KHÔNG NÓI MÀ DỤ


Chỉ mới đầu tuần, Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ đã trải qua một phen "Bạo đỏ thẫm".

Thứ bảy chủ nhật người trong cuộc không ở nhà đương nhiên sẽ không bị phóng viên phỏng vấn đến, nhưng trên các báo cùng trên mạng lại tràn đầy tin tức, nào là "Kẻ thứ ba", "Tin nóng".

Tuy rằng Thẩm Hi không phải đại minh tinh nhưng hắn là ông chủ của công ty điện ảnh, vẫn ở trong phạm vi mà truyền thông để mắt đến.
Thẩm Hi cũng đã dự đoán được, một khi hắn công khai có bạn trai liền sẽ gặp phải vấn đề này.

Vì vậy mới rào trước mà về nhà chào hỏi, bất quá thật đúng là chỉ có chào hỏi mà thôi, đương nhiên đây cũng nằm trong dự định của hắn.

Không nói đến việc Chu Ngôn Dụ sớm đã được nhận định là người Thẩm gia, có hắn thời thời khắc khắc bảo hộ, bà nội xem anh như cháu trai, ba mẹ người thân đều đối tốt với anh.

Cho nên trở thành bạn trai cũng tốt, bên nhau cả đời lại càng tốt hơn.

Nếu người này là Chu Ngôn Dụ, mọi người căn bản đều sẽ không phản đối.
Xe của bọn họ chạy xuống hầm bãi đậu xe, hai người đi vào đại sảnh.


Bảo an trước đại sảnh hôm nay đặc biệt có tinh thần, hướng hai đôi mắt đen láy sáng lấp lánh mà nhìn bọn họ, cũng lớn tiếng theo chân bọn họ chào hỏi.

Một đường gặp được ánh mắt nhóm công nhân hình như cũng dừng lại thật lâu ở trên người bọn họ, nhưng nhiều nhất vẫn là không khí vui mừng chứ không phải ánh mắt làm người ta cảm thấy không thoải mái.

Loại ánh mắt này giống như chỉ thiếu nói ra miệng một tiếng "Chúc mừng" nữa thôi.
Người thứ nhất giáp mặt tới nói "Chúc mừng" là Hoàng Vịnh Tuyết.

Cô vậy mà còn duỗi tay muốn đòi kẹo mừng, cười đến hết sức xấu xa.

Vì vậy lúc Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ tách nhau ra tiến vào văn phòng của riêng mình liền nhìn thấy một chỉ "Hỉ" đỏ thẫm được dán ở trên cửa kính.

Thẩm Hi dù bận vẫn ung dung mà nhìn chằm chằm chữ "Hỉ" một lúc lâu liền phân phó thư kí lập tức đi mua kẹo mừng.

Mà điện thoại của Chu Ngôn Dụ cũng nhanh chóng gọi tới, anh đối Thẩm Hi nói.
"Cậu có thể làm tiệc rượu nhưng phải chọn ngày khác".
Nói xong liền dứt khoát treo điện thoại.

Thẩm Hi sờ sờ cái mũi, mở máy tính lên xem lịch.

Hôm nay toàn bộ công ty quả thật như là ăn Tết, thư kí của Thẩm Hi làm việc thật sự vô cùng chu đáo.

Kẹo mừng phát tới cả phim trường luôn rồi, bất quá phim trường với công ty hoàn cảnh không giống nhau.

Toàn bộ phim trường đều là người thất tình, tiếng kêu rên cùng kinh ngạc hoảng sợ liên tiếp vang lên.

Michelle ở phòng hóa trang nhận được kẹo mừng của Thẩm Hi chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đem kẹo mừng được đóng gói tinh xảo bỏ vào túi xách.
Chu Ngôn Dụ khó có được một ngày tan làm đúng giờ, chuẩn bị cùng Thẩm Hi về nhà sớm nghỉ ngơi.


Có vài người đến tìm bọn họ đều vì hỏi đến chuyện tiệc rượu, Thẩm Hi làm việc thật sự nhanh nhẹn, buổi sáng sau khi xem lịch liền chọn ngày thứ sáu.

Chu Ngôn Dụ biết mỗi lần Thẩm Hi đau đầu sẽ đặc biệt muốn ăn canh anh nấu, hai người định đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn rồi mới về nhà.
Theo thường lệ, Chu Ngôn Dụ sẽ đẩy xe còn Thẩm Hi chọn đồ.

Lúc này người đi siêu thị cũng không ít nhưng vẫn chưa đến mức quá chen chúc.

Mua nguyên liệu nấu ăn thuận tiện cũng bổ sung thêm một ít đồ dùng trong nhà như dầu gội, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng, khăn giấy.

Thẩm Hi chọn loại nào, Chu Ngôn Dụ sẽ dùng loại đó.

Thấy Thẩm Hi đem nguyên liệu nấu ăn từng món từng món bỏ vào xe đẩy, Chu Ngôn Dụ âm thầm nghĩ đến các loại nước chấm.

Chờ Thẩm Hi chọn xong tất cả nguyên liệu, hai người đi về hướng khu gia vị.

Thẩm Hi thuận lý thành chương tiếp nhận xe đẩy, nhìn Chu Ngôn Dụ nghiêm túc mua muối cùng nước tương.

Trong nhà thường không nấu ăn, đến lúc cần nấu thì thứ gì cũng không có.


Chờ mua xong nước chấm, Chu Ngôn Dụ lại đi về hướng kệ trưng bày nồi, chén, gáo, bồn.

Thẩm Hi có chút buồn bực, bởi vì hắn nhớ rõ mình có mua mấy cái nồi đun nước đặt ở chung cư của Chu Ngôn Dụ.

Sau đó thấy đồ vật Chu Ngôn Dụ đang cầm trên tay, à, thì ra là hai cái thìa.
Chờ chọn xong đồ dùng, Chu Ngôn Dụ lại tiếp nhận xe đẩy.

Giờ phút này, Thẩm Hi đang chọn rượu, một vò nữ nhi hồng cùng hai bình rượu vang đỏ thượng hạng còn có rượu Nhật vừa được nhập khẩu.

Lúc này, xe đẩy đã đầy ấp đồ vật, hai người đi đến quầy tính tiền.

Thẩm Hi là người thanh toán nhưng thể hội viên của siêu thị lại nằm trong ví da của Chu Ngôn Dụ.

Hai người ăn ý lưu loát làm nhiệm vụ của mình, sau đó đem đồ vật đã được đóng gói cẩn thận thả trở lại xe đẩy, hướng bãi đổ xe đi đến..


Bình luận

Truyện đang đọc