KHÔNG ĐƯỢC VÃNG SINH

Ngũ Kiến Thiết không có cách nào bảo lãnh cho Quách Khải Đông, trong đồn cảnh sát đụng phải đinh, ra ngoài cửa liền mắng, hai người Tần Phương Bình và Phùng Ngộ đều ỉu xìu không muốn nói chuyện. Triệu Lũy đề nghị đi đâu đó ăn khuya, thư giãn một chút nhưng bị họ từ chối, Ngũ Kiến Thiết mắng một trận rồi vẫy tay với mọi người, lên xe bỏ đi trước nên Triệu Lũy đành phải lái xe đưa họ về nhà. Tần Phương Bình muốn đánh nhau một trận nhưng lại bị Hứa Bán Hạ ngăn lại.

Sau khi tiễn Tần Phương Bình đi, Triệu Lũy lên tiếng: "Béo, sao nãy giờ cô không nói gì? Nghĩ gì vậy?"

Hứa Bán Hạ đang nghĩ đến sắc mặt uể oải của Phùng Ngộ, trong lòng thầm nghĩ, nếu Quách Khải Đông không được bảo lãnh ra ngoài thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào, bởi vì lần này Quách Khải Đông đang bắt tay vào việc xây dựng lại dây chuyền sản xuất, nếu lúc này Quách Khải Đông bị bắt giữ, ai còn tâm tư muốn chuyển đổi dây chuyền sản xuất đó nữa? Nói cho cùng, thật ra cũng chỉ muốn tốt cho Phùng Ngộ, nhưng lại không cách nào nói cho anh ta biết. Tin rằng ngày mai lúc Phùng Ngộ tỉnh dậy sẽ hiểu rõ đúng sạ. Vì vậy, nghe thấy Triệu Lũy hỏi, cô sửng sốt, chần chờ một hồi mới nói: "Không biết Quách tổng có được bảo lãnh ra ngoài không, nếu không được cục diện sẽ có nhiều thay đổi, nhưng kế hoạch của chúng ta sẽ được lợi. Nếu vậy, Ngũ Kiến Thiết phải chú ý nhiều hơn đến việc khởi động bên Hâm Thịnh, để chắc chắn phía đông không sáng phía tây sáng, anh ta càng muốn tìm người tài giỏi ở tỉnh Cương."

Triệu Lũy khẽ thở dài: "A Quách đúng là tự chuốc rắc rối mà, chẳng qua việc đã đến nước này, Ngũ Kiến Thiết sẽ đẩy nhanh kế hoạch, Cừu Tất chính cũng sẽ tham gia chung."

Hứa Bán Hạ nói: "Thật không nghĩ tới, Quách tổng cũng coi như người đã từng trải, mấy quyển < Hoa Hoa công tử > làm sao có thể đánh bại anh ta được? Nói thật.. haha, không phải đàn ông đều yếu ớt như vậy chứ?"

Triệu Lũy vội vàng nói: "Không phải tất cả đàn ông đều như vậy. Béo, cô đừng có quơ đũa cả nắm như vậy chứ. A Quách và Tần Phương Bình vốn đã háo sắc, tôi cũng không hiểu rõ Phùng tổng. Hôm nay bọn họ vốn đã uống nhiều rượu, lại có mấy cô gái ngồi bên cạnh, A Quách thì không nói, còn vợ mới cưới của Tần Phương Bình thì đang mang thai, làm ra loại chuyện này cũng khó tránh khỏi."

Hứa Bán Hạ vội vàng gật đầu, Triệu Lũy có thể giải thích như vậy tốt rồi, đừng có liên tưởng đến mấy quyển < Hoa Hoa công tử > và CD gì đó. Hứa Bán Hạ còn chưa trả lời, Triệu Lũy lại nói: "Béo, cô có nhiều mối quan hệ rộng rãi, có thể giúp A Quách một chút không?"

Hứa Bán Hạ nói: "Được rồi, tôi sẽ thử xem. Nhưng gần đây tôi rất bận, không có thời gian để gặp họ. Bạn bè chỉ vài ngày không có rượu thịt thì lập tức xa lánh, hôm nay con trai Cừu tổng kết hôn cũng gặp được mấy người kia nhưng so với trước kia lãnh đạm hơn rất nhiều, không biết mối quan hệ trước kia còn dùng được không. Triệu tổng, không phải anh cũng quen biết vài người cấp cao sao? Giống như người mà anh chúc rượu hôm nay, xem ra địa vị cũng không thấp. Tôi biết họ đều là trưởng bộ phận, xem ra người anh quen biết đều là những người có địa vị."

Triệu Lũy im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Ông ấy là bố bạn gái cũ của tôi. Dù sao thì khi gặp mặt tôi cũng phải kính rượu ông ấy."

Hứa Bán Hạ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tôi hiểu rồi, chẳng trách vừa rồi trong lúc ăn khuya, bạn gái cũ của anh lại gọi điện cho anh. Hóa ra là bố cô ấy nói với cô ấy. Cô ấy.. chắc là rất xinh đẹp."

Triệu Lũy nhàn nhạt nói: "Vàng bạc trang sức, lạnh không thể mặc, đói không thể ăn, xinh đẹp cũng vậy, có lợi ích gì chứ? Tôi xảy ra chuyện, lật mặt trước cũng là cô ấy. Thật làm người ta thất vọng."

Hứa Bán Hạ làm bộ làm tịch nói: "Cô gái người ta còn trẻ, chưa từng chịu khổ mà."

Triệu Lũy nhướng mày nhìn Hứa Bán Hạ, vẫn chậm rãi nói: "Béo, cô cũng không lớn, vậy còn cô thì sao? Lúc đó tôi không có giá trị lợi dụng, còn nhiều vấn đề phải giải quyết, khó mà làm đứng vững được, nếu không phải có cô, tôi cũng không giải quyết mọi chuyện nhanh như vậy. Béo, lúc đó cô là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi."

Hứa Bán Hạ nghe lời này, trong lòng vui vẻ, Triệu Lũy cũng biết được tâm tư của cô, cuối cùng cũng không phí công đã giúp đỡ anh ta lúc khó khăn, Triệu Lũy biết được điều đó, Hứa Bán Hạ đã thỏa mãn. Chẳng qua ngoài miệng vẫn cười nói: "Điều này minh chứng cho câu 'anh em như tay chân vợ thì như quần áo' haha."

Triệu Lũy không trả lời, theo thói quen lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, rồi lại cất đi, Hứa Bán Hạ nhìn thấy, cười nói: "Hút đi, không phải là tôi chưa từng thấy anh hút thuốc. Chẳng qua lâu rồi không gặp, hình như Triệu tổng đã ít hút thuốc hơn trước kia."

Triệu Lũy mỉm cười, nhưng nụ cười này có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Béo, cô giúp tôi châm một điếu thuốc đi. Tối đó, chúng ta ngồi ở ven đường, cùng nhau uống rượu hút thuốc, trở về cả người đều bị muỗi chích. Cô nhớ không."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi đã sớm biết trước nên đã bôi thuốc chống muỗi rồi. Hai chúng ta ngồi cùng một chỗ mà bọn nó cũng chỉ cắn anh." Đêm đó, mặc dù lo lắng hãi hùng nhưng giờ nhớ lại chỉ là chút dịu dàng giữa hai người cùng chung hoạn nạn thôi.

Triệu Lũy cười một tiếng, ngắn ngủi như sao băng đêm hè, nhưng không hiểu sao lại phá được vẻ âm u trong xe, anh ngập ngừng hỏi: "Béo, cô có nhớ Ngũ Kiến Thiết đã nói gì trong bữa tiệc Hàng Châu mùa hè năm ngoái không? Anh ta đánh giá tôi vài câu, sau đó A Quách có nói lại với tôi, tôi nghĩ đến cũng thấy đúng."

Hứa Bán Hạ suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nói cái gì? Ngũ Kiến Thiết, người này không thể nói ra lời hay gì, muốn anh ta khen ai thì người đó phải ở trước mặt anh ta. Còn tôi là loại người dù cho đứng trước mặt anh ta, anh ta nhất định không muốn nhìn thẳng tôi."

Triệu Lũy cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra Hứa Bán Hạ không quan tâm đến những gì Ngũ Kiến Thiết nói, Ngũ Kiến Thiết nói ngoài mặt thì nhìn anh ta có vẻ thành đạt nhưng thực chất bên trong lại rỗng, vậy mà lại nói thu nhập một năm của anh còn ít hơn thu nhập một tháng của Triệu Lũy, trước kia Triệu Lũy chỉ cười cho qua, nhưng mùa hè gặp phải biến cố tự dưng nhớ lại lời nói đó, trong lòng cảm khái. Bây giờ sự nghiệp của Hứa Bán Hạ thuận lợi phát triển, tương lai tươi sáng, không hiểu sao trong lòng anh ta lại có chút lo lắng, liệu có phải khi Hứa Bán Hạ đạt đến thành công sẽ có cảm giác giống như Ngũ Kiến Thiết? May mà hình như không phải.

Hứa Bán Hạ nhìn thấy chung cư của cô ở ngay trước mặt, mặc dù Triệu Lũy không nói lời nào, cô cũng không thể không nói: "Triệu tổng, tôi đến nhà rồi. Ngày mai tôi đưa anh đi."

Triệu Lũy cười nói: "Được rồi, tôi chỉ chờ câu này của cô thôi đó. Béo, hình như lần này tôi tới chủ yếu là để gặp cô. Vừa đến sân bay vô tình gặp cô, cuối cùng thì cô lại tiễn tôi ra sân bay, thật là đến nơi đến chốn. Nhưng mà không may, hiện tại công trình thi công bên tôi đang bề bộn, tôi quá bận, không có thời gian ở đây lâu hơn. Sau này, cô hãy thường xuyên gọi điện cho tôi."

Hứa Bán Hạ gáng nuốt mấy câu nói đó vào trong, nhưng rốt cuộc không có dũng khí mở lời, mượn động tác mở cửa xe mà che giấu tâm tư, lúc này mới cười nói: "Được rồi, tôi sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho anh." Có một chút lưu luyến, chuẩn bị quay người xuống xe.

Nhìn thấy một chân Hứa Bán Hạ đã bước xuống, Triệu Lũy cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, cũng không do dự nữa, kéo tay Hứa Bán hạ, khó khăn nói: "Béo, tôi không coi cô là anh em, cũng không muốn làm bạn nữa. Có lẽ trước kia, tôi đã từng cảm nhận được sự quyết đoán của cô. Nhưng sau một đêm kia, tôi lại phát hiện thực ra tôi muốn cảm nhận bản thân em, tôi nhớ em. Tôi biết em coi trọng tình cảm anh em bạn bè, gặp chuyện lại càng quyết đoán, bạn bè ở khắp nơi, tôi chỉ sợ thổ lộ với em sẽ khiến em sẽ chê cười, cuối cùng lại không thể làm bạn bè được nữa. Hôm nay.. em muốn cười tôi thì cười đi, nhưng mà em có thể ngồi lên xe không, tôi vẫn muốn cùng em nói rõ mọi chuyện."

Hứa Bán Hạ nghe xong cả người sững sờ, bên tai ầm ầm vụt qua như âm thanh tàu hỏa "Tôi nhớ em!" Câu nói này cứ xuất hiện đi xuất hiện lại trong đầu Hứa Bán Hạ làm cho cô quay cuồng, không muốn làm anh em, không phải bạn bè, nhưng lại rất nhớ cô, còn cái vừa trời? Nghĩ như vậy, Hứa Bán Hạ không chút do dự, ngồi lại lên xe, đóng cửa lại, mặt mũi tràn đầy vui vẻ, nói: "Anh không nói sớm, hại tôi bước xuống. Đi, chúng ta tìm chổ nói chuyện cho rõ ràng." Dưới tình thế cấp bách, xém chút nữa nói ra khỏi miệng 3 chữ "Mẹ nhà anh".

Triệu Lũy thả lỏng trong lòng, cũng không lo lắng như vừa rồi, trên mặt cũng khó cưỡng tươi cười: "Béo à, từ lúc xuống máy bay hôm qua cho tới bây giờ, anh đều ám chỉ rất rõ ràng, chỉ là em một chút cũng không có phản ứng, làm anh thất vọng gần chết, đành phải thẳng thắn bày tỏ, thắng làm vua thua làm giặc, được ăn cả ngã về không."

Hứa Bán Hạ nghe xong liền vui vẻ cười, nhưng bỗng dưng không biết phải nói gì.

Trong lúc chờ đèn xanh, Triệu Lũy lặng lẽ quan sát sắc mặt của Hứa Bán Hạ, thấy cô trông rạng rỡ và vui vẻ, trong lòng rất vui mừng, muốn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt đang cười mũm mĩm này, anh do dự vươn tay ra nhưng nửa chừng lại bỏ xuống. Hứa Bán Hạ quá mạnh mẽ, Triệu Lũy luôn cảm thấy mình không thể đối xử với cô như một người phụ nữ bình thường, nên cẩn thận từng bước một, nếu sơ suất sẽ thua trận. Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Bán Hạ liền biết cô ấy cũng sớm đã động tâm, lúc này mới có chút hối hận, trước đó có phải là anh ta đã quá thận trọng không?

Hứa Bán Hạ nhìn thấy tay Triệu Lũy rốt cuộc cũng không duỗi ra, trong lòng có chút căng thẳng nhưng cũng có chút nhẹ nhõm, cười hỏi: "Bây giờ, chúng ta đi đâu?"

Triệu Lũy nói: "Bây giờ chúng ta đậu xe trong chung cư của em, rồi ra ngoài đi dạo một chút. Trên đường hình như cũng không có người, yên tĩnh lắm."

Hứa Bán Hạ không đợi Triệu Lũy nói xong đã linh hoạt đứng dậy, mở cửa bước xuống xe, Triệu Lũy không ngờ Hứa Bán Hạ lại phản ứng nhanh như vậy, nhìn người ngoài xe đang mỉm cười, anh ta cũng vội vàng xuống xe, đi xuống rồi mới nhớ tới: "Béo, chổ này là bên ngoài chung cư của em, em lên xe đu, chúng ta lái xe đi vào trong." Anh ta vừa nói vừa cười cười.

Hứa Bán Hạ nghe vậy cũng bật cười, nói: "À à, sao em lại quên mất, nói xuống xe liền xuống? Nhưng mà anh cũng như vậy. Được rồi, dù sao bên cạnh chính là phòng bảo vệ, chúng ta ngừng chỗ này cũng không có gì đáng ngại. Đi thôi."

Triệu Lũy ngẩng đầu kiểm tra cửa xe, sau đó liền đi theo Hứa Bán Hạ, nắm lấy tay cô. Nhất thời, hai người cũng không biết nói gì với nhau, liếc mắt nhìn nhau rồi yên lặng cùng bước đi.

Hứa Bán Hạ thật sự không thể tin được mọi thứ trước mắt, cô luôn cảm thấy hình như chuyện này có liên quan đến việc hai người uống quá nhiều rượu, do dự hồi lâu, cô không nhịn được hỏi: "Chuyện này là thật sao? Từ lúc em gặp anh lần đầu tiên đã thích rồi, lúc ấy chỉ cần có thể tiếp cận anh, làm bạn gái anh tức giận, em lập tức thỏa mãn. Em cũng chưa từng nghĩ rằng anh sẽ.. ừm.. sẽ.."

Triệu Lũy không ngờ Hứa Bán Hạ lại thẳng thắn bày tỏ như vậy, lại thêm tâm tình anh ta đang vui vẻ, nghe xong những lời này không khỏi bật cười, nghĩ lại chuyện trước đây, đúng là Hứa Bán Hạ một chút cũng không nói bậy. Hứa Bán Hạ thấy anh ta chỉ cười mà không nói gì, liền lúng túng, đưa chân ra đá anh ta nhưng nửa đường đã mềm lòng nên chỉ đá vào gót chân Triệu Lũy. Triệu Lũy cũng không tránh đi, cười nói: "Là anh không tốt, lúc đầu anh chỉ muốn tiếp cận em, cũng có thể sẽ lợi dụng em, cái đó, em nghe xong đừng tức giận nhé?"

Mặc dù Hứa Bán Hạ hiểu đây là sự thật, cô cũng không phải là người tốt, cô cũng từng có ý định lợi dụng Triệu Lũy? Nghe anh nói xong, cô cũng hơi tức giận, nhưng cô sẽ không so đo với anh. Cô nói: "Chúng ta đã từng lợi dụng nhau, trong lòng đều biết rõ, cũng không cần nhắc lại làm gì. Nhưng mà năm trước khi em gặp rắc rối, anh làm liều mà đưa năm mươi vạn cho em. Bắt đầu thời điểm đó em không còn nghĩ đến việc lợi dụng anh nữa. Sau đó anh cũng không lợi dụng em.

Triệu Lũy nói:" Béo, em là người hào phóng lại thông minh, đây là điều mà anh rất thích. Quen biết em là một quá trình chậm rãi rồi mới dám tín nhiệm, từ đó mới dám trao đổi và nói chuyện với em. Mọi thứ phát triển chính anh cũng không để ý. Mãi cho đến khi em hiểu lầm anh giúp Ngũ Kiến Thiết, anh mới cảm thấy hành động của mình có phần lạc hậu, kỳ thật anh nên sớm nói rõ ràng với em. "

Hứa Bán Hạ phản ứng rất nhanh:" Vậy thì tại sao tối hôm qua anh lại không nói trước với em, vì sợ em giận hay là sợ em không đáng tin cậy? "

Triệu Lũy cười nói:" Em đừng quá thông minh như vậy, anh sẽ không chịu nổi đâu. Những gì anh nói ngày hôm qua đều là kế hoạch ban đầu. Nhưng hôm nay bởi vì nhìn em hiểu lầm rồi không vui. Anh rất hối hận đã không quan tâm đến cảm xúc của em, lẽ ra anh nên để ý đến cảm xúc của em trước. Nhưng ngày hôm qua anh không dám nói điều này, vì sợ em sẽ chê anh buồn nôn, làm không tốt sau này em lại giữ khoảng cách với anh. "

Hứa Bán Hạ nghe xong trong lòng vui vẻ, mỉm cười:" Đúng vậy, nếu như tối hôm qua anh nói như vậy, chắc chắn em sẽ nghi ngờ anh có vấn đề hoặc có âm mưu. A, em thật sự vui vẻ. Em vẫn chưa tin đó là sự thật. "Lúc nói chuyện không nhịn được nhảy nhót.

Trong bóng tối, Triệu Lũy ban đầu cũng không để ý, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy bị kéo hai lần theo nhịp, liền nhận ra Hứa Bán Hạ đang nhảy dựng lên. Sao mà anh ta không tin cho được, ngay cả khi cô gọi vài tiếng" Anh ", anh ta còn muốn nói vài câu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ cười ra tiếng, trong đầu hỗn loạn, thật muốn nói Hứa Bán Hạ nhảy thêm hai lần nữa, cuối cùng vẫn không có nói ra, chỉ cười nói:" Anh cũng rất vui, em đồng ý làm lo lắng trong lòng anh đều được buông xuống rồi. Cũng đã do dự trong nhiều ngày như vậy, lẽ ra anh phải nói với em sớm hơn. "

Hứa Bán Hạ cười nói:" Cũng may là em không dễ thích người khác, nếu không sẽ không có ngày hôm nay đâu. "Không nhịn được lại dùng chân nhảy lên hai bước, lần này Triệu Lũy rốt cuộc cũng nhìn thấy. Cả hai cùng nhau cười như kẻ ngốc.

Ngày hôm sau, lúc đưa Triệu Lũy ra sân bay, hai người đều có quầng thâm mắt, nhưng tinh thần lại rất tốt.

Trên đường từ sân bay trở về, Hứa Bán Hạ tranh thủ lúc còn tỉnh táo gọi điện thoại cho Phùng Ngộ:" Lão đại, còn đang giận sao? "

Phùng Ngộ trầm giọng nói:" Sao mà tôi lại xui xẻo như vậy, về nhà còn ầm ĩ với vợ một trận. "Mạnh mẽ đem một câu thiếu chút nữa bệnh liệt dương nói ra, cuối cùng còn nhớ kỹ Hứa Bán Hạ là phụ nữ.

Hứa Bán Hạ sửng sốt một chút, mới nói:" Sao mà chị dâu lại biết được? Ngũ Kiến Thiết đã đến đồn cảnh sát chào hỏi để không bị truyền ra ngoài. "

Phùng Ngộ nói:" Không phải chuyện này. Tối hôm qua, bắt gặp tôi mặc quần áo xộc xệch, áo bông thì mặc ngược bị vợ tôi nhìn ra. Cô ấy nói tôi nhất định có vấn đề. Được rồi, không đề cập tới việc này nữa, đau hết cả đầu. Hôm nay Ngũ Kiến Thiết đến hỏi tôi những người kia đều không quen ai sao, tôi mà quen thì tối hôm qua đã sớm nhờ người ta đến bảo lãnh rồi, cần gì phải chờ các người tới? Anh ta chỉ có thể đi gặp Cừu Tất Chính để nghĩ cách. "

Hứa Bán Hạ nói:" Lão đại nghỉ một chút, loại chuyện này dù có công khai cũng không ảnh hưởng đến anh, chỉ cần chị dâu chịu để yên cho anh là được. Kỳ thực, nghĩ kỹ mà nói, có lẽ đó là điều tốt cho anh. Bên phía A Quách, dây chuyền sản xuất của anh ta đang xây dựng lại phải tạm ngừng, anh ta bị giam không phải ngày một ngày hai. Ngũ Kiến Thiết dù tìm được người thay thế cũng phải tốn thêm chút thời gian. Chưa kể người mới không biết có thể có được những tính toán ma quái như của A Quách không. Cái xưởng kia muốn tìm người mới để nâng đỡ sẽ mất một đoạn thời gian đi. Mà có thể nâng đỡ hay không còn khó nói, lão đại à những lời này đừng có nói với Ngũ Kiến Thiết, bằng không bọn hắn liền hoài nghi anh thực hiện khổ nhục kế. Nghĩ thoáng ra thì đây cũng không phải là chuyện lớn gì. "

Phùng Ngộ cười khổ nói:" Béo, cô không cần đến an ủi tôi, không cần cô nói, hôm qua ba người chúng ta bị giam một chỗ, lúc A Quách lo lắng tìm người bảo lãnh đến giải quyết thì chính tôi cũng nghĩ đến chỗ này. Chỉ là trong lòng nổi giận cho dù loại chuyện này cao hứng đến mấy cũng không thể lấn át được, cho tôi thêm mấy ngày để sinh khí, cô cũng đừng khuyên tôi, cũng đừng tới tìm tôi, nếu không vợ của tôi nhìn thấy lại nổi giận, mắng cô đi cùng mà cũng không giúp cô ấy khuyên bảo tôi."

Hứa Bán Hạ thấy lúc này mà Phùng Ngộ còn suy nghĩ cho cô, trong lòng cũng rất áy náy, chẳng qua nghe lời nói của Phùng Ngộ có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện này, chỉ là thấy xui xẻo mà thôi, trong lòng lão đại cũng rõ ràng chuyện này đối với anh ta không phải là chuyện xấu, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm. Cô cũng đã cố gắng để giúp Phùng Ngộ, chẳng qua là vẫn cảm thấy thật xin lỗi Phùng Thái Thái.

Không dám ở nhà thêm nữa, cô phải tranh thủ thời gian ra phương. Bắc, miễn cho nói nhiều sai nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc