KHÔNG VŨ LỰC KHÔNG HỢP TÁC

Buổi tối, tôi ngủ rất ngon.

Sáng tỉnh lại trước, anh ấy vẫn còn ngủ, tôi đẩy anh: “Hôm nay có đi làm không?”

“Ừ.” Anh trả lời bằng giọng mũi, nhìn bộ dạng thì tỉnh rồi nhưng không dậy nổi.

Có lẽ anh ấy muốn đến công ty muộn hơn, tôi bèn khều bàn tay đang quấn trên eo mình: “Vậy em phải dậy.”

Một tay anh siết tôi lại không buông, một tay chỉ vào miệng mình, mắt vẫn nhắm nghiền ngủ nướng, điệu bộ rất dễ thương.

Tôi cười, lại gần hôn anh, lúc này anh mới nương tay, thả cho tôi xuống giường.

Sửa sang xong, tôi đến trước giường, tính nói mình không đợi anh mà phải xuống trước.

Nhưng anh ấy đã ngồi dậy, không còn vẻ biếng nhác nằm trên giường mới nãy, nở nụ cười khoan khoái với tôi.

Tôi hỏi: “Dậy à?”

Anh ấy gật đầu, tôi nói tiếp: “Cho anh năm phút.”

Anh nhận quần áo tôi đưa rồi nhanh chóng mặc vào, quét nhìn tôi mấy lần, nói như tùy ý: “Trông không tệ lắm.”

“Cái gì không tệ?” Tôi hỏi.

Anh ấy trả lời bằng giọng nhẹ bâng, thoáng mang vẻ kiêu ngạo: “Kỹ thuật của anh.”

Tôi liếc anh, không phản ứng gì lớn, anh không vui, lại chọc: “Em cũng không tệ.”

Tôi không bị khích tướng, điềm tĩnh trả lời: “Cũng tàm tạm.”

Anh mặc quần áo nghiêm chỉnh, cười với tôi, không nói gì nữa, đến gần đè nhẹ đầu tôi xuống, rồi rời khỏi giường, đi đến chỗ khác trong phòng, tiếp tục công tác chuẩn bị của mình.

Tôi nhìn anh, thấy bóng lưng ấy đi lại trong phông cảnh sắc trời rạng rỡ thì không có cảm giác chân thực lắm.

Ngày trước chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ở cạnh anh như thế này.

Sắp ra ngoài, anh ấy đứng ở cửa hỏi: “Ôm một cái?”

Tôi không chần chờ, bỏ cặp xuống, vươn tay ra với anh.

Anh cũng ôm chầm lại, rất lâu.

Tuy nếu tiếp tục dây dưa thì tôi sẽ không đủ thời gian đến công ty, nhưng tôi vẫn đợi anh.

Tôi không muốn giữa tôi và anh xuất hiện hiểu lầm nào.

Mà chính bản thân tôi cũng không muốn buông tay.

Ôm ấp với anh quá lâu, quả nhiên tôi không có thời gian ăn sáng, dù không ăn sáng thì cũng gần như không kịp cuộc họp.

Buông tôi ra, anh ấy nhìn đồng hồ trên tay, mỉm cười ra chiều hiểu được tình cảnh của tôi.

Nhưng anh không nói gì, kéo tôi xuống lầu như một cơn gió, ra ngoài, khởi động xe, đi con đường đến tổng công ty của chúng tôi.

Chắc anh biết tôi không muốn để anh đưa đi cho lắm nên không nói “Anh chở em đi”. Lái được khoảng 500m, anh bảo: “Đến giao lộ gần công ty em nhất thì để em xuống.”

Tôi gật đầu, bỗng cảm thấy thật có lỗi: Xem một người như anh thành người tình bí mật đúng là oan ức cho anh.

Tôi quan sát xem anh có dáng vẻ uất ức gì không, nhưng anh chỉ chăm chú lái xe.

Dường như anh rất quen thuộc với con đường lân cận, lái rất nhanh, rẽ ngoặt không hề do dự.

Với tốc độ này, thừa sức để tôi kịp cuộc họp.

Đi qua một quán ăn sáng, anh chậm tốc độ lại, đậu xe ở ven đường, nghiêng đầu qua nháy mắt mấy cái: “Quán ăn này ngon lắm, vừa may xung quanh không có cảnh sát giao thông, thời gian cũng kịp.” Nói xong thì xuống xe, phi người vào trong quán mua điểm tâm.

Đoàn xe xếp phía sau bắt đầu bóp kèn inh ỏi, tôi nấp trong xe cười xỉu.

Từ vị trí của tôi có thể nhìn thấy bóng dáng anh ấy di chuyển trong quán ăn, hồi trước anh chưa từng làm ra chuyện quấy nhiễu trật tự công cộng như vậy, bây giờ bỗng nhiên hành động thế này, không ngờ vẫn rất thích hợp.

Vài giây sau, tài xế của hàng xe phía sau còn chưa kịp nổi điên thật sự thì anh ấy vội vàng khom lưng, nhanh nhẹn ngồi vào trong xe, đặt một bao điểm tâm nóng hổi vào tay tôi.

Nhiệt độ truyền đến, có lẽ vì độ nóng làm bỏng lòng bàn tay, giữa tiếng ồn ã của người và còi xe, tôi chợt thấy viền mắt mình ươn ướt.

Ấm áp đến bỏng người.

Anh ngồi vào xe, còn chưa ngồi yên, thì quay đầu sang, không có thời gian tính toán vị trí, qua loa chạm môi lên mặt tôi.

Thật lý thú, bỗng chốc nhớ đến từ “lãng mạn”, nhìn anh không chớp mắt.

Anh cười, thắt dây an toàn, khởi động xe, lập tức tháo chạy khỏi hiện trường gây chuyện.

Sau khi xe chạy ổn định trở lại, tôi bắt đầu thưởng thức bao điểm tâm mà nhân vật chính phải liều lĩnh mới có được, thỉnh thoảng bẻ một miếng đồ ăn hay đưa ống hút đến bên miệng người đang lái.

Anh ấy vui vẻ nhận từng cái một.

Hôm nay tôi rất vui.

Ăn bữa sáng anh ấy mua đủ để tôi chống đỡ cuộc họp cả buổi sáng, mà chuyện ban sáng làm tâm trạng tôi hân hoan cả ngày.

Có vẻ như vận khí ngày hôm nay cũng không tệ, lần đầu tiên công tác ở tổng công ty nhưng dù là công việc hay việc vặt thì đều thuận lợi suôn sẻ.

Buổi chiều về, không ngờ anh ấy đậu xe ở giao lộ buổi sáng để đón tôi, hai chúng tôi cùng về nhà.

Vừa về thì nhà bếp gọi dùng bữa.

Anh không dẫn tôi đến phòng ăn nhỏ chúng tôi thường hay ngồi, mà đến phòng ăn lớn phía bên khác: “Đêm nay tất cả mọi người đều tập trung lại để chào đón em đó.”

Tôi khó xử: “Phiền người ta quá vậy.”

Anh ấy gõ đầu tôi: “Muốn anh xem em như là người yêu bí mật, không giao tiếp cũng không bắt chuyện gì với những người trong nhà, mà dẫn thẳng lên lầu hả?”

Lòng tôi nóng lên, tức thời không nói được câu phản bác.

“Còn có mấy người em không biết, cố nhớ mặt nhiều người, cũng đừng lạnh nhạt với những người cũ đã quen, sau này họ đều là người làm của em, em có thể sai bảo tùy ý.”Anh xoa đầu tôi, “Ngoan.”

Nghe thấy lời giảng giải thú vị ấy, tôi vốn đã chuẩn bị tươi cười đồng ý, nhưng sau đó anh ấy làm ra động tác thân mật, ngôn từ thân thiết trước mọi người làm tôi không cam lòng, lập tức không kiềm chế được mở miệng phản bác lời anh nói lúc nãy: “Nãy anh đến giao lộ đón em, chẳng phải rất giống người tình bí mật à?”

Anh ấy hung tợn liếc tôi, nhìn dáng vẻ như thật sự muốn triển khai một thế võ nào đó với tôi, nhưng nhóm “đầy tớ” của anh đã lục tục lại đây, anh kiềm chế lại, không quang minh chính đại động thủ với tôi, chỉ âm thầm đá tôi một cái.

Tất cả mọi người đều có mặt rồi, ai cũng hỏi tôi chỗ đang ở, bắt chuyện rất ân cần chu đáo.

Qua ba lần rượu, thủ lĩnh của đám vệ sĩ dẫn theo cậu em trai của gã đến chúc rượu tôi, tôi cười nhận nó.

Mọi người ngồi trên bàn tiệc đều gọi bữa tối này là “tiệc nhà”, tất cả ai nấy đều hòa thuận vui vẻ, tựa như không một ai để ý đến giới tính của tôi hay là tình cảnh lúc trước ở đây.

Tôi không nén được nghi hoặc, anh ngồi bên cạnh nắm nhẹ tay tôi, nhỏ giọng cười nói: “Những người có thể tham dự vào bữa tiệc nhà này đều đã trải qua cuộc khảo sát nghiêm ngặt của anh, ai cũng thật lòng cả, em yên tâm.”

Không bàn đến thật lòng hay không, nhưng phản đối cuộc sống riêng của cậu chủ, bất hòa thì không có tiền thôi. Tôi nghĩ thế.

Dường như anh ấy biết tôi đang nghĩ gì, nhẹ nhàng cười, không nói gì, bình thản ngầm chuyển món ăn tôi thích đến trước mặt tôi.

Tôi cũng “có qua có lại”, săn sóc cho anh hơn, gắp thức ăn cho anh.

Cứ tưởng những người xung quanh thấy cảnh này sẽ nhìn chăm chăm, song họ đều làm bộ không thấy, vẫn ăn uống náo nhiệt như thường, có thể thấy họ được huấn luyện rất tốt.

Tuy nhiên trên gương mặt của mấy người lúc trước đến thuyết phục tôi, nài nỉ đi thăm anh khi anh truyền nước muối ở công ty, thì lại lộ ra nụ cười mờ ám làm tôi khá lúng túng.

Người ngồi bên sau khi phát hiện lập tức che chở cho tôi, ánh mắt sâu kín quét qua phía đấy, mấy người kia vội vã cúi đầu ăn cơm.

Anh ăn món tôi gắp cho xong, trái ngược với vẻ uy nghiêm vừa rồi dành cho cấp dưới, mà thân mật ghé lại gần chọc tôi, giọng điệu ung dung: “Đừng sợ họ.”

Sau đấy lại ra vẻ nghiêm túc nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thả lỏng đi, không sao đâu.”

Giọng nói điềm tĩnh của anh ấy đúng thật có thể tạo ra hiệu quả trấn tĩnh, tôi gật đầu.

Bầu không khí trên bàn ăn vừa sôi nổi mà cũng tự nhiên, bữa tiệc chào đón rất chừng mực phù hợp, nhưng đến lúc sau, mọi người từ từ thân thiện, các nhân viên của anh ấy cũng dần thả lỏng, dũng cảm hơn, không quan tâm đến sắc mặt của ông chủ, liên tiếp đến chúc rượu với tôi.

Tôi không ngó ngàng đến ngăn cản của người bên cạnh, uống hết mấy ly đưa đến.

Anh cười ngăn rượu lại cho tôi, tìm kẽ hở trầm giọng uy hiếp: “Muốn đối nghịch với anh phải không? Anh cũng thích em say lắm đấy.”

Tôi bị giọng nói trầm khàn uy hiếp đến nỗi lập tức ngừng lại, nhưng có lẽ vì chưa từng uống nhiều như vậy nên với chuyện xảy ra sau đó, tôi không nhớ gì cả.

Nghe nói là anh ấy muốn dẫn tôi lên lầu, mà tôi cứ khăng khăng ra ngoài vườn hoa để gió đêm thổi cho tỉnh rượu, anh hết cách đành phải dẫn tôi ra vườn dạo, nhưng được mấy bước, anh ấy không để ý thì tôi bỏ chạy đến trước chuồng chó chọc mấy con chó săn.

Nghe kể là lần đầu tiên mấy con chó săn đã được anh huấn luyện nghiêm chỉnh không có tác dụng, nhìn thấy tôi lạ hoắc mà bọn chúng chẳng đứa nào sủa, chỉ hiếu kỳ nhìn tôi, không có phản ứng nào khác, anh đứng bên thấy tình huống như vậy thì lập tức tiến hành quản thúc với song phương.

Những cái đấy đều là nghe anh ấy kể lại, ấn tượng duy nhất tôi có đó là mặc dù tôi uống say, nhưng sau khi về phòng vẫn bị anh lăn qua lộn lại giày vò đến nửa đêm.

Có điều tôi nhớ là mình chủ động vòng tay ôm cổ anh, ôm lấy cơ thể ấm áp rắn chắc ấy, anh cũng hỏi tôi có được không, tôi trả lời “được”.

Vậy là anh ấy được đến triệt để, nhớ mang máng là tôi mềm giọng xin tha, anh mới chịu thôi.

Sáng tôi không bò dậy nổi, anh kể lại chuyện ở vườn hoa ngày hôm qua, tay chầm chậm vuốt ve thân thể tôi ở trong chăn, sau đó nói bằng ngữ điệu chấm hết: “Bây gờ em đến chuồng chó, chúng nó sẽ không sủa em, không chừng còn sợ em như sợ anh nữa đấy.”

Tôi say chưa tỉnh, trong khoảng khắc không nghĩ ra có gì liên quan, đang muốn hỏi thì tay anh dưới chăn không an phận lướt xuống nơi nào đó của tôi, làm ra động tác ám chỉ hơn.

Tôi phút chốc đỏ mặt, anh ấy còn được nước làm tới đùa: “Tối hôm qua, đã khá lâu từ đêm cuối mình bên nhau, hương vị tương đối nhạt rồi…”

Tôi nổi giận, cố đẩy anh ra, quấn chăn sang bên kia giường, không ngủ nữa, bật nhảy xuống đi vào phòng tắm trong nụ cười dõi nhìn ở sau lưng, quyết định giội rửa thân thể.

Nhưng, trong cơn tức phừng phừng muốn ngâm mình tắm, thì phát hiện trong bồn tắm lớn đã đong đầy nước, nhiệt độ cũng thích hợp.

Không biết anh ấy làm như thế nào nữa.

Thoải mái ngâm mình trong nước nóng, tôi nghĩ tối hôm qua, lúc dạo ngoài vườn hoa với anh, chắc anh đang thao thao bất tuyệt gì đó với mình nên mới lơ là để mình chạy đi chọc chó.

Không thể không thừa nhận, hôm qua là cơ hội tốt nhất để tôi nói chuyện với anh, hai người ở trong tối, gió đêm thoang thoảng ngoài vườn, xung quanh văng vẳng giọng nói quen thuộc nhưng lại không liên quan gì đến chúng tôi.

Hiếm khi anh ấy muốn bộc bạch những lời bị chôn giấu kín kẽ tận đáy lòng, cơ hội như thế, không chừng sau này sẽ không gặp lại được.

Tuy vậy tôi không hối hận, mặc dù không thật sự nghe được anh tâm tình gì, nhưng tôi nghĩ là mình đoán đại khái được ý của anh.

Biết ý là đủ rồi. [kuroneko3026]

Về sau, mỗi tháng tôi và anh duy trì tần suất anh qua chỗ tôi hai lần, tôi về chỗ anh một lần.

Khi nào không ở cạnh nhau, mỗi ngày tan việc gọi cho đối phương một cuộc điện thoại.

Lần thứ hai tôi đến gặp anh, bàn tiệc huyên náo đông đúc của lần đầu dường như biến mất, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện một hai người, mà sắc mặt còn rất nghiêm túc.

Sau bữa xế chiều với riêng mình anh trong phòng ăn nhỏ, anh ấy hỏi tôi: “Lương mỗi tháng chịu được tiền vé máy bay chứ?”

Thú thật, khá là khó, mặc dù hiện giờ tôi không còn vung tay quá trán, nhưng vẫn tiêu tiền trong vô thức.

Có điều tôi vẫn trả nổi, nên trả lời: “Chịu được.”

Anh ấy không nhắc lại chủ đề tiền vé máy bay nữa, nhưng mỗi lần đến đây lại trả tất cả những khoản phí tôi phải trả, mua thức ăn, trái cây, đồ ăn vặt, đồ uống mà có thể tôi sẽ muốn ăn lấp đầy tủ thực phẩm và tủ lạnh, mọi đồ vật cần được mua thêm hay thay đổi, bất kể to nhỏ, anh ấy đều bỏ tiền ra, thậm chí phiếu ăn trưa của tôi ở công ty, anh cũng tích lũy cho tôi để tôi trở thành người đầu tiên trong công ty có số tiền tích trữ trong phiếu ăn đạt đến mức tối đa.

Anh ấy làm đến bình thản tỉnh rụi, ban đầu tôi chưa nhận ra, đến khi tôi lần lượt phát hiện, hiểu dụng ý của anh rồi thì bắt đầu cực lực phản đối, nhưng lần nào anh cũng sẽ bày ra bộ dạng lời ngon tiếng ngọt: “Anh cũng là một nửa của gia đình mà, đóng góp cho nhà cũng là thỏa đáng, nào, ôm cái nào.” Luôn làm tôi từ bỏ sự chống cự ngay lập tức.

Bị anh lăn qua lặn lại như thế, mà mỗi tháng ngoại trừ hai tấm vé máy bay thì thêm hai tấm vé nữa cũng dư sức, tôi rốt cục nhớ đến việc kiểm tra tài khoản, nổi điên lập tức gọi điện thoại chất vấn anh: “Mỗi tháng em trả tiền vé máy bay cho anh một lần. Nếu không em áy náy lắm!”

Ở đầu kia, anh ấy nhận được “phần thưởng lớn cho nỗ lực nhỏ”: “Cục cưng, mỗi tháng em đến thăm anh nhiều hơn đi, xem như trả thay tiền vé máy bay cho anh.”

Tôi bác bỏ logic sai lệch của anh, nhưng qua mấy phút, cuối cùng vẫn bị anh thuyết phục, đồng ý vào lúc không đi công tác nhiều thì sẽ đến chỗ anh.

Nhưng tháng này tôi phải đi công tác nên không thể đến nhiều hơn.

Nửa đêm mấy hôm sau, anh bất ngờ xuất hiện trong phòng ngủ của tôi, đi vào cúi người ôm tôi thầm thì: “Nhớ em quá nên đến đây.” Làm tôi tỉnh giấc.

Nhưng hành động bất ngờ ấy chỉ đúng một lần duy nhất, với sự tùy hứng thỉnh thoảng ấy của anh, tôi chỉ cười chấp nhận.

Trong lòng cũng thấy vui, thò tay ra từ trong chiếc chăn ấm áp, ghì chặt cơ thể mang theo hơi gió đêm lạnh lẽo của anh.

Thật ra, mỗi lần gặp nhau, tôi luôn ôm anh bằng tất cả sức mình có.

Đối xử tốt với anh; làm hết những chuyện nên làm, muốn làm thì sau này mới không nuối tiếc.

Tôi hay có nỗi lo âm ỉ thầm trong tim.

Tôi đã học được cách không để lộ tâm trạng của mình ra ngoài, giờ đây che giấu rất kín kẽ.

Vì thế anh ấy không nhận ra được.

Tôi nghĩ rằng anh không nhận ra.

Không lâu sau, tôi với anh đang nằm sấp song song trên giường, vừa xem ti vi mục liên quan đến công ty anh xong, tôi đánh giá: “Chụp không tệ”. Anh hào hứng sờ lên bàn tay tôi để trước mặt anh, tán thành: “Ừm.”

Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, anh bất chợt hỏi: “Sợ anh bỏ đi?”

Gương mặt nghiêm túc và anh tuấn gần ngay mặt tôi, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào tôi.

Ban đầu tôi ngẩn người, không hiểu ý anh ấy, ngẫm nghĩ mất một lúc mới hiểu anh đang hỏi điều gì, ngay lập tức đối diện với ánh mắt anh, nghiêm túc gật đầu.

Tôi không dự định miễn cưỡng cho có hay là che giấu nữa.

Anh hài lòng với thái độ của tôi, cười tỏ ý khen ngợi, rồi đổi nét mặt, nín nhịn không bật cười vui vẻ mà nghiêm túc búng lên trán tôi, nói: “Ngốc.”

Búng rất mạnh, tôi giơ tay xoa nó.

Ánh mắt của anh rơi xuống bàn tay tôi, thoắt cái, nắm lấy tay tôi, hôn lên lòng bàn tay.

Anh không nói gì, nhưng tôi dần bình tĩnh lại.

Bỗng thích ứng được với phong cách im lặng của anh.

Anh không nói, không giải thích, nhưng ân cần chu đáo, làm hết sức để tôi hài lòng.

Điều làm tôi khâm phục nhất đó là, dù anh hao tốn một phần rất lớn thời gian lên người tôi, nhưng phương diện công việc lại không hề thua kém hơn lúc trước ─── không chỉ trên vi vi ban nãy, công ty của chúng tôi có giao dịch kinh doanh với công ty anh nên đôi khi cũng sẽ có tin tức về các anh.

Anh ấy làm tôi khâm phục kính trọng, gần như là ngưỡng mộ.

Tôi hay nghĩ, nếu giữa tôi và anh không xảy ra những chuyện kia, thì tôi sẽ không phiền não như hiện giờ.

Nhưng phiền não một quãng thời gian, đầu sắp phình cả lên, sau cùng vẫn nghĩ: Quên đi.

Nếu không có những chuyện kia, chưa chắc tôi và anh sẽ được như bây giờ. Những chuyện tôi căm giận ấy, giờ đây không còn hận thù nữa.

Vả lại, không hẳn trước đây tôi không có lầm lỗi đáng trách.

Vướng mắc mịt mờ, tôi buộc phải tiến về trước để ngắm nhìn cho rõ.

Bây giờ anh ấy rất tốt; tôi có thể làm những gì mình muốn làm. Ngoài ra, không cưỡng cầu thêm gì nữa.

Anh hôn lòng bàn tay tôi, nhìn vào mắt tôi, phả ra hơi thở cứng rắn xen lẫn dịu dàng: “Anh luôn ở bên em.”

Chỉ cần anh ấy muốn, xưa giờ tôi chưa từng chối từ được nét hấp dẫn của anh, nên gật đầu, rút tay lại, chuyển mắt qua tiếp tục xem ti vi.

Lần này anh không giống mọi lần, dỗ tôi xong thì ngừng, mà nắm lấy cổ tay rút về của tôi: “Em cần sự bảo đảm nào khác không?” Giọng nói nghiêm túc hòa nhã.

Tôi nhìn anh, hiểu ý anh, nhưng tự hỏi đây không phải là phong cách của anh nên không trả lời.

Anh không để tâm thái độ của tôi, hệt như bất kể tôi có trả lời hay không thì vẫn cố chấp nói ra.

Giọng đàn ông trầm ấm tiếp tục vang lên: “Nghe rõ này, anh chỉ nói một lần: Anh còn sợ hơn cả em.”

Tim tôi hơi run lên, chớp mắt.

“Theo cái nhìn của em, anh có thể bỏ lại em bất cứ lúc nào phải không?” Anh ấy hỏi với nụ cười khổ bên môi, giọng trầm nhưng rất rõ ràng: “Thật ra em có kỹ năng của riêng mình, tất cả mọi thứ đều có thể mang theo bên người, muốn chạy là có thể bỏ đi tha hương như lần trước.”

Tôi liếc anh.

“Lần này em lại bỏ đi thì sẽ không tìm về được nữa, có tìm ra cũng vô ích, phải không?” Anh ấy hỏi, mỉm cười, “Còn anh thì luôn sợ lỡ mà mình không để tâm chỗ nào đó, đối xử với em không tốt, thì em sẽ bỏ đi không quay đầu, cho dù gần đây có vẻ như em khá là không nỡ lòng bỏ anh, nhưng anh vẫn sợ, có lúc tim rất đau.”

Nói đến đây, anh vẫn mỉm cười dịu dàng.

Tôi nghiền ngẫm lời anh nói, miệng có phần đắng chát.

Hóa ra anh ấy biết, nếu lần này tôi đi thì sẽ không về nữa.

Trong lòng đau xót.

Anh sợ một khi làm tôi không hài lòng, tôi sẽ buông tay rời đi, vậy nên mới săn sóc ân cần cho tôi đến thế.

Vành mắt bắt đầu nóng lên.

Hóa ra anh lo sợ bất cứ khi nào tôi nhớ lại chuyện quá khứ thì sẽ rời bỏ, vậy nên ngày hôm đó mới đến đây vào nửa đêm, ôm chặt tôi.

Hơi nước tụ lại.

Anh biết tôi dần luyến tiếc anh, mỗi lần ghì chặt anh rõ rệt như vậy, tham lam ngửi mùi hương trên người anh, chắc chắn anh đều nhìn hết vào trong mắt.

Tôi không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu.

Có chất lỏng lượn vòng trong mắt, vì anh, cũng vì tôi.

Anh ở bên nhìn, lặng thinh, mỉm cười, lặng lẽ ôm chầm tôi vào trong ngực, xoa đầu tôi.

Như đang an ủi tôi, mà cũng như đang an ủi mình.

Chút hơi nước trong mắt mất đi, tôi chạm tay vào tay anh, ngập ngừng thật lâu, nghĩ mình nên nói lời vỗ về hay thú thật rằng ngay cả sau khi nghe anh bộc bạch, thì tôi vẫn còn suy nghĩ kia.

Cuối cùng tôi chọn nói thật với anh: “Nếu anh vẫn như bây giờ, thì em sẽ không đi.”

Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập sự bao dung, cười tươi, không nói gì, như thể đáp án đó đã nằm trong dự đoán của anh.

“Không phải là muốn anh cứ luôn đối xử tốt với em như bây giờ,” Tôi nhìn cửa sổ, bổ sung, “Nếu anh bận rộn, hoặc là già đi, thì có rất nhiều chuyện không thể làm cho em nữa. Em chỉ là ─── không muốn lại có biến cố nào xảy ra, nếu không có, mà anh vẫn đối với em như bình thường, là tốt rồi.”

Tôi không nhìn anh, lâu sau, bên cạnh vang lên giọng nói: “Sẽ giống như bây giờ.”

Tiếp theo anh nhấn giọng: “Chỉ có tốt hơn cả bây giờ. Chứ sẽ không có biến cố nào cả, anh bảo đảm.”

Tôi giữ tư thế cúi đầu, qua hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn anh, gật đầu.

Anh cười, giơ tay xoa mặt tôi.

“Biến nghèo hay tương tự thì không tính.” Tôi chợt nghĩ đến, nói.

Tôi vốn đang suy nghĩ cho anh, mà anh lại tức thì ngừng bàn tay đang chạm vào tôi, híp mắt nhìn tôi bằng ánh mắt không tốt lành gì cho cam, vẻ mặt nhẫn nhịn, sau cùng vẫn đạp tôi một đạp: “Nói bậy bạ.”

Tôi nhớ lại hồi trước bà nội cũng kiêng kỵ như thế, nên không dám phản kháng, an phận rụt người cạnh anh.

Anh hết giận chỉ trong tích tắc, lần nữa ghé sát lại, ôm tôi vào lồng ngực ấm áp.

Tôi cũng áp đến, truyền nhiệt độ của mình qua cho anh.

Tuy rằng anh ấy là một người được rất nhiều người ngưỡng mộ, nhưng mà, chừng như anh chỉ bằng lòng sống bên tôi, sưởi ấm cho tôi.

– Hoàn chính văn –

Bình luận

Truyện đang đọc