KHÔNG ĐƯỢC VÃNG SINH

Lại đến nhà của Hồ Công, Hứa Bán Hạ cũng quen đường quen nẻo, lúc đi ngang qua quán thịt còn mua thêm một cái chân giò. Lúc này cô đi tay không, không mang máy tính hay túi xách gì cả. Tính ra áo khoác mùa đông cũng có chỗ tốt, túi vừa lớn lại vừa nhiều, chỗ nào cũng có thể nhét đồ.

Hồ Công biết Hứa Bán Hạ sẽ đến, không biết đứng trong sân chờ từ bao giờ, vừa thấy cô liền cẩn thận quan sát chỗ thái dương một chút, thấy không có vết bầm tím nữa mới yên tâm. Sau đó bà mới bắt đầu nhắc nhở: "Tiểu Hứa, sao tự dưng lại mang theo đồ đến, mấy thứ này chúng tôi có đủ rồi, tự dưng lại khách sáo như vậy làm gì."

Hứa Bán Hạ cười cười đẩy bà đi vào trong, treo thịt treo ở bên ngoài, sau đó cô cũng đi vào theo. Bên trong phòng có chút ấm áp, cô tháo mũ và găng tay, gian nan sờ tây lục đông một lúc mới moi ra chiếc điện thoại mới và năm vạn tệ, đặt lên trên bàn. Hồ Công có chút không hiểu nhìn cô, lúc mà cô vừa lấy ra một xấp tiền bà còn muốn nói điều gì, nhưng thấy cô lấy một chồng lại thêm một chồng nữa, hết thảy tổng cộng là năm chồng, lại thêm một chiếc điện thoại, lúc này mới cảm thấy kỳ quặc, chỉ có thể chờ Hứa Bán Hạ mở miệng.

Hứa Bán Hạ kéo Hồ Công ngồi xuống, mỉm cười nói: "Bà à, tối hôm qua và sáng hôm nay tôi đều ăn với bọn họ, sáng nay cũng có nói chuyện với bọn họ." Nói đến đây, ánh mắt của Hồ Công sáng như tuyết nhìn Hứa Bán Hạ, ánh mắt đầy phức tạp. Hứa Bán Hạ vội nói: "Bà đoán đúng rồi, tôi và bọn họ nói chuyện của con trai bà. Mặc dù tôi đã nhờ bạn bè có danh tiếng nói tốt cho bà, có điều nghe nói trước kia các bà từng có xung đột, oán hận chất chứa rất sâu đúng không?"

Hồ Công gật đầu, nói: "Có, nhưng không phải là đôi bên xảy ra xung đột, mà là chúng tôi làm bức tường người để ngăn đám tay chân của bọn họ, cuối cùng hết cách mới động thủ."

Hứa Bán Hạ gật đầu nói: "Ra là vậy. Từ trước đến nay đều là ác nhân cáo trạng trước, tối qua tôi mới biết, bọn họ đã làm đơn kiện con trai bà và những nhân viên khác, bây giờ đã tiến hành tố tụng tư pháp rồi. Trước khi chưa kết án, tôi chắc rằng bọn họ vẫn có biện pháp để xóa bỏ chuyện này, nhưng một khi tuyên án, chuyện này sẽ chắc như đinh đóng cột, khó mà thay đổi. Cho dù sau này có thể làm sáng tỏ hay không thì cũng phải cõng theo một cái thanh danh không tốt. Sáng nay, tôi đã đàm phán với lão đại của bọn họ, trình tự thư pháp sẽ diễn ra chậm hơn một bước, khi về tôi sẽ suy nghĩ thêm vài biện pháp. Bọn họ cho tôi thời hạn, nên chiều nay tôi phải trả lời."

Hồ Công giật mình, nói: "Thật.. thật sự đã chuẩn bị trình tự tư pháp rồi sao? Con của tôi cũng chỉ là tự vệ chính đáng thôi mà, nếu như bị bọn họ đổi trắng thay đen thành đánh người, không phải nó sẽ chịu nỗi oan ức này cả một đời sao? Không được, chúng ta đi tìm luật sư, dù cho đập nồi bán sắt cũng không thể để bọn họ hãm hại con tôi!"

Hứa Bán Hạ cũng hiểu, là người dân bình thường không có việc gì thì ai mà đi thưa kiện, nên cô mới nói điểm quan trọng là đã bắt đầu trình tự thư pháp, quả nhiên có thể biến một người thong dong như Hồ Công trở nên gấp gáp, lúc này cô mới nói: "Bà đừng vội. Theo như tôi thấy, có khả năng là không có luật sư nào dám biện hộ cho mọi người đâu, trừ phi kẻ đó không muốn sống nữa. Vả lại theo như tôi biết, thật ra nó cũng không phải là một bản án quá nặng, nhưng lo nhất là chuyện bên trong nhà giam, ẩu đả đánh nhau là chuyện thường tình, thời gian ở trong đó không phải là khoảng thời gian mà người bình thường có thể trải qua, nhất là khi con trai của bà đã đắc tội với bọn họ. Hồ Công à, con đường này chỉ còn một sự lựa chọn cuối cùng. Trước tiên bà cứ nghe hết lời tôi nói đã."

Nghe xong, Đao Công còn đang cân nhắc suy nghĩ thì nước mắt của Hồ Công đã rơi xuống, dù sao con trai là mẫu tử liền tâm, nhất là khi bà biết rõ lời Hứa Bán Hạ nói là sự thật, bây giờ con trai đã đắc tội với bọn họ, còn bị bọn họ đổi trắng thay đen bắt nạt, ai mà biết ở trong nhà giam kia nó còn ăn khổ gì nữa? Con trai có thể bị đánh hay không không phải là vấn đề, mà vấn đề là con trai một ngày phải chịu đánh mấy lần? Giờ khắc này, nếu như vị lão đại kia ở trước mắt, Hồ Công nghi ngờ bà sẽ thỏa hiệp ngay lập tức, đi lên mà cầu khẩn.

Hứa Bán Hạ không nói tiếp, cô muốn cho hai người họ thêm thời gian để suy nghĩ về tính nghiêm trọng của chuyện này. Bọn họ vẫn còn hoang mang, không biết cân nhắc trước sau như thế nào, hoặc là tận sâu trong lòng luôn có bản năng chống lại việc nghĩ đến khả năng đáng sợ này, thế nên phải có người nhắc nhở để bọn họ hiểu rõ vấn đề, lúc đó trong lòng bọn họ mới có thể sinh ra sự sợ hãi, có sợ hãi mới có thể vùng dậy. Nói thật, Hứa Bán Hạ không cho rằng bọn họ tiếp tục chống cự sẽ thành công, chuyện cải tạo thành thị là chuyện không thể thay đổi, dù cho doanh nghiệp kia rớt đài theo mong đợi của mọi người thì sẽ có những công ty khác tiếp nối, hành động chống cự của bọn họ chẳng khác nào châu chấu đá xe. Nếu đổi lại là Hứa Bán Hạ, cô chắc chắn sẽ không làm cái việc đối nghịch ngu ngốc này. Trong lòng cô hoàn toàn không có chút ủng hộ nào đối với hành động chống cự của già trẻ lớn bé bọn họ.

Hồ Công và Đao Công nhìn nhau hồi lâu, trong mắt đều chứa đầy lệ, họ cũng đã ứa nước mắt nửa giờ rồi, lúc này Hồ Công mới nói: "Tiểu Hứa, thật sự cô không nên bị cuốn vào chuyện của chúng tôi. Cô đã chịu nguy hiểm thì thôi đi, cần gì phải mang lợi ích của mình ra để trao đổi chứ? Làm sao chúng tôi trả nổi cái ân tình này của cô đây, chúng tôi không dám yêu cầu cô bôn ba, hôm nay sau khi rời khỏi đây cô đừng suy nghĩ đến chúng tôi nữa, chuyện của chúng tôi thì để chúng tôi giải quyết, đây là mệnh, là số mệnh."

Giờ phút này, Hứa Bán Hạ có chút mềm lòng, hai người này hiền lành như thế, cho dù đang trong thời khắc chật vật, điều đầu tiên hộ vẫn nghĩ đến Hứa Bán Hạ, muốn cô đừng đếm xỉa đến nữa. Trong phút chốc Hứa Bán Hạ cảm thấy kích động, cô muốn đem toàn bộ chân tướng nói cho bọn họ nghe. Nhưng cô lập tức tỉnh táo lại, nếu như cô đem mong đợi của ông chủ đó nói cho hai người này biết, bọn họ chắc chắn sẽ hiểu, mà cái giá của chuyện đổi lại con trai chính là mọi người không được chống cự nữa. Con trai của bọn họ ra khỏi lao ngục chẳng phải vẫn sẽ chống cự đến cùng sao? Khả năng về mặt tình cảm thì họ có khuynh hướng muốn cứu con trai, nhưng nguyên tắc làm người và thanh danh xã hội sau này thì sao đây? Sau khi cân nhắc một cách lý trí, bọn họ nhất định sẽ phản đối chủ ý của Hứa Bán Hạ. Nếu như vậy sẽ hi sinh đại đa số công nhân không thành thạo món nghề nào, sau này sinh hoạt của bọn họ sẽ vô cùng gian khổ. Chuyện cắn rứt lương tâm không nói, nhưng mà sau này một nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận cũng khó mà ngăn được mồm miệng của những kẻ khác, chuyện này đối với hai người đã lớn tuổi lại thuộc thành phần trí thức mà nói, thật sự là sống không bằng chết. Hứa Bán Hạ hiểu rõ, kết quả sau khi nói ra chính là quay về cục diện bế tắc lúc ban đầu, cô không có được nhân viên kỹ thuật ưu tú, doanh nghiệp tư nhân cũng không lấy được mảnh đất kia, công nhân của nhà máy vẫn là ăn bữa nay lo bữa mai như trước kia. Loại cục diện bế tắc này chẳng biết đến lúc nào mới có thể phá vỡ, tối thiểu nhất Hưa Bán Hạ có thể nhìn thấy, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, cô sẽ không thể nào lấy được chỗ tốt trong này nữa. Ông chủ doanh nghiệp tư nhân kia còn có thể cho cô trở về sao?

Cho nên, chỉ trong chớp mắt, Hứa Bán Hạ đã đem sự mềm lòng của mình ép xuống. Cô mang lên vẻ mặt chân thành mà nói: "Hồ Công, Đao Công, hai người cũng đừng nghĩ tôi là người tốt, giống như chuyện tư vấn ngày hôm qua, nếu thay chỗ khác, tôi phải trả cái giá bao lớn. Mà mọi người vẫn vô tư giúp tôi, một chút liền có thể giải quyết giúp tôi rất nhiều vấn đề, cho nên mọi người cũng phải cho phép tôi làm gì đó để báo đáp lại. Nếu không, sau này tôi có chuyện liên quan đến kỹ thuật lại phải nhờ vả mọi người rồi, mọi người lại không nhận ơn nghĩa của tôi, sau này sao tôi dám gặp lại mọi người. Mọi người nói có đúng không? Không phải tôi tốt mà là mọi người đang tự đánh giá quá thấp giá trị của chính mình. Tôi chỉ là không muốn chiếm tiện nghi của mọi người, cho nên mới phải làm một số việc. Những lời này nghe thì có chút thương mại hóa, nhưng mà cũng là lời thật lòng của tôi." Hứa Bán Hạ nói đến rất thật, giờ phút này chính cô còn phải hoài nghi bản thân cô là người như thế nào. Nói dối mà nói đến tận ba lần liền thành chân lý, xem ra câu này rất có đạo lý.

Nếu trước kia Hứa Bán Hạ không có hành vi giúp đỡ người nghèo tự phát, mà trực tiếp gõ cửa nhà Hồ Công và Đao Công rồi nói mấy lời như vậy, thì hai người này chưa hẳn có thể tiếp nhận loại lời thế này, có khả năng còn nghĩ cô quả thật là gian thương. Thế nhưng nhờ có chuyện tốt lộ ra lúc trước, bọn họ đối với Hứa Bán Hạ có ấn tượng rất tốt, lời này nghe vào chỉ cảm thấy Hứa Bán Hạ là người thành thật, làm chuyện tốt giúp mọi người. Cái được gọi là ấn tượng này chỉ cần ngay từ đầu là ấn tượng tốt thì liền có thể làm chủ mọi thứ, cho dù là người thông minh cơ trí đến đâu cũng sẽ bị ấn tượng ban đầu mê hoặc. Hồ Công rất nghiêm túc nói: "Tiểu Hứa à, cô là người tốt. Cô cũng đừng quá khoan nhượng cho chúng tôi, dù sao cô nói làm thế nào, chúng tôi liền làm thế ấy, cô trở về mang đồ khảo sát và bản đồ vạch đỏ đem đến đây, chúng tôi có thể bắt đầu làm cho cô. Chúng tôi già rồi, cũng chỉ có chút năng lực này."

Hứa Bán Hạ nghe xong, cảm thấy có chút khổ sở trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể dùng tâm địa cứng ngắc của mình mà ép nó xuống, chỉ là cô không dám nắm lấy tay Hồ Công nữa, bản thân cô có chút chột dạ. Cô chờ Hồ Công lau nước mắt rồi mới nói: "Hai người đúng là tự đánh giá thấp chính mình, được thôi, tôi cũng đỡ bận rộn, tôi còn đang được lệnh buổi chiều phải quay về tìm cách đây này. Về mặt kỹ thuật, tôi sẽ nhanh chóng gửi bản vẽ đến, Hồ Công, số tiền này khoảng năm vạn, bà quản lý hộ tôi, cần vật dụng hay văn phòng phẩm hoặc là thù lao thì cứ dùng số tiền này, nếu không đủ tôi lại chuyển thêm. Bà tuyệt đối đừng có bảo bạn bè quen biết của mình đến phụ giúp việc của tôi, bọn họ góp công sức, trí nhớ, thể lực, thì tôi phải trả tiền, đây là giao dịch hợp tình hợp lý. Bà nhất định phải hứa với tôi đó." Kỳ thật trong lòng Hứa Bán Hạ rất rõ ràng, những bản vẽ thiết kế này mà do viện thiết kế làm, giá tiền không biết sẽ tốn đến bao nhiêu, còn giao cho những lão sư này thì chưa chắc là thực dụng, nhưng mà để cho bọn Cung Phi Bằng làm thì chính là có hoa mà không có quả. Mà bây giờ cô lại dâng tiền cho bọn họ dùng trước, không chỉ không lỗ mà còn nhận thêm cái thanh danh là người tốt. Theo như tốc độ của bọn họ vào ngày hôm qua, tin tưởng rằng những thứ trên bản vẽ rất nhanh sẽ làm xong, bởi vì còn có một Hồ Công tận tâm tận lực thúc giục cơ mà.

Hồ Công nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy mình có thể miễn phí cho Hứa Bán Hạ, nhưng những người khác còn phải chờ tiền chờ cơm ăn, làm sao có thể bắt bọn họ làm không công? Mặc dù cảm thấy cầm tiền của Hứa Bán Hạ rất không ổn, thế nhưng bà cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Thỏa hiệp xong, còn lại cứ việc một bước rồi một bước, tiến hành theo thứ tự.

Hứa Bán Hạ chờ Hồ Công gật đầu, lại đem điện thoại đưa cho Hồ Công, "Hồ Công, chúng ta còn phải thường xuyên liên lạc, trong chiếc điện thoại này cũng có một ngàn tiền điện thoại, bà cầm mà dùng. Đây là hóa đơn, nếu điện thoại có vấn đề, bà có thể tự mình đem đi bảo dưỡng."

Hồ Công lại gật gật đầu, thở dài nói: "Tiểu Hứa, cô yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi. Ai, giờ cô phải đi rồi sao, con gái tốt, để tôi làm cho cô mấy cái sủi cảo, ăn xong rồi đi, lúc nãy tôi đã bao mấy cái nhân thịt heo hành tây, cam đoan rất là thơm."

_Đây là bản edit của Phương Thùy (Chindy) được đăng tải duy nhất trên dembuon.vn. Hãy là một đọc giả văn minh, hy vọng rằng mọi người sẽ bảo vệ quyền lợi của editor bằng cách đọc đúng web nhé! _

Trong lòng Hứa Bán Hạ nặng trĩu, không dám ăn mấy cái sủi cảo mà Hồ Công gói, vội nói: "Hồ Công, bà đừng gấp, hiếm khi tôi mới đến Đông Bắc một chuyến, hôm qua tôi nghe nói dưa chua ở đây ăn cùng sốt xương là ngon nhất, hiện giờ vẫn muốn bữa trưa được ăn món này, bà và Đao Công dẫn tôi đến một quán cơm nào ngon một chút được không?" Thấy ông bà hai mặt nhìn nhau, dáng vẻ có chút do dự, cô vội vàng bổ sung: "Sau khi sinh tôi ra thì mẹ tôi liền qua đời, tôi được ông bà nuôi lớn, nhưng họ cũng đã sớm mất. Không biết tại sao, lúc tôi nhìn thấy hai người liền nhớ đến họ, hai người xem như để cho tôi tận hết hiếu tâm đi."

Cuối cùng quán cơm là do Hứa Bán Hạ chọn, chính là nơi gần chỗ ở của cô. Hai người mặc quần áo rách nát, nhưng lại chẳng có chút dáng vẻ lo sợ bất an nào, ngay cả cháu nội cũng ngồi rất đoan chính, nhìn qua là biết gia giáo tốt. Theo lời Hồ Công chỉ điểm, Hứa Bán Hạ gọi món miến dưa chua thịt heo, sốt xương, tam tiên, gà con hầm nấm, còn muốn gọi thêm một vài món nữa nhưng bị Hồ Công ngăn lại, Hứa Bán Hạ đành thôi. Hương vị dưa chua có chút không quen, nhưng dưa chua hầm cùng thịt ba chỉ thì ăn rất vừa miệng, Hứa Bán Hạ chẳng có chút cố kỵ nào mà ăn đến thống khoái. Sốt xương cũng rất ngon, trên bàn này chỉ có cô và cháu nội của nhà họ Đao mới không có mặt mũi mà cầm khúc xương gặm thôi, còn Đao Công và Hồ Công đều ăn vô cùng nhã nhặn. Sau bữa ăn, Hồ Công kiên trì đóng gói mang về, Hứa Bán Hạ cũng không ngăn cản, còn đòi thêm một ít sốt xương mang về cho con dâu là Tiểu Đinh, bởi vì sốt xương trên bàn đều bị Hứa Bán Hạ tiêu diệt hết.

Sau đó cô mời họ đến phòng của mình, đem chìa khóa giao cho họ, dù sao cũng đã quá giờ, chi bằng cứ bao gian phòng này thêm một ngày, cho bọn họ có thể tắm rửa thoải mái giữa mùa đông này. Tuy rằng ngoài mặt Hứa Bán Hạ không có nói thế, nhưng cô tin rằng Hồ Công và Đao Công sẽ không ngốc như vậy, cứ thế mà bỏ bỏ trống nhà kia không lấy.

Về đến nhà còn rất nhiều việc phải làm, ở gần bến tàu cô mua tám cái phòng nhỏ, sửa sang lại một chút, chờ đến lúc đó cho nhân viên kỹ thuật Đông Bắc vào ở, trong tiềm thức của mình Hứa Bán Hạ đã coi bọn họ là người trong tay của mình. Sau khi sửa sang lại bản vẽ liền lập tức gửi cho Hồ Công, để bọn họ bắt đầu thiết kế. Dựa theo kết quả thảo luận giữa cô và Triệu Lũy, cô cùng Tào Anh thương lượng một chút, quyết định sử dụng hệ thống đánh giá hiệu suất bằng bàn tay sắt, mặt dù ngày thứ hai, một phần ba nhân sự nghiệp vụ đều đưa đơn từ chức, cái mặt nương tử của Tào Anh cũng chẳng lo thất bại nữa, nhưng mà Hứa Bán Hạ lại khá kiên trì. Kiểm tra là chuyện sớm muộn, lại nói rõ tiêu chuẩn nữa cũng không tệ, những người kia muốn đi thì cứ cho họ đi, cũng không thể nuôi bọn họ không công. Mà đối với những người ở lại, lại có chút giống con gián đập mãi không chết, bọn họ làm ở khu vực nghiệp vụ, cũng không có nhàn nhã uống trà bàn chuyện nhân sinh. Hứa Bán Hạ nhẫn nại mà nhìn hiệu quả, có lẽ thiếu đi một phần ba người, công trạng so với ban đầu khó nói là tốt hơn nhưng làm người đều cần phải có chuyện kích thích. Cho nên cô mới không trả lời báo cáo yêu cầu nhận thêm người của Tào Anh.

Từ sau khi cô bận bịu chuẩn bị chuyện của mình, thời gian gặp mặt Phùng Ngộ liền ít đi rất nhiều, lúc này cô mới dành chút thời gian đi tìm anh ta. Trời lạnh, khuôn mặt Phùng Ngộ trở nên hồng hào, tinh thần phấn chấn, vừa gặp mặt liền cười lớn: "Béo à, ha ha, đúng là phúc họa khôn lường, sao biết là không phải phúc a, mấy ngày nay Cừu Tất Chính gấp đến độ muốn nhảy sông tự vẫn rồi, thiết bị cải tạo bên kia thiếu mất một nửa, căn bản là không có cách nào tiếp tục." Lời vừa rơi xuống, Phùng Ngộ nhìn thấy Phùng Thái Thái từ ngoài cửa đi vào, anh ta vội vàng đem lời ngừng lại, phúc họa khôn lường? Xin hỏi mất ngựa* gì? Phùng Thái Thái nhất định sẽ miên man bất định hỏi rõ căn nguyên, đến lúc đó Phùng Ngộ lại phiền phức.

*Ý ở đây là rút từ câu "Tái Ông mất ngựa, nhân họa đắc phúc".

Hứa Bán Hạ đưa cho Phùng Thái Thái một cái khăn quàng cổ làm bằng lông hồ ly Đông Bắc, cô ta rất thích, ở trong phòng có điều hòa cũng mang lên. Dù cho nữ nhân giàu có thế nào thì trong tủ quần áo vĩnh viễn luôn thiếu đi một bộ. Cô hàn huyên cùng Phùng Thái Thái vài câu, lại hỏi Phùng Ngộ: "Cừu Tất Chính nhảy sông cái gì? Người nên nhảy sông phải là Ngũ Kiến Thiết mới đúng."

Phùng Ngộ cười nói: "Cô còn chưa biết, Cừu Tất Chính và Ngũ Kiến Thiết chỉ kí hợp đồng nhận thầu có một năm, bởi vì trước kia Cừu Tất Chính không cam tâm tình nguyện, lại không thể không nhận thầu, tự nhiên chỉ kí có một năm mà thôi, bây giờ anh ta rất lo lắng Ngũ Kiến Thiết sau khi kết thúc kỳ hạn một năm sẽ không tiếp tục nữa."

Hứa Bán Hạ nhớ tới lúc trước Phùng Ngộ mắng Cừu Tất Chính ngu đần, xem ra đúng là ngu thật. Cô cười nói: "A Quách ít nhất sẽ ngồi tù một năm, sau một năm này, cũng không nhất định sẽ làm công cho Ngũ Kiến Thiết, hắn giận Ngũ Kiến Thiết không ít đâu, bởi vì lúc trước Ngũ Kiến Thiết chỉ vì muốn tóm được A Quách, cho nên một mức kéo dài bản án không cho phán quyết, nếu không phải chờ tuyên án thì làm sao A Quách mất đi cơ hội hoãn thi hành án, anh nói xem kẻ nhỏ mọn như A Quách sau khi ra ngoài rồi có còn nghe lời Ngũ Kiến Thiết không?"

Phùng Ngộ nghe xong, cười hì hì hỏi: "Béo à, nội tình này làm sao cô biết thế? A Quách chắc chắn sẽ không nói cho cô biết, là Triệu tổng nói à?"

Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, thật đúng là cho Phùng Ngộ nắm được biếm tóc, cô đành phải cười hì hì nói: "Đúng vậy nha, chính là lần Triệu tổng nổi giận với Ngũ Kiến Thiết đó."

Phùng Thái Thái ngồi ở một bên nháy mắt ra hiệu, nói: "Tiểu Hứa, tôi đã sớm nhìn ra, cô đối với cái tên Triệu tổng kia đặc biệt tốt, có phải là có ý gì không? Nói ra đi, tôi ra mặt làm mai cho cô."

Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, người cũng bị tôi ăn rồi, cô còn muốn làm bà mối cái gì. Chẳng qua hiện tại không phải là thời cơ mở lời, cho nên chỉ cười nói: "Nha, chị dâu, chị cũng đừng nói ra ngoài, nếu không tôi làm sao mà có mặt để gặp người đây." Sau đó cô liền tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, "Lão đại, thực lực tài chính của Ngũ Kiến Thiết không tệ, sao lại cứ chần chừ không xuống tay với nhà máy của Cừu Tất Chính? Có phải tiền đều mang ném vào Hâm Thịnh không?"

Phùng Ngộ nói: "Trừ phi là Ngũ Kiến Thiết tiêu ít tiền đem một nhà dân ở bên cạnh nhà máy mua về làm nhà kho, nếu không chỗ anh ta không có một A Quách có đầu óc tính toán tốt, bọn họ không dự liệu trước một bước, đến lúc quá nhiều sản phẩm thì chỉ có thể nhồi vào trong nhà xưởng chứ chẳng còn đường nào đi nữa. Từ khi A Quách đi, bọn họ cứ mở một chút lại ngừng, công nhân không phải đợi nguyên liệu thì cũng phải chờ làm trống nhà xưởng, cô nói xem thiết bị vừa mở ra liền phải dừng lại, hàng phế phẩm chất cao như núi. Từ tháng mười đến giờ, Ngũ Kiến Thiết càng mở càng lỗ, dứt khoát hạ quyết tâm cho ngừng, may mà vớt lại được một ít. Hiện tại thứ anh ta quan tâm nhất vẫn là Hâm Thịnh, toàn bộ tinh thần đều ném vào trong đó. Thiết bị của Hâm Thịnh cũng không tệ, sau khi tiếp nhận liền có thể khởi công, Ngũ Kiến Thiết cũng có thợ thép tay nghề tốt, chất lượng sản phẩm làm ra ổn, nguồn tiêu thụ cũng chậm rãi mở rộng. Các quy trình tiếp theo của họ cũng đang theo kịp từng chút một, nghe người ta nói hầu như toàn bộ dây chuyền đều có thể đưa vào sản xuất."

Hứa Bán Hạ cả kinh nói: "Ngũ Kiến Thiết thật đúng là tên chăm làm, thời gian ngắn như vậy, anh ta lại có thể đem Hâm Thịnh từ bộ dạng của một cái xác chết sống trở lại, hơn nữa mở cửa buôn bán cũng tốt, đúng là không có gì là không thể. Hèn gì lần trước tôi vận chuyển vật liệu cho anh ta, anh ta cũng không có móc nối gì, thì ra là muốn im ỉm phát tài."

Phùng Ngộ nói: "Hiện tại anh ta đang muốn dựa vào cô để tìm một ít hàng rẻ tiện nghi ở Phương Bắc, lúc thấy cô đương nhiên không nói lời nào. Bây giờ mỗi lần gặp tôi cũng không giống trước kia đâu, lỗ mũi cũng sắp đụng đến trời rồi, vừa gặp mặt liền nói với tôi một ngày anh ta kiếm được bao nhiêu, một tháng kiếm được bao nhiêu, còn nói sẽ còn thay đổi nữa, một tháng kiếm nhiều hơn, có phải là điên rồi hay không. Muốn gặp mặt còn phải hẹn trước với thư kí của anh ta, còn cho tôi thời hạn nữa chứ, hết giờ anh ta liền đi, làm như mình là người bận rộn lắm, tôi cũng lười để ý anh ta."

Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, Ngũ Kiến Thiết đối với mình cũng còn khách khí hơn, muốn gọi điện thì tùy ý gọi, chưa bao giờ bảo phải gặp qua thư ký. Xem ra chưa đầy một năm, phong thủy luân chuyển, Phùng Ngộ không muốn phát triển, không vượt qua được bước đi của Ngũ Kiến Thiết nên bị anh ta xem thường. Mà Hứa Bán Hạ cô thay đổi từng ngày, thực lực tăng lên nhiều, Ngũ Kiến Thiết không thể không lau mắt mà nhìn. Nhìn xem, người muốn ở trước mắt người khác nở mày nở mặt, không thể cầu không thể dựa, chỉ có thể tự mình một tay cực cực khổ khổ làm lên, mình mà sống tốt, người khác tự nhiên cũng sẽ coi trọng mình. Giờ khắc này, trong lòng Hứa Bán Hạ nổi lên một loại cảm giác kiêu ngạo, cô cảm thấy chính mình trong một năm qua rất không dễ dàng, xứng đáng để kiêu ngạo. Chẳng qua lúc này ở trước mặt Phùng Ngộ đang có chút thất ý nên không thể lộ ra, chỉ cười hì hì trấn an: "Lão đại, anh cứ mặc kệ anh ta, lúc trước anh cho tôi vay tiền, Ngũ Kiến Thiết liếc mắt nhìn tôi một cái còn chẳng thèm, anh ta vốn là loại người như vậy rồi."

Phùng Thái Thái nói: "Tôi nói, loại người này chỉ cần ngày nào chúng ta còn phải nhờ vả anh ta, anh ta sẽ còn lên mặt ngày đó. Vẫn là Béo tốt, nghe nói cô mấy lần nhập hàng cho Ngũ Kiến Thiết, nói cái gì mà không chịu mua sản phẩm cùng quy cách với chúng tôi, còn bị Ngũ Kiến Thiết mắng một trận, có chuyện này không? Anh em các người có vẻ không giống."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi làm sao có thể nảy ý xấu với sinh ý của lão đại, đương nhiên là không làm. Anh ta muốn chửi cứ chửi, anh ta chửi, tôi liền ném điện thoại đi, chờ âm thanh của anh ta nhỏ lại thì tôi nghe, cứ như thế không nghe không phiền, làm người dù sao cũng phải có lương tâm."

Phùng Thái Thái cười nói: "Béo à, hiện tại Ngũ Kiến Thiết chỉ là không có cách nào bắt được cô, ngày nào đó cô phải hung hăng giết chết uy phong của anh ta, ngừng một tháng hàng, để xem anh ta còn nói được cái gì."

Hứa Bán Hạ cũng cười theo, trong lòng lại nghĩ, sinh ý của tôi đang làm tốt đẹp, sao lại phải dùng loại biến pháp ngốc nghếch này đối phó Ngũ Kiến Thiết? Lại chẳng thu được chỗ tốt nào.

Ra khỏi công ty của Phùng Ngộ, tâm tình của Hứa Bán Hạ rất tốt, trong miệng lẩm nhẩm hát bài "Nông nô xoay người giải phóng". Trong một năm này. Mặc dù có nhiều chuyện mệt mỏi, nhưng cũng có không ít chuyện vừa ý, bản thân cũng quyết đoán hơn nhiều, hôm nay có được thành tựu như thế này, vốn là chuyện năm ngoái nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Trước kia nhìn thấy Ngũ Kiến Thiết như một chú cừu non sợ sệt, hiện tại thì anh ta nhìn thấy cô cũng phải khách khí một chút, trong lòng Hứa Bán Hạ rất là đắc ý, cũng rất vừa lòng.

Ban đêm, lúc gọi điện thoại cùng Triệu Lũy, cô nhịn không được đem những điều đắc ý một năm một mười kể ra, Triệu Lũy vừa nghe vừa cười, đợi cô nói xong, anh mới nói: "Tính ra anh cũng cảm thấy giống em, nhớ lại lúc bị Ngũ Kiến Thiết khinh bỉ, lúc đấy anh hận không thể giết chết anh ta, cho nên ngày đó mới không chịu đi ngủ, trong đêm nói ra hết kế hoạch đối phó Ngũ Kiến Thiết. Hiện tại chính anh cũng làm rất tốt, làm tâm tư muốn đối phó với anh ta cũng nhạt dần, em nói là do anh rộng lượng hơn, anh lại không cảm thấy thế, chỉ là không có thời gian rảnh rỗi đối phó với anh ta mà thôi. Ông chủ mới và ông chủ cũ của Tỉnh Cương đều hẹn gặp mặt anh, anh còn kéo dài một ít thời gian, thật sự là chẳng rảnh."

Hứa Bán Hạ nói: "Vâng, vâng, em cũng chẳng động đậy nổi để mà đối phó Ngũ Kiến Thiết, không giống trước kia hận không thể tự tay bóp chết anh ta, xả giận cho anh. Lại nói hiện tại em vẫn nên đem lực chú ý của mình đặt lên trên hạng mục kia, phải triển khai cho thỏa đáng, bên Hâm Thịnh xem ra phải thả ra một thời gian."

Triệu Lũy nói: "Anh cũng nghĩ vậy, sức lực con người có hạn, bây giờ em còn chưa bồi dưỡng cán bộ hậu cần cho tốt, mở rộng quá nhanh không phải là chuyện tốt, từng bước vững vàng mới ổn. Tiểu Béo, giám đốc Tỉnh Cương hẹn anh đến Hàng Châu gặp mặt, em có đi không? Nếu như em có thời gian trống thì anh sẽ hẹn với anh ta, chúng ta gặp nhau ở Hàng Châu, được không?"

Hứa Bán Hạ cơ hồ là không chút do dự nói: "Ngày mai là được." Nói xong mới tự nhủ trong lòng, có phải mình quá gấp gáp rồi không, lần này lại làm trò cười cho Triệu Lũy.

Triệu Lũy thấy Hứa Bán Hạ đáp ứng sảng khoái, trong lòng rất thích, cười nói: "Vậy thì cứ quyết định như thế đi, ngày mai anh an bài một chút công việc, hôm sau anh liền thông báo cho giáo đốc Tỉnh Cương. Tiểu Béo, anh rất nhớ em, thấy em cũng nhớ anh như vậy, anh thật sự rất vui."

Hứa Bán Hạ thấy Triệu Lũy cũng không có chê cười mình, lúc này mới yên tâm, ở trước mặt Triệu Lũy cô lúc nào cũng lo được lo mất: "Hôm sau, hôm sau nữa, hai ngày cuối tuần của anh đều phải cho em, em dẫn anh đi du lịch Hàng Châu."

Triệu Lũy cười nói: "Tiểu Béo ngốc, anh đẩy đến hôm sau, còn không phải cân nhắc đến chuyện sau hôm đó có hai ngày nghỉ à. Không cho em thì cho ai? Em còn chưa có nói cho anh biết chuyến này em đi Đông Bắc thu hoạch được gì."

Trong lòng Hứa Bán Hạ ngọt như rót mật, cười nói: "Em đang chờ đến lúc gặp anh rồi mới nói, nhiều chuyện như vậy, làm sao nói rõ ràng qua điện thoại được. Đúng rồi, anh có muốn em mang cái gì cho anh ăn không?"

Triệu Lũy cười nói: "Cái khác không cần, trong chợ có bán thức ăn khô, một loại rất nhỏ, em đi mua một ít đậu phộng đã bỏ vỏ đi, mua cho anh một bình lớn, anh thích nhất là món này. Nếu không đúng mùa, chợ thức ăn cũng chẳng bán đâu."

Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, yêu cầu của anh em có thể không tìm cho anh sao? Chợ không bán thức ăn thì em đến nhà người dân tìm. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hứa Bán Hạ liền bận bịu chuẩn bị đến Hàng Châu gặp mặt Triệu Lũy.

Nói đến Hàng Châu, cô nghĩ ngay đến Cung Phi Bằng, gọi điện thoại qua, cô cười hì hì hỏi: "Giận em à?"

Cung Phi Bằng biết rõ còn cố hỏi: "Hứa Bán Hạ, sao anh phải giận em? Em nói một chút cho anh nghe thử nào?"

Đương nhiên Hứa Bán Hạ sẽ không nói, cô vẫn cười hì hì nói: "Em biết anh sẽ hiểu nỗi khổ tâm của em mà, nghĩ đến đàn ông các anh mỗi ngày đều đi bên bờ sông, cơ hội ướt chân cũng nhiều, lâu lâu em lại giúp anh ho vài tiếng có sói tới, dần dần thần kinh của vợ anh sẽ tê liệt, sự đề phòng cũng chẳng chuẩn bị sẵn sàng, không phải anh sẽ thuận tiện hơn sao?"

Cung Phi Bằng dở khóc dở cười, nhưng mà không muốn nổi giận mất mặt, chỉ đành phải nói: "Hứa Bán Hạ, em đừng có làm ẩu, vợ anh đang mang thai đấy, sau này em bớt làm mấy chuyện thất đức này đi."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Được thôi, tha cho anh đấy. Hôm sau em sẽ đến Hàng Châu một chuyến, ban ngày anh đừng thu xếp chuyện gì, em muốn tìm anh thương lượng chuyện của nhà xưởng. Chờ lát nữa em gửi tư liệu qua, anh xem kỹ một chút, sản phẩm nào có thể trở thành mũi nhọn, hôm sau em sẽ hỏi anh. Không cho phép giả bộ ngớ ngẩn với em, em đã đọc qua không ít tư liệu trên internet rồi đấy."

Cung Phi Bằng do dự một chút, khách tới cửa là chuyện tốt, nhưng mà đối diện với khẩu khí này của Hứa Bán Hạ thì anh ta cảm thấy có chút phản cảm, nói thế nào thì bây giờ anh ta cũng là người có thân phận, cho nên nói: "Hôm sau anh có khóa học."

Hứa Bán Hạ sớm biết anh ta sẽ đưa đẩy, cười nói: "Anh có khóa thì lúc đến em sẽ liên hệ anh, chờ anh tan học. Dù sao em cũng quen mà. Cứ tính như vậy đi nha." Hứa Bán Hạ nghĩ đến chuyện Triệu Lũy và giám đốc Tỉnh Cương gặp mặt, cô ngồi bên cạnh làm gia quyến tiếp đãi cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng hẹn gặp Cung Phi Bằng, hỏi thăm một chút về ngành nghề mới phát triển này. Bọn họ ở trường học, tin tức so với bên ngoài linh hoạt hơn nhiều.

Cung Phi Bằng bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý, không phải anh ta không biết chuyện mà Hứa Bán Hạ yêu cầu, nhưng sao có thể từ chối được? Trừ khi anh ta không muốn sống.

Bình luận

Truyện đang đọc