KIẾN TRÚC SƯ

Trần Tây An nhìn chằm chằm anh suốt một phút, cuối cùng không nhịn được khẽ ho một tiếng:

Trần Tây An cười ngặt nghẽo, đẩy tội lại cho anh:

– Nếu như em không muốn làm thì đi ra ngoài được không?

Nhất thời Tiền Tâm Nhất còn đau đầu hơn, nếu như anh hài lòng với anh Ngô, vậy thì với Lương Cầm phải là rất hài lòng. Bao năm qua cũng có mấy cô gái từng đến và đi, chỉ có Lương Cầm là người đầu tiên khiến anh phải thay đổi cái nhìn về giới tính, Lương Cầm cũng là người phụ trách mảng thiết kế.

– Sinh con, nuôi con nhất định khó hơn rất nhiều so với việc làm tốt một công việc. Tuy nhiên, trong xí nghiệp không có chức vụ làm mẹ. Là nhân viên hay không phải nhân viên thì tình cảm luôn là thứ tốt, song nó chẳng thể sáng tạo ra giá trị thực tế.

Tiền Tâm Nhất “A” lên một tiếng, hồi hồn về phát hiện đậu đũa trong chiếc rổ rau đã không còn cách nào cứu vãn. Đậu đứt thành từng miếng vụn dài chừng một centimet, đều tăm tắp y như thép xếp trên công trường.

– Anh đừng thể hiện ác ý rõ ràng như vậy chứ, trẻ con!

– Nào, nói với em anh đoán kiểu gì đi? – Tiền Tâm Nhất bỗng thấy hứng thú. Dù sao anh cũng được coi như đàn em của Cao Viễn, vậy mà sau khi nhận dạy việc cho Triệu Đông Văn được hơn hai tháng, trong một lần tình cờ tới nhà Cao Viễn trả chìa khóa và xe công ty mới biết được mối quan hệ cậu – cháu này, lúc ấy anh mới rõ nguyên nhân mà Cao Viễn dốc hết sức đẩy Triệu Đông Văn học việc từ anh.

Lúc tan làm Trần Tây An hỏi anh muốn ăn gì, anh nói muốn ăn đậu đũa xào khô, bây giờ trong túi nilon đã chẳng còn lại mấy cây, xem ra hôm nay nó không dài ra được nữa rồi.

– Chú ấy bắt em phải đưa ra hai người… để đuổi việc.

Tiền Tâm Nhất ngồi trên chiếc ghế xếp nhỏ, thở dài một hơi. Thực ra cũng chưa đến mức không muốn làm, nhưng cuối cùng anh vẫn quăng nửa đoạn đậu đũa trong tay vào rổ, biến ống quần thành cái giẻ lau tay, chuẩn bị chuồn ra ngoài:

Vẻ ngạc nhiên thoáng qua đáy mắt Trần Tây An, nhớ tới tình hình kinh tế năm nay thì chợt hiểu ra. Hắn có thể lý giải hành động của Cao Viễn, cũng biết rằng chuyện này tàn nhẫn với Tiền Tâm Nhất thế nào. Hắn tắt vòi nước, vẫn rửa nấm đông cô chậm rì rì:

Nặng tình cũng tốt, Trần Tây An thầm nghĩ, vậy thì cả đời này em ấy sẽ chỉ thích một mình mình thôi.

– Anh không kỳ thị phái nữ, nhưng tình huống hiện tại có rất nhiều công việc không cần đến nữ giới, hoặc không nhận những nữ nhân viên chưa từng mang thai, có thể đây cũng là một kiểu kỳ thị. Song, sự bất công này không phải vô duyên cô cớ. Trong công việc gia đình, nữ giới thường phải bỏ nhiều công sức hơn, khó tránh khỏi sẽ tạo thành ảnh hưởng bất đắc dĩ với công việc.

– Vậy em ra ngoài.

Trần Tây An lau nước dính trên tay, nói:

– Sếp Cao đã hạ lệnh gì mà làm em sầu tới độ lông mày cũng phải rơi xuống thế kia?

Trần Tây An đổi ý giữa đường, một tay ấn đỉnh đầu anh xoay về:

Tiền Tâm Nhất ghét nhất bị người khác ấn đầu, vội vàng nhặt nửa đoạn đậu đũa kia lên quất vào chân hắn:

– Thôi, em bẻ cho xong đi, dù sao cũng nát vụn thế kia rồi, anh cũng khó mà đạt được trình độ như cho lên dây chuyền sản xuất giống của em, vừa hay ở đây nói chuyện với anh.

Lúc tan làm Trần Tây An hỏi anh muốn ăn gì, anh nói muốn ăn đậu đũa xào khô, bây giờ trong túi nilon đã chẳng còn lại mấy cây, xem ra hôm nay nó không dài ra được nữa rồi.

Đoạn đậu đũa quất lên người hơi mạnh nhưng không đến mức đau. Trần Tây An thầm nghĩ “em không có tâm trạng cũng chẳng phải nhất thời” bèn đùa anh:

Tiền Tâm Nhất ghét nhất bị người khác ấn đầu, vội vàng nhặt nửa đoạn đậu đũa kia lên quất vào chân hắn:

Tiền Tâm Nhất ngây người, giật mình với giọng điệu như thể đương nhiên của hắn:

Trần Tây An nhìn chằm chằm anh suốt một phút, cuối cùng không nhịn được khẽ ho một tiếng:

Tiền Tâm Nhất cũng muốn kéo dài thời gian, cho nên câu nói của Trần Tây An đã an ủi được anh. Anh đứng dậy đưa rổ rau cho Trần Tây An rửa, mặt dày nói:

– Anh kiếm chuyện à, nói gì mà nói, không có tâm trạng! Không nói!

– Không ai nói, chắc hẳn không có mấy người biết chuyện này đâu nhỉ, anh chỉ đoán thôi.

Tiền Tâm Nhất không thể giữ hay bỏ, ấy vậy mà Cao Viễn lại ép buộc anh đứng ra làm đao phủ, chuyện này khiến anh khó xử gấp đôi.

Đoạn đậu đũa quất lên người hơi mạnh nhưng không đến mức đau. Trần Tây An thầm nghĩ “em không có tâm trạng cũng chẳng phải nhất thời” bèn đùa anh:

– Nói về những bí mật nho nhỏ của cán bộ cấp cao bọn em ấy.

– Anh có tâm trạng, nói năm phút thôi được không?

– Tiểu Triệu có họ hàng gì với sếp Cao đúng không?

– Anh đừng thể hiện ác ý rõ ràng như vậy chứ, trẻ con!

– Nếu như em không muốn làm thì đi ra ngoài được không.

Trần Tây An biết Tiền Tâm Nhất sẽ không hiểu nhầm, dẫu vậy vẫn bổ sung thêm một câu:

Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất đang vô cùng rối rắm, nghe thấy lời hắn nói xong thì lại thấy rất buồn cười:

Tiền Tâm Nhất không muốn nói chuyện, chẳng qua anh biết với tâm tư của Trần Tây An, rất dễ biến câu chuyện quanh co lòng vòng, anh đang buồn phiền, không chịu được tội tâm lý này.

Bây giờ Trần Tây An đứng bên cạnh nhìn vào câu chuyện theo góc độ của một đồng nghiệp thì anh chẳng có gì để nói, nhưng nếu đứng trên góc độ của người nhà, anh khinh thường hắn vô trách nhiệm:

Anh nhanh tay tàn phá đậu đũa, cũng đành buông tay chịu trói:

Sự thực thì thường khó nghe, Tiền Tâm Nhất muốn coi nó như gió thoảng bên tai, song trong lòng anh lại hưởng ứng, anh rầu rĩ nói:

– Được rồi, anh muốn nói gì?

Tiền Tâm Nhất “A” lên một tiếng, hồi hồn về phát hiện đậu đũa trong chiếc rổ rau đã không còn cách nào cứu vãn. Đậu đứt thành từng miếng vụn dài chừng một centimet, đều tăm tắp y như thép xếp trên công trường.

– Được rồi, nói về Lương Cầm đi.

Trần Tây An quay người lại rửa nấm đông cô, tiếng nước xả rào rào:

– Đoán được từ Vương Thuần. Cô ấy là lễ tân của công ty, thủ tục báo giá và chuyển khoản đều do cô ấy xử lý. Đây vốn dĩ việc này kế toán phải làm mới đúng, nhưng ngay cả kế toán còn không được đụng tay vào, vậy rõ ràng Vương Thuần chính là họ hàng của sếp Cao. Doanh nghiệp tư nhân mà không cho người thân quản lý mới là chuyện bất thường.

– Nói về những bí mật nho nhỏ của cán bộ cấp cao bọn em ấy.

Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất đang vô cùng rối rắm, nghe thấy lời hắn nói xong thì lại thấy rất buồn cười:

Hết chương 61

– Cán bộ cấp cao cái khỉ gì? Còn nữa, tại sao khi anh hình dung như vậy em cảm thấy mình dơ bẩn hơn nhiều thế nhỉ?

***

– …Ai nói với anh?

Trần Tây An:

– Tiểu Triệu hòa đồng với mọi người, nhưng dường như mối quan hệ của cậu ấy và Vương Thuần còn tốt hơn bình thường, trước Tết bọn họ còn mua vé tàu cùng nhau. Một là Tiểu Triệu đã có bạn gái, hai là cậu ấy không có gan bắt cá hai tay, anh đoán rằng bọn họ là họ hàng. Có một lần anh đi vệ sinh, ngang qua cửa thấy Vương Thuần và cậu ấy đang nói chuyện với nhau, nhắc tới “cậu – mợ”, chắc chắn hai người là chị em họ.

– Sếp Cao đã hạ lệnh gì mà làm em sầu tới độ lông mày cũng phải rơi xuống thế kia?

Tiền Tâm Nhất sững người, nụ cười nhạt dần bên môi anh:

– Cái gì mà của anh của em, đây là thái độ của người yêu đấy hả?

Hết chương 61

– Chú ấy bắt em phải đưa ra hai người… để đuổi việc.

Vẻ ngạc nhiên thoáng qua đáy mắt Trần Tây An, nhớ tới tình hình kinh tế năm nay thì chợt hiểu ra. Hắn có thể lý giải hành động của Cao Viễn, cũng biết rằng chuyện này tàn nhẫn với Tiền Tâm Nhất thế nào. Hắn tắt vòi nước, vẫn rửa nấm đông cô chậm rì rì:

– Vậy hả?

– Không có sau đó, trong lòng sếp Cao đã chọn được người, nhất định em cũng biết người đó là ai, em đã không muốn nhắc đến thì chắc chắn em cũng sẽ không muốn nghe lời anh khuyên. Tại sao anh lại phải làm chuyện tốn công mà còn bị người ta ghét?

Tiền Tâm Nhất nói ra vì muốn bàn bạc với hắn, kết quả đợi một lúc lâu không thấy hắn nói gì:

– Vậy hả?

– Sau đó thì sao?

– Sau đó thì sao?

Trần Tây An cười nói:

Tiền Tâm Nhất sững người, nụ cười nhạt dần bên môi anh:

– Không có sau đó, trong lòng sếp Cao đã chọn được người, nhất định em cũng biết người đó là ai, em đã không muốn nhắc đến thì chắc chắn em cũng sẽ không muốn nghe lời anh khuyên. Tại sao anh lại phải làm chuyện tốn công mà còn bị người ta ghét?

Nếu như tin tức này lộ ra, người thấp thỏm nhất chắc hẳn phải là Triệu Đông Văn mới đúng. Tiền Tâm Nhất liếc nhìn hắn một cái:

Tiền Tâm Nhất hơi bực, nhưng phát hiện ra mình chẳng thể phản bác.

Tiền Tâm Nhất im lặng một lúc, không tán thành cũng không phản đối, chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại nhắc tới một vấn đề:

– Cán bộ cấp cao cái khỉ gì? Còn nữa, tại sao khi anh hình dung như vậy em cảm thấy mình dơ bẩn hơn nhiều thế nhỉ?

Trần Tây An nói rất đúng, chắc chắn trong lòng Cao Viễn đã chọn được người, ông ta không còn phụ trách mảng kỹ thuật trong công ty từ rất lâu rồi, mỗi ngày đều ở công ty đủ tám tiếng đồng hồ, ngoại trừ không ngừng phỏng đoán lòng người và quan sát tình hình ra thì cũng chẳng có việc gì làm. Huống hồ là một ông chủ, nếu như ông ta thực sự không hề hay biết gì về tình trạng của công ty, vậy thì công ty cũng sẽ chẳng thể phát triển được tới quy mô như hiện tại.

– Khi ấy em chịu nhận dạy người mới, là sếp Cao giật dây em đúng không?

Cuối cùng Trần Tây An cũng rửa xong nấm đông cô, quay sang dựa vào bàn xử lý nguyên liệu, vui vẻ trước biểu cảm như bị sét đánh trúng của anh:

Tiền Tâm Nhất không thể giữ hay bỏ, ấy vậy mà Cao Viễn lại ép buộc anh đứng ra làm đao phủ, chuyện này khiến anh khó xử gấp đôi.

Trần Tây An cho rằng do bản thân chẳng có tình cảm gì nhiều với GAD cả, nên hắn chỉ cảm thấy Tiền Tâm Nhất mềm lòng, nói khó nghe hơn thì là không quyết đoán. Nhưng tác phong làm việc của anh rất dứt khoát, cho nên từ so sánh này không thể dùng, anh chỉ tương đối… nặng tình mà thôi.

– Anh có tâm trạng, nói năm phút thôi được không?

Bây giờ Trần Tây An đứng bên cạnh nhìn vào câu chuyện theo góc độ của một đồng nghiệp thì anh chẳng có gì để nói, nhưng nếu đứng trên góc độ của người nhà, anh khinh thường hắn vô trách nhiệm:

– Anh Ngô thật thà có thể chịu khổ, thời gian làm việc ở công ty cũng khá dài, so sánh rất hình tượng nhưng hơi khó nghe một chút thì anh ấy giống như một con bò già, nếu như không có người vung roi đánh, anh ấy sẽ chẳng biết phải đi tới nơi nào. Thực ra rất nhiều người đều ở trạng thái này, cho nên bọn họ mới là những người dễ bị thay thế nhất.

– Cái gì mà của anh của em, đây là thái độ của người yêu đấy hả?

Trần Tây An cười ngặt nghẽo, đẩy tội lại cho anh:

– Tại em bảo không nói trước cơ mà.

– Bàn luận chuyện người khác thì sẽ chẳng dễ nghe chút nào, em đừng để trong lòng, anh cũng sẽ không nói với người thứ hai, được không?

Tiền Tâm Nhất sững người thêm lần nữa, có lẽ do anh chưa từng làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, cũng có lẽ do anh vô tư chẳng để ý chuyện gì, vậy nên trừ phi anh biết trước, chứ không thì dẫu anh làm việc ở GAD cả đời cũng chưa chắc đã chú ý tới mấy thứ chẳng liên quan đến mình.

– Chẳng phải bây giờ vẫn đang trong năm phút nói chuyện hay sao, nói năng cẩn thận, cười cái khỉ gì! – Tiền Tâm Nhất mắng cũng chẳng có sức mắng – Anh muốn khuyên gì thì mau khuyên, em đang buồn như chó đây.

Tiền Tâm Nhất không muốn nói chuyện, chẳng qua anh biết với tâm tư của Trần Tây An, rất dễ biến câu chuyện quanh co lòng vòng, anh đang buồn phiền, không chịu được tội tâm lý này.

– Được. – Trần Tây An nín cười, trở nên nghiêm túc hơn – Chúng ta bình tĩnh thảo luận chuyện này, nói về chọn người, anh đoán là anh Ngô với Lương Cầm, đúng không?

Nếu như tin tức này lộ ra, người thấp thỏm nhất chắc hẳn phải là Triệu Đông Văn mới đúng. Tiền Tâm Nhất liếc nhìn hắn một cái:

– Lý do?

Trần Tây An:

– Được rồi, anh muốn nói gì?

Trần Tây An đổi ý giữa đường, một tay ấn đỉnh đầu anh xoay về:

– Bàn luận chuyện người khác thì sẽ chẳng dễ nghe chút nào, em đừng để trong lòng, anh cũng sẽ không nói với người thứ hai, được không?

Tiền Tâm Nhất tán thành câu nói này:

– Được.

Bấy giờ Trần Tây An mới nói:

– Chẳng phải bây giờ vẫn đang trong năm phút nói chuyện hay sao, nói năng cẩn thận, cười cái khỉ gì! – Tiền Tâm Nhất mắng cũng chẳng có sức mắng – Anh muốn khuyên gì thì mau khuyên, em đang buồn như chó đây.

Tiền Tâm Nhất nói ra vì muốn bàn bạc với hắn, kết quả đợi một lúc lâu không thấy hắn nói gì:

– Anh Ngô thật thà có thể chịu khổ, thời gian làm việc ở công ty cũng khá dài, so sánh rất hình tượng nhưng hơi khó nghe một chút thì anh ấy giống như một con bò già, nếu như không có người vung roi đánh, anh ấy sẽ chẳng biết phải đi tới nơi nào. Thực ra rất nhiều người đều ở trạng thái này, cho nên bọn họ mới là những người dễ bị thay thế nhất.

Trần Tây An quay người lại rửa nấm đông cô, tiếng nước xả rào rào:

Sự thực thì thường khó nghe, Tiền Tâm Nhất muốn coi nó như gió thoảng bên tai, song trong lòng anh lại hưởng ứng, anh rầu rĩ nói:

– Được rồi, nói về Lương Cầm đi.

“Khôn thì sống, dại thì chết” đó mới chính là chốn công sở, nhìn bầu không khí của GAD trước giờ quả thực hơi thiên hướng doanh nghiệp nhà nước, cắt giảm nhân sự không phải không có ích, người 

Trần Tây An cho rằng do bản thân chẳng có tình cảm gì nhiều với GAD cả, nên hắn chỉ cảm thấy Tiền Tâm Nhất mềm lòng, nói khó nghe hơn thì là không quyết đoán. Nhưng tác phong làm việc của anh rất dứt khoát, cho nên từ so sánh này không thể dùng, anh chỉ tương đối… nặng tình mà thôi.

Anh nhanh tay tàn phá đậu đũa, cũng đành buông tay chịu trói:

Nặng tình cũng tốt, Trần Tây An thầm nghĩ, vậy thì cả đời này em ấy sẽ chỉ thích một mình mình thôi.

– Lương Cầm là người phụ nữ rắn rỏi nhất mà anh từng gặp, chị ấy rất chịu khó, hơn nữa cũng không mang chuyện mình là phụ nữ ra để nói chuyện công việc. Chị ấy cho rằng công việc chính là công việc, không phân biệt già trẻ lớn bé, điều này rất đáng khâm phục. Chị ấy cũng rất nghiêm túc, rất tỉ mỉ, rất cố gắng, không thua kém bất cứ ai, nhưng chẳng qua vì giới tính của chị ấy là nữ.

GAD cũng đã từng có những chuyện như vậy, cho nên mấy năm gần đây Cao Viễn không muốn tuyển kiến trúc sư nữ, có người đồng ý với mức lương đưa ra thì ông ta cũng phải truy hỏi tới mức độ người ta có dự định sinh đứa thứ hai không mới chịu ký hợp đồng, chẳng qua Tiền Tâm Nhất lười nói mấy chuyện này.

Nhất thời Tiền Tâm Nhất còn đau đầu hơn, nếu như anh hài lòng với anh Ngô, vậy thì với Lương Cầm phải là rất hài lòng. Bao năm qua cũng có mấy cô gái từng đến và đi, chỉ có Lương Cầm là người đầu tiên khiến anh phải thay đổi cái nhìn về giới tính, Lương Cầm cũng là người phụ trách mảng thiết kế.

Trần Tây An biết Tiền Tâm Nhất sẽ không hiểu nhầm, dẫu vậy vẫn bổ sung thêm một câu:

– Anh không kỳ thị phái nữ, nhưng tình huống hiện tại có rất nhiều công việc không cần đến nữ giới, hoặc không nhận những nữ nhân viên chưa từng mang thai, có thể đây cũng là một kiểu kỳ thị. Song, sự bất công này không phải vô duyên cô cớ. Trong công việc gia đình, nữ giới thường phải bỏ nhiều công sức hơn, khó tránh khỏi sẽ tạo thành ảnh hưởng bất đắc dĩ với công việc.

– Năm ấy sau khi sinh anh, mẹ anh đã mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, thậm chí đã từng nói rằng anh là ác ma ngăn cản bà ấy hướng về khoa học, rõ ràng anh đã tạo thành rắc rối cực lớn trong sự nghiệp của bà. Trước đây anh làm việc ở Cục công trình số 8, tuyển được một cô bé vừa tốt nghiệp, bồi dưỡng chưa được nửa năm đã theo bạn trai xuống phía Nam. Còn có một nữ kiến trúc sư dày dặn kinh nghiệm, nhưng lại yêu cầu mức lương rất thấp, kết quả chưa được hai tháng đã lộ bụng, rồi nghỉ thai sản, chuyện thế này không chỉ riêng Cục công trình số 8 mới có.

Trần Tây An: …

– Sinh con, nuôi con nhất định khó hơn rất nhiều so với việc làm tốt một công việc. Tuy nhiên, trong xí nghiệp không có chức vụ làm mẹ. Là nhân viên hay không phải nhân viên thì tình cảm luôn là thứ tốt, song nó chẳng thể sáng tạo ra giá trị thực tế.

GAD cũng đã từng có những chuyện như vậy, cho nên mấy năm gần đây Cao Viễn không muốn tuyển kiến trúc sư nữ, có người đồng ý với mức lương đưa ra thì ông ta cũng phải truy hỏi tới mức độ người ta có dự định sinh đứa thứ hai không mới chịu ký hợp đồng, chẳng qua Tiền Tâm Nhất lười nói mấy chuyện này.

– Lương Cầm là người phụ nữ rắn rỏi nhất mà anh từng gặp, chị ấy rất chịu khó, hơn nữa cũng không mang chuyện mình là phụ nữ ra để nói chuyện công việc. Chị ấy cho rằng công việc chính là công việc, không phân biệt già trẻ lớn bé, điều này rất đáng khâm phục. Chị ấy cũng rất nghiêm túc, rất tỉ mỉ, rất cố gắng, không thua kém bất cứ ai, nhưng chẳng qua vì giới tính của chị ấy là nữ.

Bọn họ làm việc cùng nhau, cho nên biết rằng với tinh thần trách nhiệm của Lương Cầm, khi không thể đảm nhận được công việc nữa, cô sẽ chủ động xin nghỉ. Còn Cao Viễn thoát ly quần chúng, ông ta không hiểu, cho nên lúc nào cũng nghi ngờ vô lý, sợ rằng Lương Cầm sẽ đột ngột có thai.

Tiền Tâm Nhất im lặng một lúc, không tán thành cũng không phản đối, chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại nhắc tới một vấn đề:

– Thực ra nhóc Triệu làm việc rất cẩu thả, bây giờ cũng chỉ biết dở dở ương ương, tại sao anh không đoán thằng nhóc ấy?

Trần Tây An không nghĩ nhiều:

– Tiểu Triệu có họ hàng gì với sếp Cao đúng không?

Tiền Tâm Nhất ngây người, giật mình với giọng điệu như thể đương nhiên của hắn:

– …Ai nói với anh?

Cuối cùng Trần Tây An cũng rửa xong nấm đông cô, quay sang dựa vào bàn xử lý nguyên liệu, vui vẻ trước biểu cảm như bị sét đánh trúng của anh:

Ngoại trừ câu “mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng” ra thì Tiền Tâm Nhất chẳng biết nên nói hắn thế nào. Dẫu vậy, mặc dù hắn nói đúng hết, nhưng vấn đề của anh vẫn chưa được giải quyết, anh bực dọc nói:

– Không ai nói, chắc hẳn không có mấy người biết chuyện này đâu nhỉ, anh chỉ đoán thôi.

– Nào, nói với em anh đoán kiểu gì đi? – Tiền Tâm Nhất bỗng thấy hứng thú. Dù sao anh cũng được coi như đàn em của Cao Viễn, vậy mà sau khi nhận dạy việc cho Triệu Đông Văn được hơn hai tháng, trong một lần tình cờ tới nhà Cao Viễn trả chìa khóa và xe công ty mới biết được mối quan hệ cậu – cháu này, lúc ấy anh mới rõ nguyên nhân mà Cao Viễn dốc hết sức đẩy Triệu Đông Văn học việc từ anh.

Trần Tây An lau nước dính trên tay, nói:

– Đoán được từ Vương Thuần. Cô ấy là lễ tân của công ty, thủ tục báo giá và chuyển khoản đều do cô ấy xử lý. Đây vốn dĩ việc này kế toán phải làm mới đúng, nhưng ngay cả kế toán còn không được đụng tay vào, vậy rõ ràng Vương Thuần chính là họ hàng của sếp Cao. Doanh nghiệp tư nhân mà không cho người thân quản lý mới là chuyện bất thường.

Tiền Tâm Nhất sững người thêm lần nữa, có lẽ do anh chưa từng làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, cũng có lẽ do anh vô tư chẳng để ý chuyện gì, vậy nên trừ phi anh biết trước, chứ không thì dẫu anh làm việc ở GAD cả đời cũng chưa chắc đã chú ý tới mấy thứ chẳng liên quan đến mình.

Tiền Tâm Nhất ngồi trên chiếc ghế xếp nhỏ, thở dài một hơi. Thực ra cũng chưa đến mức không muốn làm, nhưng cuối cùng anh vẫn quăng nửa đoạn đậu đũa trong tay vào rổ, biến ống quần thành cái giẻ lau tay, chuẩn bị chuồn ra ngoài:

– Tiểu Triệu hòa đồng với mọi người, nhưng dường như mối quan hệ của cậu ấy và Vương Thuần còn tốt hơn bình thường, trước Tết bọn họ còn mua vé tàu cùng nhau. Một là Tiểu Triệu đã có bạn gái, hai là cậu ấy không có gan bắt cá hai tay, anh đoán rằng bọn họ là họ hàng. Có một lần anh đi vệ sinh, ngang qua cửa thấy Vương Thuần và cậu ấy đang nói chuyện với nhau, nhắc tới “cậu – mợ”, chắc chắn hai người là chị em họ.

– Khi ấy em chịu nhận dạy người mới, là sếp Cao giật dây em đúng không?

Bọn họ làm việc cùng nhau, cho nên biết rằng với tinh thần trách nhiệm của Lương Cầm, khi không thể đảm nhận được công việc nữa, cô sẽ chủ động xin nghỉ. Còn Cao Viễn thoát ly quần chúng, ông ta không hiểu, cho nên lúc nào cũng nghi ngờ vô lý, sợ rằng Lương Cầm sẽ đột ngột có thai.

Ngoại trừ câu “mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng” ra thì Tiền Tâm Nhất chẳng biết nên nói hắn thế nào. Dẫu vậy, mặc dù hắn nói đúng hết, nhưng vấn đề của anh vẫn chưa được giải quyết, anh bực dọc nói:

– Lý do?

– Chú ấy muốn đuổi ai thì đuổi, kéo em xuống nước làm gì?

Trần Tây An đá anh một cái, ra hiệu anh đứng dậy:

– Được rồi, đừng giả vờ không biết gì hết nữa, trong nghĩa vụ của trưởng phòng có một điều khoản là chịu tội thay cho ông chủ. Nếu em không muốn nhắc tới thì cứ kéo dài thời gian, ai đi ai ở không phải chuyện em có thể quyết định. Nếu như em thực sự băn khoăn quá ấy thì mấy tháng nữa tự đuổi anh và em luôn. Coi như nói một lời với các đồng nghiệp, anh cũng sẽ không trách em. Em xem anh tốt với em đến mức không còn lời nào để nói nữa đúng không?

– Được rồi, đừng giả vờ không biết gì hết nữa, trong nghĩa vụ của trưởng phòng có một điều khoản là chịu tội thay cho ông chủ. Nếu em không muốn nhắc tới thì cứ kéo dài thời gian, ai đi ai ở không phải chuyện em có thể quyết định. Nếu như em thực sự băn khoăn quá ấy thì mấy tháng nữa tự đuổi anh và em luôn. Coi như nói một lời với các đồng nghiệp, anh cũng sẽ không trách em. Em xem anh tốt với em đến mức không còn lời nào để nói nữa đúng không?

Tiền Tâm Nhất cũng muốn kéo dài thời gian, cho nên câu nói của Trần Tây An đã an ủi được anh. Anh đứng dậy đưa rổ rau cho Trần Tây An rửa, mặt dày nói:

– Có khác gì em đối xử tốt với anh đâu. Đúng rồi, lúc xào anh nhớ cho thêm nhiều cải xoăn nhé.

Trần Tây An không nghĩ nhiều:

Trần Tây An: …

– Tiểu Triệu có họ hàng gì với sếp Cao đúng không?Hết chương 61

Bấy giờ Trần Tây An mới nói:

Bình luận

Truyện đang đọc