KIẾN TRÚC SƯ

Công trường đông người và phức tạp, bản in xanh bị xem nhiều tới mức nát mất phân nửa rồi, chỉ lơ đễnh chút thôi thì ngay cả bản nát cũng chẳng thấy đâu. Trần Thụy Hà nóng vội muốn xem bản vẽ, chỉ đành tự mình tải từ mail xuống để in.

Tiền Tâm Nhất nói:

Dự án này từ lớn như tổng thầu hay nhỏ như nhà cung cấp vật liệu đều phải thông qua anh ta. Hòm thư của anh ta đông như trẩy hội, bình thường một ngày cũng phải nhận được mười mấy email, anh ta không xem hết, chỉ chuyển qua cho đơn vị là được.

Anh ta làm như vậy không phải vì Tiền Tâm Nhất, mà vì bản thân anh ta. Anh ta muốn hỏi Hách Kiếm Vân, rốt cuộc ông đã nghĩ gì khi để anh ta làm người phụ trách dự án này.

Chương 78

Tìm lần lượt từng trang không khả thi lắm, anh ta dựa vào trí nhớ của mình nhập vào từ khóa “bản vẽ kiến trúc”, kết quả lại tìm ra một vấn đề.

Trong cuộc họp quy trách nhiệm về sự cố gãy dầm mái lấy ánh sáng, bọn họ đã đối chiếu giữa bản in và bản vẽ kiến trúc, nhưng bây giờ đây trong hòm thư của anh ta có tới hai email cùng một tiêu đề, cùng một tên tệp đính kèm, thứ khác duy nhất chính là thời gian gửi của hai bản cách nhau sáu tiếng đồng hồ.

Sau này, theo lời miêu tả của Vương Nguy anh mới biết đó không phải đánh giá hồ sơ dự thầu mà là mạng lưới quan hệ.

Cho dù bất cẩn phát trùng lặp, mạng có chậm thì cũng không tới mức chậm tận sáu tiếng đồng hồ chứ? Trần Thụy Hà cảm thấy quái lạ, chẳng biết tại sao trong đầu lại xuất hiện hình ảnh trước khi hai bên đối chiếu email, Tiền Tâm Nhất đã luôn kiên trì nói rằng kích thước dầm mà bọn họ thiết kế là 1000.

Hết chương 78

***

Lúc ấy Trần Thụy Hà đang nóng, không thể bình tĩnh để nhìn nhận vấn đề. Trải qua bốn tháng, sau khi tất cả mọi chuyện bình ổn trở lại, anh ta tình cờ phát hiện ra hai email với thời gian chênh lệch, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Ngay từ đầu cuộc họp Tiền Tâm Nhất đã rất kiên quyết, không giống như giả vờ cứng cổ nói bừa, biểu cảm của anh sau khi đối chiếu email xong cũng không chỉ đơn thuần là xấu hổ quá hóa giận.

Tiền Tâm Nhất cũng có chút danh tiếng trong giới kỹ thuật, chủ đầu tư từng hợp tác đều rất tin tưởng anh. Ngay cả trước đây khi Triệu Đông Văn hỏi thăm giá cả của nhà cung cấp thường báo mình là học trò của Tiền Tâm Nhất, người ta còn nể mặt anh và đối xử khách sáo với một người sinh sau như cậu ta.

Nếu anh ta đã nhận được tận hai email, tại sao trong hòm thư của GAD lại chỉ có một? Ngoài ra, tại sao trong hòm thư của nhà thầu được gửi cùng cũng chỉ có một email?

“Anh đừng đùa nữa được không! Nếu thực sự làm thành cái kiểu ngu ngốc như đội mũ xanh kia, em lại phải mặc thêm lớp quần giữ nhiệt bằng nhôm che nắng bên ngoài hả? Em đâu ngu mà đâm đầu vào như thế!”

Ngay từ đầu cuộc họp Tiền Tâm Nhất đã rất kiên quyết, không giống như giả vờ cứng cổ nói bừa, biểu cảm của anh sau khi đối chiếu email xong cũng không chỉ đơn thuần là xấu hổ quá hóa giận.

Thực ra trong lòng anh ta đã có suy tính, cho nên khi xem xong cũng chẳng mấy ngạc nhiên, trong nháy mắt, vô số nghi ngờ dâng lên trong lòng anh ta, cùng với cả phẫn nộ, có lẽ còn một chút đồng tình với Tiền Tâm Nhất.

Trần Thụy Hà nhớ đến khi ấy mình cũng là một trong những người ép anh tới mức chẳng còn đường lui, cộng thêm cả Hách Kiếm Vân đóng vai nhân vật thần bí bên trong, anh ta nghĩ thà mình không nhìn thấy bản vẽ chính xác kia còn hơn. Trần Thụy Hà cũng không biết giải thích có tác dụng gì nữa, nhưng anh ta vẫn nói:

Ma xui quỷ khiến Trần Thụy Hà tải xuống cả hai tệp đính kèm, mở bản vẽ kết cấu căn số 6 theo tiêu đề bên ngoài.

Bản vẽ cải tạo phòng trưng bày nghệ thuật đã được giao vào trung tuần tháng chín, anh tóc dài không tới quấn lấy Trần Tây An, anh ta nhận được lời mời của giảng viên hướng dẫn, ra ngoài tìm đồ decor cho một căn biệt thự.

Thực ra trong lòng anh ta đã có suy tính, cho nên khi xem xong cũng chẳng mấy ngạc nhiên, trong nháy mắt, vô số nghi ngờ dâng lên trong lòng anh ta, cùng với cả phẫn nộ, có lẽ còn một chút đồng tình với Tiền Tâm Nhất.

Có người bên tổng thầu đang giở trò ngay trước mí mắt anh ta, coi sinh mệnh của người khác như trò chơi, trước mắt vẫn chưa biết người đó là ai, nhưng không ngoại trừ hai khả năng, một là có ân oán với đội thi công mái lấy ánh sáng, hai là chỉ đơn thuần nhắm vào viện thiết kế. Song, cho dù dạng nào đi chăng nữa thì chưa bắt được người kia, anh ta sẽ chẳng thể an tâm thực hiện tiếp dự án được.

– Sếp Trần, cậu ta đã bị sa thải rồi.

Còn về tại sao hòm thư của viện thiết kế lại bị xóa mất email, anh ta nghĩ mãi cũng chẳng hiểu được.

Tiền Tâm Nhất nói mình không thể thoát thân, không đến đó được, Đặng Minh Quang ở đầu bên kia than thở với anh: “Anh à! Bao giờ thì anh mới thoát được đây! Tới đây đi, anh em cần anh!”

***

Theo như quy định hiện tại, đơn vị tham gia đấu thầu mà đến muộn mười lăm phút sẽ coi như bỏ cuộc. Mà đội thi công Đặng Minh Quang muốn triệt tiêu lại đến muộn tận ba mươi phút. Nếu như không phải có ủy viên số lẻ trong hội đồng xét thầu chen ngang, vậy thì điểm đánh giá về tiêu chuẩn thương mại của người ta phải xếp hạng nhất.

Trong cuộc họp quy trách nhiệm về sự cố gãy dầm mái lấy ánh sáng, bọn họ đã đối chiếu giữa bản in và bản vẽ kiến trúc, nhưng bây giờ đây trong hòm thư của anh ta có tới hai email cùng một tiêu đề, cùng một tên tệp đính kèm, thứ khác duy nhất chính là thời gian gửi của hai bản cách nhau sáu tiếng đồng hồ.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, Tiền Tâm Nhất vừa mới giới thiệu quy cách song cửa sổ ở dự án đội mũ xanh cho Trần Tây An chưa được bao lâu thì người phụ trách dự án phía Kim Mậu là Đặng Minh Quang lúc trước đã từng có thảo luận với anh gọi điện thoại tới mời anh đi đánh giá hồ sơ dự thầu.

– Sếp Trần đi hỏi sếp Hách đi, tôi… không rõ lắm.

Tiền Tâm Nhất cũng có chút danh tiếng trong giới kỹ thuật, chủ đầu tư từng hợp tác đều rất tin tưởng anh. Ngay cả trước đây khi Triệu Đông Văn hỏi thăm giá cả của nhà cung cấp thường báo mình là học trò của Tiền Tâm Nhất, người ta còn nể mặt anh và đối xử khách sáo với một người sinh sau như cậu ta.

Có người bên tổng thầu đang giở trò ngay trước mí mắt anh ta, coi sinh mệnh của người khác như trò chơi, trước mắt vẫn chưa biết người đó là ai, nhưng không ngoại trừ hai khả năng, một là có ân oán với đội thi công mái lấy ánh sáng, hai là chỉ đơn thuần nhắm vào viện thiết kế. Song, cho dù dạng nào đi chăng nữa thì chưa bắt được người kia, anh ta sẽ chẳng thể an tâm thực hiện tiếp dự án được.

Đây không phải lần đầu tiên Tiền Tâm Nhất nhận được lời mới đánh giá hồ sơ dự thầu, song bây giờ anh chỉ là một nhân viên quèn trong nhóm F, không thể tự làm theo ý mình. Anh xin nghỉ, chỉ một lát thôi Myles đã trả lời không đồng ý, nhưng nếu chị ta lại muốn bắt lấy chuyện nhỏ nhặt này để đòi nợ nhân tình Đặng Minh Quang, anh bị kẹp ở giữa vô cùng khó xử.

***

Tập đoàn giống như bọn họ, càng lớn thì làm việc càng dè dặt như đi trên băng mỏng. Mặc dù Đặng Minh Quang có chút quan hệ, nhưng cũng còn xa mới tới mức ngồi mát ăn bát vàng, luôn có người chờ anh ta ngã xuống.

Tiền Tâm Nhất nói mình không thể thoát thân, không đến đó được, Đặng Minh Quang ở đầu bên kia than thở với anh: “Anh à! Bao giờ thì anh mới thoát được đây! Tới đây đi, anh em cần anh!”

Tiền Tâm Nhất cảm động với sự tin tưởng của anh ta dành cho mình, nghe vậy thì cũng chỉ đành buông xuống: “Vậy cậu xin đi, chắc chắn Myles sẽ muốn hợp tác với cậu và đương nhiên tập đoàn của cậu cũng sẽ có phần. Đừng hứa những thứ vượt quá quyền hạn của mình. Nếu thực sự không ổn thì tôi sẽ tìm người cho cậu.”

Anh ta là một người trẻ rất thú vị, nhỏ hơn Tiền Tâm Nhất một hai tuổi, mở miệng ra là anh em. Năng lực của bản thân anh ta cũng không tệ, biết chém gió, giỏi nịnh hót, gia cảnh cũng có chút quan hệ, còn trẻ mà đã trèo lên được vị trí quản lý rồi.

– Giải thích đi.

Tiền Tâm Nhất nói:

Trần Thụy Hà rùng mình một cái, chợt nhớ ra bên dưới Tiền Tâm Nhất còn có Trần Tây An. Anh ta nhớ tới thứ xảy ra sự cố là kết cấu cùng với thái độ của Hách Kiếm Vân khi ấy. Tất cả đều khác thường. Chẳng qua sự hoảng loạn trong thời điểm xảy ra sự cố đã che lấp sự thật. Anh ta cười lạnh một tiếng sắc bén:

“Các cậu đã quyết định xong đơn vị trúng thầu trong nội bộ rồi còn gì. Đâu cần tôi phải mất công đi đi về về. Hơn nữa tôi thực sự không xin nghỉ được đâu, cậu tìm chuyên gia khác đi, ngoan.”

“Các cậu đã quyết định xong đơn vị trúng thầu trong nội bộ rồi còn gì. Đâu cần tôi phải mất công đi đi về về. Hơn nữa tôi thực sự không xin nghỉ được đâu, cậu tìm chuyên gia khác đi, ngoan.”

Đặng Minh Quang chậc một tiếng: “Quyết định nội bộ trước thì em đã chẳng tìm anh làm gì, vụ đội mũ xanh lần trước đã đạt đến giới hạn chịu đựng của em rồi… mẹ kiếp, đừng cười nữa! Với cái trình độ này thì chỉ phút mốt thôi họ cũng có thể làm cho em thêm cái quần đùi đỏ. Em không cần đơn vị thi công này nữa, anh qua đây bầu cho anh em một phiếu phản đối nào.”

Anh ta là một người trẻ rất thú vị, nhỏ hơn Tiền Tâm Nhất một hai tuổi, mở miệng ra là anh em. Năng lực của bản thân anh ta cũng không tệ, biết chém gió, giỏi nịnh hót, gia cảnh cũng có chút quan hệ, còn trẻ mà đã trèo lên được vị trí quản lý rồi.

Nhớ tới mái nhà xanh kia, Tiền Tâm Nhất cảm thấy đúng đỉnh, cười không dừng được:

Trương Hàng ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc:

Đây không phải lần đầu tiên Tiền Tâm Nhất nhận được lời mới đánh giá hồ sơ dự thầu, song bây giờ anh chỉ là một nhân viên quèn trong nhóm F, không thể tự làm theo ý mình. Anh xin nghỉ, chỉ một lát thôi Myles đã trả lời không đồng ý, nhưng nếu chị ta lại muốn bắt lấy chuyện nhỏ nhặt này để đòi nợ nhân tình Đặng Minh Quang, anh bị kẹp ở giữa vô cùng khó xử.

“Một phiếu thì có tác dụng gì, đừng đấu tranh nữa, quần đùi đỏ thì quần đùi đỏ, ít ra thì còn có quần đùi cũng thắng về mặt tạo hình.”

“Anh đừng đùa nữa được không! Nếu thực sự làm thành cái kiểu ngu ngốc như đội mũ xanh kia, em lại phải mặc thêm lớp quần giữ nhiệt bằng nhôm che nắng bên ngoài hả? Em đâu ngu mà đâm đầu vào như thế!”

Trương Hàng đội mũ bảo hộ đứng trên sàn xi măng bụi mù chỉ huy công nhân cạo bỏ xi măng dư thừa. Khi có công nhân tới báo Trần Thụy Hà đang tìm gã, gã còn hoang mang không biết gì. Cho tới lúc gã mỏi mệt gõ cửa văn phòng Trần Thụy Hà, nhìn thấy giao diện máy tính, đầu gã nổ ầm một tiếng, cảm giác hụt hẫng như sự việc đã bại lộ.

Hết chương 78

Đặng Minh Quang lại cười ha ha: “Anh Tiền, sếp Tiền, anh tới đi, chỉ thiếu mỗi phiếu của anh thôi, em tự tin mình có thể thu phục một nửa số chẵn các thành viên trong hội đồng. Anh xin nghỉ đi, em xin nghỉ cho anh có được không? Tuần trước em nhận được một email tiếng Anh nói là cấp trên của anh, hỏi em số liên lạc, em không biết anh đổi công ty rồi còn tưởng lừa đảo đấy chứ, đệt.”

Sếp của Vương Nguy là một người Mỹ rất cá tính, dưới tình huống có thể hoàn công thì căn bản sẽ thả cho cấp dưới thoải mái, không tới công ty cũng không sao, Tiền Tâm Nhất biết điểm này cho nên mới nhờ vả anh ta.

Tập đoàn giống như bọn họ, càng lớn thì làm việc càng dè dặt như đi trên băng mỏng. Mặc dù Đặng Minh Quang có chút quan hệ, nhưng cũng còn xa mới tới mức ngồi mát ăn bát vàng, luôn có người chờ anh ta ngã xuống.

Tiền Tâm Nhất cảm động với sự tin tưởng của anh ta dành cho mình, nghe vậy thì cũng chỉ đành buông xuống: “Vậy cậu xin đi, chắc chắn Myles sẽ muốn hợp tác với cậu và đương nhiên tập đoàn của cậu cũng sẽ có phần. Đừng hứa những thứ vượt quá quyền hạn của mình. Nếu thực sự không ổn thì tôi sẽ tìm người cho cậu.”

Đặng Minh Quang chậc một tiếng: “Quyết định nội bộ trước thì em đã chẳng tìm anh làm gì, vụ đội mũ xanh lần trước đã đạt đến giới hạn chịu đựng của em rồi… mẹ kiếp, đừng cười nữa! Với cái trình độ này thì chỉ phút mốt thôi họ cũng có thể làm cho em thêm cái quần đùi đỏ. Em không cần đơn vị thi công này nữa, anh qua đây bầu cho anh em một phiếu phản đối nào.”

“Được, được, được! Cảm ơn anh Tiền nhé, không có chuyện gì nữa thì em đi xin nghỉ cho anh đây, nhớ đợi điện thoại của em đấy.” Đặng Minh Quang vội vàng cúp máy.

Tiền Tâm Nhất gọi một cuộc điện thoại, người anh muốn tìm không phải Trần Tây An mà là Vương Nguy.

Với năng lực của Trần Tây An thì đi đánh giá hồ sợ dự thầu không thành vấn đề, chẳng qua thời gian làm việc thực tế của hắn lại quá ngắn. Ngoại trừ cổng vào Tiểu Tam Cư ra thì không có tác phẩm tiêu biểu nào khác, tư chất đủ nhưng còn thiếu chút danh tiếng.

Còn về tại sao hòm thư của viện thiết kế lại bị xóa mất email, anh ta nghĩ mãi cũng chẳng hiểu được.

Vương Nguy thì khác, trước đây anh ta làm việc trong một Viện kiến trúc top mười cả nước. Nếu không phải ông chủ bị quan viên chính phủ ngã ngựa liên đới thì anh ta cũng sẽ chẳng tới JMP làm gì. Thực ra anh ta vào đây cũng là xuống chỗ thấp hơn, nhìn vào hiện tại anh ta và Trần Tây An đang ở chung một nhóm có thể biết được trình độ anh thuộc mức nào.

Nhớ tới mái nhà xanh kia, Tiền Tâm Nhất cảm thấy đúng đỉnh, cười không dừng được:

Sếp của Vương Nguy là một người Mỹ rất cá tính, dưới tình huống có thể hoàn công thì căn bản sẽ thả cho cấp dưới thoải mái, không tới công ty cũng không sao, Tiền Tâm Nhất biết điểm này cho nên mới nhờ vả anh ta.

– Cậu ấy xin nghỉ, không phải bị sa thải.

Đánh giá hồ sơ dự thầu ít nhất cũng phải mất ba ngày, nhưng Vương Nguy đồng ý rất nhanh, Tiền Tâm Nhất nói rằng cho dù anh ta có đi hay không đều sẽ mời anh ta ăn cơm.

Tìm lần lượt từng trang không khả thi lắm, anh ta dựa vào trí nhớ của mình nhập vào từ khóa “bản vẽ kiến trúc”, kết quả lại tìm ra một vấn đề.

Có lẽ do điều kiện của Myles quá cao, cũng có thể do tin tưởng vào Tiền Tâm Nhất sẽ tìm được người, cuối cùng thì Đặng Minh Quang cũng không xin nghỉ được cho Tiền Tâm Nhất, Tiền Tâm Nhất bèn đề cử Vương Nguy cho anh ta.

Vương Nguy mang theo công việc hiện tại lên chuyến bay tới thành phố A. Bấy giờ Tiền Tâm Nhất vẫn còn chưa biết, việc anh thuận tay giúp đỡ trong tương lai sẽ mang tới cho anh và Trần Tây An một cơ hội thế nào.

Sau này, theo lời miêu tả của Vương Nguy anh mới biết đó không phải đánh giá hồ sơ dự thầu mà là mạng lưới quan hệ.

Tiền Tâm Nhất tuân thủ lời hứa mời anh ta ăn bữa cơm, Trần Tây An cũng đến ăn ké với danh nghĩa người nhà. Vương Nguy chỉ nhìn hắn nhiều hơn mấy cái chứ không nói gì hết.

Theo như quy định hiện tại, đơn vị tham gia đấu thầu mà đến muộn mười lăm phút sẽ coi như bỏ cuộc. Mà đội thi công Đặng Minh Quang muốn triệt tiêu lại đến muộn tận ba mươi phút. Nếu như không phải có ủy viên số lẻ trong hội đồng xét thầu chen ngang, vậy thì điểm đánh giá về tiêu chuẩn thương mại của người ta phải xếp hạng nhất.

Tiền Tâm Nhất tuân thủ lời hứa mời anh ta ăn bữa cơm, Trần Tây An cũng đến ăn ké với danh nghĩa người nhà. Vương Nguy chỉ nhìn hắn nhiều hơn mấy cái chứ không nói gì hết.

Bản vẽ cải tạo phòng trưng bày nghệ thuật đã được giao vào trung tuần tháng chín, anh tóc dài không tới quấn lấy Trần Tây An, anh ta nhận được lời mời của giảng viên hướng dẫn, ra ngoài tìm đồ decor cho một căn biệt thự.

Có lẽ do điều kiện của Myles quá cao, cũng có thể do tin tưởng vào Tiền Tâm Nhất sẽ tìm được người, cuối cùng thì Đặng Minh Quang cũng không xin nghỉ được cho Tiền Tâm Nhất, Tiền Tâm Nhất bèn đề cử Vương Nguy cho anh ta.

***

Cho dù bất cẩn phát trùng lặp, mạng có chậm thì cũng không tới mức chậm tận sáu tiếng đồng hồ chứ? Trần Thụy Hà cảm thấy quái lạ, chẳng biết tại sao trong đầu lại xuất hiện hình ảnh trước khi hai bên đối chiếu email, Tiền Tâm Nhất đã luôn kiên trì nói rằng kích thước dầm mà bọn họ thiết kế là 1000.

Chỉ cần Trần Thụy Hà muốn điều tra thì anh ta có thể hỏi người này người kia mấy câu khác nhau về chuyện người phụ trách gửi email bên tổng thầu là ai thì mọi chuyện đều sáng tỏ. Thực ra không chỉ có một người, nhưng trực giác Trần Thụy Hà cho rằng đó chính là Trương Hàng. Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu dự án, gã đã luôn chĩa mũi dùi vào Tiền Tâm Nhất.

Ma xui quỷ khiến Trần Thụy Hà tải xuống cả hai tệp đính kèm, mở bản vẽ kết cấu căn số 6 theo tiêu đề bên ngoài.

Trương Hàng đội mũ bảo hộ đứng trên sàn xi măng bụi mù chỉ huy công nhân cạo bỏ xi măng dư thừa. Khi có công nhân tới báo Trần Thụy Hà đang tìm gã, gã còn hoang mang không biết gì. Cho tới lúc gã mỏi mệt gõ cửa văn phòng Trần Thụy Hà, nhìn thấy giao diện máy tính, đầu gã nổ ầm một tiếng, cảm giác hụt hẫng như sự việc đã bại lộ.

Nhưng gã chỉ hoảng hốt có mấy giây thôi đã bình tĩnh như thường. Dù sao Trần Thụy Hà cũng là người của Hách Kiếm Vân, hơn nữa email đã xóa thì không thể phục hồi, chỉ cần trong hòm thư của viện thiết kế không có hai email, gã có thể cắn chặt răng nói mình chưa nhận được.

Lúc ấy Trần Thụy Hà đang nóng, không thể bình tĩnh để nhìn nhận vấn đề. Trải qua bốn tháng, sau khi tất cả mọi chuyện bình ổn trở lại, anh ta tình cờ phát hiện ra hai email với thời gian chênh lệch, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Trần Thụy Hà trước giờ vẫn sống theo kiểu hòa khí sinh tài, ấy vậy mà lúc này đây, ánh mắt anh ta lạnh như băng, hất hàm chỉ vào máy tính, lời ít ý nhiều:

– Giải thích đi.

Sau khi sự cố xảy ra, Trương Hàng đã nằm mơ không ít ác mộng, gã không phải dạng người điên cuồng nên tất nhiên cũng áy náy và hối hận, không dám để người khác nhìn ra được manh mối, căng thẳng tới mức kiệt sức. Khó khăn lắm mới dần dần quên đi chuyện này, bây giờ tự dưng Trần Thụy Hà lại phát hiện ra email, Trương Hàng lập tức cho rằng đây là báo ứng.

Gã im lặng một lúc lâu, không thể giải thích, chỉ có thể nhìn thẳng vào anh ta, nói lảng tránh:

Sau khi rời khỏi công trường, Trần Thụy Hà đến Tây Đường một chuyến, không may là chẳng gặp được ai, Hách Kiếm Vân vừa mới đi không lâu. Trong lòng anh ta vô cùng khó chịu, đuổi thẳng tới nhà ông chủ luôn.

“Một phiếu thì có tác dụng gì, đừng đấu tranh nữa, quần đùi đỏ thì quần đùi đỏ, ít ra thì còn có quần đùi cũng thắng về mặt tạo hình.”

Sau khi sự cố xảy ra, Trương Hàng đã nằm mơ không ít ác mộng, gã không phải dạng người điên cuồng nên tất nhiên cũng áy náy và hối hận, không dám để người khác nhìn ra được manh mối, căng thẳng tới mức kiệt sức. Khó khăn lắm mới dần dần quên đi chuyện này, bây giờ tự dưng Trần Thụy Hà lại phát hiện ra email, Trương Hàng lập tức cho rằng đây là báo ứng.

– Sếp Trần đi hỏi sếp Hách đi, tôi… không rõ lắm.

Đặng Minh Quang lại cười ha ha: “Anh Tiền, sếp Tiền, anh tới đi, chỉ thiếu mỗi phiếu của anh thôi, em tự tin mình có thể thu phục một nửa số chẵn các thành viên trong hội đồng. Anh xin nghỉ đi, em xin nghỉ cho anh có được không? Tuần trước em nhận được một email tiếng Anh nói là cấp trên của anh, hỏi em số liên lạc, em không biết anh đổi công ty rồi còn tưởng lừa đảo đấy chứ, đệt.”

Trần Thụy Hà rùng mình một cái, chợt nhớ ra bên dưới Tiền Tâm Nhất còn có Trần Tây An. Anh ta nhớ tới thứ xảy ra sự cố là kết cấu cùng với thái độ của Hách Kiếm Vân khi ấy. Tất cả đều khác thường. Chẳng qua sự hoảng loạn trong thời điểm xảy ra sự cố đã che lấp sự thật. Anh ta cười lạnh một tiếng sắc bén:

– Không rõ… hay lắm! Để tôi làm rõ rồi nói với cậu, được chứ?

Trương Hàng có ăn gan gấu cũng chẳng dám nói được. Trần Thụy Hà hạ thấp giọng, nói vô cùng nghiêm túc:

– Tiền Tâm Nhất vô tội đúng không?

Trương Hàng ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc:

Với năng lực của Trần Tây An thì đi đánh giá hồ sợ dự thầu không thành vấn đề, chẳng qua thời gian làm việc thực tế của hắn lại quá ngắn. Ngoại trừ cổng vào Tiểu Tam Cư ra thì không có tác phẩm tiêu biểu nào khác, tư chất đủ nhưng còn thiếu chút danh tiếng.

– Sếp Trần, cậu ta đã bị sa thải rồi.

Vương Nguy mang theo công việc hiện tại lên chuyến bay tới thành phố A. Bấy giờ Tiền Tâm Nhất vẫn còn chưa biết, việc anh thuận tay giúp đỡ trong tương lai sẽ mang tới cho anh và Trần Tây An một cơ hội thế nào.

Cho nên có vô tội hay không đã chẳng còn quan trọng.

Gã im lặng một lúc lâu, không thể giải thích, chỉ có thể nhìn thẳng vào anh ta, nói lảng tránh:

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, Tiền Tâm Nhất vừa mới giới thiệu quy cách song cửa sổ ở dự án đội mũ xanh cho Trần Tây An chưa được bao lâu thì người phụ trách dự án phía Kim Mậu là Đặng Minh Quang lúc trước đã từng có thảo luận với anh gọi điện thoại tới mời anh đi đánh giá hồ sơ dự thầu.

Trần Thụy Hà nhớ đến khi ấy mình cũng là một trong những người ép anh tới mức chẳng còn đường lui, cộng thêm cả Hách Kiếm Vân đóng vai nhân vật thần bí bên trong, anh ta nghĩ thà mình không nhìn thấy bản vẽ chính xác kia còn hơn. Trần Thụy Hà cũng không biết giải thích có tác dụng gì nữa, nhưng anh ta vẫn nói:

Chỉ cần Trần Thụy Hà muốn điều tra thì anh ta có thể hỏi người này người kia mấy câu khác nhau về chuyện người phụ trách gửi email bên tổng thầu là ai thì mọi chuyện đều sáng tỏ. Thực ra không chỉ có một người, nhưng trực giác Trần Thụy Hà cho rằng đó chính là Trương Hàng. Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu dự án, gã đã luôn chĩa mũi dùi vào Tiền Tâm Nhất.

– Cậu ấy xin nghỉ, không phải bị sa thải.

Trương Hàng có ăn gan gấu cũng chẳng dám nói được. Trần Thụy Hà hạ thấp giọng, nói vô cùng nghiêm túc:

Sau khi rời khỏi công trường, Trần Thụy Hà đến Tây Đường một chuyến, không may là chẳng gặp được ai, Hách Kiếm Vân vừa mới đi không lâu. Trong lòng anh ta vô cùng khó chịu cho nên tức tốc đuổi thẳng tới nhà ông chủ luôn.

Anh ta làm như vậy không phải vì Tiền Tâm Nhất, mà vì bản thân anh ta. Anh ta muốn hỏi Hách Kiếm Vân, rốt cuộc ông đã nghĩ gì khi để anh ta làm người phụ trách dự án này.

Hết chương 78

Bình luận

Truyện đang đọc