KHÁCH LẠ


Lúc Tông Dương mười bốn tuổi, từng có một khoảng thời gian Tông Hi đi một tuần không về nhà.

Lúc đó Tông Dật mới được sinh ra, Thương Mạn đã bỏ nhà đi.
Tông Hi rời đi mà không hề báo trước, một ngày nọ tan học về nhà, Tông Dương không thấy chị và em trai của mình.

Đợi đến chín rưỡi tối thì có hàng xóm đến gõ cửa nhà, đem Tông Dật đến, nói rằng buổi sáng Tông Hi đưa em trai cho họ, đến giờ cũng chưa đến đón về.
Một tuần đó là khoảng thời gian khiến Tông Dương cảm thấy bất lực nhất.

Cậu đến chỗ Tông Vọng Kiều thường uống rượu để ép buộc ông trông chừng Tông Dật trong lúc cậu không có nhà, nếu không phải do cùng đường, Tông Dương không bao giờ muốn nhờ vả Tông Vọng Kiều.
Không ngờ cùng này hôm đó, lúc Tông Dương về nhà, nhìn thấy Tông Vọng Kiều đang định cho Tông Dật uống thuốc ngủ.
Lúc đó Tông Vọng Kiều còn chẳng mảy may để ý gì đến mà nói rằng do Tông Dật khóc nháo ồn ào làm người ta phiền muốn chết.

Tông Dương sửng sốt, nói với ông ta rằng chẳng lẽ ông muốn đầu độc chính con của mình hay sao? Thế mà Tông Vọng Kiều lại trả lời rằng sao Tông Dương lại nói vậy được, ông chỉ cho nó uống một chút thuốc thôi, sao mà chết được? Con của Tông Vọng Kiều chắc chắn không thể yếu ớt như vậy được.
Lúc đó cái Tông Dương còn cảm nhận được chỉ là sự sững sờ, cậu vẫn biết cha cậu không hề đáng tin cậy chút nào, nhưng cũng không nghĩ ra được ông ta là kẻ khốn nạn đến vậy.
Sau năm ngày vẫn chưa thấy Tông Hi về nhà, Tông Dương đoán rằng Tông Hi đã quyết tâm rời khỏi căn nhà này.


Cậu không thất vọng, cũng không trách Tông Hi, chỉ là cậu cảm thấy sợ hãi.
Nỗi sợ cứ như con rắn ẩn nấp trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng của nó chuyển động, nhưng không thể tìm thấy nó.
Lúc đó Tông Dương bỗng nhiên hiểu ra, cậu sợ bị vứt bỏ, sợ cảm giác bị mất đi.

Từ nhỏ cậu đã tập ngụy trang cảm xúc của chính mình, thế mà vẫn không thể thoát khỏi được thứ cảm xúc trẻ con ấu trĩ này.
Sau khi Tông Hi về nhà, Tông Dương bắt đầu không ngừng rèn luyện để tránh khỏi những thương tổn kia.
Vậy mà lúc Nhan Hạc Kính hôn cậu, đưa hoa hồng giấy cho cậu, đọc thơ cho cậu nghe, Tông Dương lại biến thành một kẻ ngốc không biết suy sét hậu quả về sau.

Cậu muốn được Nhan Hạc Kính hôn mỗi ngày, muốn Nhan Hạc Kính làm cho cậu thật nhiều hoa hồng giấy, càng muốn Nhan Hạc Kính chỉ đọc thơ cho một mình cậu nghe.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện mà Nhan Hạc Kính làm với mình đều không phải là lần đầu tiên, Tông Dương liền cảm thấy tức giận, đôi lúc cậu ước mình có khả năng quay ngược thời gian —— quay về lúc Nhan Hạc Kính vẫn chưa yêu ai, cũng chưa bị tổn thương vì bất kì ai.
Đồng thời, cậu cũng hy vọng Nhan Hạc Kính sẽ không bao giờ biết được những ý nghĩ đen tối kia.
Tông Dương lần theo môi của Nhan Hạc Kính rồi hôn dần xuống phía dưới, cậu phát hoạ hình dáng cằm của Nhan Hạc Kính bằng những nụ hôn, rồi khẽ cắn yết hầu anh.

Tông Dương nghe thấy được tiếng rên kìm nén đứt quãng của Nhan Hạc Kính, tất cả những âm thanh đó đều được Tông Dương nuốt vào cổ họng, từng tầng từng tầng chồng lên nhau, trở thành cơn sóng vừa dữ dội vừa nóng bỏng.

Cậu không nói lời nào, nhưng không thể kìm nén được mà run rẩy, từng cơn run rẩy chạy dọc sống lưng lên đến tận trên đầu của Tông Dương.
Nhan Hạc Kính đưa cậu bé vào tay của Tông Dương, Tông Dương nhắm mắt lại, Tông Dương vùi mặt vào cổ Nhan Hạc Kính, khẽ cọ vào cổ anh, làm cho Nhan Hạc Kính đổ một lớp mồ hôi mỏng, vừa ấm áp vừa ẩm ướt.

"A Dương..." Nhan Hạc Kính gọi tên Tông Dương không ngừng, giống như sắp đến giới hạn rồi, nói "Không có bao cao su."
Tông Dương rút tay lại, trong lòng có cảm giác tiếc nuối: "Vậy thì không làm."
Quần của Nhan Hạc Kính tụt đến tận đầu gối, tiếng thắt lưng vang lên, anh trượt từ trên bàn xuống, nói: "Anh dùng miệng giúp em."
Đối với Nhan Hạc Kính, chỉ cần chuyện đó có ý nghĩa thì không phải quan trọng hình thức câu nệ.

Anh tình nguyện dùng cách nguyên thuỷ mà trực tiếp này để nói cho Tông Dương biết, quan hệ của hai người là bình đẳng.
Tông Dương ngây người, ngẩn ngơ vài giây, sau đó bắt đầu giúp Nhan Hạc Kính mặc quần lại, nói: "Không cần đâu."
"Không sao cả." Nhan Hạc Kính chớp mắt, nói: "Anh chưa từng làm chuyện này bao giờ cả, hôm nay thử một lần."
...
Nhan Hạc Kính phun nước súc miệng ra, Tông Dương dùng khăn giấy lau cái miệng hơi sưng đỏ của anh, nhưng hình như cậu dùng lực hơi mạnh, Nhan Hạc Kính đẩy tay Tông Dương ra, giống như đang oán giận nói: "Nhẹ chút, miệng của anh mới bị em làm rách xong đó."
Tông Dương tỏ vẻ hơi áy náy, ôm mặt Nhan Hạc Kính hôn mấy cái lên môi anh, nếm thử vị bạc hà thanh mát trên môi anh.
"Lần sau không vậy nữa."
Khoé môi Nhan Hạc Kính đỏ hồng, nở nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt rất gian xảo vỗ mặt Tông Dương: "Nhưng anh còn muốn em trả lại anh mà."
Lúc họ đang trêu chọc nhau thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa, tiếng của Khổng Tuyền vọng vào: "A Dương, tỉnh chưa?"
Tông Dương cứ say mê quyến luyến đôi môi của Nhan Hạc Kính, Nhan Hạc Kính đẩy cậu đi ra: "Mau ra mở cửa đi."

Tông Dương mở cửa ra, Khổng Tuyền thấy Nhan Hạc Kính cũng ở trong phòng, liền nói to: "Hèn gì nãy giờ tôi gõ cửa phòng cậu mà không có ai trả lời, hoá ra là ở đây." Cậu ta đảo mắt nhìn mặt Nhan Hạc Kính mấy lần, giọng điệu mờ ám nói: "Sao miệng đỏ dữ ta!"
Nhan Hạc Kính không hề e dè, đi vòng từ phía sau Tông Dương, hỏi: "Có ai đó ghen tị với tôi phải không?"
Khổng Tuyền cười mắng hai câu, Nhan Hạc Kính cũng nói đùa lại.

Nhưng sau đó anh thấy Hà Văn Đảo đang đứng ở chỗ cầu thang, sắc mặt u ám, cho đến khi Nhan Hạc Kính và cậu ta chạm mắt nhau một cái, cậu ta mới dời mắt đi.
"Buổi tối chúng ta ra ngoài đi dạo, xong rồi tắm nước nóng, thấy sao?"
Nhan Hạc Kính ngoài miệng nói được, nhưng trong lòng lại đang nghĩ chuyện khác——nếu Hà Văn Đảo bớt nhút nhát một chút, nhiều khi người hôn môi Tông Dương lúc này lại là cậu ta, Hà Văn Đảo và Tông Dương là bạn nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ Tông Dương vẫn thờ ơ như vậy sao?
Lúc ở suối nước nóng, Hà Văn Đảo và Tông Dương có cơ hội nói chuyện riêng với nhau.
Nhan Hạc Kính và mọi người đi tắm hơi, Hà Văn Đảo không chịu nổi nên chạy ra trước, Tông Dương cũng ra theo.
Tông Dương tìm thấy Hà Văn Đảo ở một quán trà cạnh phòng tắm hơi, thấy Hà Văn Đảo đang nằm trên ghế nghịch điện thoại.
"Hà Văn Đảo." Tông Dương ngồi kế bên Hà Văn Đảo, xoay mặt nhìn cậu, nhưng không nằm xuống.
Hà Văn Đảo liếc nhìn Tông Dương một cái, rồi lại dời mắt nhìn vào điện thoại, nhưng ngón tay lại lướt lên lướt xuống không mục đích, nói: "Sao vậy?"
"Tôi biết cậu đi tìm Nhan Hạc Kính để nói chuyện."
"Anh ta nói với cậu sao?"
Tông Dương cười khẽ một tiếng: "Anh ấy không có nhàm chán như vậy.

Là tôi thấy cậu vào phòng của anh ấy."
"À." Hà Văn Đảo cố giữ bình tĩnh, "Trùng hợp vậy sao?"
Sau một khoảng thời gian im lặng, Tông Dương mới mở miệng: "Lúc trước tôi từng nghĩ nếu có một ngày cậu nói cậu muốn ở bên tôi, tôi sẽ đồng ý thử một lần."

Nghe vậy, Hà Văn Đảo không thể nhìn điện thoại được nữa, cậu ta quay đầu qua, nhíu mày nhìn chằm chằm Tông Dương.

Tựa như không thể hiểu được những lời mà Tông Dương nói nhưng cũng cảm thấy hối hận và tiếc nuối.
Tông Dương lại như đang đánh một đòn thật mạnh vào tim của Hà Văn Đảo: "Nhưng cuối cùng bao nhiêu năm qua tôi và cậu chỉ là bạn bè, chỉ quen thuộc với nhau.

Cậu cũng chưa từng tỏ ra ý tứ gì, mà chính tôi cũng không dám chủ động để bày tỏ tình cảm của mình với cậu."
"Bây giờ cậu nói những lời này ra thì có ích gì?"
Giọng nói Hà Văn Đảo càng lớn hơn, gần như là đang nghẹn ngào.
Cậu ta nghĩ mình thích Tông Dương bao nhiêu năm trời, nhưng chưa từng có quá nhiều hy vọng với tình cảm này.

Cậu ta chịu đựng tính cách lạnh lùng của Tông Dương, cậu ta vẫn luôn nghĩ chỉ cần mình làm bạn thân nhất của Tông Dương là đủ.

Mỗi ngày cậu ta đều cảm thấy may mắn khi Tông Dương không rời xa mình, nhưng cũng chính vì chuyện tình cảm này mà lại cảm thấy đau khổ dằn vặt.
Tông Dương không để ý đến sự mất bình tĩnh của Hà Văn Đảo, tiếp tục nói: "Nhưng mà đây đều là những chuyện trước khi tôi quen biết Nhan Hạc Kính." Cậu nói tiếp: "Tôi biết cậu và những người khác đều nghĩ rằng không nên bày tỏ tình cảm trước mặt tôi, nếu không sẽ bị tôi tránh như tránh tà.

Trước đây, những lời nói như vậy tôi đều mặc kệ, bởi vì tôi không để bụng."
Tông Dương dừng lại một chút, nhìn mắt Hà Văn Đảo đang ngấn nước, nhưng không hề mềm lòng mà nói: "Thế nhưng Nhan Hạc Kính không giống vậy, tôi để ý anh ấy, tôi không hy vọng cậu sẽ nói với anh ấy những lời như vậy nữa."
"Tôi không muốn anh ấy phải không vui vì bất cứ chuyện gì.".


Bình luận

Truyện đang đọc