KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 622: SƯ PHÁT HIỆN CỦA LIÊN MẪN

Ân Thiên Thiên nghĩ lại thì thấy như vậy không thích hợp cho lắm, khoảng thời gian này, có lẽ Cảnh Liêm Uy sẽ rất khổ sở vì chữa bệnh, cô phải làm một người vợ hiền mới đúng chứ?

Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn ảnh cưới trên đầu giường, khuôn mặt điển trai đó đã làm ánh mắt cô không khỏi trở nên dịu dàng, cuối cùng tối nay cô cũng có thể nhìn thấy anh rồi.

Ân Thiên Thiên nhắm mắt lại, nở nụ cười thỏa mãn, rồi chìm vào mộng đẹp, không hề hay biết bên biệt thự Nam Sơn đã một trận đẫm máu.

Trong biệt thự Nam Sơn, chưa tới tám giờ tối đã đầy ắp người trong phòng.

Một nhóm bác sĩ, y tá mặc áo blouse, còn có người giúp việc quan trọng trong nhà và Liên Mẫn, tất cả đều vây quanh trước mặt Cảnh Liên Uy, tay trái anh để lộ ra ngoài, nhưng giờ trên đó lại có rất nhiều vết kim đâm, thậm chí còn có mấy vết đang chảy máu.

Thừa Phó Lân đứng sau Cảnh Liêm Uy, tức giận trừng mắt nhìn Liên Mẫn ở trước mặt, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Liên Mẫn lại đâm một kim nữa, rồi kinh ngạc thốt lên: “Ây ya, thật ngại quá cậu ba, tôi lại đâm nhầm rồi!”

Sắc mặt Cảnh Liêm Uy vẫn không thay đổi, anh cứ thế ngồi nhìn hành động trẻ con của Liên Mẫn, ánh mắt bình tĩnh toát ra ý lạnh như muốn hút cô vào đó.

Liên Mẫn hoàn toàn phớt lờ anh, chỉ ngước mắt lên nhìn về phía phòng ngủ Cảnh Liêm Uy rồi mỉm cười.

Thừa Phó Lân cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng bất luận anh làm thế nào, thì giờ anh đều có một kích động muốn bóp chết người trước mặt này! Sao cô ta lại may mắn biết được sự tồn tại của cánh cửa xoay chứ? Không chỉ biết được mà còn đi vào phòng ngủ của Ân Thiên Thiên!

Cảnh Liêm Uy cũng bị Liên Mẫn bắt được nhược điểm này nên mới không làm gì được.

Giờ Ân Thiên Thiên đang bị nhà họ Đổng nhìn chằm chằm rồi, nếu ngay cả Vi Gia Huệ cũng nhìn chằm chằm cô, vậy cô phải sống thế nào đây? Chính anh cũng không thể nào tưởng tượng được, cộng thêm chuyện một khi tin tức này loạt vào tai nhà họ Đổng, chắc chắn họ sẽ có can đảm lật mặt ngay! Như vậy khoảng cách giữa anh và Ân Thiên Thiên cũng ngày càng cách xa…

Cảnh Liêm Uy vốn chỉ lấy chút máu để kiểm tra thôi, nhưng bị Liên Mẫn dằn vặt đến mức cả cánh tay trái gần như sắp phế bỏ, làm thế nào cũng không đâm vào được, các bác sĩ đứng bên cạnh cũng tò mò nhìn bọn họ.

Mấy ngày trước, Cảnh Liêm Uy còn là vua tuyệt đối trong căn biệt thự này, nhưng mấy ngày nay bỗng đổi thành Liên Mẫn rồi.

Không biết đâm bao nhiêu lần, cuối cùng Liên Mẫn cũng chơi đủ rồi, giờ cô mới thuận lợi lấy máu cho Cảnh Liêm Uy, lúc bác sĩ Thượng đích thân đưa thuốc tới trước mặt anh, anh ta không khỏi nhìn anh sâu xa.

Cảnh Liêm Uy cũng liếc nhìn anh ta, rồi không hề do dự uống thuốc.

Liên Mẫn nhìn bọn họ, không khỏi nở nụ cười mỉa, một lúc sau mới mở miệng nói: “Cậu ba, anh uống thuốc xong sẽ thấy hơi bất ổn đó, có cần tối nay tôi vào phòng ngủ của anh hầu hạ không?”

Dứt lời, toàn bộ người trong phòng ngủ đều líu lưỡi không nói nên lời, nhìn Liên Mẫn rồi nhìn Cảnh Liêm Uy.

Nghe nói cậu ba nhà họ Cảnh chỉ một lòng một dạ với cô Ân Thiên Thiên, cô cả nhà họ Ân, từ khi nào đã thông đồng với Liên Mẫn rồi?

Hai người vừa mới ly hôn mà, nghe nói đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên là con Cảnh Liêm Uy, anh ta đã nhanh chóng tìm được người phụ nữ khác rồi à, chẳng lẽ anh ta định vứt bỏ Ân Thiên Thiên ư?

Cảnh Liêm Uy ngước đôi mắt phượng lên nhìn Liên Mẫn, rồi im lặng một hồi lâu.

Liên Mẫn không hề để tâm đến dáng vẻ này của Cảnh Liêm Uy, mà ngược lại còn cười lớn hơn, rồi xoay người dứt khoát rời đi, cô không quan tâm đến chuyện anh có đồng ý hay không, vì cô có Đổng Khánh che chở, và nắm được nhược điểm của anh, như vậy đủ để cô sống yên ổn ở đây rồi.

Nhưng con người luôn như vậy, chỉ cần sơ ý là quên mất rằng, mình sống trong thời bình nhưng phải nghĩ đến thời loạn lạc.

Sau khi kiểm tra xong, Thừa Phó Lân đưa Cảnh Liêm Uy về phòng ngủ, vừa bước vào anh Thừa Phó Lân đã không nhịn được bùng nổ, hét lên: “Mẹ kiếp, rốt cuộc Liên Mẫn này muốn làm gì thế? Cô ta có đầu óc không vậy?”

Cảnh Liêm Uy lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay cái vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, im lặng không nói gì.

“Cậu ba, tôi thấy chúng ta nên nghĩ cách đuổi Liên Mẫn này ra ngoài đi, có cô ta ở đây chẳng phải chúng ta làm gì cũng bất tiện à? Hơn nữa cô vừa làm việc cho Đổng Khánh, vừa làm việc bà chủ, hoàn toàn giám sát anh đó! Đồng thời, trong khoảng thời gian này, tôi sắp bị Điền Vinh phiền chết rồi, ngày nào cũng quấn lấy tôi hỏi chuyện Liên Mẫn, anh lại dặn tôi không được nói, vậy tôi phải làm sao đây? Giờ tôi mà thấy cô ta là muốn giết người ngay.”

Thừa Phó Lân ra sức phát tiết, còn Cảnh Liêm Uy thì yên lặng lắng nghe, tầm mắt nhìn về phía Nhã Uyển lộ ra chút dấu vết ở cách đó không xa, tim bỗng trở nên mềm nhũn.

Giờ cô vẫn khỏe chứ?

Cô giận anh rồi đúng không, vì lâu rồi anh chưa gặp cô mà.

Nếu cô biết giờ Liên Mẫn có thể tùy ý chạm vào anh, có phải cô sẽ xù lông lên đúng không?

Nghĩ đến dáng vẻ xù lông của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy không khỏi mỉm cười.

Anh cũng hơi nhớ cô rồi.

Cảnh Liêm Uy nhìn thời gian, đã hơn chín rưỡi rồi, có lẽ cô đã ngủ rồi, anh khẽ thở dài, rồi xoay người nằm xuống giường, sau đó nghiêng người nhìn chằm chằm cánh cửa xoay kia, Thừa Phó Lân đã lặng lẽ rời khỏi phòng, để mình anh ở trong này, một lúc sau, Liên Mẫn bỗng nhẹ nhàng mở cửa đi vào.

Thừa Phó Lân đứng canh chừng ngay cửa, thấy cô đi vào thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, trong đầu đều là suy nghĩ làm thế nào để giải quyết sạch sẽ cô ta. Anh thật sự không thể chịu đựng sự xuất hiện của Liên Mẫn thêm một giây phút nào nữa.

Cảnh Liêm Uy ngủ rất yên ổn trên giường, Liên Mẫn lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn anh, một lúc sau, cô mới không nhịn được dời mắt nhìn cánh cửa xoay bên cạnh, khi cô vô tình biết được ở đây có đường hầm dẫn đến phòng ngủ của Ân Thiên Thiên ở Nhã Uyển, trong lòng cô tràn đầy hưng phấn và đố kỵ.

Rốt cuộc Ân Thiên Thiên dựa vào cái gì mà được Cảnh Liêm Uy yêu đến thế?

Anh lãng phí tâm sức chỉ vì một mình cô ta!

Một tình yêu như vậy không nên dành cho Ân Thiên Thiên.

Liên Mẫn hít sâu một hơi, nhìn nơi đó với ánh mắt sáng rực, tối nay Ân Thiên Thiên sẽ tới đây ư?

Vào đêm đầu tiên, khi cô phát hiện ra cánh cửa này, cô đã ngả bài với Cảnh Liêm Uy, cố chấp canh chừng ở đây, định đợi Ân Thiên Thiên tới sẽ cho cô ta một đòn, nhưng không biết tại sao, sau đêm hôm đó, cô ta chưa từng xuất hiện ở đây, như thể cô ta chưa phát hiện ra sự tồn tại của cánh cửa xoay này…

Nhưng trước giờ trực giác của phụ nữ luôn được phóng đại đến mức làm người khác ngạc nhiên.

Đêm nay, Liên Mẫn lại tới đây ôm cây đợi thỏ lần nữa.

Nửa đêm, Cảnh Liêm Uy uống thuốc xong thì ngủ rất say, dưới ánh trăng, khuôn mặt điển trai của anh càng dịu dàng đẹp trai hơn, làm Liên Mẫn ngồi trên sofa một hồi lâu vẫn không ngủ được.

Đợi Ân Thiên Thiên tới để cho cô ta một đòn chỉ là một lý do, còn lý do cố chấp nhất trong lòng cô là muốn nhìn thấy dáng vẻ vô hại này của anh, chỉ có khi Cảnh Liêm Uy ngủ say rồi, anh mới dịu dàng như vậy, không còn đối xử lạnh lùng với cô nữa.

Cô lặng lẽ tới gần giường Cảnh Liêm Uy, muốn ngủ cạnh anh một lần, trở thành bạn giường với anh, chỉ cần có thể ở bên anh bầu bạn, cô có thể trả giá mọi thứ.

Mắt thấy Liên Mẫn định cúi người xuống, người nằm trên giường bỗng động đậy, dọa cô ngừng hành động lại ngay, đồng thời trong lúc cô ngừng lại, chiếc chuông treo trên cánh cửa xoay bỗng phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Liên Mẫn gần như nhìn qua đó theo phản xạ, hoàn toàn không chú ý người đàn ông đang nằm ngủ trên giường, bỗng mở mắt ra nhìn chằm chằm phía bên này, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, chỉ có hơi thở là hơi hỗn loạn như bày tỏ tâm trạng phức tạp lúc này của anh, lúc Liên Mẫn nhìn thấy cánh cửa từ từ mở ra, cô bỗng vươn tay cởi váy ngủ của mình ra, váy ngủ kiểu áo sơ mi chỉ mở ra hai nút, bỗng trở nên cực kỳ gợi cảm.

Chăn còn chưa kịp vén lên thì cửa xoay đã hoàn toàn mở ra, Liên Vũ bỗng cúi người định hôn lên môi Cảnh Liêm Uy, nhưng chưa kịp hôn xuống thì phía sau đã vang lên tiếng tập tài liệu rơi xuống sàn, cô mỉm cười ngước mắt nhìn qua đó.

Ân Thiên Thiên không ngờ rằng, mình đã cố ý cài báo thức để dậy lúc nửa đêm, nhưng khi tới đây với lòng đầy mong đợi thì lại chứng kiến cảnh tượng này, nhất thời cảm thấy tê cả da đầu.

“Ân Thiên Thiên!” Liên Mẫn khẽ hỏi ngược lại, giọng nói cũng mang theo vẻ ngạc nhiên, như hoàn toàn không biết tình huống trước mắt, cô đứng dậy khỏi người Cảnh Liêm Uy, rồi vươn tay kéo váy ngủ che người mình lại, vẻ mặt rất ngay thẳng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Nói xong, Liên Mẫn hơi xấu hổ, con ngươi sinh động liếc nhìn Cảnh Liêm Uy đang nằm trên giường.

“Sao cô lại xuất hiện ở đây? Cô không nhìn thấy gì hết đúng không?” Liên Mẫn lo lắng ngượng ngùng nói, cả người đều mang dáng vẻ như bị người khác bắt thóp: “Cô… cô sẽ không nhìn thấy gì chứ?”

Ân Thiên Thiên mím chặt môi liếc nhìn Liên Mẫn, rồi dời mắt nhìn Cảnh Liêm Uy vẫn nằm ngủ say trên giường kia, tim cô liên tục đau nhói, nhưng cô không thể lớn tiếng chất vấn ở đây được, đành phải kiềm nén cơn giận của mình hỏi: “Liên Mẫn, câu này tôi phải hỏi cô mới đúng, sao cô lại xuất hiện ở đây? Cô đừng nói với tôi rằng, Cảnh Liêm Uy để ý đến cô nhé, cho dù anh ấy đói bụng ăn quàng cũng không đến nỗi cần hạng người như cô đâu!”

Ân Thiên Tiên nói xong thì ra sức đạp cô ta xuống dưới chân: “Nhiều năm như vậy, anh ấy không hề có tâm tư với cô, sao giờ bỗng có tâm tư thế, cô xem tôi là con ngốc à?”

Sắc mặt Liên Mẫn bỗng thay đổi ngay, nhìn chằm chằm Ân Thiên Thiên rồi cười khẩy, vừa cài từng nút áo của mình, vừa nhìn cô nói: “Ân Thiên Thiên, giờ cô còn thứ gì hay mà đắc ý chứ? Nói thẳng ra là giờ cô chỉ là một người vợ cũ mà thôi, cho dù Cảnh Liêm Uy có phát sinh quan hệ với tôi, cũng không đến lượt cô đến chỉ trích tôi, chứ đừng nói việc cô còn chất vấn khẩu vị của anh ấy, hơn nữa, giờ cô nên cầu xin tôi đi, nếu tôi tiết lộ chuyện này cho nhà họ Đổng, cô có biết hậu quả là gì không?”

Ân Thiên Thiên tức giận nhìn Liên Mẫn, rồi mím môi không nói gì, chỉ đi thẳng đến bên giường.

Liên Mẫn thấy dáng vẻ này của cô thì nói tiếp: “Ân Thiên Thiên, nếu nhà họ Đổng biết chuyện hai người ly hôn chỉ là kế hoãn binh, còn lén lút gặp mặt nhau, chắc chắn bọn họ sẽ rút hết bác sĩ về ngay, đến lúc đó Cảnh Liêm Uy có nắm được nhược điểm của mấy bác sĩ thì sao, đợi đến khi lệnh khám xét được ban xuống, nhà họ Đổng hoàn toàn có năng lực đưa bọn họ rời đi, chỉ là thay đổi thân phận thôi, thật sự không có gì to tát cả!”

Bình luận

Truyện đang đọc