Long Phượng’, truyền đến những tràng cười giòn giã.

Một bàn bốn người an toạ, Ân Thiên Thiên mỉm cười uống một ngụm nước trái cây, từ đầu đến cuối không có nói chuyện.

“Sư phụ, thời gian này thầy muốn làm gì vậy? Sao nghỉ phép lâu như vậy rồi mà còn chưa quay lại làm việc nữa?” Điền Vinh giao nhiệm vụ chọn món cho Liên Mẫn, bản thân mình thì quan tâm mà hỏi tình tình của Cảnh Liêm Uy, trong đôi con ngươi tràn ngập lo lắng: “Là chuyện trong công việc hay là chuyện riêng thế? Có chuyện gì cần em giúp không? Có thì thầy cứ nói a…”

Nghe thấy lời như vậy, đôi con ngươi Ân Thiên Thiên khẽ trầm xuống, nước trái cây uống vào miệng cũng không có mùi vị gì nữa.

Nghỉ bệnh…

Trước đây cái lý do này chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi, nhưng bây giờ đã thật sự biến thành lý do, chỉ là không có ai tin mà thôi.

Cảnh Liêm Uy ưu nhã mà cắt miếng thịt bò trên đĩa của mình, nhẹ giọng đáp: “Không có gì, chỉ là quá mệt nên chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian thôi, sao rồi? Có nhiều việc không? Tôi điều vài người qua giúp cậu.”

“Không cần đâu, chỉ là có chút lo lắng cho thầy thôi, sợ thầy thật sự có chuyện gì đó.” Điền Vinh nhẹ giọng từ chối, đưa tay gãi gãi đầu mình, vẻ mặt rạng rỡ phúc hậu, quay mắt sang nhìn Liên Mẫn, trong ánh mắt toàn là tình ý, nói: “Thầy đã cho em cái tốt nhất rồi, còn lại thì em có thể tự mình làm được, tin em.”

Cảnh Liêm Uy mỉm cười nhìn bộ dạng Điền Vinh nắm tay Liên Mẫn, không nói gì.

Hơi nhướng mày, Ân Thiên Thiên mỉm cười cúi đầu, đôi mắt thâm trầm, bây giờ cô càng thêm tin mục đích của Liên Mẫn theo Điền Vinh qua đây là gì rồi, cô vốn cũng thấy rất lạ, chưa bao giờ bước vào mấy nơi như ‘Nhà hàng Long Phượng’ như Điền Vinh, từ trước đến giờ đều không muốn tiết lộ mình là học trò của Cảnh Liêm Uy như Điền Vinh, từ trước đến giờ đều không muốn chuốc thêm cho Cảnh Liêm Uy chút rắc rối nào như Điền Vinh, sao lại huênh hoang mà đi vào như vậy, suy cho cùng vẫn là do sự làm khó của một chữ ‘tình’…

Liên Mẫn đã muốn, cho dù anh ta có đi ngược với tâm ý của mình thì cũng sẽ làm cho cô ta.

“Bác sĩ Cảnh, vậy anh định khi nào thì quay lại?” Vừa nghe Cảnh Liêm Uy còn muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, Liên Mẫn nhịn không được mà mở miệng hỏi một câu, tuỳ ý chọn món và đưa menu cho giám đốc Hoàng, rất nhanh liền có món khai vị được đem lên, có lẽ là cảm thấy lời nói của mình có chút đường đột, Liên Mẫn đưa tay vén sợi tóc bên tai mình, vô tình hay cố ý gì đó mà trượt dọc đầu ngón tay theo lỗ tai xuống ngực, động tác tự nhiên nhưng mang theo chút sắc thái: “Anh không biết đó, anh không ở trong bệnh viện, mỗi ngày có rất nhiều bệnh nhân nhắc đến anh, đều bởi vì năng lực khiến người ta tín nhiệm của anh, cũng bởi vì mị lực nhân cách của bản thân anh nữa…”

Ân Thiên Thiên nhìn Liên Mẫn một cái, sau đó ánh mắt rơi trên người Cảnh Liêm Uy, nhưng lại phát hiện người đàn ông này vậy mà lại…đang nhìn mình?

Đột nhiên, khuôn mặt xinh đẹp của Ân Thiên Thiên nhịn không được mà khẽ đỏ bừng lên, gần như là theo bản năng mà đưa tay lên vén vén tóc để che đậy đi sự run rẩy trong lòng, ai ngờ tay còn chưa được đưa lên thì Cảnh Liêm Uy đã vô cùng tự nhiên mà vươn tay chải chuốt lại tóc cho cô rồi, nhìn cô và nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Liên Mẫn, ngắn gọn mà trực tiếp: “Để xem tâm trạng.”

Một câu nói, một động tác đơn giản, khiến cho cơ thể Liên Mẫn nhịn không được mà khẽ cứng đờ, vội vàng đưa tay nâng ly rượu vang lên uống một ngụm.

Điền Vinh cười hi hi mà mở miệng: “Sư phụ, thầy phải quay lại nhanh chút a, nếu không em cũng không biết nên làm sao nữa? Có rất nhiều thứ còn chưa hiểu rõ, thầy phải mau về coi sóc em đó.”

Cảnh Liêm Uy mỉm cười đáp lại anh ta, lời nói và thần thái khi đối diện với Điền Vinh trông thoải mái tự tại hơn nhiều, cũng nhu hoà hơn nhiều, so với lúc đối mặt với Liên Mẫn hoàn toàn là hai trạng thái khác nhau.

“Mợ ba.” Nhẹ nhàng kêu một tiếng, Liên Mẫn sắp xếp xong cảm xúc, nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên ở đối diện, nhếch khoé môi lên mở miệng hỏi: “Mợ ba sao không uống chút rượu vậy? Tôi nghe nói rượu vang ở đây rất không tệ, hình như là được ủ bởi nhà máy rượu của chính nhà họ Cảnh ở Pháp, có đúng không?”

Độ cong nụ cười trên khóe miệng có hơi sâu hơn, Ân Thiên Thiên trực tiếp nhìn cô ta đáp: “Cô Liên thật hiểu biết, đúng là như vậy.”

Trả lời câu hỏi, Ân Thiên Thiên chỉ chọn câu trả lời mà cô sẵn sàng trả lời, hoàn toàn không đặt cô ta vào trong mắt mình.

Điền Vinh từ đầu đến cuối đều bận rộn thảo luận các vấn đề học thuật với sư phụ của mình, đã sớm quên béng tâm trạng lúc mới đi vào rồi, giữa chừng, Điền Vinh đi vệ sinh, giám đốc Hoàng cũng đi tới kêu Cảnh Liêm Uy đi, lúc này trên bàn ăn chỉ còn lại hai người Ân Thiên Thiên và Liên Mẫn…

Khi Điền Vinh và Cảnh Liêm Uy vừa rời đi, sắc mặt Liên Mẫn lập tức đen sầm, nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên.

Ăn các món ăn trước mặt một cách ưu nhã, Ân Thiên Thiên trực tiếp nói một câu mà chẳng thèm ngước mắt lên: “Cô Liên, tôi nghe nói trong năm năm nay cô luôn rất nhẫn nại mà, sao bây giờ lại không được rồi? Phải biết, muốn gả vào hào môn, điều bắt buộc đầu tiên là phải biết kiềm chế cảm xúc của mình, cô dễ dàng để lộ ra ngoài như vậy, người ta sẽ cho rằng tính cách cô không tốt đó.”

Nói xong, Ân Thiên Thiên đâm một miếng trái cây bỏ vào miệng của mình, trong mắt toàn là ý cười nhìn cô ta.

Liên Mẫn hung hăng hít sâu một hơi, sắc mặt đen sầm có chút kỳ quái, động tác cầm dao nĩa trong tay siết chặt dữ dội hơn nữa.

Hơi hơi nghiêng đầu, Ân Thiên Thiên giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Cô Liên, lúc nãy chắc không phải là cô đang nghĩ xem liệu có cần tiếp tục giả vờ nữa không đó chứ? Mọi người đều là phụ nữ, hà tất phải mệt mỏi như vậy a, đã là sự thật mà đôi bên đều biết rõ rồi mà.”

Cắn chặt cánh môi của mình, Liên Mẫn từ đầu đến cuối không nói lời nào, cho dù sắc mặt không tốt, thần thái không đúng, nhưng cũng không có nói ra một chữ nào!

Nhếch mép một cái, Ân Thiên Thiên hoàn toàn không quan tâm, lau khoé miệng rồi nói thẳng: “Chuyện cô thích chồng tôi, cô thật sự cho rằng sẽ giấu giếm được cả đời sao? Tôi thật sự rất muốn nói cho cô biết, bây giờ không phải chỉ có mình tôi biết chuyện này đâu, phải nói rằng tất cả mọi người, ngoại trừ Điền Vinh ra đều biết cả rồi, tương tự, nếu như không có Điền Vinh, cô bây giờ căn bản sẽ không thể ngồi ở đây, vì vậy tôi phải thừa nhận rằng cô rất thông minh, vậy mà còn biết lợi dụng Điền Vinh nữa?”

“Cô Ân!” Liên Mẫn nghiến răng nghiến lợi khẽ kêu một tiếng, nhưng lại mang theo cảm xúc oán hận.

“Yo, nhanh như vậy mà đã biến thành ‘cô Ân’ rồi, cô Liên thật là hay thay đổi a.” Khẽ thở phào một hơi, Ân Thiên Thiên dựa vào lưng ghế, nhàn nhã nhìn cô ta nhẹ giọng hỏi: “Cô Liên, lúc tôi khen cô thông minh, tôi thật sự rất muốn biết, cô có từng nghĩ qua, nếu như có một ngày chuyện này nhà nhà đều biết ai ai cũng biết rồi, liệu Điền Vinh bị cô lợi dụng sẽ nhìn cô như thế nào, mà Cảnh Liêm Uy thương Điền Vinh nhất sẽ làm ra hành động thế nào đây?”

Một câu nói, khiến cho sắc mặt của Liên Mẫn lập tức nhịn không được mà khẽ tái mét, nhưng vẫn quật cường mà cắn răng nhìn thẳng vào cô, không muốn buông lơi dù chỉ là một chút.

Ân Thiên Thiên căn bản không để ý đến cô ta, nếu như là trước đây, cô nói không chừng sẽ đối đãi với Liên Mẫn như kẻ địch, giống như khi cô gặp Liên Mẫn ở bệnh viện Nam Tự sau khi khôi phục trí nhớ, nhưng bây giờ cô căn bản là không, ngay cả Cảnh Liêm Uy cũng có thể làm nhiều điều không thể hiểu nổi vì sự nghi ngờ và ghen tuông của anh đối với cô, vậy anh làm sao mà có thể đi thích người phụ nữ khác chứ?

Đứng dậy, Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Nhan Hi đang vui vẻ chơi đùa vui vẻ với những người bạn nhỏ cách đó không xa, ánh mắt trở nên dịu dàng ngay lập tức, dịu giọng gọi Cảnh Nhan Hi: “Nhan Hi, đến đây với mẹ nào.”

Cảnh Nhan Hi nghe thấy tiếng gọi, cái đầu nhỏ nhanh chóng quay lại, cái đuôi ngựa nhỏ phía sau hất qua hất lại rất dễ thương.

Khom người xuống tiếp đón đứa trẻ nhỏ đang chạy về phía mình, Ân Thiên Thiên thấp giọng nói một câu: “Liên Mẫn, trên đời này có hàng nghìn loại phụ nữ, nhưng thứ mà tôi coi thường nhất chính là loại phụ nữ luôn nhòm ngó đến người đàn ông vốn không thuộc về mình như cô.”

Vào giây phút thanh âm vừa dứt, Liên Mẫn gần như là muốn đập bàn đứng dậy, lớn tiếng chỉ trích cô!

Cô ta làm gì chứ?

Cô ta chỉ là thích Cảnh Liêm Uy mà thôi, mỗi người đều có quyền được theo đuổi hạnh phúc của mình không phải sao?

Dựa vào đâu mà Ân Thiên Thiên có thể có được hạnh phúc, còn cô ta thì không chứ?

Ánh mắt oán hận nhìn Ân Thiên Thiên, Liên Mẫn nhìn nụ cười nhu hoà nơi khoé miệng và ánh sáng hạnh phúc trong mắt của cô, rồi lại nhìn đứa con gái đáng yêu đang nhảy tung tăng chạy đến đây của cô, lửa giận trong lòng cứ tăng lên mà muốn trào ra ngoài, món canh nóng đặt ở mép bàn mà nhân viên công tác mới vừa đem lên vẫn còn đang lan toả những khí nóng thiêu người…

“Mẹ ơi.” Tiếng gọi giòn giã vang lên trong không khí, mang theo sự đáng yêu của trẻ con.

Ân Thiên Thiên càng cúi thấp người để Cảnh Nhan Hi có thể dễ dàng lao vào vòng tay của cô, vẫn còn đang nhẹ nhàng bảo bé chạy chậm chút thôi, kẻo ngã…

Ân Thiên Thiên, nếu như không có con, cô cũng chẳng qua chỉ là một người phụ nữ có cũng được mà không có cũng không sao ở trong nhà họ Cảnh mà thôi!

Suy nghĩ vừa được hình thành, khi Cảnh Nhan Hi chạy tới, định ngọt ngào kêu cô ta một tiếng ‘dì ơi’ rồi lao vào lòng của mẹ mình, thì Cảnh Nhan Hi đột nhiên nhìn thấy Liên Mẫn đứng dậy, cánh tay mảnh khảnh không cẩn thận đụng vào tô canh ở bên cạnh, nước canh nóng hổi trực tiếp đổ dồn về phía bé …

Trong chốc lát, cả đại sảnh đều lan toả sự căng thẳng!

Bát canh nóng hổi đang cuộn trào, đứa bé nhỏ đúng lúc chạy đến vị trí bên cạnh bàn, người mẹ bên cạnh kinh hoảng đến sắc mặt trắng bệch!

Bình luận

Truyện đang đọc