KHÔNG NÓI MÀ DỤ


"Làm sao?".
Thẩm Hi thật bình tĩnh, ánh mắt Chu ngôn Dụ mang theo vài phần nghiên cứu nhìn chăm chú hắn một lúc lâu lại đoán không ra lúc này Thẩm Hi đang tính toán điều gì.

Loại tình huống này thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra, bất quá mỗi lần đều luôn bị một số việc khác chen ngang, vì vậy Chu Ngôn Dụ không lần nào có thể kịp phân tích thâm ý sau lưng Thẩm Hi.

Cũng như lúc này đây, bọn họ đã nhấc chân đi vào tiệm trà của bà chủ Lục.

Nhìn thấy hai người, đôi mắt bà chủ Lục lập tức sáng lên, vội vàng đứng dậy tiến ra đón.
Khí chất của bà chủ Lục vô cùng tốt, cả người đều lộ ra một cổ hơi thở văn nhã an tĩnh*.

Nàng tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng hai sáu hai bảy, dáng người thon thả, sườn xám cổ điển mặc trên người nàng chính là không gì thích hợp bằng.

Cử chỉ của nàng trước nay đều hào phóng thoải mái, ngôn từ nói ra miệng cũng quy củ chuẩn mực.

Bởi vậy nên Chu Ngôn Dụ chưa bao giờ nghĩ nhiều, mà vừa rồi nghe Thẩm Hi nói như vậy Chu Ngôn Dụ vẫn không cảm thấy thái độ của bà chủ Lục đối với mình có chỗ nào đặc biệt.
(*Giống như khí chất trên người của các nhà văn, nhà thơ)
"Chúng tôi muốn mua một ít Long Tỉnh làm quà".
Chu Ngôn Dụ liền dùng giọng điệu bình thường nói với bà chủ Lục.

"Hai người tới vừa đúng lúc, chỗ tôi vẫn còn một ít Minh Tiền** mới nhập".
(**Trà Long Tỉnh Minh Tiền được thu hoạch và chế biến vào trước tiết Thanh Minh, những lá trà ngon nhất được hứng trọn tinh hoa của đất trời sau một mùa đông dài.

Người xưa có dùng một câu ca ngợi như sau: "Vũ Tiền thị thượng phẩm, Minh Tiền thị trân phẩm", tức là loại "Vũ Tiền trà" thuộc hạnh thượng phẩm trong các loại trà nhưng "Minh Tiền trà" mới xứng danh trân phẩm, món quà quý báu mà thiên nhiên ban cho người dân Hàng Châu.

Trà Long Tỉnh khi ngâm trong nước, từng búp trà non như được bơm vào nguồn sinh lực quý, chúng đứng thẳng như nở rộ, sắc xanh như ngọc, hương khí nồng đậm, vị ngọt tuyệt vời)
Bà chủ Lục đi tới quầy triễn lãm, lấy xuống một hộp trà màu xanh lục, mở nắp đưa cho Chu Ngôn Dụ hỏi.
"Muốn pha thử một ly không?".
Chu Ngôn Dụ còn chưa kịp trả lời, Thẩm Hi đã nói.
"Không cần, gói tốt lại cho chúng tôi là được".
Hắn đối bà chủ Lục mỉm cười nói.

Bà chủ Lục vẫn nhìn thoáng qua Chu Ngôn Dụ, Chu Ngôn Dụ hướng nàng gật gật đầu, nàng mới lại nói.
"Có muốn chọn hộp quà không? Trong tiệm vừa mới nhập về vài mẫu mới".
Ánh mắt nàng nhắm thẳng vào Chu Ngôn Dụ, Thẩm Hi ở một bên thấy liền cười như không cười lại cảm thấy bộ dạng bất thanh bất động*** của Chu Ngôn Dụ thật sự có chút đáng yêu.

Trước mặt là một đại mỹ nhân, vậy mà người này lại làm như không thấy.

Tuy nói đại mỹ nhân này là loại hình cực kì rụt rè, cùng các mỹ nhân anh thường tiếp xúc hoàn toàn khác nhau, nhưng vài phút trước hắn đã cố ý làm rõ dụng tâm của bà chủ Lục mà Chu Ngôn Dụ vẫn không có nửa điểm phản ứng.

Nhìn dáng vẻ này của anh, Thẩm Hi biết chắc rằng bà chủ Lục không có nửa phần uy hiếp, bất quá để ngăn chặn hậu hoạ về sau hắn vẫn cần thể hiện một chút.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hi tiến lên một bước gần như dính chặt ở bên người Chu Ngôn Dụ, sau đó cầm lấy tay Chu Ngôn Dụ lộ một nụ cười tiêu chuẩn nhất đối bà chủ Lục nói.
(***không nói không làm)
"Vậy chọn một cái đi, tốt nhất là màu đỏ, dù sao cũng là hỉ sự.

Chúng tôi còn muốn để vào bên trong một ít kẹo mừng hoặc bánh hỷ****.

Không biết bà chủ Lục có đề cử nào hay không? Nếu có thể chọn loại xứng với giá trị trà Long Tỉnh".

Nghe vậy, bà chủ Lục ngẩn ra một lúc lâu, nàng ngước mắt nhìn Thẩm Hi rồi lại nhìn qua Chu Ngôn Dụ.

Người trước mặt nàng cười đến ý vị thâm trường*****, chiếm hữu chặt chẽ bên người Chu Ngôn Dụ, mà người bị giữ chặt lại trước sau như một vân đạm phong khinh******, dường như lời nói vừa rồi của Thẩm Hi không có gì đặc biệt.


Trên thực tế, từ lần đầu tiên bà chủ Lục gặp Chu Ngôn Dụ, quen biết anh, liền chưa từng thấy qua biểu cảm khác trên gương mặt Chu Ngôn Dụ.

Anh vĩnh viễn đều giữ thái độ việc công xử theo phép công, một bộ dáng mặt không đổi sắc, cũng vĩnh viễn đều có vẻ bình tĩnh, gặp biến không sợ.

Cho tới nay, nàng đều cảm thấy Chu Ngôn Dụ là một người thật đặc biệt, rất có cảm giác an toàn, đó cũng là mẫu nam nhân mà nàng thích.

Vì vậy nàng liền có ý muốn cùng anh kết duyên, làm quen người trong công ty để hỏi thăm tình huống của anh, cũng không hề che giấu nội tâm yêu thích của mình.

Nhưng dần dần, nàng phát hiện dù chính mình có làm bất cứ việc gì cũng đều phí công.

Nàng cũng không phải cái loại nữ nhân phóng đãng dễ dãi, không thể nói lời quá ái muội hoặc làm ra những hành động không đứng đắn, nhưng nàng kỳ thật đã vô cùng nỗ lực hướng anh biểu đạt tình cảm của mình, cũng đã đưa ra lời mời với anh vài lần.

Nàng lại không thể ngờ rằng hết thảy những điều này chưa từng truyền được tới Chu Ngôn Dụ, khoảng cách giữa anh và nàng chưa từng thay đổi, nàng vô cùng thất bại cũng không thể tiếp tục.
(*****ý tứ sâu xa)
(******thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi)
Thời gian càng lâu, nàng càng cảm thấy Chu Ngôn Dụ giống như một tòa thành lũy không thể nào phá vỡ được, quanh thân tường đồng vách sắt.

Chỉ là trăm lần vạn lần không ngờ tới, một tòa thành lũy như vậy cuối cùng cũng có thể bị người chiếm đóng.

Nàng sẽ không ngu ngốc mà nghĩ câu nói vừa rồi của Thẩm Hi chỉ là bâng quơ, nàng nhìn thấy rõ ràng trong mắt Thẩm Hi có vài phần khiêu khích trần trụi, càng ngoài ý muốn hơn nữa Chu Ngôn Dụ vậy mà lại là đồng tính.

Nàng biết Thẩm Hi, cũng biết Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, bất quá nàng không cảm thấy Chu Ngôn Dụ có thể tiếp thu hoàn toàn tình cảm cùng sự chiếm hữu của Thẩm Hi.


Chỉ là tại một khắc này, nàng biết rõ đây không phải là chuyện mà nàng có quyền can thiệp, với Chu Ngôn Dụ mà nói nàng trước nay đều chỉ là một người ngoài mà thôi.
"Ách...!Có, hộp quà màu đỏ, còn về kẹo mừng tôi đề cử nên chọn chocolate kiểu Pháp, rất xứng với trà Long Tỉnh".
Bà chủ Lục thu lại tâm tình thật mau, đối Thẩm Hi nói.

Có một số chuyện không thể cưỡng cầu, đặc biệt là tình cảm.

Sau vài lần không lay động được Chu Ngôn Dụ nàng cũng đã quyết định tùy duyên, mà hôm nay hẳn là có thể đem hết thảy mọi chuyện chấm dứt hoàn toàn.
"Chúc mừng hai người!".
Bà chủ Lục thật mau đem hộp quà màu đỏ đưa đến tay hai người, thật tâm hướng bọn họ nói ra lời chúc mừng.
"Cảm ơn!".
Thẩm Hi tiếp nhận hộp quà, lộ ra nụ cười thật lòng.

Hắn vẫn là tương đối thưởng thức những cô gái đúng mực như bà chủ Lục.

Nữ nhân coi trọng Chu Ngôn Dụ sẽ chỉ làm hắn cảm thấy có chút tự hào, tiếp theo sẽ là nguy cơ.

Bất quá mặc kệ có nguy cơ hay không, hắn đều cần thiết thể hiện chủ quyền, Chu Ngôn Dụ là của hắn, đời này đều sẽ như vậy không bao giờ thay đổi..


Bình luận

Truyện đang đọc