KHÔNG CHỌC NỔI NGÀI

Con trai lấy vợ như bát nước đổ đi.

Mẹ Lâm thấy đau hết cả ruột gan, cái thằng nhóc thối tha ngang ngược này, sớm muộn gì cũng mài mòn hết tình mẫu tử của bà mất thôi!

Nhấp một ngụm sữa đậu nành mới xay xong, ánh mắt của mẹ Lâm sắc bén như lưỡi dao phóng thẳng về phía phòng bếp, chỉ hận không thể hoá thành thực thể rồi chém phăng phòng bếp ra thành một cái lỗ lớn để nhìn cho thật rõ.

Trong phòng bếp, một bát cháo bí đỏ thanh đạm được đẩy từ trái qua phải.

“Ăn đi.”

Lâm Tuyết Hà nhìn đỉnh đầu của người nào đó mà cười nhạo: “Đúng là không có bản lĩnh.”

Ôn Nhã tự cầm thìa, bày tỏ sự tủi thân của bản thân: “Tôi căng thẳng lắm chứ, đấy là mẹ của anh đó, bà ấy ăn cơm nhiều hơn anh những hai mươi năm trời đấy!” Tầng lớp dân đen như cô đây sao dám chọc vào.

“Cô đừng quên, cả ngày hôm nay của cô đều phải ở chung với bà mẹ ăn cơm nhiều hơn tôi những hai mươi năm này đấy.”

Ôn Nhã múc một thìa cháo đưa vào miệng, hương vị của bí đỏ rất đậm, đầu lưỡi có vị ngòn ngọt, độ ấm vừa phải, nói chung là rất ngon. Cô hơi hơi nheo mắt lại, trong miệng vẫn còn mang theo dư vị: “Không giống nhau, đó là công việc.”

Khó khăn trong công việc đều có thể khắc phục được bằng nụ cười.

“Còn trong cuộc sống thì cô không thể khắc phục như vậy à?”

Ôn Nhã giơ tay che mặt, rất chi là không có bản lĩnh: “Tôi lựa chọn trốn tránh.”

Lâm Tuyết Hà bắt tay vào thu dọn đồ dùng nhà bếp, lười chẳng buồn để ý đến cô.

“Anh Lâm…” Một lúc sau, Ôn Nhã liếm khoé môi, bưng bát cháo sáp lại gần: “Anh thật sự yên tâm để mẹ anh ở chung với tôi lâu như vậy sao?”

“Đúng là cô khiến người ta không yên tâm lắm, nhưng thời gian ở trạng thái bình thường của mẹ tôi vẫn khá nhiều.” Lâm Tuyết Hà cầm miếng bọt biển rửa bát lên, liếc nhìn cô chăm chú: “Hiểu không?”

Ôn Nhã không hề nghi ngờ khả năng miếng rửa bát trong tay anh sẽ đáp xuống mặt mình, vội cười khẩy rồi xoay mặt sang một bên, yên lặng ăn cháo của mình, cố gắng ngoan ngoãn nhất có thể.

Xí, đúng là chẳng hiểu cái gì cả.

Ôn Nhã khinh thường trong lòng, với tình hình hiện giờ thì chỉ cần cô gật đầu với mẹ Lâm một cái thôi là cô sẽ có cơ hội lên ngôi đấy, anh biết không vậy hả? Khiến anh Lâm không được sống yên thân chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay… Cẩn thận coi chừng cô được đằng lân lân đằng đầu, nổi lòng tham không đáy rồi dây dưa mãi không chịu dứt đấy nhé.

Haiz, con người anh Lâm này ấy à, đúng là chẳng biết cảnh giác gì cả.

Thời gian bữa sáng trôi qua trong nháy mắt, Lâm Tuyết Hà đi làm trước, để lại Ôn Nhã và mẹ Lâm ngồi ở hai đầu ghế số pha.

“Dì xem cái này trước đi ạ.” Ôn Nhã móc một tệp tài liệu trong túi lớn mình mang theo bên người ra rồi đưa bằng hai tay, mẹ Lâm chớp chớp mắt: “Đây là…”

Ôn Nhã giải thích: “Đây là kế hoạch lịch trình cháu đã chuẩn bị sẵn, trước khi xuất phát, cháu mời dì xem qua, thời gian và lộ trình đều có thể điều chỉnh được ạ.”

Mẹ Lâm lật mở ra, trên tấm bản đồ của thành phố H đã được đánh dấu tất cả các địa điểm tham quan, các tuyến đường ngoằn ngoèo mang những màu sắc khác nhau được kéo dài từ mỗi điểm tham quan đều được đánh số, nhìn sơ qua thì có vẻ rất rối mắt và khó hiểu, nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện ra, mỗi một con số đều đại diện cho các tuyến đường khác nhau, hơn nữa, mỗi một tuyến đường cùng màu đều có thể tạo thành một vòng tròn, mà mỗi vòng sẽ có những đặc sắc riêng biệt.

Ôn Nhã hơi xấu hổ: “Vì chuẩn bị hơi gấp nên cũng không đầy đủ lắm ạ, nhưng cháu là người ở đây, dì muốn đi đâu thì cứ nói thẳng với cháu, cháu sẽ lên kế hoạch đại khái, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian trên đường đâu ạ.”

Mẹ Lâm bỏ kế hoạch lịch trình xuống, đi qua nắm chặt lấy tay cô, trong tư thế phòng vệ căng thẳng của Ôn Nhã, bà cảm động đến rơm rớm nước mắt: “Cái đứa bé này…”

Ôn Nhã sững sờ, chuyện gì thế này?

“Đúng là đồ cứng nhắc mà.”

Nghe nhầm rồi, chắc là nghe nhầm rồi.

Ôn Nhã nghệt mặt ra, lời nói cô nghe được ban nãy không phù hợp với ngữ cảnh, gặp ảo giác thật rồi.

Cuối cùng thì mẹ Lâm cũng hiểu tại sao thằng con trai nhà mình lại thích cô gái này rồi, hai đứa nó đúng là “kẻ tám lạng người nửa cân”, trên phương diện nào đó, suy nghĩ của cả hai đứa đều không linh động xoay chuyển, quá là nghiêm túc.

“Nhã Nhã, chúng ta còn phải dẫn thêm một người nữa đi cùng đó.” Nhưng kế hoạch thì vẫn được tiến hành như cũ, mẹ Lâm cười đứng dậy, hướng về phía phòng của Lâm Tuyết Tình hô lên: “Tình Tình, đã chuẩn bị xong chưa?”

Ôn Nhã nhìn qua đó theo bản năng, lát sau trông thấy cửa phòng dành cho khách mở ra, một cô gái mặc váy liền thân màu tím nhạt bước ra từ bên trong.

Là một cô gái trông như đóa hoa chớm nở với mái tóc đen dài thẳng mượt và gương mặt trái xoan.

Ôn Nhã chợt rưng rưng nước mắt, ôi, thật là một cơ thể tươi tắn và trẻ trung biết bao, đúng là tuyệt vời thật.

Lâm Tuyết Tình thân mang “trọng trách”, dưới sự ra hiệu của mẹ hai, cô ấy nhịn cơn đau đầu đi về phía Ôn Nhã, cố nặn ra nụ cười gượng gạo: “Chào chị, tiếp sau đây phải làm phiền chị đưa bọn em đi thăm thú đây đó rồi…”

Tự nhiên Ôn Nhã có ấn tượng tốt với cô ấy mà chẳng vì lý do gì: “Không phiền đâu, em muốn đi đến chỗ nào thì cứ nói với chị.”

Mẹ Lâm thầm nhíu mày mà không để lại dấu vết, sao lại chẳng có chút phản ứng gì thế này, Tuyết Tình và Tuyết Hà trông cũng chẳng giống nhau mà.

Mẹ Lâm tạm kìm nén cảm xúc lại, bà cười nói: “Tranh thủ trời còn chưa nắng gắt, chúng ta mau ra ngoài thôi.”

Ôn Nhã lái xe của Lâm Tuyết Hà, điểm dừng chân đầu tiên là núi Đông Lai ở phía Đông Nam.

Núi Đông Lai được coi là điểm du lịch mang tính biểu tượng của thành phố H, trên đỉnh núi có chùa Tây Khứ được chia thành ba trăm sáu mươi lăm bậc “Nhật Tỉnh Giai” [1], cứ cách mỗi ba mươi bậc thì lại xây dựng một bàn “Nguyệt Tư Đài” [2], mà trên mỗi chiếc bàn đá đều có các hình phù điêu khác nhau, một năm bốn mùa, cảnh sắc nơi đây kết hợp với những câu ca trong kinh Phật khiến lòng người lắng đọng thanh tịnh.

[1] Nguyên văn: 日省阶 (Nhật Tỉnh Giai), trong đó từ Giai nghĩa là bậc thang, bậc thềm, còn từ Nhật Tỉnh nghĩa là mỗi ngày tự suy xét lại bản thân.

[2] Nguyên văn: 月思台 (Nguyệt Tư Đài), trong đó từ Đài nghĩa là cái bàn, cái bệ, còn từ Nguyệt Tư nghĩa là mỗi tháng tự nghiền ngẫm, tự đánh giá lại bản thân.

Ôn Nhã đi theo sau hai người, cố gắng hết sức để giúp họ chụp ảnh.

Khoan chưa nói đến kỹ thuật chụp như thế nào, nhưng kiểu gì thì cũng không thể thiếu việc chụp ảnh được.

Giữa đường còn phải mua nước, che ô, bận bịu không ngớt, đến khi lên tới chùa Tây Khứ thì nội y của Ôn Nhã đã ướt đẫm mồ hôi, dinh dính nhớp nháp hết cả người.

Lâm Tuyết Tình nhìn mẹ Lâm, không hiểu sao bà lại thờ ơ không có động tĩnh gì, cuối cùng, cô ấy không đành lòng nên bèn lên tiếng: “Leo nhiều bậc thang như thế mệt quá, dì Lâm à, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”

Đương nhiên, từ “dì Lâm” này là do mẹ Lâm đã dặn dò trước.

Mẹ Lâm ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Nhã một cái, thấy ngoài sự chờ mong ra thì cô chẳng có bất cứ biểu cảm ảm đạm hay ỉu xìu nào, bèn hắng giọng: “Thế thì tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ một lát đi vậy, Nhã Nhã đi mua ít nhang về đây, dì muốn khấn cầu chút chuyện.”

Ở cổng chùa có bán nhang, Ôn Nhã nghe lời, lập tức chạy đi mua.

Cô vừa đi, Lâm Tuyết Tình lập tức xẹp lép lại: “Mẹ hai đừng làm loạn nữa được không, con thấy chị Ôn Nhã đã mệt lắm rồi, để chị ấy ngồi nghỉ một lát đi.”

“Mẹ tự biết chừng mực.” Mẹ Lâm cũng không nỡ giày vò Ôn Nhã lắm chứ, không chừng đây chính là con dâu tương lai nhà mình, giày vò rồi nhỡ có chuyện gì thì ai đền cho đây? Bà chỉ muốn xem thử xem, sức bền bỉ của cô gái này đến đâu, tiện thể thăm dò thử xem, rốt cuộc là cô có chút hảo cảm nào với con trai mình hay không.

Ôn Nhã biết mẹ Lâm có suy tính trong lòng nhưng cụ thể là suy tính gì thì cô không biết, sau khi mua nhang về, cô lần lượt đưa cho hai người họ: “Chùa Tây Khứ ở địa phương nơi đây rất linh thiêng, nghe người ta nói thiêng nhất chính là Trạng nguyên Đường ở phía bên trong.”

Mẹ Lâm nhẹ nhàng cười: “Dì thì chẳng cầu mong gì Trạng nguyên, chỉ muốn hỏi vận nhân duyên của Tuyết Hà nhà dì thôi.”

Dì đây là đang làm khó Quan Thế Âm Bồ Tát đó… Ôn Nhã lẩm bẩm trong lòng nhưng không thể hiện ra ngoài mặt, nói ra lời nói trái với lương tâm: “Nghe nói Phật bà Quan Âm cũng thiêng lắm đó ạ, dì không ngại thì thử xem sao.”

Thế là dưới chỉ dẫn của nhà sư trong chùa, mẹ Lâm kéo Lâm Tuyết Tình cùng quỳ xuống, nhắm mắt lẩm nhẩm.

“Phật Bà Quan Âm trên cao có thiêng, từ nhỏ con trai Lâm Tuyết Hà của con đã thông minh sáng dạ, tốt bụng thân thiện, thường hay giúp đỡ người khác, nay đã đến tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, xin Bồ Tát phù hộ cho cháu nhà con sớm ngày lập gia đình. Nếu mong ước này thành hiện thực, con nhất định sẽ bảo cháu nó dâng đại lễ trả ơn…”

Sau khi quỳ hai lần và dâng hương lên vài đợt, nhà sư giao quẻ thẻ vào tay mẹ Lâm.

Mẹ Lâm mỉm cười, quay qua nhìn Lâm Tuyết Tình một cái: “Để xem duyên phận của đứa nhỏ này và Tuyết Hà nào.”

Lâm Tuyết Tình nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Bồ Tát, Bồ Tát ơi Bồ Tát, quẻ này của mẹ hai khác với điều ước trước đó nhé, Người đừng cho là thật, đừng cho là thật.

Ôn Nhã nhìn nhất cử nhất động của mẹ Lâm, chớp chớp mắt.

Người dì không thể chọc giở quẻ nhanh ghê, hôm qua vẫn còn nói thích cô cơ mà…

Nhưng cô gái nhỏ này là ai nhỉ, sao lại được mẹ Lâm dắt theo bên cạnh, lại còn được chuyển đến sống trong nhà của anh Lâm nữa?

Có tới tám, chín phần mười là họ hàng.

Quẻ thẻ được mang đi giải rất nhanh, một mình mẹ Lâm đi nghe, để lại Ôn Nhã và Lâm Tuyết Tình ở bên ngoài.

Lâm Tuyết Tình đang nghĩ liệu mình có nên nói hết sự thật cho Ôn Nhã biết hay không, nhưng cuối cùng, cô ấy lại sợ chiêu của mẹ hai nên không dám nói, chỉ bóng gió hỏi một câu: “Chị Ôn Nhã, chị không cầu nhân duyên à?”

Ôn Nhã nghĩ rồi đáp: “Hơi khó, cho nên không làm phiền đến Bồ Tát nữa.”

Lâm Tuyết Tình không hiểu gì cả: “Chẳng phải vì khó nên mới phải xin Bồ Tát ạ?”

“Nhưng nếu quá tham lam thì sẽ không có mặt mũi cầu xin Bồ Tát nữa.” Ôn Nhã cười híp mắt, cô gái nhỏ này rất vừa mắt cô: “Cũng giống như em biết năng lực của bản thân chỉ có thể kiếm một trăm tệ nhưng lại xin Bồ Tát một trăm triệu tệ vậy, thế thì mặt dày biết bao.”

“Nhưng mà, chỉ là cầu nhân duyên thôi mà, sao lại giống khoảng chênh lệch xa tít giữa một trăm và một trăm triệu chứ.”

Ôn Nhã vỗ vai cô ấy: “Bởi vì thích một người, mà người ấy lại có khoảng cách chênh lệch siêu siêu siêu lớn.”

Lâm Tuyết Tình vội nói: “Nhưng, trong tình cảm sao lại có khoảng cách chênh lệch được ạ, chỉ cần cố gắng nghĩ cách khiến đối phương cũng thích mình là được rồi mà. Chị Ôn Nhã có tính tình tốt như vậy, cũng rất xinh đẹp nữa, cố gắng thêm một chút thì không hẳn là không thể đâu.”

Không hẳn là không thể… Ôn Nhã thầm thấy xấu hổ đến đổ mồ hôi mồ hột, cô còn ở trước mặt mẹ người ta mà nói khoác lác rằng giữa họ chỉ còn cách nhau một lớp cửa sổ giấy mỏng manh thôi đây này!

“Ừm.” Ôn Nhã ngẩng đầu, để lộ ra tám chiếc răng sáng bóng: “Nên chị đã bắt đầu cố gắng rồi, nghĩ đủ mọi cách để chiếm lấy anh ấy!”

Chỉ cần xe của Lâm Tuyết Hà nằm trong tay cô, về cơ bản thì mọi lịch trình của anh, cô đều nắm chắc trong lòng bàn tay, sau đó thường xuyên đến ăn chùa để kéo dài thời gian ở bên cạnh nhau… Chắc chắn là cô có thể trở thành người phụ nữ đặc biệt nhất ngoài mối quan hệ huyết thống của Lâm Tuyết Hà!

Còn về phần, liệu có thể khiến cho Lâm Tuyết Hà ôm cô đi ngủ hay không thì đành thôi vậy, độ khó của cái này cao quá, khỏi mơ mộng hão huyền.

… Và căn bản là cũng không thể tưởng tượng nổi một đóa sen tuyết, một mảnh trăng trên trời như Lâm Tuyết Hà lại đi làm mấy cái chuyện phàm tục nhân gian này.

Lâm Tuyết Tình suýt thì mù cả mắt vì ánh sáng của tia hy vọng bùng lên trong đôi mắt Ôn Nhã, cô ấy nghĩ bụng, hoá ra chị Ôn Nhã đã có người mà chị ấy thích nhiều đến vậy, anh họ nhà mình hết hy vọng rồi… Ngay khi cô ấy đang định “chào hàng” lần cuối cùng cho ông anh họ của mình, mẹ Lâm cười tươi như hoa bước ra.

“Ôi dào ôi, có hy vọng, Tình Tình à, trên quẻ nói con và Tuyết Hà phải gắn bó với nhau cả đời đấy.”

Lâm Tuyết Tình: “… Vậy thì tốt quá rồi ạ.”

Đúng là khả năng anh em họ cắt đứt quan hệ huyết thống khó xảy ra lắm.

Ôn Nhã đứng ở một bên vẫn giữ nguyên nụ cười, không hề thấy một chút khác lạ nào.

Mẹ Lâm cố giữ nụ cười, nhưng trong lòng thì lại không nhịn được mà thở dài thườn thượt, chẳng ghen tuông chút nào cả, đúng là lo sốt hết cả ruột.

Cuối cùng cũng rời khỏi chùa Tây Khứ, Ôn Nhã nhẹ nhõm cả lòng.

Thật sự rất xin lỗi, dì Lâm ơi, chùa Tây Khứ chỉ là một điểm du lịch mà thôi.

Người dân địa phương ai ai cũng biết, quẻ thẻ ở đây cầu gì được nấy, thật ra là có hòm đen hết.

Mà, chuyện anh Lâm cô đơn đến già mới là điều được ông trời phù hộ.

Bình luận

Truyện đang đọc