KHẾ ƯỚC TÌNH YÊU

Hôm nay mình sẽ đăng chương 12 và chương 13. Không biết các bạn có muốn đọc vào lúc 12h đêm nay hay không? Hãy bình luận cho mình biết nha?. Cùng nhau đón giao thừa nào❤❤

--------------------

Về đến biệt thự, cánh cổng lớn mở ra, xe chạy vào bên trong biệt thự. Khi xe dừng lại, Trương Thần rởi khỏi xe và bước thẳng vào nhà. Thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, An Kỳ cảm thấy thương xót cho chính mình. Cô vừa mở cửa xe, dì Quế từ trong chạy ra dìu cô vào nhà. Điều này khiến cho An Kỳ cảm thấy có chút ấm áp hơn khi cô phải ở trong căn biệt thự đầy lạnh lẽo này.

Dìu cô lên đến phòng, dì Quế được Trương Thần ra lệnh:

- Dì dìu cô ta đến đây là được.

Chân cô ta đau nhưng vẫn có thể đi được. Chưa đến mức bị phế.

Dì Quế đầy khó xử nhưng không thể không nghe theo lời của anh. Biết dì Quế đang khó xử, Du An Kỳ cũng không muốn như vậy, cô dịu dàng xoay qua nói với dì:

- Con không sao!

Con có thể tự đi vào được, dì đừng lo lắng.

Nghe được lời này của cô, dì Quế cảm thấy yên tâm được phần nào. Dì quay xuống lầu tiếp tục công việc của mình.

Lúc này, khi dì Quế rời đi, hai tay Du An Kỳ vịn vào tường, chầm chậm bước đi. Tuy cô đi rất chậm nhưng chân vẫn rất đau. Khi đi gần đến chỗ Trương Thần đứng, đột nhiên cô bị anh kéo xuống giường, hai tay bị anh giữ lấy, giọng nói đầy lạnh lùng:

- Nói, bọn chúng đã làm gì cô?

Du An Kỳ bị anh giữ lấy hai tay nên không thể phản kháng. Nhưng cô cũng không thể nằm yên để anh tra hỏi. Cô liên tục giật tay ra nhưng cũng không thành.

- Bọn chúng không làm gì tôi cả.

- Nói thật!

Bọn chúng đã sờ vài chỗ nào của cô? Hay là, hôn chỗ nào của cô?

- Anh biết để làm gì?

Trương Thần hứ lên một tiếng, liếc nhìn Du An Kỳ, nói:

- Bọn chúng sờ vào chỗ nào, tôi sẽ siết chặt chỗ đó của cô. Bọn chúng hôn chỗ nào của cô, tôi liền ghì lên dấu vết đó.

Dứt lời, anh giơ ngón tay lên chỉ lên cổ của An Kỳ rồi từ từ trượt dài xuống ngực nói:

- Có phải là chúng đã sờ từ đây xuống đến đây.

Anh vừa nói xong thì liền đưa tay lên đôi môi đỏ thắm của An Kỳ, nói tiếp:

- Bọn chúng cũng rất muốn nếm thử môi của cô.

- Không đúng.

An Kỳ vừa dứt lời, Trương Thần liền nhân cơ hội ấy, chiếm lấy môi cô.

Anh đưa chiếc lưỡi của mình chu du trong khoang miệng của Du An Kỳ.

Lúc này, An Kỳ cảm thấy có chút sợ hãi nên chân cô đã không ngừng đá lung tung. Nào ngờ, gót chân đập mạnh vào giường liền phát ra một tiếng động lớn làm vẻ mặt An Kỳ càng thêm đau đớn.

Thấy mặt cô lại biến sắc, Trương Thần liền dừng lại. Khi anh rời khỏi môi cô, trong lòng có chút luyến tiếc vì chưa cảm thấy thỏa mãn. Nhưng còn An Kỳ, ngay khi anh ngừng hôn mình, cô gấp gáp thở, mặt cũng đỏ lên. Cô ngồi dậy ôm chân của mình.

Trương Thần chỉ liếc nhìn bằng nửa con mắt, thầm nói:

- Nữ nhân ngu ngốc.

Anh quay người bỏ đi, căn dặn cô:

- Mau đi pha nước cho tôi tắm đi.

Dứt lời, Trương Thần lập tức rời khỏi phòng. An Kỳ vẫn còn trưng vẻ mặt đầy hoang mang. Nhưng rồi, cô cũng nhanh chóng vào nhà tắm pha nước cho anh.

Trong lúc Du An Kỳ đang pha nước, cô ngồi suy nghĩ lại những chuyện diễn ra trong ngày. Do vậy, cô vẫn không hay biết Trương Thần đã bước vào nhà tắm. Cho đến lúc An Kỳ nghe tiếng quần áo rơi xuống đất thì Trương Thần cũng đã cởi sạch quần áo.

Trước mắt cô là thân rắn chắc của Trương Thần, nhưng chỉ khi " em trai " của anh đập vào mắt An Kỳ, cô liền lấy tay che mắt lại, hét lên:

- Aaaaa...... Anh vào từ lúc nào vậy?

Trương Thần không thèm trả lời cô. Anh đi đến bồn tắm và nằm xuống, anh nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi một chút. An Kỳ nhìn lại thì thấy anh nằm trong bồn tắm, cô lắp bắp nói:

- Tôi... tôi ra ngoài đây.

Vừa nói xong, cô định quay người rời đi, Trương Thần liền lên tiếng:

- Đứng lại!

- Còn chuyện gì nữa sao?

Cô quay đầu lại, hỏi.

- Qua đây gọi đầu cho tôi.

- What...???

An Kỳ thầm nói trong lòng. Ngay cả việc tắm rửa cho anh, sau này cũng là do cô phụ trách sao?

Nghĩ vậy, trong lòng liền chửi anh, nhưng cô không thể không nghe theo lời Trương Thần. Nếu không, cả đời này cũng không thể trả hết tiền mà cô nợ.

Du An Kỳ chầm chậm đi đến rồi ngồi xuống. Cô dùng vòi sen làm ướt tóc của Trương Thần rồi nhấn một nhấn của chai dầu gội, nhẹ nhàng thoa đều lên tóc anh. Nhưng cho dù cô có cho nhiều nước vẫn không thấy có bọt, An Kỳ cảm thấy kỳ lạ liền hỏi:

- Anh dùng dầu gội gì mà tôi không thấy có bọt vậy?

Vừa dứt lời, An Kỳ liếc lại nhìn chai dầu gội mà cô vừa nhấn, cô liền hốt hoảng.

- Chết thật! Tôi dùng nhầm thành dầu xả rồi. Để tôi xả nước rồi gội lại cho anh.

Trương Thần vẫn im lặng, anh thật sự không biết nên nói gì với cô gái ngốc này. Ngay cả dầu gội và dầu xả cũng có thể nhầm lẫn.

Sau khi gội lại cho Trương Thần, Du An Kỳ còn miễn phí luôn cả dịch vụ massage cho anh. Làm xong việc, cô nói:

- Xong rồi. Tôi đi đây.

Nói xong, An Kỳ đứng lên định rời đi, nhưng phía trước có nước, cô không may giẫm phải nên đã bị ngã. Nghiệt hơn là, cô lại ngã vào bồn tắm của Trương Thần.

Cô biết mình đã ngã không đúng chỗ, lại còn đè lên Trương Thần. An Kỳ lập tức định đứng lên, nhưng khi vừa định thực hiện ý nghĩ lại bị Trương Thần nắm lấy tay. Anh lật người cô lại, tà mị nói:

- Vừa hay lúc nãy không xử được cô.

Đổi địa điểm thành trong này cũng tốt.

Trương Thần vừa dứt lời, Du An Kỳ liền trợn tròn hai mắt. Thật không thể tin được, cô lại sắp bị tên này " ăn " nữa rồi. Lần này có ai đến cứu cô hay không?

?background music?

Bong Bóng - Đặng Tử Kỳ

Bình luận

Truyện đang đọc