KHÔNG MUỐN LÀM NGOẠI THẤT TƯỚNG QUÂN LẠI TẶNG KIẾM


Lận Tử Nghệ nhìn Hạ Cẩn đang đứng ở cửa Thực Thần Điện, trong lúc hai người nhìn nhau, đôi mắt đen của hắn dường như đã nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong biểu tình của Hạ Cẩn, hắn hơi nheo mắt lại.

“Tướng quân, người đã tới!” Hạ Cẩn đi qua, ngoan ngoãn hành lễ.

Hạ Cẩn hơi cúi đầu, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt trên đầu vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình!Không phải là thời điểm đến sơn trại đổi đồ ăn liền bị hắn nhận ra thân phận chứ?Tình huống hiện tại có chút phức tạp, nàng thu lưu bọn Mạc Đà, còn đưa bạc để bọn họ đi kinh thành mở tiêu cục, cái này không phải là đồng lõa sao!Nếu tra ra, nàng cũng mang tội thổ phỉ sao!Huống chi, hiện tại còn có một quyển sổ sách không thể tìm thấy được, sự tình rắc rối phức tạp liên lụy đến mình trong đó càng ngày càng sâu, Hạ Cẩn chỉ muốn làm tốt chuyện buôn bán, mở tiệm cơm đem thực đơn Hoa Hạ phát dương quang đại, lại một lần nữa ngồi vào bảo tọa Trù Thần!Nàng không muốn liên lụy đến chuyện rắc rối phức tạp gì đâu!Huống hồ thu lưu bọn Mạc Đà cũng chỉ là trùng hợp, cũng không thể bởi vì cái này mà đem chính mình chịu tội chung chứ!Nghĩ đến đây, Hạ Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: "Tướng quân, người có đói không? Ta nấu cho ngài một tô mì nhé?"Hắn quay người đi về phía phòng bếp, vừa bước được một bước, giọng nói lạnh lùng của nam tử truyền đến phía sau.

“Ngồi xuống, ta có một việc muốn hỏi ngươi.

”Thân thể Hạ Cẩn thân thể cứng đờ, Lận Tử Nghệ sẽ không nhận ra mình chứ! Thấp thỏm bất an ngồi đối diện hắn, cúi đầu biểu hiện ra dáng ngồi thục nữ đoan chính cùng thần thái nhu hòa.

“Khoảng thời gian trước, có người nào khả nghi tới tiệm cơm của ngươi mua đồ ăn hay không?” Lận Tử Nghệ đem một bức họa đưa cho nàng.

Hạ Cẩn tiếp nhận bức họa, bên trên vẽ một nữ tử mang mặt nạ Trương Quỳ, cả khuôn mặt chỉ nhìn được đôi mắt, còn lại đều bị mặt nạ che khuất.

Hạ Cẩn thở phào nhẹ nhõm, hóa ra hắn không nhận ra, ngày đó bị hắn đuổi theo, vội vàng đeo chiếc mặt nạ của đứa trẻ nông dân treo trên cột lên.

Nàng đều không nhớ rõ là mặt nạ gì, nguyên lai là Trương Quỳ a, nhìn rất dọa người……Thấy Hạ Cẩn nhìn hồi lâu, Lận Tử Nghệ hỏi: “Ngươi đã gặp qua?”“Chỉ là cảm thấy này mặt nạ thực kỳ lạ, tướng quân tìm nàng, nàng phạm vào tội gì sao?” Hạ Cẩn thử hỏi.


Lận Tử Nghệ không trả lời, mà là đem bức họa đưa cho Mộ Cổ đứng ở một bên, “Dán dọc theo đường phố, nhất định phải bắt sống!”Mộ Cổ liền ôm quyền, đi phòng bếp mượn một chén hồ nhão liền đi ra ngoài.

Hạ Cẩn mượn cớ muốn đi hỗ trợ.

“Từ từ……”Hạ Cẩn quay đầu lại nhìn về phía Lận Tử Nghệ, “Tướng quân còn có việc gì sao?”Sắc mặt Lận Tử Nghệ cổ quái, há miệng muốn nói lại thôi, làm như nói ra lời này rất thẹn thùng, nghẹn hồi lâu mới trầm thấp nói: “Ngươi…… Muốn đi kinh thành sao?”Hạ Cẩn chớp chớp mắt, kinh thành? Nàng đương nhiên muốn đi!Đi kinh thành mới có thể kiếm nhiều tiền a!Thấy Hạ Cẩn không nói lời nào, Lận Tử Nghệ cho rằng nàng đang do dự, hắn nhíu mày quay đầu đi.

"Không phải ta muốn dẫn ngươi đi, mà là lão phu nhân muốn gặp ngươi.

Còn có nửa tháng nữa ta mới về kinh thành, ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy nói cho ta biết.

"Hạ Cẩn nhìn theo bóng lưng Lận Tử Nghệ, mở miệng, nàng còn chưa kịp nói xong “Ta nguyện ý đi”, hắn đã rời đi!“Chúc mừng cô nương, chúc mừng cô nương!” Trương ma ma trên mặt tràn đầy ý cười, khóe miệng gần như chạm tới mang tai!“Tướng quân muốn đưa ngươi về kinh, để cô nương có thể được nâng lên thành chính thất a!”Hạ Cẩn vẻ mặt mộng bức, cái gì mà chính thất với không chính thất, đối với nàng mà nói có lực hấp dẫn chính là được sờ vàng thật bạc trắng!Cùng với chấp niệm đăng quang Trù Thần lần thứ 100!Mục Bạch Hạo bưng hai đĩa thức ăn ra cho khách, cùng đám người Trương ma ma nhìn ra ngoài cửa.

“Chủ nhân, người kia là ai?”“Hắn là tướng quân trẻ tuổi nhất Yến quốc!” Trương ma ma cười nói.

“Tướng quân?” Mục Bạch Hạo trầm ngâm lẩm bẩm.


“Sao còn chưa đem đồ ăn lên?” Giọng nói giục giã khiến Mục Bạch Hạo quay lại suy nghĩ: “Đến rồi đây!”Mộ Cổ dán bố cáo treo giải thưởng ở cửa tiệm Thực Thần Đường, Hạ Cẩn tò mò qua đi nhìn nhìn.

“Treo thưởng năm trăm lạng bạc cho việc bắt được tội phạm trọng yếu bị triều đình truy nã!”Mình chỉ đáng chút tiền đó thôi sao? Tốt xấu cũng nên thêm số 0 đi chứ!“Xin hỏi, người là Hạ cô nương sao?”Hạ Cẩn quay đầu liền thấy là nha hoàn diện mạo thanh tú.

“Ngươi là?”“Ba ngày sau phu nhân nhà ta chuẩn bị tiệc thọ yến, muốn Hạ cô nương phụ trách nấu ăn, bạc không là vấn đề.

”Hạ Tấn nhận thiếp mời do nha hoàn đưa tới, là đại thọ của phu nhân huyện lệnh Vọng Khê trấn 50 tuổi.

Hạ Cẩn nhíu mày tới, sự tình Huyện thái gia sai Từ gia làm hại Lận Tử Nghệ sự, cũng không biết Lận Tử Nghệ có biết không?Hạ Cẩn nghĩ nghĩ, chuyện này cũng không liên quan đến chuyện của nàng, hơn nữa, hắn có thể làm tướng quân thì một chút tâm phòng bị chắc cũng phải có.

Tốt hơn là đừng nhận lời, thời điểm đang muốn từ chối.

Nha hoàn lấy ra một tấm ngân phiếu 500 lượng ra.

“Đây là tiền đặt cọc! một ngàn lượng còn lại sau khi yến hội kết thúc sẽ đưa cho cô nương.


”Hạ Cẩn trước mắt sáng ngời, 1500 lượng bạc! Không hổ là huyện lệnh phu nhân, ra tay rộng rãi!Chỉ là đi làm đồ ăn mà thôi, lại không phải bảo nàng đi chịu chết, có ai lại chê tiền đâu!“Ta nhận lời!”Ba ngày sau, sau bếp phủ đệ của huyện lệnh.

Hạ Cẩn, Trương ma ma, Tứ Kỳ và Mục Bạch Hạo phụ trách nhà bếp, Tứ Kỳ không khỏi kinh sợ khi nhìn thấy nguyên liệu chất đống trong bếp.

"Huyện lệnh gia thực sự rất giàu có.

Có đủ loại gia vị, kể cả thì là và hạt tiêu.

" Tứ Kỳ thở dài.

Lão Lý từ trong bếp cười đắc ý: "Đương nhiên, lão gia chúng ta thích ăn uống nhất, đặc biệt là đồ ăn ngon, bằng không, nghe nói Hạ tiểu thư nấu ăn tốt, cho nên mới trả giá cao mời người tới đây!""Ta nghĩ Hạ tiểu thư sẽ không làm huyện thái gia thất vọng!" Lão Lý có chút không phục trong lời nói của hắn.

Lão Lý là con cháu ngự trù về hưu, tự nhận là được chân truyền, đối với đầu bếp tiệm cơm nhỏ trước nay đều không để trong mắt.

Mặc kệ bên ngoài truyền lưu ăn ngon cỡ nào, hắn đều khinh thường, theo hắn thấy, chẳng qua là mọi người ham mới mẻ mà thôi.

Chờ thời gian qua lâu rồi, tiệm cơm nhỏ kia cũng sẽ ế ẩm thôi! Còn đặt tên cái gì Thực Thần Đường, quả thực buồn cười!Hạ Cẩm đi một vòng trong phòng bếp, ghi nhớ nguyên liệu và gia vị trong đầu, sau đó bắt đầu viết thực đơn, viết thực đơn xong đưa cho Mục Bạch Hào.

Mục Bạch Hạo cẩn thận nhìn xem, bên trong đồ ăn phần lớn đều là hắn trước đó nấu qua, có một số hắn chưa từng nấu qua, nhưng Hạ Cẩn đã ghi lại phương pháp nấu.


Mục Bạch Hạo cực kỳ thông minh, đặc biệt có tài nấu nướng, chỉ cần Hạ Cẩn gợi ý một chút, hắn liền có thể hiểu được.

Để công thức do Hạ Cẩn viết lên bếp, hắn cầm con dao làm bếp lên và xoay cổ tay bắt đầu.

Lão Lý chế nhạo: "Đây là nhà bếp, không phải địa phương bán nghệ a!"Hạ Cẩn khoanh tay trước ngực, thờ ơ nhìn Lão Lý, nửa cười nhưng không cười, ở thời hiện đại, nàng có rất nhiều người theo học việc, nhưng một đầu bếp tài năng như Mục Bạch Hạo mới là người đầu tiên.

“Lão Lý, đừng nói điều này quá sớm, tất cả đầu bếp trong tiệm cơm của chúng tôi đều không kém a!”Nói xong quay lại nhìn Tứ Kỳ đang bưng nồi sắt bắt đầu khuấy thìa, bình thường khi bận rộn, Tứ Kỳ cũng sẽ phụ giúp việc bếp núc.

Hạ Cẩn đã dạy nàng mấy lần, bây giờ đã thành thạo, tin rằng không bao lâu nữa có thể tự lập!“Nói thì hay, trong chốc lát làm ra không thể ăn.

Nếu yến tiệc bị hủy hoại, ngươi sẽ không thể sống sót ở Vọng Khê trấn này đâu!" Lão Lý vẻ mặt khinh thường.

Trương ma ma nghe xong không vui nên đã mang món cà chua xào trứng mà Tứ Kỳ vừa làm sang.

“Đừng nói nhảm nữa, ăn một miếng đi!”Lão Lý cầm đũa lên, gắp một miếng cắn một miếng, nháy mắt liền bị vị chua ngọt non mềm chinh phục!“Cái này, cái này, cái này được làm như thế nào vậy!”Lão Lý hiện lên khuôn mặt hiếu học, hắn đã hoàn toàn quên mất bộ dáng khinh thường vừa rồi, mất đi khí thế dùng lỗ mũi nhìn người, đứng sau lưng Tứ Kỳ và Mục Bạch Hạo, giống như một đồ đệ theo sau học hỏi.

Trong bếp đang nhộn nhịp, Hạ Cẩn cầm một nắm hạt hướng dương đi ra khỏi bếp, xuyên qua khung cửa sổ rỗng trên tường, nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tướng quân?Hắn cũng tới!.


Bình luận

Truyện đang đọc