KIẾN TRÚC SƯ

Đổi số chính là một câu chuyện cười.

Các nhóm căn cứ vào ý kiến phản hồi của cán bộ cấp cao, có nhóm từ bỏ cạnh tranh, có nhóm thì trở về ưu hóa bản vẽ của mình.

Lưu Dịch Dương cười ha ha:

Cậu nhóc dừng lại nhìn chằm chằm vào thứ gì đó, Tiền Tâm Nhất bèn vất thứ đó vào trong xe. Hai người đi xuyên qua những giá hàng, nửa tiếng sau mua hai gói to sụ. Lưu Dịch Dương ríu ra ríu rít một mình diễn cả vai phản diện và chính diện rất nhập tâm, thấy đồ ăn vặt thích ăn thì nhìn với ánh mắt chờ mong, mua xong thì vừa đi vừa rầu rĩ nói rằng bố mẹ không cho ăn, ăn vào sẽ nóng còn rất đắt…

Tiền Tâm Nhất vẫn ghi nhớ chuyện này một khoảng thời gian. Một là bận, hai là… không tìm được lý do thích hợp, đúng lúc nhân dịp năm mới qua đó thăm bà, chỉ mong sao bà không còn chống đối với mình như lúc trước nữa.

– Anh ở đây đợi em.

Người thuyết trình chính của nhóm K là Vương Nguy, Tiền Tâm Nhất vừa cảm thấy đáng tiếc vừa cảm thấy rất bất ngờ.

Cậu nhóc rất đáng yêu, người lớn nhìn thấy cậu nhóc đều muốn hôn rồi nói “Cục cưng à, nhớ cưng chết rồi”. Xem ra Tiền Tâm Nhất chẳng nhớ cậu bé chút nào, nhưng Lưu Dịch Dương rất biết phấn đấu, cậu nhóc ngửa đầu, chớp chớp đôi mắt to:

Cát:

Tóc đuôi sam hỏi anh là ai, Tiền Tâm Nhất nói mình là người yêu của Trần Tây An. Tóc đuôi sam ngay lập tức đổi giọng, trở nghiêm túc hơn, báo tên họ phòng làm việc của mình có đầu có cuối. Hai người không còn chuyện gì để nói với nhau, cuối cùng cúp máy khô khốc.

Tai Tiền Tâm Nhất tê tê, không nhịn được né sang bên cạnh mấy centimet, anh nuốt nước miếng, cảm thấy đây chính là hành động dụ dỗ.

Lời tác giả:

Vốn dĩ Trần Tây An còn định phản bác mấy câu, nhưng nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, mắt Lương Cầm không hề sáng lên, lập tức mất đi luận cứ.

Lưu Dịch Dương vui vẻ thơm lên má anh một cái, đôi môi và gò má non mềm, xúc cảm hoàn toàn khác với Trần Tây An, một sự rung động hoàn toàn xa lạ, có lẽ đây chính là cảm giác khi nhận nuôi một đứa trẻ.

Tóc đuôi sam hỏi anh là ai, Tiền Tâm Nhất nói mình là người yêu của Trần Tây An. Tóc đuôi sam ngay lập tức đổi giọng, trở nghiêm túc hơn, báo tên họ phòng làm việc của mình có đầu có cuối. Hai người không còn chuyện gì để nói với nhau, cuối cùng cúp máy khô khốc.

Tiền Tâm Nhất hơi áy náy về chuyện không thể dẫn hắn theo cùng:

Anh vội vàng chạy xuống xe, xách đống quà cao hoa hồng chạy vội theo.

“Tết Dương năm nay thì gấp gáp quá, để Tết Âm đi ạ, nếu bố mẹ không về thì con sẽ dẫn cậu ấy tới thăm bố mẹ.”

Anh rất sợ ngứa, thổi một lần là né một lần, dáng vẻ co người lại giống chú mèo nơm nớp lo sợ. Trần Tây An có thử chiêu này cả trăm lần cũng không chán, hắn thấy gương mặt cau có của anh rất đáng yêu.

Tiền Tâm Nhất cầm điện thoại dạo một vòng quanh bếp, hôm nay món ăn đơn giản nên không cần thiết “dao mổ trâu” anh đây phải ra tay, xong xuôi anh lại lượn về phòng khách. Có lẽ Trần Tây An không chịu được cô đơn cho nên vừa cắt ngó sen vừa bắt chuyện:

Anh rất sợ ngứa, thổi một lần là né một lần, dáng vẻ co người lại giống chú mèo nơm nớp lo sợ. Trần Tây An có thử chiêu này cả trăm lần cũng không chán, hắn thấy gương mặt cau có của anh rất đáng yêu.

Trần Tây An rất tốt, nhưng hắn không phải báu vật. Một là không có tiền, hai là không rảnh, ngày ngày đều bận như chó, bận xong thì thời gian còn lại chỉ biết lượn lờ trước mắt anh, với tình trạng hiện tại mà còn muốn bồ bịch gì chỉ còn nước dùng thời gian đi vệ sinh, tắm rửa để gọi điện thoại nói chuyện thôi.

Tới tối ngày 12, Myles sai Tiền Tâm Nhất và một nhân viên kinh doanh khác niêm phong hồ sơ dự thầu, mang theo bản vẽ đi ngay trong tối đó để tránh trước 5 giờ chỉ là ngụy trang, bọn họ đều cảm thấy tới hội trường sớm một chút vẫn tốt hơn.

– Em… muốn tới thành phố A thăm mẹ.

Ngày mùng 2 tháng 1, một mình Tiền Tâm Nhất lái xe tới thành phố A.

Đổi số chính là một câu chuyện cười.

***

Bành Thập Hương chỉ hỏi anh đúng một câu:

– Phát hiện có người nhòm ngó sắc đẹp của anh, em không có gì muốn nói à?

Tập Quyên lại nói mấy câu mẹ chồng nàng dâu với Tiền Tâm Nhất, lối tư duy của bà cũng không giống với những người phụ nữ bình thường khác cho nên thời gian đắn đo suy tư cũng rất ngắn. Năm ngoái sau khi rời khỏi chưa được hai tháng là bà đã chấp nhận rồi.

Dẫu vậy, kinh nghiệm là thứ chỉ có thể tích lũy từng chút một.

Cả năm nay Lưu Dịch Dương đã lén lút gọi cho anh mười mấy cuộc điện thoại, trong cuộc điện thoại gần nhất cậu bé nói khoảng thời gian này bà không đi làm, tâm trạng buồn bực, tính tình cáu bẳn.

– Nếu như nhóm K trúng thầu, ổ gà giành thắng lợi, coi như em tới chứng kiến thay anh.

Hơn nữa sự thực thì nhà tiểu tư sản họ Trần này vừa dưỡng sinh vừa xét nét, khi đang làm hai chuyện này thì hắn thường sẽ từ chối nghe điện thoại. Không chỉ vậy, Tiền Tâm Nhất mà mang theo điện thoại vào nhà vệ sinh ngồi mà bị hắn nhìn thấy cũng phải nghe hắn nói mấy câu, dáng vẻ như thể cuồng giảng lý lắm vậy.

Tiền Tâm Nhất chỉ cảm thấy “lý nào như vậy” trong chốc lát mà thôi, sau khi nói chuyện bình thường với tóc đuôi sam, anh cho rằng vấn đề không có gì to tát.

***

Anh cười cười, trong mắt phản chiếu hình bóng Trần Tây An:

Cảm giác cố gắng phấn đấu dâng cao trong lòng Trần Tây An, hắn ôm lấy anh, như thể động viên tinh thần người anh em tốt:

Bốn giờ đúng, Bành Thập Hương đi ra khỏi con đường dọc khu phố, dắt theo Lưu Dịch Dương vừa mới vào trong cách đó không lâu. Tiền Tâm Nhất nhắm mắt, cảm xúc chua sót căng đầy trong tim. Mới một năm thôi mà dường như tóc bà đã chuyển màu. Sự lên án của mái tóc hoa râm khiến anh không có dũng cảm làm trái với nguyện vọng của bà.

– Tốt lắm, cứ đi đi.

Người thuyết trình chính của nhóm K là Vương Nguy, Tiền Tâm Nhất vừa cảm thấy đáng tiếc vừa cảm thấy rất bất ngờ.

Lời tác giả:

Rất nhiều năm trước khi còn chưa ở bên nhau, bọn họ đều đã từng phải trải qua cảm giác cô đơn một mình nghe tiếng pháo trúc triền miên không dứt trong thành phố này rồi chìm vào trong giấc ngủ. Anh nhìn Trần Tây An, thầm nghĩ mình phải đối xử với anh ấy tốt hơn.

Trần Tây An rất tốt, nhưng hắn không phải báu vật. Một là không có tiền, hai là không rảnh, ngày ngày đều bận như chó, bận xong thì thời gian còn lại chỉ biết lượn lờ trước mắt anh, với tình trạng hiện tại mà còn muốn bồ bịch gì chỉ còn nước dùng thời gian đi vệ sinh, tắm rửa để gọi điện thoại nói chuyện thôi.

Bà tuôn một tràng đề cử vô cùng thành ý với Tiền Tâm Nhất, nói phong cảnh ở căn cứ đẹp tới mức nào, bảo anh tới đó thưởng thức. Trong lòng Tiền Tâm Nhất cũng hiểu rõ chắc hẳn năm nay bọn họ sẽ không được nghỉ rồi.

Tập đoàn Kim Mậu muốn lấy điềm may cho nên vừa mới bắt đầu kế hoạch của một năm đã công bố thông tin rồi. Trên website chính thức của tập đoàn có ghi thời gian đăng ký dự thầu sẽ kết thúc trước năm giờ chiều ngày 15 tháng 1.

– Đừng có mặt dày thế chứ. Anh còn không đẹp trai bằng Trần Nghị Vi đâu.

– Anh, anh có nhớ em không?

Anh lái xe chậm rãi theo sau phía xa, sau đó theo bà từ chợ rau trở về nhà. Cuối cùng thì Lưu Dịch Dương cũng kéo tay mẹ lại, nhóc em trai xoay người, vươn tay chỉ về phía xe anh.

Hơn nữa sự thực thì nhà tiểu tư sản họ Trần này vừa dưỡng sinh vừa xét nét, khi đang làm hai chuyện này thì hắn thường sẽ từ chối nghe điện thoại. Không chỉ vậy, Tiền Tâm Nhất mà mang theo điện thoại vào nhà vệ sinh ngồi mà bị hắn nhìn thấy cũng phải nghe hắn nói mấy câu, dáng vẻ như thể cuồng giảng lý lắm vậy.

Cán bộ cấp cao của công ty cũng chẳng nghỉ ngơi trong dịp Tết Dương lịch, bọn họ bận tối mặt th4m duyệt các hạng mục đấu thầu và bản vẽ thiết kế của nhóm nhỏ. Vừa đi làm lại là bắt đầu tìm tới các nhóm nói chuyện, đưa ra bình luận và kiến nghị, bận tối mắt tối mũi.

Hết chương 89

– Vậy anh làm gì?

Trần Tây An sững người, rất vui vì chuyện này. So với hai vị phụ huynh tiến bộ của mình thì nỗi lo của hắn về mẹ Tiền Tâm Nhất chỉ hơn chứ không kém. Mặc dù bình thường hắn không biểu hiện ra ngoài nhưng chắc chắn vẫn luôn nhớ tới.

Cậu nhóc dừng lại nhìn chằm chằm vào thứ gì đó, Tiền Tâm Nhất bèn vất thứ đó vào trong xe. Hai người đi xuyên qua những giá hàng, nửa tiếng sau mua hai gói to sụ. Lưu Dịch Dương ríu ra ríu rít một mình diễn cả vai phản diện và chính diện rất nhập tâm, thấy đồ ăn vặt thích ăn thì nhìn với ánh mắt chờ mong, mua xong thì vừa đi vừa rầu rĩ nói rằng bố mẹ không cho ăn, ăn vào sẽ nóng còn rất đắt…

Nhưng nguyên nhân ẩn sâu bên trong là vì Trần Tây An mang tới cho anh cảm giác rất an toàn, không có dấu vết trêu hoa ghẹo nguyệt, có chuyện gì cũng sẽ báo với anh đầu tiên. Tiền Tâm Nhất rất tin tưởng hắn.

Mỗi nhóm đều cử ba người đi tham gia đấu thầu, nhóm trưởng, một kiến trúc sư cộng thêm nhân viên kinh doanh của nhóm.

Ba rưỡi Lưu Dịch Dương về nhà, tạm thời gửi đồ ăn vặt trong xe anh trai. Tiền Tâm Nhất ngồi trong xe nửa tiếng đồng hồ, theo thời gian dần trôi, tâm trạng cũng trở nên nặng nề. Anh muốn báo hiếu, nhưng lại sợ làm bà tổn thương thêm lần nữa.

Hắn dứt khoát sai Dương Giang mang bộ thiết bị chuyên nghiệp của anh ta qua đây, Tiền Tâm Nhất ngồi trình bày trước mic, hai người họ ngồi bên cạnh vỗ tay.

Lời tác giả:

Vì khả năng diễn đạt đanh thép nên Tiền Tâm Nhất được Myles lựa chọn làm người thuyết trình chính. Anh cần phải ghi một đĩa CD thuyết trình tình huống cơ bản và cầm toàn bộ bản vẽ để vùi đầu vào làm tài liệu báo cáo.

Cán bộ cấp cao của công ty cũng chẳng nghỉ ngơi trong dịp Tết Dương lịch, bọn họ bận tối mặt th4m duyệt các hạng mục đấu thầu và bản vẽ thiết kế của nhóm nhỏ. Vừa đi làm lại là bắt đầu tìm tới các nhóm nói chuyện, đưa ra bình luận và kiến nghị, bận tối mắt tối mũi.

– Được, chúc chúng ta thành công.

– Em… muốn tới thành phố A thăm mẹ.

Lời tác giả:

Còn bản thân anh, càng nghèo, càng bận anh càng giữ mình trong sạch, đích thị chẳng khác nào vật cách điện với ngoại tình.

– Em cũng nhớ anh, cũng nhớ chú Trần.

Tiền Tâm Nhất sờ lần mứt quýt đá trên bàn, ăn liên mồm, vừa nghe thấy câu này đã cười ngặt nghẽo:

Tai Tiền Tâm Nhất tê tê, không nhịn được né sang bên cạnh mấy centimet, anh nuốt nước miếng, cảm thấy đây chính là hành động dụ dỗ.

Mặc dù ngoài miệng không nói, song Tiền Tâm Nhất biết chắc chắn trong lòng hắn rất mất mát. Trần Tây An vẫn luôn cố gắng để đuổi kịp anh về mặt kinh nghiệm, một cơ hội hiếm có thế này vậy mà không được tận mắt chứng kiến thì thật tiếc.

Bà tuôn một tràng đề cử vô cùng thành ý với Tiền Tâm Nhất, nói phong cảnh ở căn cứ đẹp tới mức nào, bảo anh tới đó thưởng thức. Trong lòng Tiền Tâm Nhất cũng hiểu rõ chắc hẳn năm nay bọn họ sẽ không được nghỉ rồi.

Anh tới khu chung cư trước đây Vương Hâm từng ở, được những người sống ở đấy cho biết giáo viên bút lông kia có hậu đài rất vững trong ngành công an, chỉ bị tạm giam nửa tháng rồi được thả ra ngoài, sau đó chẳng biết đi đâu, căn hộ cũng đang nhờ người bán rồi.

Anh có thể chịu sự chống đối của Bành Thập Hương, song chẳng muốn quan t4m d3n ánh mắt kỳ thị của Lưu Chấn. Anh không đến thẳng nhà vì đã hỏi được thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Bành Thập Hương từ cậu em trai gián điệp Lưu Dịch Dương. Thường thường vào bốn giờ chiều bà đều sẽ đi siêu thị mua đồ ăn.

Lưu Dịch Dương chuồn ra ngoài trước, cậu nhóc rất nhớ Tiền Tâm Nhất, gọi một tiếng “anh ơi” dài thật dài, lúc chạy tới đây tiếng gọi cũng run lên đứt đoạn: “Anh… ơi… ơi…”

Tiền Tâm Nhất sờ lần mứt quýt đá trên bàn, ăn liên mồm, vừa nghe thấy câu này đã cười ngặt nghẽo:

Lưu Dịch Dương cười ha ha:

Cát:

Lưu Dịch Dương cười ha ha:

– Anh ở đây đợi em.

***

Trần Tây An sững người, rất vui vì chuyện này. So với hai vị phụ huynh tiến bộ của mình thì nỗi lo của hắn về mẹ Tiền Tâm Nhất chỉ hơn chứ không kém. Mặc dù bình thường hắn không biểu hiện ra ngoài nhưng chắc chắn vẫn luôn nhớ tới.

Hắn dứt khoát sai Dương Giang mang bộ thiết bị chuyên nghiệp của anh ta qua đây, Tiền Tâm Nhất ngồi trình bày trước mic, hai người họ ngồi bên cạnh vỗ tay.

Lưu Dịch Dương miễn cưỡng nắm lấy tay anh, vừa đi vừa nhảy. Tiền Tâm Nhất dắt cậu nhóc như dắt con trai, không có kỹ năng dỗ trẻ như Trần Tây An, chỉ biết thô bạo kéo em trai mình vào trong siêu thị. Tham ăn lả bản tính của trẻ con, Lưu Dịch Dương vui vẻ chạy tới chạy lui bên trong.

Anh lái xe chậm rãi theo sau phía xa, sau đó theo bà từ chợ rau trở về nhà. Cuối cùng thì Lưu Dịch Dương cũng kéo tay mẹ lại, nhóc em trai xoay người, vươn tay chỉ về phía xe anh.

– Đừng có mặt dày thế chứ. Anh còn không đẹp trai bằng Trần Nghị Vi đâu.

Trong nhà cậu nhóc có wifi, nhưng mẹ cậu nhóc không cho sử dụng, thay đổi mật khẩu liên tục.

Vốn dĩ Trần Tây An còn định phản bác mấy câu, nhưng nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, mắt Lương Cầm không hề sáng lên, lập tức mất đi luận cứ.

Ba rưỡi Lưu Dịch Dương về nhà, tạm thời gửi đồ ăn vặt trong xe anh trai. Tiền Tâm Nhất ngồi trong xe nửa tiếng đồng hồ, theo thời gian dần trôi, tâm trạng cũng trở nên nặng nề. Anh muốn báo hiếu, nhưng lại sợ làm bà tổn thương thêm lần nữa.

Cát: Bị sốt virus từ tối hôm thứ năm, nằm mấy hôm thì lỡ mất cái Trung Thu, lỡ luôn giật box “Không có kiếp sau”. Khóc TT.TT

Tiền Tâm Nhất cử động chân, vươn tay ra với cậu nhóc:

Cậu nhóc rất đáng yêu, người lớn nhìn thấy cậu nhóc đều muốn hôn rồi nói “Cục cưng à, nhớ cưng chết rồi”. Xem ra Tiền Tâm Nhất chẳng nhớ cậu bé chút nào, nhưng Lưu Dịch Dương rất biết phấn đấu, cậu nhóc ngửa đầu, chớp chớp đôi mắt to:

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu nhóc, bỗng dưng Tiền Tâm Nhất được trải nghiệm cảm giác mang tên không nỡ. Anh thầm nghĩ thôi bỏ đi, dù sao vẫn chỉ là một thằng nhóc, bèn lập tức sửa lời:

Vốn dĩ Trần Tây An còn định phản bác mấy câu, nhưng nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, mắt Lương Cầm không hề sáng lên, lập tức mất đi luận cứ.

– Em cũng nhớ anh, cũng nhớ chú Trần.

Tiền Tâm Nhất xoa xoa chiếc mũ len quả lông của cậu nhóc, nhận thấy hình như cậu nhóc chẳng cao thêm tí nào. Anh bình tĩnh nói:

***

Cán bộ cấp cao của công ty cũng chẳng nghỉ ngơi trong dịp Tết Dương lịch, bọn họ bận tối mặt th4m duyệt các hạng mục đấu thầu và bản vẽ thiết kế của nhóm nhỏ. Vừa đi làm lại là bắt đầu tìm tới các nhóm nói chuyện, đưa ra bình luận và kiến nghị, bận tối mắt tối mũi.

Hơn nữa sự thực thì nhà tiểu tư sản họ Trần này vừa dưỡng sinh vừa xét nét, khi đang làm hai chuyện này thì hắn thường sẽ từ chối nghe điện thoại. Không chỉ vậy, Tiền Tâm Nhất mà mang theo điện thoại vào nhà vệ sinh ngồi mà bị hắn nhìn thấy cũng phải nghe hắn nói mấy câu, dáng vẻ như thể cuồng giảng lý lắm vậy.

– Nhóc đi tìm chỗ nào ké wifi để anh gọi điện thoại cho anh ấy nói chuyện với nhóc. Đừng dẹo nữa, đứng hẳn hoi đi.

Lưu Dịch Dương cho rằng anh cười lên đẹp trai số một luôn, lao tới ôm chặt chân anh, bởi vì mặc quá nhiều nên lực tác dụng cũng mềm như bông, chẳng khác nào một món trang sức màu sắc sặc sỡ đang treo trên chân Tiền Tâm Nhất.

Tối đó, bà Tập gọi điện thoại tới hỏi bọn họ Tết Dương năm nay có dự định gì chưa, nếu chưa thì có thể tới căn cứ thăm bọn họ. Trần Tây An không đưa ra ý kiến mà quay sang nhìn Tiền Tâm Nhất, anh do dự một hồi, làm khẩu hình vô cùng khẽ: “Nói anh đi thôi, em không đi, để lần sau.”

Kết thúc nghỉ Tết, vừa đi làm lại đã nhận được thông tin quan trọng, khu Tài chính Toàn Cầu đã bắt đầu mời thầu.

Vì khả năng diễn đạt đanh thép nên Tiền Tâm Nhất được Myles lựa chọn làm người thuyết trình chính. Anh cần phải ghi một đĩa CD thuyết trình tình huống cơ bản và cầm toàn bộ bản vẽ để vùi đầu vào làm tài liệu báo cáo.

– Anh hỏi nhóc chuyện này nhé?

Anh cười cười, trong mắt phản chiếu hình bóng Trần Tây An:

Bành Thập Hương híp mắt nhìn, biểu cảm trên gương mặt thay đổi xoành xoạch chỉ trong nháy mắt. Kinh ngạc, khó tin, đau lòng, nhớ nhung, tất cả cảm xúc hòa vào nhau. Nhưng rất nhanh sau đó, hết thảy đều ngưng thành thứ cảm xúc lạnh lùng. Tiền Tâm Nhất không muốn nhìn thấy điều ấy.

– Vậy anh làm gì?

Cuối cùng thì kiến trúc sư Lý cũng làm ra khu triển lãm với hình dạng một bình rượu, phần dưới hơi loe lên trên, nóc nhà lấy ý tưởng từ mái nhà cổ đại, từng lớp từng lớp chồng lên nhau, cảm giác lập thể rất đủ, chẳng qua ổ gà của Trần Tây An vẫn hút mắt hơn.

Trần Tây An được nuôi thả thành quen, cũng không nhớ bố mẹ nhiều, thấy anh bảo không đi, mình cũng lười đi bèn nói:

Ngày ấy anh nói “đến ổ gà cũng phải cúi đầu chào thua”, sau này cảm thấy cái tên này rất chính xác, cho nên cứ gọi như vậy.

Tiền Tâm Nhất c4n m0i du0i đối phương một cái, thầm mắng, ấu trĩ!

“Tết Dương năm nay thì gấp gáp quá, để Tết Âm đi ạ, nếu bố mẹ không về thì con sẽ dẫn cậu ấy tới thăm bố mẹ.”

– Nhớ.

Lưu Dịch Dương chuồn ra ngoài trước, cậu nhóc rất nhớ Tiền Tâm Nhất, gọi một tiếng “anh ơi” dài thật dài, lúc chạy tới đây tiếng gọi cũng run lên đứt đoạn: “Anh… ơi… ơi…”

Tới tối ngày 12, Myles sai Tiền Tâm Nhất và một nhân viên kinh doanh khác niêm phong hồ sơ dự thầu, mang theo bản vẽ đi ngay trong tối đó để tránh trước 5 giờ chỉ là ngụy trang, bọn họ đều cảm thấy tới hội trường sớm một chút vẫn tốt hơn.

Cuối cùng thì kiến trúc sư Lý cũng làm ra khu triển lãm với hình dạng một bình rượu, phần dưới hơi loe lên trên, nóc nhà lấy ý tưởng từ mái nhà cổ đại, từng lớp từng lớp chồng lên nhau, cảm giác lập thể rất đủ, chẳng qua ổ gà của Trần Tây An vẫn hút mắt hơn.

– Hai đứa đã chia tay chưa?

– Vậy anh làm gì?

Tập Quyên lại nói mấy câu mẹ chồng nàng dâu với Tiền Tâm Nhất, lối tư duy của bà cũng không giống với những người phụ nữ bình thường khác cho nên thời gian đắn đo suy tư cũng rất ngắn. Năm ngoái sau khi rời khỏi chưa được hai tháng là bà đã chấp nhận rồi.

“Tết Dương năm nay thì gấp gáp quá, để Tết Âm đi ạ, nếu bố mẹ không về thì con sẽ dẫn cậu ấy tới thăm bố mẹ.”

Hơi thở từ mũi hắn khiến Tiền Tâm Nhất nổi hết da gà, anh không chịu được thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này, quay đầu đi khiến vành tai sượt qua môi hắn, để lại nhịp tim đập thảng thốt. Anh nghiêng đầu, đồng thời tìm kiếm góc độ tốt, dùng sức áp môi mình lên môi đối phương.

Tiền Tâm Nhất trả điện thoại lại cho hắn, ngập ngừng một lát mới nói:

Anh cười cười, trong mắt phản chiếu hình bóng Trần Tây An:

Cậu nhóc rất đáng yêu, người lớn nhìn thấy cậu nhóc đều muốn hôn rồi nói “Cục cưng à, nhớ cưng chết rồi”. Xem ra Tiền Tâm Nhất chẳng nhớ cậu bé chút nào, nhưng Lưu Dịch Dương rất biết phấn đấu, cậu nhóc ngửa đầu, chớp chớp đôi mắt to:

Anh có thể chịu sự chống đối của Bành Thập Hương, song chẳng muốn quan t4m d3n ánh mắt kỳ thị của Lưu Chấn. Anh không đến thẳng nhà vì đã hỏi được thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Bành Thập Hương từ cậu em trai gián điệp Lưu Dịch Dương. Thường thường vào bốn giờ chiều bà đều sẽ đi siêu thị mua đồ ăn.

Bà tuôn một tràng đề cử vô cùng thành ý với Tiền Tâm Nhất, nói phong cảnh ở căn cứ đẹp tới mức nào, bảo anh tới đó thưởng thức. Trong lòng Tiền Tâm Nhất cũng hiểu rõ chắc hẳn năm nay bọn họ sẽ không được nghỉ rồi.

– Anh ở đây đợi em.

Ngày mùng 2 tháng 1, một mình Tiền Tâm Nhất lái xe tới thành phố A.

– Phát hiện có người nhòm ngó sắc đẹp của anh, em không có gì muốn nói à?

Lưu Dịch Dương cho rằng anh cười lên đẹp trai số một luôn, lao tới ôm chặt chân anh, bởi vì mặc quá nhiều nên lực tác dụng cũng mềm như bông, chẳng khác nào một món trang sức màu sắc sặc sỡ đang treo trên chân Tiền Tâm Nhất.

Rất nhiều năm trước khi còn chưa ở bên nhau, bọn họ đều đã từng phải trải qua cảm giác cô đơn một mình nghe tiếng pháo trúc triền miên không dứt trong thành phố này rồi chìm vào trong giấc ngủ. Anh nhìn Trần Tây An, thầm nghĩ mình phải đối xử với anh ấy tốt hơn.

Hôm nay có thời gian tôi mới giải thích vấn đề mà lúc trước đã có mấy “cu gái” đã hỏi: Tại sao Tiểu Triệu không xóa bản 600 kia đi, chỉ để lại bản 1000 của ngày hôm sau thôi.

Ba rưỡi Lưu Dịch Dương về nhà, tạm thời gửi đồ ăn vặt trong xe anh trai. Tiền Tâm Nhất ngồi trong xe nửa tiếng đồng hồ, theo thời gian dần trôi, tâm trạng cũng trở nên nặng nề. Anh muốn báo hiếu, nhưng lại sợ làm bà tổn thương thêm lần nữa.

Tiền Tâm Nhất sờ lần mứt quýt đá trên bàn, ăn liên mồm, vừa nghe thấy câu này đã cười ngặt nghẽo:

– Tốt lắm, cứ đi đi.

Rất nhiều năm trước khi còn chưa ở bên nhau, bọn họ đều đã từng phải trải qua cảm giác cô đơn một mình nghe tiếng pháo trúc triền miên không dứt trong thành phố này rồi chìm vào trong giấc ngủ. Anh nhìn Trần Tây An, thầm nghĩ mình phải đối xử với anh ấy tốt hơn.

Kết thúc nghỉ Tết, vừa đi làm lại đã nhận được thông tin quan trọng, khu Tài chính Toàn Cầu đã bắt đầu mời thầu.

Trần Tây An chạm phải tầm mắt anh, không cảm nhận được quyết tâm của anh, chỉ hỏi:

– Tốt lắm, cứ đi đi.

Vì khả năng diễn đạt đanh thép nên Tiền Tâm Nhất được Myles lựa chọn làm người thuyết trình chính. Anh cần phải ghi một đĩa CD thuyết trình tình huống cơ bản và cầm toàn bộ bản vẽ để vùi đầu vào làm tài liệu báo cáo.

Nhưng nguyên nhân ẩn sâu bên trong là vì Trần Tây An mang tới cho anh cảm giác rất an toàn, không có dấu vết trêu hoa ghẹo nguyệt, có chuyện gì cũng sẽ báo với anh đầu tiên. Tiền Tâm Nhất rất tin tưởng hắn.

– Tết Dương này em có bận gì không?

Anh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lưu Dịch Dương:

– Em cũng nhớ anh, cũng nhớ chú Trần.

– Anh, anh có nhớ em không?

Tiền Tâm Nhất trả điện thoại lại cho hắn, ngập ngừng một lát mới nói:

– Em… muốn tới thành phố A thăm mẹ.

Tiền Tâm Nhất trả điện thoại lại cho hắn, ngập ngừng một lát mới nói:

Cả năm nay Lưu Dịch Dương đã lén lút gọi cho anh mười mấy cuộc điện thoại, trong cuộc điện thoại gần nhất cậu bé nói khoảng thời gian này bà không đi làm, tâm trạng buồn bực, tính tình cáu bẳn.

Tiền Tâm Nhất xách vali hành lý đứng trước cửa thang máy, nghĩ ngợi rồi nói với Trần Tây An:

Tiền Tâm Nhất vẫn ghi nhớ chuyện này một khoảng thời gian. Một là bận, hai là… không tìm được lý do thích hợp, đúng lúc nhân dịp năm mới qua đó thăm bà, chỉ mong sao bà không còn chống đối với mình như lúc trước nữa.

***

Lời tác giả:

Hắn dứt khoát sai Dương Giang mang bộ thiết bị chuyên nghiệp của anh ta qua đây, Tiền Tâm Nhất ngồi trình bày trước mic, hai người họ ngồi bên cạnh vỗ tay.

Hơn nữa sự thực thì nhà tiểu tư sản họ Trần này vừa dưỡng sinh vừa xét nét, khi đang làm hai chuyện này thì hắn thường sẽ từ chối nghe điện thoại. Không chỉ vậy, Tiền Tâm Nhất mà mang theo điện thoại vào nhà vệ sinh ngồi mà bị hắn nhìn thấy cũng phải nghe hắn nói mấy câu, dáng vẻ như thể cuồng giảng lý lắm vậy.

Tiền Tâm Nhất cử động chân, vươn tay ra với cậu nhóc:

Trần Tây An sững người, rất vui vì chuyện này. So với hai vị phụ huynh tiến bộ của mình thì nỗi lo của hắn về mẹ Tiền Tâm Nhất chỉ hơn chứ không kém. Mặc dù bình thường hắn không biểu hiện ra ngoài nhưng chắc chắn vẫn luôn nhớ tới.

Tầng một của khu thương mại thường có khu vui chơi quy mô nhỏ cho trẻ em, Lưu Dịch Dương rục rịch muốn chơi, Tiền Tâm Nhất thấy vẫn còn sớm cho nên dẫn cậu nhóc qua đó. Trên đường đi thấy lớp nghệ thuật thiếu nhi đang phát tờ rơi, anh cũng bị nhét một tờ, liếc mắt nhìn thấy viết bút lông, tự dưng anh lại nhớ tới tên khốn Vương Hâm.

– Tốt lắm, cứ đi đi.

Trong nhà cậu nhóc có wifi, nhưng mẹ cậu nhóc không cho sử dụng, thay đổi mật khẩu liên tục.

Tiền Tâm Nhất hơi áy náy về chuyện không thể dẫn hắn theo cùng:

***

Tóc đuôi sam hỏi anh là ai, Tiền Tâm Nhất nói mình là người yêu của Trần Tây An. Tóc đuôi sam ngay lập tức đổi giọng, trở nghiêm túc hơn, báo tên họ phòng làm việc của mình có đầu có cuối. Hai người không còn chuyện gì để nói với nhau, cuối cùng cúp máy khô khốc.

Bành Thập Hương híp mắt nhìn, biểu cảm trên gương mặt thay đổi xoành xoạch chỉ trong nháy mắt. Kinh ngạc, khó tin, đau lòng, nhớ nhung, tất cả cảm xúc hòa vào nhau. Nhưng rất nhanh sau đó, hết thảy đều ngưng thành thứ cảm xúc lạnh lùng. Tiền Tâm Nhất không muốn nhìn thấy điều ấy.

Trần Tây An như thể bị anh cắn chết, ngả người trượt xuống sofa, thuận thế làm tấm đệm ôm chặt anh đè lên người mình, lòng bàn tay trượt vào vạt áo người đối diện.

Tới tối ngày 12, Myles sai Tiền Tâm Nhất và một nhân viên kinh doanh khác niêm phong hồ sơ dự thầu, mang theo bản vẽ đi ngay trong tối đó để tránh trước 5 giờ chỉ là ngụy trang, bọn họ đều cảm thấy tới hội trường sớm một chút vẫn tốt hơn.

– Vậy anh làm gì?

Lưu Dịch Dương miễn cưỡng nắm lấy tay anh, vừa đi vừa nhảy. Tiền Tâm Nhất dắt cậu nhóc như dắt con trai, không có kỹ năng dỗ trẻ như Trần Tây An, chỉ biết thô bạo kéo em trai mình vào trong siêu thị. Tham ăn lả bản tính của trẻ con, Lưu Dịch Dương vui vẻ chạy tới chạy lui bên trong.

Bốn giờ đúng, Bành Thập Hương đi ra khỏi con đường dọc khu phố, dắt theo Lưu Dịch Dương vừa mới vào trong cách đó không lâu. Tiền Tâm Nhất nhắm mắt, cảm xúc chua sót căng đầy trong tim. Mới một năm thôi mà dường như tóc bà đã chuyển màu. Sự lên án của mái tóc hoa râm khiến anh không có dũng cảm làm trái với nguyện vọng của bà.

***

Trần Tây An khoác vai Tiền Tâm Nhất để anh dựa vào vai mình, cố ý thổi hơi nóng bên tai anh, hạ giọng nói:

Trần Tây An chạm phải tầm mắt anh, không cảm nhận được quyết tâm của anh, chỉ hỏi:

Tiền Tâm Nhất hơi áy náy về chuyện không thể dẫn hắn theo cùng:

***

Mặc dù ngoài miệng không nói, song Tiền Tâm Nhất biết chắc chắn trong lòng hắn rất mất mát. Trần Tây An vẫn luôn cố gắng để đuổi kịp anh về mặt kinh nghiệm, một cơ hội hiếm có thế này vậy mà không được tận mắt chứng kiến thì thật tiếc.

– Anh hỏi nhóc chuyện này nhé?

Lời tác giả:

Hết chương 89

– Anh ở đây đợi em.

Tiền Tâm Nhất cảm thấy có lẽ sau này thằng nhóc sẽ biến thành một người nói nhiều và hay lo nghĩ.

Trần Tây An như thể bị anh cắn chết, ngả người trượt xuống sofa, thuận thế làm tấm đệm ôm chặt anh đè lên người mình, lòng bàn tay trượt vào vạt áo người đối diện.

Tối đó, bà Tập gọi điện thoại tới hỏi bọn họ Tết Dương năm nay có dự định gì chưa, nếu chưa thì có thể tới căn cứ thăm bọn họ. Trần Tây An không đưa ra ý kiến mà quay sang nhìn Tiền Tâm Nhất, anh do dự một hồi, làm khẩu hình vô cùng khẽ: “Nói anh đi thôi, em không đi, để lần sau.”

Tiền Tâm Nhất nhìn đứa trẻ toàn thân bông bông xù xù, cảm xúc nhiệt tình trào dâng của cậu nhóc cũng kéo tâm trạng của anh lên theo, anh không khỏi cười cong mi với cậu bé.Lưu Dịch Dương cho rằng anh cười lên đẹp trai số một luôn, lao tới ôm chặt chân anh, bởi vì mặc quá nhiều nên lực tác dụng cũng mềm như bông, chẳng khác nào một món trang sức màu sắc sặc sỡ đang treo trên chân Tiền Tâm Nhất.Hắn dứt khoát sai Dương Giang mang bộ thiết bị chuyên nghiệp của anh ta qua đây, Tiền Tâm Nhất ngồi trình bày trước mic, hai người họ ngồi bên cạnh vỗ tay.***Lời tác giả:

Tai Tiền Tâm Nhất tê tê, không nhịn được né sang bên cạnh mấy centimet, anh nuốt nước miếng, cảm thấy đây chính là hành động dụ dỗ.

Anh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lưu Dịch Dương:

Tiền Tâm Nhất xách vali hành lý đứng trước cửa thang máy, nghĩ ngợi rồi nói với Trần Tây An:

– Tết Dương này em có bận gì không?

Anh rất sợ ngứa, thổi một lần là né một lần, dáng vẻ co người lại giống chú mèo nơm nớp lo sợ. Trần Tây An có thử chiêu này cả trăm lần cũng không chán, hắn thấy gương mặt cau có của anh rất đáng yêu.

Tóc đuôi sam hỏi anh là ai, Tiền Tâm Nhất nói mình là người yêu của Trần Tây An. Tóc đuôi sam ngay lập tức đổi giọng, trở nghiêm túc hơn, báo tên họ phòng làm việc của mình có đầu có cuối. Hai người không còn chuyện gì để nói với nhau, cuối cùng cúp máy khô khốc.

Trần Tây An bóp bóp da sau cổ Tiền Tâm Nhất, động tác như thể đang vuốt mèo. Hắn áp mặt vào má anh, bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng mập mờ.

Hơi thở từ mũi hắn khiến Tiền Tâm Nhất nổi hết da gà, anh không chịu được thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này, quay đầu đi khiến vành tai sượt qua môi hắn, để lại nhịp tim đập thảng thốt. Anh nghiêng đầu, đồng thời tìm kiếm góc độ tốt, dùng sức áp môi mình lên môi đối phương.

Tối đó, bà Tập gọi điện thoại tới hỏi bọn họ Tết Dương năm nay có dự định gì chưa, nếu chưa thì có thể tới căn cứ thăm bọn họ. Trần Tây An không đưa ra ý kiến mà quay sang nhìn Tiền Tâm Nhất, anh do dự một hồi, làm khẩu hình vô cùng khẽ: “Nói anh đi thôi, em không đi, để lần sau.”

Tiền Tâm Nhất c4n m0i du0i đối phương một cái, thầm mắng, ấu trĩ!

Cảm giác cố gắng phấn đấu dâng cao trong lòng Trần Tây An, hắn ôm lấy anh, như thể động viên tinh thần người anh em tốt:

Trần Tây An như thể bị anh cắn chết, ngả người trượt xuống sofa, thuận thế làm tấm đệm ôm chặt anh đè lên người mình, lòng bàn tay trượt vào vạt áo người đối diện.

Tiền Tâm Nhất c4n m0i du0i đối phương một cái, thầm mắng, ấu trĩ!

Tiền Tâm Nhất vừa nói chưa, bà đã xoay người đi luôn vào trong khu nhà. Lưu Dịch Dương kéo không nổi, chỉ đành để bị kéo vào trong khu nhà như một chú dê nhỏ quật cường. Tiền Tâm Nhất đặt quà và đồ ăn vặt trước cửa nhà bà, ấn chuông sau đó rời khỏi.

Tầng một của khu thương mại thường có khu vui chơi quy mô nhỏ cho trẻ em, Lưu Dịch Dương rục rịch muốn chơi, Tiền Tâm Nhất thấy vẫn còn sớm cho nên dẫn cậu nhóc qua đó. Trên đường đi thấy lớp nghệ thuật thiếu nhi đang phát tờ rơi, anh cũng bị nhét một tờ, liếc mắt nhìn thấy viết bút lông, tự dưng anh lại nhớ tới tên khốn Vương Hâm.

Lưu Dịch Dương nóng tới mức cởi mũ len ra:

***

Trần Tây An khoác vai Tiền Tâm Nhất để anh dựa vào vai mình, cố ý thổi hơi nóng bên tai anh, hạ giọng nói:

Tập Quyên lại nói mấy câu mẹ chồng nàng dâu với Tiền Tâm Nhất, lối tư duy của bà cũng không giống với những người phụ nữ bình thường khác cho nên thời gian đắn đo suy tư cũng rất ngắn. Năm ngoái sau khi rời khỏi chưa được hai tháng là bà đã chấp nhận rồi.

Ngày mùng 2 tháng 1, một mình Tiền Tâm Nhất lái xe tới thành phố A.

– Nhóc đi tìm chỗ nào ké wifi để anh gọi điện thoại cho anh ấy nói chuyện với nhóc. Đừng dẹo nữa, đứng hẳn hoi đi.

Trần Tây An sững người, rất vui vì chuyện này. So với hai vị phụ huynh tiến bộ của mình thì nỗi lo của hắn về mẹ Tiền Tâm Nhất chỉ hơn chứ không kém. Mặc dù bình thường hắn không biểu hiện ra ngoài nhưng chắc chắn vẫn luôn nhớ tới.

Anh có thể chịu sự chống đối của Bành Thập Hương, song chẳng muốn quan t4m d3n ánh mắt kỳ thị của Lưu Chấn. Anh không đến thẳng nhà vì đã hỏi được thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Bành Thập Hương từ cậu em trai gián điệp Lưu Dịch Dương. Thường thường vào bốn giờ chiều bà đều sẽ đi siêu thị mua đồ ăn.

Tiền Tâm Nhất xoa xoa chiếc mũ len quả lông của cậu nhóc, nhận thấy hình như cậu nhóc chẳng cao thêm tí nào. Anh bình tĩnh nói:

Lưu Dịch Dương cho rằng anh cười lên đẹp trai số một luôn, lao tới ôm chặt chân anh, bởi vì mặc quá nhiều nên lực tác dụng cũng mềm như bông, chẳng khác nào một món trang sức màu sắc sặc sỡ đang treo trên chân Tiền Tâm Nhất.

– Có muốn ăn kem không?

Lưu Dịch Dương chuồn ra ngoài trước, cậu nhóc rất nhớ Tiền Tâm Nhất, gọi một tiếng “anh ơi” dài thật dài, lúc chạy tới đây tiếng gọi cũng run lên đứt đoạn: “Anh… ơi… ơi…”

– Có muốn ăn kem không?

Tiền Tâm Nhất hơi áy náy về chuyện không thể dẫn hắn theo cùng:

Bọn họ không phân biệt lẫn nhau, nhưng lại đối lập với nhau.

Người thuyết trình chính của nhóm K là Vương Nguy, Tiền Tâm Nhất vừa cảm thấy đáng tiếc vừa cảm thấy rất bất ngờ.

– Tết Dương này em có bận gì không?

Tập Quyên lại nói mấy câu mẹ chồng nàng dâu với Tiền Tâm Nhất, lối tư duy của bà cũng không giống với những người phụ nữ bình thường khác cho nên thời gian đắn đo suy tư cũng rất ngắn. Năm ngoái sau khi rời khỏi chưa được hai tháng là bà đã chấp nhận rồi.

Hết chương 89

Tiền Tâm Nhất nhìn đứa trẻ toàn thân bông bông xù xù, cảm xúc nhiệt tình trào dâng của cậu nhóc cũng kéo tâm trạng của anh lên theo, anh không khỏi cười cong mi với cậu bé.

Lưu Dịch Dương cho rằng anh cười lên đẹp trai số một luôn, lao tới ôm chặt chân anh, bởi vì mặc quá nhiều nên lực tác dụng cũng mềm như bông, chẳng khác nào một món trang sức màu sắc sặc sỡ đang treo trên chân Tiền Tâm Nhất.

Mặc dù ngoài miệng không nói, song Tiền Tâm Nhất biết chắc chắn trong lòng hắn rất mất mát. Trần Tây An vẫn luôn cố gắng để đuổi kịp anh về mặt kinh nghiệm, một cơ hội hiếm có thế này vậy mà không được tận mắt chứng kiến thì thật tiếc.

Ngày ấy anh nói “đến ổ gà cũng phải cúi đầu chào thua”, sau này cảm thấy cái tên này rất chính xác, cho nên cứ gọi như vậy.

Tiền Tâm Nhất chỉ cảm thấy “lý nào như vậy” trong chốc lát mà thôi, sau khi nói chuyện bình thường với tóc đuôi sam, anh cho rằng vấn đề không có gì to tát.

Anh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lưu Dịch Dương:

Tiền Tâm Nhất trả điện thoại lại cho hắn, ngập ngừng một lát mới nói:

Cậu nhóc rất đáng yêu, người lớn nhìn thấy cậu nhóc đều muốn hôn rồi nói “Cục cưng à, nhớ cưng chết rồi”. Xem ra Tiền Tâm Nhất chẳng nhớ cậu bé chút nào, nhưng Lưu Dịch Dương rất biết phấn đấu, cậu nhóc ngửa đầu, chớp chớp đôi mắt to:

Anh biết kết quả sẽ thế này, nhưng lâu lắm rồi không gặp, phải nhìn thấy bà một lần anh mới yên tâm.

– Anh, anh có nhớ em không?

Anh rất sợ ngứa, thổi một lần là né một lần, dáng vẻ co người lại giống chú mèo nơm nớp lo sợ. Trần Tây An có thử chiêu này cả trăm lần cũng không chán, hắn thấy gương mặt cau có của anh rất đáng yêu.

Lưu Dịch Dương nóng tới mức cởi mũ len ra:

Tiền Tâm Nhất xoa xoa chiếc mũ len quả lông của cậu nhóc, nhận thấy hình như cậu nhóc chẳng cao thêm tí nào. Anh bình tĩnh nói:

Lúc anh và Trần Tây An đi, Vương Hâm đã bị nhốt vào trại tạm giam, chuyện sau đó thế nào thì anh không biết, bởi vì Bành Thập Hương chẳng thèm để ý đến anh.

Anh tới khu chung cư trước đây Vương Hâm từng ở, được những người sống ở đấy cho biết giáo viên bút lông kia có hậu đài rất vững trong ngành công an, chỉ bị tạm giam nửa tháng rồi được thả ra ngoài, sau đó chẳng biết đi đâu, căn hộ cũng đang nhờ người bán rồi.

– Đừng có mặt dày thế chứ. Anh còn không đẹp trai bằng Trần Nghị Vi đâu.

– Nếu như nhóm K trúng thầu, ổ gà giành thắng lợi, coi như em tới chứng kiến thay anh.

Trần Tây An khoác vai Tiền Tâm Nhất để anh dựa vào vai mình, cố ý thổi hơi nóng bên tai anh, hạ giọng nói:

– Nhớ.

Tai Tiền Tâm Nhất tê tê, không nhịn được né sang bên cạnh mấy centimet, anh nuốt nước miếng, cảm thấy đây chính là hành động dụ dỗ.

Tiền Tâm Nhất nhìn đứa trẻ toàn thân bông bông xù xù, cảm xúc nhiệt tình trào dâng của cậu nhóc cũng kéo tâm trạng của anh lên theo, anh không khỏi cười cong mi với cậu bé.

Ngày ấy anh nói “đến ổ gà cũng phải cúi đầu chào thua”, sau này cảm thấy cái tên này rất chính xác, cho nên cứ gọi như vậy.

Tiền Tâm Nhất vừa nói chưa, bà đã xoay người đi luôn vào trong khu nhà. Lưu Dịch Dương kéo không nổi, chỉ đành để bị kéo vào trong khu nhà như một chú dê nhỏ quật cường. Tiền Tâm Nhất đặt quà và đồ ăn vặt trước cửa nhà bà, ấn chuông sau đó rời khỏi.

Cả năm nay Lưu Dịch Dương đã lén lút gọi cho anh mười mấy cuộc điện thoại, trong cuộc điện thoại gần nhất cậu bé nói khoảng thời gian này bà không đi làm, tâm trạng buồn bực, tính tình cáu bẳn.

Lưu Dịch Dương cười ha ha:

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu nhóc, bỗng dưng Tiền Tâm Nhất được trải nghiệm cảm giác mang tên không nỡ. Anh thầm nghĩ thôi bỏ đi, dù sao vẫn chỉ là một thằng nhóc, bèn lập tức sửa lời:

Trần Tây An như thể bị anh cắn chết, ngả người trượt xuống sofa, thuận thế làm tấm đệm ôm chặt anh đè lên người mình, lòng bàn tay trượt vào vạt áo người đối diện.

– Tết Dương này em có bận gì không?

Hết chương 89

– Em cũng nhớ anh, cũng nhớ chú Trần.

– Em… muốn tới thành phố A thăm mẹ.

Tiền Tâm Nhất cử động chân, vươn tay ra với cậu nhóc:

Bà tuôn một tràng đề cử vô cùng thành ý với Tiền Tâm Nhất, nói phong cảnh ở căn cứ đẹp tới mức nào, bảo anh tới đó thưởng thức. Trong lòng Tiền Tâm Nhất cũng hiểu rõ chắc hẳn năm nay bọn họ sẽ không được nghỉ rồi.

– Nhóc đi tìm chỗ nào ké wifi để anh gọi điện thoại cho anh ấy nói chuyện với nhóc. Đừng dẹo nữa, đứng hẳn hoi đi.

Trần Tây An được nuôi thả thành quen, cũng không nhớ bố mẹ nhiều, thấy anh bảo không đi, mình cũng lười đi bèn nói:

Mỗi nhóm đều cử ba người đi tham gia đấu thầu, nhóm trưởng, một kiến trúc sư cộng thêm nhân viên kinh doanh của nhóm.

Trong nhà cậu nhóc có wifi, nhưng mẹ cậu nhóc không cho sử dụng, thay đổi mật khẩu liên tục.

Trần Tây An bóp bóp da sau cổ Tiền Tâm Nhất, động tác như thể đang vuốt mèo. Hắn áp mặt vào má anh, bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng mập mờ.

Tập đoàn Kim Mậu muốn lấy điềm may cho nên vừa mới bắt đầu kế hoạch của một năm đã công bố thông tin rồi. Trên website chính thức của tập đoàn có ghi thời gian đăng ký dự thầu sẽ kết thúc trước năm giờ chiều ngày 15 tháng 1.

Lưu Dịch Dương miễn cưỡng nắm lấy tay anh, vừa đi vừa nhảy. Tiền Tâm Nhất dắt cậu nhóc như dắt con trai, không có kỹ năng dỗ trẻ như Trần Tây An, chỉ biết thô bạo kéo em trai mình vào trong siêu thị. Tham ăn lả bản tính của trẻ con, Lưu Dịch Dương vui vẻ chạy tới chạy lui bên trong.

Tập đoàn Kim Mậu muốn lấy điềm may cho nên vừa mới bắt đầu kế hoạch của một năm đã công bố thông tin rồi. Trên website chính thức của tập đoàn có ghi thời gian đăng ký dự thầu sẽ kết thúc trước năm giờ chiều ngày 15 tháng 1.

Tiền Tâm Nhất c4n m0i du0i đối phương một cái, thầm mắng, ấu trĩ!

Tiền Tâm Nhất cảm thấy có lẽ sau này thằng nhóc sẽ biến thành một người nói nhiều và hay lo nghĩ.

Trần Tây An chạm phải tầm mắt anh, không cảm nhận được quyết tâm của anh, chỉ hỏi:

Cậu nhóc dừng lại nhìn chằm chằm vào thứ gì đó, Tiền Tâm Nhất bèn vất thứ đó vào trong xe. Hai người đi xuyên qua những giá hàng, nửa tiếng sau mua hai gói to sụ. Lưu Dịch Dương ríu ra ríu rít một mình diễn cả vai phản diện và chính diện rất nhập tâm, thấy đồ ăn vặt thích ăn thì nhìn với ánh mắt chờ mong, mua xong thì vừa đi vừa rầu rĩ nói rằng bố mẹ không cho ăn, ăn vào sẽ nóng còn rất đắt…

***

Anh biết kết quả sẽ thế này, nhưng lâu lắm rồi không gặp, phải nhìn thấy bà một lần anh mới yên tâm.

Cuối cùng thì kiến trúc sư Lý cũng làm ra khu triển lãm với hình dạng một bình rượu, phần dưới hơi loe lên trên, nóc nhà lấy ý tưởng từ mái nhà cổ đại, từng lớp từng lớp chồng lên nhau, cảm giác lập thể rất đủ, chẳng qua ổ gà của Trần Tây An vẫn hút mắt hơn.

Tiền Tâm Nhất cảm thấy có lẽ sau này thằng nhóc sẽ biến thành một người nói nhiều và hay lo nghĩ.

Trần Tây An khoác vai Tiền Tâm Nhất để anh dựa vào vai mình, cố ý thổi hơi nóng bên tai anh, hạ giọng nói:

Tầng một của khu thương mại thường có khu vui chơi quy mô nhỏ cho trẻ em, Lưu Dịch Dương rục rịch muốn chơi, Tiền Tâm Nhất thấy vẫn còn sớm cho nên dẫn cậu nhóc qua đó. Trên đường đi thấy lớp nghệ thuật thiếu nhi đang phát tờ rơi, anh cũng bị nhét một tờ, liếc mắt nhìn thấy viết bút lông, tự dưng anh lại nhớ tới tên khốn Vương Hâm.

Ba rưỡi Lưu Dịch Dương về nhà, tạm thời gửi đồ ăn vặt trong xe anh trai. Tiền Tâm Nhất ngồi trong xe nửa tiếng đồng hồ, theo thời gian dần trôi, tâm trạng cũng trở nên nặng nề. Anh muốn báo hiếu, nhưng lại sợ làm bà tổn thương thêm lần nữa.

Lúc anh và Trần Tây An đi, Vương Hâm đã bị nhốt vào trại tạm giam, chuyện sau đó thế nào thì anh không biết, bởi vì Bành Thập Hương chẳng thèm để ý đến anh.

Anh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lưu Dịch Dương:

– Nhớ.

Hơi thở từ mũi hắn khiến Tiền Tâm Nhất nổi hết da gà, anh không chịu được thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này, quay đầu đi khiến vành tai sượt qua môi hắn, để lại nhịp tim đập thảng thốt. Anh nghiêng đầu, đồng thời tìm kiếm góc độ tốt, dùng sức áp môi mình lên môi đối phương.

– Anh hỏi nhóc chuyện này nhé?

Lưu Dịch Dương nóng tới mức cởi mũ len ra:

– Vâng ạ.

Tiền Tâm Nhất cầm điện thoại dạo một vòng quanh bếp, hôm nay món ăn đơn giản nên không cần thiết “dao mổ trâu” anh đây phải ra tay, xong xuôi anh lại lượn về phòng khách. Có lẽ Trần Tây An không chịu được cô đơn cho nên vừa cắt ngó sen vừa bắt chuyện:

Rất nhiều năm trước khi còn chưa ở bên nhau, bọn họ đều đã từng phải trải qua cảm giác cô đơn một mình nghe tiếng pháo trúc triền miên không dứt trong thành phố này rồi chìm vào trong giấc ngủ. Anh nhìn Trần Tây An, thầm nghĩ mình phải đối xử với anh ấy tốt hơn.

Dẫu vậy, kinh nghiệm là thứ chỉ có thể tích lũy từng chút một.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu nhóc, bỗng dưng Tiền Tâm Nhất được trải nghiệm cảm giác mang tên không nỡ. Anh thầm nghĩ thôi bỏ đi, dù sao vẫn chỉ là một thằng nhóc, bèn lập tức sửa lời:

Vốn dĩ Trần Tây An còn định phản bác mấy câu, nhưng nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, mắt Lương Cầm không hề sáng lên, lập tức mất đi luận cứ.

Anh có thể chịu sự chống đối của Bành Thập Hương, song chẳng muốn quan t4m d3n ánh mắt kỳ thị của Lưu Chấn. Anh không đến thẳng nhà vì đã hỏi được thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Bành Thập Hương từ cậu em trai gián điệp Lưu Dịch Dương. Thường thường vào bốn giờ chiều bà đều sẽ đi siêu thị mua đồ ăn.

– Có muốn ăn kem không?

Lưu Dịch Dương vui vẻ thơm lên má anh một cái, đôi môi và gò má non mềm, xúc cảm hoàn toàn khác với Trần Tây An, một sự rung động hoàn toàn xa lạ, có lẽ đây chính là cảm giác khi nhận nuôi một đứa trẻ.

Tiền Tâm Nhất chỉ cảm thấy “lý nào như vậy” trong chốc lát mà thôi, sau khi nói chuyện bình thường với tóc đuôi sam, anh cho rằng vấn đề không có gì to tát.

Ba rưỡi Lưu Dịch Dương về nhà, tạm thời gửi đồ ăn vặt trong xe anh trai. Tiền Tâm Nhất ngồi trong xe nửa tiếng đồng hồ, theo thời gian dần trôi, tâm trạng cũng trở nên nặng nề. Anh muốn báo hiếu, nhưng lại sợ làm bà tổn thương thêm lần nữa.

Ngày mùng 2 tháng 1, một mình Tiền Tâm Nhất lái xe tới thành phố A.

Bốn giờ đúng, Bành Thập Hương đi ra khỏi con đường dọc khu phố, dắt theo Lưu Dịch Dương vừa mới vào trong cách đó không lâu. Tiền Tâm Nhất nhắm mắt, cảm xúc chua sót căng đầy trong tim. Mới một năm thôi mà dường như tóc bà đã chuyển màu. Sự lên án của mái tóc hoa râm khiến anh không có dũng cảm làm trái với nguyện vọng của bà.

Tiền Tâm Nhất xoa xoa chiếc mũ len quả lông của cậu nhóc, nhận thấy hình như cậu nhóc chẳng cao thêm tí nào. Anh bình tĩnh nói:

– Vâng ạ.

Anh lái xe chậm rãi theo sau phía xa, sau đó theo bà từ chợ rau trở về nhà. Cuối cùng thì Lưu Dịch Dương cũng kéo tay mẹ lại, nhóc em trai xoay người, vươn tay chỉ về phía xe anh.

Hắn dứt khoát sai Dương Giang mang bộ thiết bị chuyên nghiệp của anh ta qua đây, Tiền Tâm Nhất ngồi trình bày trước mic, hai người họ ngồi bên cạnh vỗ tay.***Lời tác giả:

Anh biết kết quả sẽ thế này, nhưng lâu lắm rồi không gặp, phải nhìn thấy bà một lần anh mới yên tâm.

Cậu nhóc dừng lại nhìn chằm chằm vào thứ gì đó, Tiền Tâm Nhất bèn vất thứ đó vào trong xe. Hai người đi xuyên qua những giá hàng, nửa tiếng sau mua hai gói to sụ. Lưu Dịch Dương ríu ra ríu rít một mình diễn cả vai phản diện và chính diện rất nhập tâm, thấy đồ ăn vặt thích ăn thì nhìn với ánh mắt chờ mong, mua xong thì vừa đi vừa rầu rĩ nói rằng bố mẹ không cho ăn, ăn vào sẽ nóng còn rất đắt…

Bành Thập Hương híp mắt nhìn, biểu cảm trên gương mặt thay đổi xoành xoạch chỉ trong nháy mắt. Kinh ngạc, khó tin, đau lòng, nhớ nhung, tất cả cảm xúc hòa vào nhau. Nhưng rất nhanh sau đó, hết thảy đều ngưng thành thứ cảm xúc lạnh lùng. Tiền Tâm Nhất không muốn nhìn thấy điều ấy.

– Nếu như nhóm K trúng thầu, ổ gà giành thắng lợi, coi như em tới chứng kiến thay anh.

Anh vội vàng chạy xuống xe, xách đống quà cao hoa hồng chạy vội theo.

Bành Thập Hương chỉ hỏi anh đúng một câu:

– Hai đứa đã chia tay chưa?

– Vâng ạ.

Tiền Tâm Nhất chỉ cảm thấy “lý nào như vậy” trong chốc lát mà thôi, sau khi nói chuyện bình thường với tóc đuôi sam, anh cho rằng vấn đề không có gì to tát.

Mỗi nhóm đều cử ba người đi tham gia đấu thầu, nhóm trưởng, một kiến trúc sư cộng thêm nhân viên kinh doanh của nhóm.

Tiền Tâm Nhất vừa nói chưa, bà đã xoay người đi luôn vào trong khu nhà. Lưu Dịch Dương kéo không nổi, chỉ đành để bị kéo vào trong khu nhà như một chú dê nhỏ quật cường. Tiền Tâm Nhất đặt quà và đồ ăn vặt trước cửa nhà bà, ấn chuông sau đó rời khỏi.

Anh biết kết quả sẽ thế này, nhưng lâu lắm rồi không gặp, phải nhìn thấy bà một lần anh mới yên tâm.

– Vâng ạ.

Tiền Tâm Nhất sờ lần mứt quýt đá trên bàn, ăn liên mồm, vừa nghe thấy câu này đã cười ngặt nghẽo:

Anh tới khu chung cư trước đây Vương Hâm từng ở, được những người sống ở đấy cho biết giáo viên bút lông kia có hậu đài rất vững trong ngành công an, chỉ bị tạm giam nửa tháng rồi được thả ra ngoài, sau đó chẳng biết đi đâu, căn hộ cũng đang nhờ người bán rồi.

Trần Tây An rất tốt, nhưng hắn không phải báu vật. Một là không có tiền, hai là không rảnh, ngày ngày đều bận như chó, bận xong thì thời gian còn lại chỉ biết lượn lờ trước mắt anh, với tình trạng hiện tại mà còn muốn bồ bịch gì chỉ còn nước dùng thời gian đi vệ sinh, tắm rửa để gọi điện thoại nói chuyện thôi.

***

Kết thúc nghỉ Tết, vừa đi làm lại đã nhận được thông tin quan trọng, khu Tài chính Toàn Cầu đã bắt đầu mời thầu.

Trần Tây An bóp bóp da sau cổ Tiền Tâm Nhất, động tác như thể đang vuốt mèo. Hắn áp mặt vào má anh, bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng mập mờ.

Tối đó, bà Tập gọi điện thoại tới hỏi bọn họ Tết Dương năm nay có dự định gì chưa, nếu chưa thì có thể tới căn cứ thăm bọn họ. Trần Tây An không đưa ra ý kiến mà quay sang nhìn Tiền Tâm Nhất, anh do dự một hồi, làm khẩu hình vô cùng khẽ: “Nói anh đi thôi, em không đi, để lần sau.”

Bốn giờ đúng, Bành Thập Hương đi ra khỏi con đường dọc khu phố, dắt theo Lưu Dịch Dương vừa mới vào trong cách đó không lâu. Tiền Tâm Nhất nhắm mắt, cảm xúc chua sót căng đầy trong tim. Mới một năm thôi mà dường như tóc bà đã chuyển màu. Sự lên án của mái tóc hoa râm khiến anh không có dũng cảm làm trái với nguyện vọng của bà.

Tập đoàn Kim Mậu muốn lấy điềm may cho nên vừa mới bắt đầu kế hoạch của một năm đã công bố thông tin rồi. Trên website chính thức của tập đoàn có ghi thời gian đăng ký dự thầu sẽ kết thúc trước năm giờ chiều ngày 15 tháng 1.

Tầng một của khu thương mại thường có khu vui chơi quy mô nhỏ cho trẻ em, Lưu Dịch Dương rục rịch muốn chơi, Tiền Tâm Nhất thấy vẫn còn sớm cho nên dẫn cậu nhóc qua đó. Trên đường đi thấy lớp nghệ thuật thiếu nhi đang phát tờ rơi, anh cũng bị nhét một tờ, liếc mắt nhìn thấy viết bút lông, tự dưng anh lại nhớ tới tên khốn Vương Hâm.

– Được, chúc chúng ta thành công.

Tiền Tâm Nhất cầm điện thoại dạo một vòng quanh bếp, hôm nay món ăn đơn giản nên không cần thiết “dao mổ trâu” anh đây phải ra tay, xong xuôi anh lại lượn về phòng khách. Có lẽ Trần Tây An không chịu được cô đơn cho nên vừa cắt ngó sen vừa bắt chuyện:

Cán bộ cấp cao của công ty cũng chẳng nghỉ ngơi trong dịp Tết Dương lịch, bọn họ bận tối mặt th4m duyệt các hạng mục đấu thầu và bản vẽ thiết kế của nhóm nhỏ. Vừa đi làm lại là bắt đầu tìm tới các nhóm nói chuyện, đưa ra bình luận và kiến nghị, bận tối mắt tối mũi.

Các nhóm căn cứ vào ý kiến phản hồi của cán bộ cấp cao, có nhóm từ bỏ cạnh tranh, có nhóm thì trở về ưu hóa bản vẽ của mình.

Mỗi nhóm đều cử ba người đi tham gia đấu thầu, nhóm trưởng, một kiến trúc sư cộng thêm nhân viên kinh doanh của nhóm.

– Hai đứa đã chia tay chưa?

Vì khả năng diễn đạt đanh thép nên Tiền Tâm Nhất được Myles lựa chọn làm người thuyết trình chính. Anh cần phải ghi một đĩa CD thuyết trình tình huống cơ bản và cầm toàn bộ bản vẽ để vùi đầu vào làm tài liệu báo cáo.

Cuối cùng thì kiến trúc sư Lý cũng làm ra khu triển lãm với hình dạng một bình rượu, phần dưới hơi loe lên trên, nóc nhà lấy ý tưởng từ mái nhà cổ đại, từng lớp từng lớp chồng lên nhau, cảm giác lập thể rất đủ, chẳng qua ổ gà của Trần Tây An vẫn hút mắt hơn.

Lưu Dịch Dương nóng tới mức cởi mũ len ra:

Người thuyết trình chính của nhóm K là Vương Nguy, Tiền Tâm Nhất vừa cảm thấy đáng tiếc vừa cảm thấy rất bất ngờ.

Bành Thập Hương híp mắt nhìn, biểu cảm trên gương mặt thay đổi xoành xoạch chỉ trong nháy mắt. Kinh ngạc, khó tin, đau lòng, nhớ nhung, tất cả cảm xúc hòa vào nhau. Nhưng rất nhanh sau đó, hết thảy đều ngưng thành thứ cảm xúc lạnh lùng. Tiền Tâm Nhất không muốn nhìn thấy điều ấy.

Trần Tây An chạm phải tầm mắt anh, không cảm nhận được quyết tâm của anh, chỉ hỏi:

Vic vô cùng chú trọng cuộc đấu thầu lần này, anh ta đã chuẩn bị tất cả ở mức ổn thỏa nhất. Vương Nguy là người từng trải, rất thích hợp làm người được đi, còn Trần Tây An vì kinh nghiệm hạn chế nên thành người ở lại. Mỗi ngày đều nhìn Tiền Tâm Nhất ngồi ghi âm trước máy tính, nhưng ghi tới ghi lui vẫn có âm thanh nhiễu.

Hắn dứt khoát sai Dương Giang mang bộ thiết bị chuyên nghiệp của anh ta qua đây, Tiền Tâm Nhất ngồi trình bày trước mic, hai người họ ngồi bên cạnh vỗ tay.

Lúc anh và Trần Tây An đi, Vương Hâm đã bị nhốt vào trại tạm giam, chuyện sau đó thế nào thì anh không biết, bởi vì Bành Thập Hương chẳng thèm để ý đến anh.

Mặc dù ngoài miệng không nói, song Tiền Tâm Nhất biết chắc chắn trong lòng hắn rất mất mát. Trần Tây An vẫn luôn cố gắng để đuổi kịp anh về mặt kinh nghiệm, một cơ hội hiếm có thế này vậy mà không được tận mắt chứng kiến thì thật tiếc.

Kết thúc nghỉ Tết, vừa đi làm lại đã nhận được thông tin quan trọng, khu Tài chính Toàn Cầu đã bắt đầu mời thầu.

Dẫu vậy, kinh nghiệm là thứ chỉ có thể tích lũy từng chút một.

Tới tối ngày 12, Myles sai Tiền Tâm Nhất và một nhân viên kinh doanh khác niêm phong hồ sơ dự thầu, mang theo bản vẽ đi ngay trong tối đó để tránh trước 5 giờ chỉ là ngụy trang, bọn họ đều cảm thấy tới hội trường sớm một chút vẫn tốt hơn.

Cảm giác cố gắng phấn đấu dâng cao trong lòng Trần Tây An, hắn ôm lấy anh, như thể động viên tinh thần người anh em tốt:

Tiền Tâm Nhất xách vali hành lý đứng trước cửa thang máy, nghĩ ngợi rồi nói với Trần Tây An:

– Hiện trường không cho phép quay phim hay ghi âm, nhưng nếu như hội đồng xét thầu có đánh giá riêng về khu triển lãm của anh, dù tốt hay xấu em cũng sẽ ghi lại, về đưa cho anh xem.

Trần Tây An bóp bóp da sau cổ Tiền Tâm Nhất, động tác như thể đang vuốt mèo. Hắn áp mặt vào má anh, bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng mập mờ.

Anh cười cười, trong mắt phản chiếu hình bóng Trần Tây An:

– Nếu như nhóm K trúng thầu, ổ gà giành thắng lợi, coi như em tới chứng kiến thay anh.

Lúc anh và Trần Tây An đi, Vương Hâm đã bị nhốt vào trại tạm giam, chuyện sau đó thế nào thì anh không biết, bởi vì Bành Thập Hương chẳng thèm để ý đến anh.

Ngày ấy anh nói “đến ổ gà cũng phải cúi đầu chào thua”, sau này cảm thấy cái tên này rất chính xác, cho nên cứ gọi như vậy.

– Anh, anh có nhớ em không?

Cảm giác cố gắng phấn đấu dâng cao trong lòng Trần Tây An, hắn ôm lấy anh, như thể động viên tinh thần người anh em tốt:

– Được, chúc chúng ta thành công.

Bọn họ không phân biệt lẫn nhau, nhưng lại đối lập với nhau.

Anh vội vàng chạy xuống xe, xách đống quà cao hoa hồng chạy vội theo.– Có muốn ăn kem không?Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu nhóc, bỗng dưng Tiền Tâm Nhất được trải nghiệm cảm giác mang tên không nỡ. Anh thầm nghĩ thôi bỏ đi, dù sao vẫn chỉ là một thằng nhóc, bèn lập tức sửa lời:Tiền Tâm Nhất cảm thấy có lẽ sau này thằng nhóc sẽ biến thành một người nói nhiều và hay lo nghĩ.Ba rưỡi Lưu Dịch Dương về nhà, tạm thời gửi đồ ăn vặt trong xe anh trai. Tiền Tâm Nhất ngồi trong xe nửa tiếng đồng hồ, theo thời gian dần trôi, tâm trạng cũng trở nên nặng nề. Anh muốn báo hiếu, nhưng lại sợ làm bà tổn thương thêm lần nữa.Tập đoàn Kim Mậu muốn lấy điềm may cho nên vừa mới bắt đầu kế hoạch của một năm đã công bố thông tin rồi. Trên website chính thức của tập đoàn có ghi thời gian đăng ký dự thầu sẽ kết thúc trước năm giờ chiều ngày 15 tháng 1.Trần Tây An được nuôi thả thành quen, cũng không nhớ bố mẹ nhiều, thấy anh bảo không đi, mình cũng lười đi bèn nói:– Nhớ.Tiền Tâm Nhất c4n m0i du0i đối phương một cái, thầm mắng, ấu trĩ!Trong nhà cậu nhóc có wifi, nhưng mẹ cậu nhóc không cho sử dụng, thay đổi mật khẩu liên tục.Mỗi nhóm đều cử ba người đi tham gia đấu thầu, nhóm trưởng, một kiến trúc sư cộng thêm nhân viên kinh doanh của nhóm.Hết chương 89

Bình luận

Truyện đang đọc