KHÔNG THỂ TỬ BỎ EM

sáng hôm sau Cố Mạn Yên tỉnh dậy đã không thấy anh đâu, khoảng trống bên cạnh vẫn còn hơi ấm, có lẽ anh chỉ mới rời đi không bao lâu.

Cố Mạn Yên nhanh chóng thay một bộ quần áo mới, cô muốn đến chỗ anh làm việc, cô muốn gặp anh.

" phu nhân, mời cô ăn sáng". người giúp việc trong nhà nhìn thấy cô từ trên lầu đi xuống liền mời cô vào dùng bữa, chuyện của cô Tôn Lý cũng đã nói rõ với bọn họ, nên bọn họ càng cẩn thận chăm sóc cô hơn.

" tôi muốn gặp chồng tôi, mọi người có biết anh ấy đang ở đâu không". cô không để ý mọi người mời cô dùng bữa, tâm trí cô bây giờ chỉ để ở anh.

" ông chủ có dặn phu nhân ở nhà đợi ông chủ trở về, ông chủ có nói giờ cơm trưa sẽ về cùng phu nhân". Âu Cung Ngụy sợ cô thức giấc sẽ đi tìm mình, nên đã căn dặn người làm nói lại với cô, tránh xảy ra trường hợp giống trước kia, cô đến tìm nhưng không gặp anh.

" vậy tôi trở về phòng".

" phu nhân ông chủ có dặn phu nhân nhất định phải dùng bữa sáng".

Cố Mạn Yên định từ chối, nhưng nhớ lại lời anh nói, cô phải ngoan ngoãn nghe lời, anh mới đồng ý cho cô ra ngoài chơi cùng Tần Tuyết Phi, nên mặc dù không muốn ăn, nhưng cũng ngoan ngoãn dùng bữa sáng.

sau khi dùng xong bữa sáng, Cố Mạn Yên muốn trở về phòng, liền bị tiếng nói bên ngoài thu hút.

" tôi là Âu phu nhân, là mẹ của Âu Cung Ngụy, các người dám không cho tôi vào, các người muốn chết sao". mẹ kế của anh tức giận, lên tiếng chửi mắng vệ sĩ bên ngoài.

" xin lỗi phu nhân, dù là lão gia cũng vậy, nếu không có lệnh của ông chủ, bất cứ ai cũng không được vào nhà". ông chủ bọn họ đích thân căn dặn, bọn họ có mười lá gan cũng không dám làm trái.

" các người không biết tôi là vị hôn thê của ông chủ các người sao, tương lai là chủ nhân căn nhà này, sau này nhất định tôi sẽ đuổi việc các người". Hàn Thiên Như đanh đá lên tiếng, bộ dạng tiểu thư cũng không còn.

" các người mau tránh ra".

" xin lỗi, chúng tôi không thể".

"các người...các.. người". bà ta thực sự tức đến điên người, lại muốn lên tiếng chửi rủa liền nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên trong.

" bên ngoài có chuyện gì sao". Cố Mạn Yên tò mò bước ra ngoài xem có chuyện gì.

" phu nhân, không có chuyện gì, bọn họ chỉ đến gây chuyện thôi".

" vậy sao, vậy mọi người mau đuổi họ đi đi, chồng tôi nhìn thấy anh ấy nhất định sẽ tức giận". cô chỉ nói thật, cô cũng không thích bị quấy rối, nên anh chắc chắn cũng sẽ không thích.

" dạ phu nhân".

" Cố Mạn Yên, con hồ ly tinh, dám dụ dỗ hôn phu của tôi, bây giờ còn dám đuổi tôi đi". Hàn Thiên Như nhìn thấy cô chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô.

" Con hồ ly tinh, năm năm trước cô phản bội con trai tôi, bây giờ vẫn còn mặt mũi bám lấy nó, cô đúng là hồ ly tinh mà".

đang yên đang lành lại bị chửi là hồ ly tinh, bọn họ đúng là chọc tức chết cô mà, chồng cô đã đưa giấy giấy hôn của hai người cho cô xem, bây giờ cô ta nói cái gì là hôn thê của anh, vậy cô ta chắc chắn là hồ ly tinh rồi.

Cố Mạn Yên tức giận đi đến gần cô ta, thẳng tay hạ lên một bên mặt cô ta một cái tát, khiến cô ta mặt mũi đều đỏ lên, cô còn muốn đánh bà ta, nếu bà ta thực sự là mẹ anh thì cô đã biết, nhưng nếu có thực sự là mẹ, chắc chắn có chuyện gì nên anh mới không nhắc đến bà ta với cô, cho nên cô cũng không khách sáo đưa tay đẩy mạnh bà ta, cô cũng không thể đánh bà ta, vì dù gì bà ta cũng lớn tuổi hơn cô, đáng tuổi bà của cô rồi haha.

Bình luận

Truyện đang đọc