KIẾN TRÚC SƯ

Thực tế chứng minh miệng Dương Giang đúng là miệng quạ đen. Cuộc họp dự án biệt thự gần ngay trước mắt, Vương Nhất Phong đột ngột xen vào giới thiệu đối tượng xem mắt cho Tiền Tâm Nhất.

Tiền Tâm Nhất sững người, nhanh chóng nhận ra điều gì đó, anh quay sang nói cảm ơn với Trần Tây An.

Tiền Tâm Nhất không biết bản thân mình xuất phát từ tâm lý gì, tiếng nói chuyện điện thoại có bấy nhiêu lớn mà anh cứ lo Trần Tây An ngồi đối diện sẽ nghe thấy được, bèn chạy ra ngoài cầu thang nói chuyện với Vương Nhất Phong.

Hách Kiếm Vân xoay người nhìn cửa nhà số 89 nửa phút, nói mà không quay đầu lại:

(Đố cửa chính là những thanh ngang, dọc được nối với các thanh cái bằng mộng cửa.)

Trong kiến trúc không có khả năng tuyệt đối, thời gian và tiền bạc đều có thể sáng tạo nên kỳ tích. Trần Tây An không thể nói quá chắc chắn theo cảm tính, vì thế chỉ đành im lặng mặc nhận lời châm chọc chưa đủ kiến thức này:

Vương Nhất Phong bên kia chỉ biết làm theo ý mình, vừa cảm thấy anh không có thành ý liền quên hết ý định ban đầu, hùng hổ khiển trách anh không chịu trưởng thành, vô trách nhiệm, bất hiếu.

Trần Tây An đến đón Tiền Tâm Nhất như thường lệ. Tiền Tâm Nhất chui vào ghế phụ, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu do thức khuya của Trần Tây An, anh không nhịn được đưa bánh bao cho hắn:

Tiền Tâm Nhất xin trưởng phòng thiết kế số 2 một điếu thuốc, nghiêng đầu kẹp điện thoại, châm thuốc lên. Những lời vô nghĩa vào từ tai phải, ra khỏi tai trái:

Chờ mười phút, những người tham gia cuộc họp cũng đến đông đủ. Ngoại trừ mấy người bên tổng thầu, còn có công ty quản lý bên A đã ký hợp đồng gia nhập công việc trong giai đoạn đầu của dự án với danh nghĩa mỹ miều là để ghi lại rõ ràng từng chi tiết của dự án. Nói trắng ra thì là người một nhà với bên A, kỳ thực chỉ có mình Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất là người ngoài.

“Thưa anh, nếu như anh không có chuyện gì nghiêm túc thì em xin cúp máy trước nhé. Ngày mai em phải đi báo cáo với bên A, đang phải làm PPT đây.”

Tiếp đó là tiếng hỏi nghi vấn của Trần Thụy Hà:

Nghe vậy, Vương Nhất Phong đoán rằng Tiền Tâm Nhất còn bận hơn cả lúc Tưởng Nhất Vân giới thiệu em gái cho anh, cảm thấy chuyện này sắp hỏng đến nơi bèn vội vàng dừng ngay những lời vô nghĩa, vào thẳng chủ đề chính luôn:

Chờ khi anh nhớ tới việc ăn cơm trưa đã là ba giờ hai mươi phút chiều rồi. Dạ dày anh chẳng có cảm giác gì, chỉ hơi hoảng hốt, trái tim đập “thình thịch” vừa nhanh vừa mạnh. Tiền Tâm Nhất không để tâm nhiều, đứng dậy chuẩn bị đi kiếm món xào ăn, nào ngờ vừa đi đến cửa đã thấy Triệu Đông Văn xách hai chiếc hộp đóng gói xông vào, vừa chạy vừa hô:

“Tiền ơi, anh nói với chú, cô này là nhân viên tài vụ kiêm lưu trữ hồ sơ của dự án mới, thu nhập cũng phải được sáu phần của chú, cũng khá nhiều đấy. Nhanh nhẹn lắm, vóc dáng cao, rất lý trí, vừa mới chia tay xong. Anh và chị dâu bàn bạc một hồi, quyết định đưa ảnh chụp của chú cho cô ấy, cô ấy rất vừa lòng với chú, anh gửi ảnh của cô ấy qua cho chú xem nhé?”

Chỉ nghe mỗi nội dung nói chuyện giữa hai người thôi cũng đủ thấy ông chủ Tây Đường bắt nạt người khác quá đáng, chứ đừng nói Tiền Tâm Nhất đang ôm áy náy với Trần Tây An. Thậm chí anh còn cảm thấy hằn học với chủ đầu tư này, nhưng không thể để lộ ra mặt. Anh bước lên trước, mỉm cười xách tài liệu báo cáo lên.

Tiền Tâm Nhất sặc khói thuốc:

“Vớ vẩn, gái xinh không chụp đi chụp chú làm gì?! Ảnh này chụp trong cái lần chú lên giàn giáo treo ở công trường dự án bên anh đấy. Anh chọn một tấm chụp chính diện, còn đâu Photoshop cắt hết những người khác đi.”

“Anh có ảnh chụp của em từ khi nào, anh chụp lén em à?”

Mặc dù Vương Nhất Phong hơi chột dạ về vụ chưa được sự cho phép đã phát tán ảnh chụp, nhưng nguồn gốc của ảnh vẫn chính quy trong sạch:

– Làm xong thì gửi tin nhắn cho cậu, còn cậu thì sao?

“Vớ vẩn, gái xinh không chụp đi chụp chú làm gì?! Ảnh này chụp trong cái lần chú lên giàn giáo treo ở công trường dự án bên anh đấy. Anh chọn một tấm chụp chính diện, còn đâu Photoshop cắt hết những người khác đi.”

Tiền Tâm Nhất sặc khói thuốc:

“…”

Hai người bước vào, Hách Kiếm Vân nhìn chằm chằm Trần Tây An suốt đoạn đường anh đi, bầu không khí trong nhà lập tức trở nên vô cùng quái dị.

Dứt lời bèn cúp máy. Tiền Tâm Nhất ngồi xổm bên cạnh cái gạt tàn dơ dáy, tiếp tục hút thuốc, chưa hút được mấy hơi đã nghe thấy âm thanh báo tin nhắn tới. Anh mặc kệ điện thoại, trong lòng cũng không dễ chịu chút nào, vợ chồng Vương Nhất Phong thật lòng đối xử tốt với anh, anh cảm thấy mình đã phụ tình cảm của bọn họ.

Tiền Tâm Nhất không biết mình nên nói hai người điên rồi hay nên cảm ơn bọn họ đã tự tin về gương mặt của anh đến vậy, ảnh chụp đội mũ an toàn, bối cảnh toàn sắt thép xi măng mà cũng dám gửi cho người ta xem. Nhưng khẩu vị của nhân viên kế toán mới cũng khá đặc biệt đấy chứ, ấy vậy mà còn hài lòng với tấm ảnh chụp chẳng có chút thành ý nào kia.

Dù sao Tiền Tâm Nhất mới là người phụ trách, Hách Kiếm Vân có hận Trần Tây An đến mấy cũng không thể coi anh như không tồn tại. Gương mặt dường như chẳng biết vui của ông sa sầm xuống:

Mặc dù Vương Nhất Phong hơi chột dạ về vụ chưa được sự cho phép đã phát tán ảnh chụp, nhưng nguồn gốc của ảnh vẫn chính quy trong sạch:

Anh im lặng hút hết nửa điếu thuốc, cuối cùng vẫn từ chối:

– Cậu đã nói dựa vào kinh nghiệm của cậu, còn những dự án đã từng thực hiện mà cậu chưa biết đến thì sao?

“Anh Vương, cảm ơn anh và chị dâu đã lo lắng cho em. Có điều, tình trạng của em hiện giờ không thích hợp để có người yêu, em rất bận, tính tình cũng nóng nảy nữa.”

Cố vấn báo giá đã vượt quá phạm trù công việc của viện thiết kế. Anh đã nói tới nước này rồi, nếu Hách Kiếm Vân còn muốn đưa ra ý kiến thì chắc chắn Trần Thụy Hà sẽ lên tiếng với ông ta trước.

“Anh Vương, cảm ơn anh và chị dâu đã lo lắng cho em. Nhưng tình trạng của em hiện giờ không thích hợp để có người yêu, em rất bận, tính tình cũng nóng nảy nữa.”

Vương Nhất Phong ở đầu dây bên kia thở dài, không miễn cưỡng song vẫn cố gắng lần cuối: “Chó tăng ca như chú khiến anh cũng phải bó tay. Thôi kệ đấy, không thèm quan tâm chú nữa, anh gửi số điện thoại của cô kế toán ấy qua cho chú. Chú không liên lạc thì xóa đi cũng được.”

Hách Kiếm Vân nói thẳng chẳng kiêng dè gì, giai đoạn sau dự án biệt thự của ông ta sẽ được cải tạo thành bảo tàng cá nhân, cho nên khu chức năng bên trong phải có tính điều tiết. Thẩm mỹ bên ngoài phải đạt tới mức độ tốt còn phải tốt hơn. Dứt lời, ông ta chuyển chủ đề:

Hách Kiếm Vân ở dự án biệt thự như hổ rình mồi, vào giờ khắc mấu chốt như vậy mà anh còn đi xem mắt, anh cảm thấy làm như vậy sẽ k1ch thích Trần Tây An. Biết đâu Trần Tây An sẽ hiểu nhầm rằng anh đang khoe mẽ, hoặc cảnh cáo hắn. Anh vùi đầu thuốc vào trong gạt tàn, nghiền tới nghiền lui, thở dài rất nhiều hơi, thầm nghĩ: Nếu Vương Nhất Phong giới thiệu đối tượng cho Trần Tây An thì tốt biết mấy.

Anh ta ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đứng bên cửa, vội vàng mỉm cười kéo người chuyên nghiệp tới gánh trách nhiệm:

Dứt lời bèn cúp máy. Tiền Tâm Nhất ngồi xổm bên cạnh cái gạt tàn dơ dáy, tiếp tục hút thuốc, chưa hút được mấy hơi đã nghe thấy âm thanh báo tin nhắn tới. Anh mặc kệ điện thoại, trong lòng cũng không dễ chịu chút nào, vợ chồng Vương Nhất Phong thật lòng đối xử tốt với anh, anh cảm thấy mình đã phụ tình cảm của bọn họ.

Hết chương 19

Trước đây hai người kia giới thiệu đối tượng cho anh, anh có bận cách mấy cũng sẽ bớt chút thời gian đi gặp mặt, có thành hay không là một chuyện, nhận tình cảm lại là một chuyện khác. Lần này anh từ chối dứt khoát đến vậy, một phần nguyên nhân rất lớn là do ngại Trần Tây An, trong lòng anh cũng biết rõ điều ấy.

Hai giờ sáng anh mới làm xong PPT đòi mạng này. Thoát khỏi trạng thái đừng quấy rầy, anh phát hiện ra có một tin QQ mới, một giờ bốn mươi hai phút rạng sáng nay, Trần Tây An gửi tin bảo anh nghỉ ngơi sớm đi.

Dạo gần đây Trần Tây An cũng sống chẳng thoái gì. Trừ phi Tiền Tâm Nhất mù, bằng không chẳng thể ngó lơ vành mắt thâm đen và nụ cười ít dần trên gương mặt Trần Tây An. Dường như mắt hắn cũng kém hơn, trong văn phòng ban ngày ban mặc, trước màn hình hiển thị 16 inch mà hắn cũng phải đeo kính ngồi vẽ.

Sáng sớm trời đã đổ mưa, mây đen che kín bầu trời.

Trần Tây An “ừ” một tiếng, vừa ngắm mưa vừa gặm bánh bao, không nói thêm gì nữa. Trái tim Tiền Tâm Nhất nói đau như bị kim đâm, người giúp đặt cơm khi anh quên bữa, người sáng sớm nhắc nhở anh nghỉ ngơi, vậy mà đối diện với nhau chẳng thể nói được câu nào.

Đã mấy lần anh liếc sang Trần Tây An, phát hiện hắn muốn gọi mình đi ăn cơm, nhưng chỉ mấp máy môi thôi rồi lại ra ngoài. Chưa tới năm giây sau, Triệu Đông Văn nhất định sẽ xông tới kéo anh tới nhà ăn.

Cứ tiếp tục thế này, bọn họ sẽ trở thành người lạ chung đường, tình cảm còn không bằng với Lương Cầm. Chỉ nghĩ đến đó thôi Tiền Tâm Nhất đã cảm thấy không thể chấp nhận được, nhưng anh không biết làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này.

Tiền Tâm Nhất rơi vào tự trách và lo lắng. Nếu như anh ghét Trần Tây An, anh có thể sẽ cảm thấy hắn đáng đời. Nhưng Trần Tây An thực sự quá tốt, anh nói từ chối, quả thực người kia cũng không vượt quá giới hạn. Tiền Tâm Nhất không tìm được lý do trách móc hắn, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy mình sai.

Hách Kiếm Vân ở dự án biệt thự như hổ rình mồi, vào giờ khắc mấu chốt như vậy mà anh còn đi xem mắt, anh cảm thấy làm như vậy sẽ k1ch thích Trần Tây An. Biết đâu Trần Tây An sẽ hiểu nhầm rằng anh đang khoe mẽ, hoặc cảnh cáo hắn. Anh vùi đầu thuốc vào trong gạt tàn, nghiền tới nghiền lui, thở dài rất nhiều hơi, thầm nghĩ: Nếu Vương Nhất Phong giới thiệu đối tượng cho Trần Tây An thì tốt biết mấy.

Cát: Các bạn có thể xem những kiến trúc kính của Apple Store ở đây.

Anh vùi điếu thuốc khiến ngón tay dính đầy tàn, không nhận ra có bóng người đã rời khỏi cửa cầu thang thoát hiểm.

– Nào, trưởng phòng Tiền, kỹ sư Trần đến rồi, đúng lúc có vấn đề muốn hỏi hai người đây.

PPT báo cáo khó hơn bản vẽ nhiều, cần thông tin và giá thành của rất nhiều loại vật liệu xây dựng, còn phải dùng tới phần mềm Rhinoceros mô hình hóa 3D, thể hiện hiệu quả thẩm mỹ chân thực. Tiền Tâm Nhất ôm hộp danh thiếp, gọi điện thoại tới từng nơi, hỏi từ đá kim sa Roma tới đồng đỏ, hỏi từ ván gỗ tới ván nhôm.

Anh đã làm PPT cả một tuần nay rồi, nhưng chẳng có tiến triển gì hết. Bởi vì danh thiếp đều thuộc bộ phận tiêu thụ của nhà xưởng, chỉ biết dẻo miệng chứ không hiểu nhiều về kỹ thuật. Chờ khi anh vất vả tìm được đúng bên kỹ thuật, thông thường người ta sẽ uyển chuyển nói với anh rằng bọn họ đang họp, sẽ gọi lại sau, cuối cùng chẳng có sau đó.

PPT báo cáo khó hơn bản vẽ nhiều, cần thông tin và giá thành của rất nhiều loại vật liệu xây dựng, còn phải dùng tới phần mềm Rhinoceros mô hình hóa 3D, thể hiện hiệu quả thẩm mỹ chân thực. Tiền Tâm Nhất ôm hộp danh thiếp, gọi điện thoại tới từng nơi, hỏi từ đá kim sa Roma tới đồng đỏ, hỏi từ ván gỗ tới ván nhôm.

“…”

Chờ khi anh nhớ tới việc ăn cơm trưa đã là ba giờ hai mươi phút chiều rồi. Dạ dày anh chẳng có cảm giác gì, chỉ hơi hoảng hốt, trái tim đập “thình thịch” vừa nhanh vừa mạnh. Tiền Tâm Nhất không để tâm nhiều, đứng dậy chuẩn bị đi kiếm món xào ăn, nào ngờ vừa đi đến cửa đã thấy Triệu Đông Văn xách hai chiếc hộp đóng gói xông vào, vừa chạy vừa hô:

Anh im lặng hút hết nửa điếu thuốc, cuối cùng vẫn từ chối:

***

– Thầy ơi, thầy ơi, ăn cơm thôi.

– Chẳng phải lần trước cậu nói kỹ sư Trần rành về nguyên vật liệu hơn sao, tôi muốn nghe ý kiến của cậu ấy.

Tiền Tâm Nhất sững người, nhanh chóng nhận ra điều gì đó, anh quay sang nói cảm ơn với Trần Tây An.

– Sếp Hách, ngại quá, hôm nay cháu là người phát biểu chính. Theo phân công của bên cháu, Trần Tây An là người phụ trách kết cấu, nếu không có vấn đề gì thì cháu xin phép được bắt đầu.

Vương Nhất Phong ở đầu dây bên kia thở dài, không miễn cưỡng nhưng vẫn cố gắng lần cuối: “Chó tăng ca như chú khiến anh cũng phải bó tay. Thôi kệ đấy, không thèm quan tâm chú nữa, anh gửi số điện thoại của cô kế toán ấy qua cho chú. Chú không liên lạc thì xóa đi cũng được.”

Hai giờ sáng anh mới làm xong PPT đòi mạng này. Thoát khỏi trạng thái đừng quấy rầy, anh phát hiện ra có một tin QQ mới, một giờ bốn mươi hai phút rạng sáng nay, Trần Tây An gửi tin bảo anh nghỉ ngơi sớm đi.

***

Tiền Tâm Nhất xin trưởng phòng thiết kế số 2 một điếu thuốc, nghiêng đầu kẹp điện thoại, châm thuốc lên. Những lời vô nghĩa vào từ tai phải, ra khỏi tai trái:

Người ngoài ngành đều biết cửa hàng Apple 4S giống như một tòa cung điện thủy tinh, ngay cả mặt cầu thang cũng trong suốt, muốn hiện đại có hiện đại, muốn khí phái có khí phái. Không cần nói cũng biết chi phí xây dựng của nó chẳng thuộc dạng bình thường.

***

Sáng sớm trời đã đổ mưa, mây đen che kín bầu trời.

Thông thường ông chủ chỉ biết lắm lời, không biết cấp dưới đã phải chịu bao nhiêu dày vò chỉ vì tiết kiệm chút giá thành. Viện thiết kế phụ trách cố vấn báo giá, vậy thì bên A có thể bớt đi một khoản tiền mời cố vấn. Trần Thụy Hà vui như nở hoa, gọi mấy người vào trong phòng họp.

Trần Thụy Hà giả vờ không nhìn thấy, thuật lại yêu cầu của ông ta một lần nữa, nhờ Tiền Tâm Nhất giúp trả lời câu hỏi. Hách Kiếm Vân ngắt lời chẳng hề khách sáo với ai:

Trần Tây An đến đón Tiền Tâm Nhất như thường lệ. Tiền Tâm Nhất chui vào ghế phụ, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu do thức khuya của Trần Tây An, anh không nhịn được đưa bánh bao cho hắn:

Vương Nhất Phong bên kia chỉ biết làm theo ý mình, vừa cảm thấy anh không có thành ý liền quên hết ý định ban đầu, hùng hổ khiển trách anh không chịu trưởng thành, vô trách nhiệm, bất hiếu.

Lời này đáng lẽ phải là của Trần Thụy Hà mới đúng. Huống hồ chủ ngữ cũng phải dựa vào sắp xếp của viện thiết kế, không phải ông ta muốn điểm tên chỉ họ là được.

– Hôm qua… sáng nay anh làm tới mấy giờ?

– Dựa vào kinh nghiệm của tôi, không dùng đố cửa thì nhất định phải tăng độ dày và độ rộng của cửa. Không thể đồng thời hoàn thiện hiệu quả thẩm mỹ của cả hai loại được.

Trần Tây An cầm lấy bánh, ngón tay vô tình lướt qua mu bàn tay anh, mỉm cười nói:

– Làm xong thì gửi tin nhắn cho cậu, còn cậu thì sao?

Trần Tây An nhìn Tiền Tâm Nhất, thấy anh không có phản ứng gì mới quay sang Hách Kiếm Vân, nở nụ cười nghề nghiệp:

Tiền Tâm Nhất nói dối:

– Một giờ tôi đã ngủ rồi, không nhìn thấy tin nhắn của anh.

Trần Tây An “ừ” một tiếng, vừa ngắm mưa vừa gặm bánh bao, không nói thêm gì nữa. Trái tim Tiền Tâm Nhất nói đau như bị kim đâm, người giúp đặt cơm khi anh quên bữa, người sáng sớm nhắc nhở anh nghỉ ngơi, vậy mà đối diện với nhau chẳng thể nói được câu nào.

(Đố cửa chính là những thanh ngang, dọc được nối với các thanh cái bằng mộng cửa.)

Cứ tiếp tục thế này, bọn họ sẽ trở thành người lạ chung đường, tình cảm còn không bằng với Lương Cầm. Chỉ nghĩ đến đó thôi Tiền Tâm Nhất đã cảm thấy không thể chấp nhận được, nhưng anh không biết làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này.

Buổi họp báo cáo ngập tràn khó khăn hệt như trong dự đoán của bọn họ. Ông chủ lớn đã dàn trận sẵn chờ địch. Hai người còn chưa bước qua cổng số 89 Tây Đường đã nghe thấy giọng Hách Kiếm Vân rồi.

Cát:

– Loại khung định hình này hơi lớn, tôi muốn kiểu mang lại cảm giác tinh tế sáng sủa, cửa phải nguyên bộ, không có đố cửa. Tôi muốn cửa lớn, cao hơn chút, rộng hơn chút. Ừ, dù sao phải có cảm giác hiện đại hóa hơn một chút.

Tiền Tâm Nhất không biết bản thân mình xuất phát từ tâm lý gì, tiếng nói chuyện điện thoại có bấy nhiêu lớn mà anh cứ lo Trần Tây An ngồi đối diện sẽ nghe thấy được, bèn chạy ra ngoài cầu thang nói chuyện với Vương Nhất Phong.

“Anh Vương, cảm ơn anh và chị dâu đã lo lắng cho em. Nhưng tình trạng của em hiện giờ không thích hợp để có người yêu, em rất bận, tính tình cũng nóng nảy nữa.”Tiếp đó là tiếng hỏi nghi vấn của Trần Thụy Hà:– Chẳng phải lần trước cậu nói kỹ sư Trần rành về nguyên vật liệu hơn sao, tôi muốn nghe ý kiến của cậu ấy.Trần Thụy Hà giả vờ không nhìn thấy, thuật lại yêu cầu của ông ta một lần nữa, nhờ Tiền Tâm Nhất giúp trả lời câu hỏi. Hách Kiếm Vân ngắt lời chẳng hề khách sáo với ai:(Đố cửa chính là những thanh ngang, dọc được nối với các thanh cái bằng mộng cửa.)

– Loại khung định hình này hơi lớn, tôi muốn kiểu mang lại cảm giác tinh tế sáng sủa, cửa phải nguyên bộ, không có đố cửa. Tôi muốn cửa lớn, cao hơn chút, rộng hơn chút. Ừ, dù sao phải có cảm giác hiện đại hóa hơn một chút.

Tiếp đó là tiếng hỏi nghi vấn của Trần Thụy Hà:

– Không có đố cửa thì làm thế nào được? Tầng của chúng ta cao như thế, tầng một đã bốn năm mét rồi, còn dùng mẫu khung định hình cửa mà sếp nói, nhìn kỹ thì đẹp đấy, nhưng có chống đỡ được không.

Anh ta ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đứng bên cửa, vội vàng mỉm cười kéo người chuyên nghiệp tới gánh trách nhiệm:

“Tiền ơi, anh nói với chú, cô này là nhân viên tài vụ kiêm lưu trữ hồ sơ của dự án mới, thu nhập cũng phải được sáu phần của chú, cũng khá nhiều đấy. Nhanh nhẹn lắm, vóc dáng cao, rất lý trí, vừa mới chia tay xong. Anh và chị dâu bàn bạc một hồi, quyết định đưa ảnh chụp của chú cho cô ấy, cô ấy rất vừa lòng với chú, anh gửi ảnh của cô ấy qua cho chú xem nhé?”

Đã mấy lần anh liếc sang Trần Tây An, phát hiện hắn muốn gọi mình đi ăn cơm, nhưng chỉ mấp máy môi thôi rồi lại ra ngoài. Chưa tới năm giây sau, Triệu Đông Văn nhất định sẽ xông tới kéo anh tới nhà ăn.

– Nào, trưởng phòng Tiền, kỹ sư Trần đến rồi, đúng lúc có vấn đề muốn hỏi hai người đây.

“Thưa anh, nếu như anh không có chuyện gì nghiêm túc thì em xin cúp máy trước nhé. Ngày mai em phải đi báo cáo với bên A, đang phải làm PPT đây.”

Hai người bước vào, Hách Kiếm Vân nhìn chằm chằm Trần Tây An suốt đoạn đường anh đi, bầu không khí trong nhà lập tức trở nên vô cùng quái dị.

Trần Thụy Hà giả vờ không nhìn thấy, thuật lại yêu cầu của ông ta một lần nữa, nhờ Tiền Tâm Nhất giúp trả lời câu hỏi. Hách Kiếm Vân ngắt lời chẳng hề khách sáo với ai:

– Chẳng phải lần trước cậu nói kỹ sư Trần rành về nguyên vật liệu hơn sao, tôi muốn nghe ý kiến của cậu ấy.

Hết chương 19

“Anh có ảnh chụp của em từ khi nào, anh chụp lén em à?”

Trần Tây An nhìn Tiền Tâm Nhất, thấy anh không có phản ứng gì mới quay sang Hách Kiếm Vân, nở nụ cười nghề nghiệp:

Cát:

– Dựa vào kinh nghiệm của tôi, không dùng đố cửa thì nhất định phải tăng độ dày và độ rộng của cửa. Không thể đồng thời hoàn thiện hiệu quả thẩm mỹ của cả hai loại được.

Hách Kiếm Vân xoay người nhìn cửa nhà số 89 nửa phút, nói mà không quay đầu lại:

– Cậu đã nói dựa vào kinh nghiệm của cậu, còn những dự án đã từng thực hiện mà cậu chưa biết đến thì sao?

Trong kiến trúc không có khả năng tuyệt đối, thời gian và tiền bạc đều có thể sáng tạo nên kỳ tích. Trần Tây An không thể nói quá chắc chắn theo cảm tính, vì thế chỉ đành im lặng mặc nhận lời châm chọc chưa đủ kiến thức này:

– Quả thực đã từng có, ví dụ như cửa hàng Apple 4S, chỉ tính riêng độ cao của tường kính đã có thể đạt tới mười mét, nhưng cần phải phân tích theo hướng dự án đặc biệt.

Người ngoài ngành đều biết cửa hàng Apple 4S giống như một tòa cung điện thủy tinh, ngay cả mặt cầu thang cũng trong suốt, muốn hiện đại có hiện đại, muốn khí phái có khí phái. Không cần nói cũng biết chi phí xây dựng của nó chẳng thuộc dạng bình thường.

Thực tế chứng minh miệng Dương Giang đúng là miệng quạ đen. Cuộc họp dự án biệt thự gần ngay trước mắt, Vương Nhất Phong đột ngột xen vào giới thiệu đối tượng xem mắt cho Tiền Tâm Nhất.

– Thầy ơi, thầy ơi, ăn cơm thôi.

Hách Kiếm Vân biết hành vi chỉ chăm chăm nhằm vào sơ sót này không hề độ lượng, nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt kia thôi, lý trí và lòng bao dung của ông ta nháy mắt tụt xuống số âm. Qua bao nhiêu năm, nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh vẫn quặn thắt tim gan Hách Kiếm Vân.

Dù sao Tiền Tâm Nhất mới là người phụ trách, Hách Kiếm Vân có hận Trần Tây An đến mấy cũng không thể coi anh như không tồn tại. Gương mặt dường như chẳng biết vui của ông sa sầm xuống:

Anh đã làm PPT cả một tuần nay rồi, nhưng chẳng có tiến triển gì hết. Bởi vì danh thiếp đều thuộc bộ phận tiêu thụ của nhà xưởng, chỉ biết dẻo miệng chứ không hiểu nhiều về kỹ thuật. Chờ khi anh vất vả tìm được đúng bên kỹ thuật, thông thường người ta sẽ uyển chuyển nói với anh rằng bọn họ đang họp, sẽ gọi lại sau, nhưng cuối cùng chẳng có sau đó.

– Còn ý kiến của trưởng phòng Tiền thì sao?

đây

Chỉ nghe mỗi nội dung nói chuyện giữa hai người thôi cũng đủ thấy ông chủ Tây Đường bắt nạt người khác quá đáng, chứ đừng nói Tiền Tâm Nhất đang ôm áy náy với Trần Tây An. Thậm chí anh còn cảm thấy hằn học với chủ đầu tư này, nhưng không thể để lộ ra mặt. Anh bước lên trước, mỉm cười xách tài liệu báo cáo lên.

– Sếp Hách, chú đề cao cháu quá, cháu chỉ là một cái máy vẽ thiết kế, có cái nhìn của giai cấp vô sản mà thôi. Quan trọng là ở chú. Thế này đi, lát nữa chúng ta sẽ nhìn vào hình ảnh rồi nói sau. Chú yêu cầu thẩm mỹ ở chỗ nào thì cháu sẽ cố vấn báo giá chỗ đó, nếu chú nói có thể bao được giá thành, vậy thì chúng ta cứ làm nguyên cả cánh cửa cao cho đẹp.

Cố vấn báo giá đã vượt quá phạm trù công việc của viện thiết kế. Anh đã nói tới nước này rồi, nếu Hách Kiếm Vân còn muốn đưa ra ý kiến thì chắc chắn Trần Thụy Hà sẽ lên tiếng với ông ta trước.

Thông thường ông chủ chỉ biết lắm lời, không biết cấp dưới đã phải chịu bao nhiêu dày vò chỉ vì tiết kiệm chút giá thành. Viện thiết kế phụ trách cố vấn báo giá, vậy thì bên A có thể bớt đi một khoản tiền mời cố vấn. Trần Thụy Hà vui như nở hoa, gọi mấy người vào trong phòng họp.

Chờ mười phút, những người tham gia cuộc họp cũng đến đông đủ. Ngoại trừ mấy người bên tổng thầu, còn có công ty quản lý bên A đã ký hợp đồng gia nhập công việc trong giai đoạn đầu của dự án với danh nghĩa mỹ miều là để ghi lại rõ ràng từng chi tiết của dự án. Nói trắng ra thì là người một nhà với bên A, kỳ thực chỉ có mình Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất là người ngoài.

Trần Thụy Hà vẫn phụ trách chủ trì cuộc họp. Anh ta mở lời bằng một bài chúc công trình thành công viên mãn, giới thiệu các đơn vị và chức năng, sau đó mời Hách Kiếm Vân nói ngắn gọn vài lời.

Hách Kiếm Vân nói thẳng chẳng kiêng dè gì, giai đoạn sau dự án biệt thự của ông ta sẽ được cải tạo thành phòng trưng bày nghệ thuật cá nhân, cho nên khu chức năng bên trong phải có tính điều tiết. Thẩm mỹ bên ngoài phải đạt tới mức độ tốt còn phải tốt hơn. Dứt lời, ông ta chuyển chủ đề:

– Kỹ sư Trần, cuộc họp ngày hôm nay do cậu nói chính, bắt đầu đi.

Lời này đáng lẽ phải là của Trần Thụy Hà mới đúng. Huống hồ chủ ngữ cũng phải dựa vào sắp xếp của viện thiết kế, không phải ông ta muốn điểm tên chỉ họ là được.

Bàn tay nối máy chiếu của Tiền Tâm Nhất sững lại, tự dưng cảm thấy nổi nóng, anh ấn bàn tay cũng đang cứng đờ của Trần Tây An xuống, đứng dạy nói:

– Không có đố cửa thì làm thế nào được? Tầng của chúng ta cao như thế, tầng một đã bốn năm mét rồi, còn dùng mẫu khung định hình cửa mà sếp nói, nhìn kỹ thì đẹp đấy, nhưng có chống đỡ được không.

– Sếp Hách, ngại quá, hôm nay cháu là người phát biểu chính. Theo phân công của bên cháu, Trần Tây An là người phụ trách kết cấu, nếu không có vấn đề gì thì cháu xin phép được bắt đầu.

Bàn tay nối máy chiếu của Tiền Tâm Nhất sững lại, tự dưng lại cảm thấy nổi nóng, anh ấn bàn tay cũng đang cứng đờ của Trần Tây An xuống, đứng dạy nói:

Cứ tiếp tục thế này, bọn họ sẽ trở thành người lạ chung đường, tình cảm còn không bằng với Lương Cầm. Chỉ nghĩ đến đó thôi Tiền Tâm Nhất đã cảm thấy không thể chấp nhận được, nhưng anh không biết làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này.Hết chương 19

Bình luận

Truyện đang đọc