KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

Cái nhìn này làm cho Ân Thiên Thiên choáng váng.

Cô mang thai hồi nào? Chính cô còn không biết!

“Con...” Vừa mới mở miệng định nói, Lý Mẫn đã cắt ngang lời cô.

“Thiên Thiên con cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với người nhà, nếu không phải em gái con về đây nói, mẹ với ba con cũng bị con giấu diếm mất.” Lý Mẫn cười vô cùng dịu dàng, nói với Ân Thiên Thiên xong liền quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy đang ngồi bên cạnh: “Liêm Uy, Thiên Thiên nhà chúng ta mang thai cháu đích tôn nhà họ Cảnh của con nhỉ? Đây chính là cháu trai vàng của nhà họ Cảnh nha!”

Cảnh Liêm Uy thu lại ánh mắt đang nhìn Ân Thiên Thiên, quay lại nhìn chằm chằm Lý Mẫn, không nói gì.

Anh đương nhiên sẽ không nghi ngờ Ân Thiên Thiên ra ngoài làm bậy sau lưng anh, chỉ là anh cũng rất tò mò chuyện này từ đâu mà ra.

Mang thai?

Bọn họ quả thật là chung chăn chung gối, anh thật sự không có vấn đề, Ân Thiên Thiên nhìn có vẻ như cũng không bị gì, nhưng hai người rất an phận không làm gì, bây giờ lấy đâu ra một đứa con? Chuyện cười sao?

“Ba, con...” Ân Thiên Thiên sợ Cảnh Liêm Uy hiểu lầm, theo bản năng đưa tay qua nắm tay anh, quay đầu muốn giải thích với Ân Bách Phú, ấy vậy mà không ai thèm để ý đến cô.

“Chị, chị vẫn nên ngồi im đi, đừng nói gì cả.” Ân Nhạc Vy lấy muỗng khuấy khuấy nước canh đậm đặc trong chén, lời nói dịu dàng, sắc mặt lại vô cùng lạnh lẽo: “Trong cái nhà này, từ khi nào đến lượt ba mẹ nghe lời chị? Cho dù chị mang thai cháu trai vàng của nhà họ Cảnh, cũng không có nghĩa là thân phận của chị thoáng chốc sẽ được lên cao!”

Chỉ tiếc, nói thì nói như vậy, nhưng Ân Nhạc Vy lại không thể không thừa nhận, sau khi mình, Lý Mẫn và Ân Bách Phú biết Ân Thiên Thiên mang thai, hướng gió trong nhà sẽ lập tức đổi chiều! Vốn cô ta gả cho Hướng Thực chính là để củng cố quan hệ giữa nhà họ Hướng và nhà họ Ân, bản thân nhà họ Hướng cũng không phải gia tộc kém cỏi gì, tuy vẫn chênh lệch rất nhiều so với nhà họ Cảnh, nhưng cũng ngang ngửa nhà họ Ân. Lúc trước khi cô ta biết chuyện Ân Thiên Thiên và Hướng Thực ở bên nhau, vẫn ra tay với Hướng Thực, không chỉ vì gia cảnh của Hướng Thực, mà còn bởi sự cổ vũ của Lý Mẫn và sự ngầm đồng ý của Ân Bách Phú!

Cũng đúng, tất cả mọi người đều chung sống dưới một mái nhà, sao có thể không biết?

Lý Mẫn và Ân Bách Phú chẳng qua cũng cảm thấy cô ta được hơn Ân Thiên Thiên một chút, nếu không sao có thể dung túng cô ta làm ra chuyện cướp anh rể của mình?

Nhưng bây giờ, cô ta đã hối hận!

Nếu cô ta không gả cho Hướng Thực, như vậy bây giờ giữa cô và Cảnh Liêm Uy đã có vô số khả năng! Mà một trong số đó, không chừng người hiện giờ mang thai con của Cảnh Liêm Uy chính là cô ta! Là cô ta đó!

Ân Nhạc Vy nghĩ tới đây, liếc mắt nhìn Ân Thiên Thiên ngồi đối diện, không chút che dấu vẻ thù ghét trong mắt mình!

Ân Thiên Thiên hoàn toàn không chú ý, mà ngay cả Cảnh Liêm Uy cũng không để tâm, bởi vì người nhà họ Ân vốn cũng sẽ không cho bọn họ có cơ hội.

Hôm nay Ân Bách Phú cười vô cùng vui vẻ, cũng rất hiền lành, quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, nói: “Liêm Uy à, Thiên Thiên là bảo bối của nhà chúng ta đó, con lấy nó về nhất định phải đối xử với nó thật tốt, nếu để ba biết con bé chịu oan ức, cho dù con có là cậu ba nhà họ Cảnh thì ba cũng sẽ tìm tới tận cửa!”

Ân Thiên Thiên ngồi bên cạnh hơi sửng sốt, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Ân Bách Phú.

Đây là lời tốt nhất mà cô từng nghe được nhỉ?

Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ Ân Bách Phú quan tâm đến mình như vậy đâu?

Bất giác, Ân Thiên Thiên không còn muốn giải thích nữa, chỉ ngồi đó yên lặng hưởng thụ cảm giác của giây phút này.

Nếu thật sự phải mang thai đứa nhỏ thì cái nhà này mới trọn vẹn, bình yên mà chung sống, như vậy không phải cô cũng nên thử một lần?

Cảnh Liêm Uy dù sao cũng không phải người nhà họ Ân, có thể đứng ngoài cuộc nhìn rõ ràng chuyện này tiếp diễn ra sao, anh rất chắc chắn Ân Thiên Thiên không có mang thai, bởi vậy, những chuyện cần thiết cũng có thể nhìn rõ.

Đuôi lông mày nhếch lên, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng trả lời: “Đó là đương nhiên, nếu Thiên Thiên mang thai, vậy chắc chắn đó chính là cháu đích tôn của nhà họ Cảnh.”

Lý Mẫn và Ân Bách Phú nghe xong lời này đều nở nụ cười, thậm chí có thể trông thấy nếp nhăn thật sâu nơi khóe mắt. Lý Mẫn gắp một ít thức ăn bỏ vào trong chén của Cảnh Liêm Uy, nhẹ giọng hỏi một câu: “Chúng ta cuối cùng cũng là người một nhà, phải chung sống như vậy mới phải chứ...”

An Thiên Thiên cắn chặt môi nhìn Lý Mẫn và Ân Bách Phú trước mặt, biểu hiện của bọn họ giờ phút này mới giống một người cha người mẹ trong gia đình bình thường, cho dù Lý Mẫn là mẹ kế thì cô cũng không so đo. Từ bé cô đã không có ấn tượng gì đối với mẹ mình, ngay cả một tấm ảnh chụp cũng không có. Từ nhỏ đến lớn trong cuộc sống của cô chỉ có ba và em trai, đối với tình thương của mẹ cũng không phải chưa từng khát vọng, hiện giờ nếu tình hình đã chuyển biến tốt đẹp, ai lại không hy vọng chứ?

Chỉ là, cô đã quên mất một câu gọi là — hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Một giây sau, Ân Thiên Thiên liền nghe rõ Lý Mẫn nói một câu: “Đúng rồi, mẹ nghe nói nhà họ Tề và nhà họ Cốc sắp đính hôn, mẹ cũng hơi lo lắng cho sức khỏe của Thiên Thiên, đến lúc đó cũng để mẹ đi theo đi, có thể chăm sóc tốt cho con bé, vừa hay Liêm Uy cũng có thể giới thiệu chúng ta với người khác, để tránh đến lúc đó có vài người không biết chúng ta là ai mà xông tới sẽ không tốt, dù sao mặt mũi nhà sui của nhà họ Cảnh cũng rất quan trọng, không phải sao?”

Sắc mặt Ân Thiên Thiên hơi tái nhợt lại, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, nhìn thẳng về phía Lý Mẫn.

Dù sao cũng không phải con ruột, nên chỉ muốn lợi dụng để lấy được lợi ích từ trên người cô thôi ư?

Nhưng khiến Ân Thiên Thiên không ngờ nhất chính là, chớp mắt liền nghe giọng Ân Bách Phú nói: “Đúng rồi, Liêm Uy, ba nghe nói Cảnh thị của nhà con lúc trước có một hạng mục, vừa hay “Thiên Ân” của chúng ta trước đó cũng muốn tham gia, bây giờ đúng lúc có mối quan hệ này, ngày mai con kêu người đến “Thiên Ân” ký hợp đồng luôn đi.”

Hai câu liên tiếp, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy mình như một trò cười!

Tình thân mà cô khát khao, chính là như vậy?

Khiến cô giống như một con búp bê trần trụi không mảnh vải che thân, đứng đó mặc người thưởng thức!

Không cần ngẩng đầu, Ân Thiên Thiên cũng có thể nhìn thấy nụ cười nhạo không chút che giấu trên khóe miệng Ân Nhạc Vy và Hướng Thực ở đối diện bàn ăn!

Tình thân của bọn họ đối với cô là giả, lợi dụng cô mới là thật!

Ân Thiên Thiên, sao mày lại ngu như vậy chứ? Từ nhỏ đến lớn số lần bị lợi dụng còn chưa đủ nhiều ư? Bây giờ lại còn tin tưởng lời như vậy, thật sự là cả tấm lòng đều bị chó ăn hết!

Mạnh mẽ hít sâu một hơi, Ân Thiên Thiên ngẩng đầu định nói, bàn tay chợt bị nắm chặt, quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt phượng hấp dẫn kia của Cảnh Liêm Uy, lời nói đã đến cổ họng chợt biến mất không thấy bóng dáng, mũi thậm chí còn hơi cay...

Cảnh Liêm Uy...

Người đàn ông này, luôn vào lúc cô chật vật nhất, ngây thơ nhất, yếu ớt nhất mà nhìn cô...

Ân Thiên Thiên yên tĩnh cụp mắt không nói gì, chỉ hơi dùng sức nắm lại tay Cảnh Liêm Uy.

Ánh mắt nhìn thẳng Ân Bách Phú, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói: “Tiệc đính hôn của hai nhà Tề Cốc đúng thật là sắp cử hành, nếu mọi người muốn đi, con sẽ chuẩn bị thư mời cho mọi người. Còn về chuyện hợp đồng thì con không giải quyết được, Cảnh thị vẫn luôn do anh cả của con quản lý, có chuyện gì thì con nghĩ ba vẫn nên tự đến tìm anh cả của con thì tốt hơn.”

Nghe được đoạn đầu, trong lòng Lý Mẫn và Ân Bách Phú rất vui mừng. Dù sao chuyện quan hệ giữa hai nhà Tề Cốc với nhà họ Cảnh vốn rất tốt cũng không phải bí mật ở thành phố T. Tiệc đính hôn giữa hai nhà bọn họ đương nhiên đều là người ở tầng lớp thượng lưu, bọn họ đi chỉ có lợi mà không có hại. Nhưng nghe đến chuyện hợp đồng đằng sau, Ân Bách Phú cũng có chút hụt hẫng.

Hừ, nó là con rể của mình, một chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, còn có tác dụng gì nữa?

Ân Bách Phú vậy mà không nghĩ lại xem, chuyện ông ta nói căn bản không phải chỉ là một cái hợp đồng tầm thường, hạng mục đó lên tới hơn 30 tỷ, đối với Cảnh thị cũng không phải hạng mục lớn lao gì, nhưng một công ty nhỏ như “Thiên Ân” thật sự có thể gánh vác ư? Không phải đến cuối cùng vẫn là Cảnh thị đứng ra giải quyết mớ hỗn độn sao, Cảnh Liêm Uy anh sao có thể ngu như vậy?

Không có việc gì lại đi tìm rắc rối, không rảnh nha!

Cảnh Liêm Uy cũng không giải thích gì, chỉ yên lặng cầm bát đũa chuẩn bị ăn cơm. Lý Mẫn thấy dáng vẻ Ân Bách Phú sắp nổi giận liền vội vàng liếc mắt với ông ta, ý bảo ông ta yên tâm một chút đừng vội. Đã có cơ hội tham gia tiệc cưới, bà cũng không tin đến lúc đó Cảnh thị lại không chia cho “Thiên Ân” chút lợi ích nhỏ?

“Đừng tranh cãi với ba con nữa, gần đây ông ấy có chút hồ đồ rồi, lại đây, chúng ta mau ăn cơm thôi.” Nói xong, Lý Mẫn liền sắp xếp chuyện trên bàn ăn, từ đầu tới cuối đều quan tâm Ân Thiên Thiên ân cần, khiến Ân Thiên Thiên không quen, mà ngay cả Ân Nhạc Vy bên cạnh cũng rất khó chịu!

Từ lúc nào, nhà họ Ân bọn họ lại có chỗ cho Ân Thiên Thiên đặt chân?

Nếu không gả cho Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên cô chỉ là một đống bùn nhão dưới đất thôi!

Ân Nhạc Vy ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên ở đối diện, lửa nóng trong lòng từng chút lan ra, lại nhìn Cảnh Liêm Uy nhã nhặn ưu tú bên cạnh, cô ta lại cố gắng kiềm nén cơn giận của mình xuống, khiến mình trông có vẻ dịu dàng.

Ánh mắt của Hướng Thực từ khi Ân Thiên Thiên bước vào phòng gần như không rời khỏi cô, từ khi lời nói bỏ rơi mình của Ân Thiên Thiên lúc trước xuất hiện trong đầu, bây giờ anh ta nhìn thế nào cũng thấy Ân Thiên Thiên không đúng. Sắc mặt hồng hào mơn mởn, nụ cười vô cùng ngọt ngào, dáng vẻ cực kì quyến rũ... Tất cả, đều là trạng thái của một người phụ nữ mới yêu!

Mà những thứ này trong mắt anh ta, đều là một loại châm chọc, một loại sỉ nhục!

Ân Thiên Thiên, cô thật là độc ác! Tát một cái tát tàn nhẫn như vậy, không một người đàn ông nào có thể chấp nhận được!

Kiềm chế tâm trạng của mình, Hướng Thực giống như vô ý hỏi một câu: “Đúng rồi, tôi nghe nói cô chủ nhà họ Cốc lúc trước đã nhập viện rồi hả? Sau đó còn nghe nói, ngay cả cô hai nhà họ Mộc cũng vào bệnh viện luôn rồi...”

Ân Thiên Thiên hơi ngước mắt liếc nhìn Hướng Thực, không nói gì.

Cảnh Thiên Uy chậm rãi nhai hết thức ăn trong miệng rồi nuốt xuống, sau đó mới trả lời: “Nhìn không ra, chuyện của bệnh viện nhà chúng tôi cậu lại biết rõ như vậy à...”

Cảnh Liêm Uy không trực tiếp trả lời vấn đề của anh ta, chỉ có chút đùa giỡn mà nói như vậy.

“Đúng lúc có người bạn đến bệnh viện nhìn thấy nói lại cho tôi biết, chỉ là chuyện này, Thiên Thiên có biết không?” Hướng Thực không thèm để ý, thậm chí trong lòng anh ta còn đang mừng thầm vì Cảnh Liêm Uy không trực tiếp trả lời vấn đề của mình, sau khi liếc mắt nhìn Ân Thiên Thiên liền “bất giác” hạ thấp giọng nói: “Anh và cô hai nhà họ Mộc vẫn nên giữ khoảng cách đi chứ, nếu không làm sao Thiên Thiên chịu nổi? Những chuyện này vẫn nên xử lý sớm một chút mới tốt...”

Nói xong, Lý Mẫn và Ân Bách Phú đều khó chịu mà nhìn Hướng Thực, trong mắt hiện vẻ không đồng ý...

Bình luận

Truyện đang đọc