KIẾN TRÚC SƯ

Tiền Tâm Nhất tắm xong bước vào, phát hiện Trần Tây An đang ngồi ngơ ngác trước máy tính của mình, chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh nhưng dường như hắn chẳng còn sợ lạnh nữa.

– Không được. – Tiền Tâm Nhất run lên, ngước mắt nhìn trần nhà nói – Chuyện này chẳng khác nào gian thần, em không làm được.

Trên màn hình chính là chú bươm bướm, Tiền Tâm Nhất sững người, không biết tại sao hắn lại mở bản vẽ này ra. Anh lê đôi dép bước tới, tiếng động lạch bạch cũng không thể kinh động đối phương, chỉ thấy hắn ngồi bất động tựa hồ hồn lìa khỏi xác. Dưới ánh đèn bảo vệ mắt, nhìn thế nào cũng thấy biểu cảm bình tĩnh của hắn không giống như đang vui.

– Em biết rồi, bệnh thần kinh chứ gì.

Song cũng không phải tức giận, chẳng qua dáng vẻ chỉ… mang nặng tâm sự.

Nhiệm vụ của em là khối tháp, còn khu triển lãm là việc của kiến trúc sư Lý. Theo trình tự bình thường thì đây là thứ không nên xuất hiện từ tay em. Vốn dĩ do em bất cẩn nhìn thấy thiết kế của anh, bị ý tưởng của anh dẫn lối, rối rắm một khoảng thời gian mới quyết định làm một khu triển lãm trước, suy cho cùng cũng vì khối tháp của mình mà thôi.

Tiền Tâm Nhất không biết hắn bị làm sao, hai tay anh đang bận đưa lên đầu vò khăn lau tóc, vì thế dùng bụng đụng hắn:

Ba giờ theo giờ Bắc Kinh, Trần Tây An đang tắm?

Anh chưa từng có ý định kiêng dè gì Trần Tây An, chỉ do hắn luôn tôn trọng, từ trước tới giờ không nghịch linh tinh máy tính anh. Chuyện ngày hôm nay chắc hẳn do tình cờ, chẳng qua nếu hắn biết rồi cũng không có vấn đề gì, hắn mà ghen tị thì coi như hòa nhau. Trước khi bươm bướm thành hình, anh cũng đã ngày ngày ghen tị ổ gà của hắn.

– Tâm Nhất, đây là khu triển lãm của em à?

– Hoàn hồn đi, cưng ơi.

Bao nỗi lo lắng tấn công Trần Tây An, những ý nghĩa tựa hồ biến thành vô số con muỗi bay tới bay lui trong đầu, huyệt thái dương căng lên tựa hồ sắp nổ tung, bên tai kêu ù ù, muôn loại cảm giác không khỏe tập trung trong cơ thể, bùng nổ dưới áp lực tinh thần cao độ.

“Cục cưng” này liếc mắt nhìn sang, nhếch khóe môi, ôm lấy eo anh:

Tiền Tâm Nhất không biết hắn bị làm sao, hai tay anh đang bận đưa lên đầu vò khăn lau tóc, vì thế dùng bụng đụng hắn:

Đây là lần thứ hai trong buổi tối ngày hôm nay hắn để lộ ra vẻ mặt phiền muộn thế này, hoàn toàn không phù hợp với vẻ điềm đạm thường ngày. Tiền Tâm Nhất nhìn thế nào cũng không vừa mắt, luôn cảm thấy trong lòng hắn như đang đè nặng tâm sự bèn vươn bàn tay đê tiện của mình ra vỗ mặt hắn:

– Đẹp thật đấy, chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật! – Trần Tây An thán phục xong, quay đầu nhìn màn hình, dùng tay thao tác con chuột chọn xem ảnh 3D – Thiết kế đẹp như vậy mà nhóm bọn em không dùng, anh đoán chắc hẳn Myles không biết đến sự tồn tại của nó đúng không?

– Tâm Nhất, đây là khu triển lãm của em à?

– Xin nghỉ buổi chiều đi, sáng mai anh có chuyện cần nói với Vic, kiểm tra xong có thể về nhà nghỉ ngơi luôn.

Tiền Tâm Nhất đợi tiếng nước dừng mới bò xuống giường, lảo đảo bước về phía phòng tắm. Anh vặn tay cầm cửa, hơi nước trắng bên trong bốc lên. Trần Tây An vừa mới mặc được quần ngủ, anh bước tới đứng trước bồn cầu, ngáp một tiếng nhìn hắn:

Nghe giọng điệu giống một câu trần thuật, Tiền Tâm Nhất có dự cảm vô cùng dữ dội rằng câu tiếp theo sẽ là một lời khen. Anh lập tức cảm thấy ngại ngùng vì được tán thưởng:

– Đúng vậy.

Tiền Tâm Nhất tắm xong bước vào, phát hiện Trần Tây An đang ngồi ngơ ngác trước máy tính của mình, chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh nhưng dường như hắn chẳng còn sợ lạnh nữa.

– Đẹp thật đấy, chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật! – Trần Tây An thán phục xong, quay đầu nhìn màn hình, dùng tay thao tác con chuột chọn xem ảnh 3D – Thiết kế đẹp như vậy mà nhóm bọn em không dùng, anh đoán chắc hẳn Myles không biết đến sự tồn tại của nó đúng không?

Hắn nhắm mắt như thể rất mệt mỏi, thầm nói: Còn mình thì sao, từ bỏ khu triển lãm, sau này mình có cảm thấy tiếc nuối không?

– Của anh cũng rất hấp dẫn. – Tiền Tâm Nhất cho rằng chuyện này chẳng có gì to tát hết, xoa đầu thành cái ổ gà, khoe khoang – Chắc chắn anh là người đầu tiên được biết.

Hắn nhéo nhéo cánh tay Tiền Tâm Nhất như an ủi, cất giọng khàn khàn:

– Không nghiêm trọng vậy đâu, thế giới lớn như vậy, đâu chỉ có khu Tài chính cần xây nhà. Nếu như nó đã được vẽ ra, vậy cũng chứng minh chắc chắn rằng em hy vọng nó thành thực thể, ngày sau còn nhiều cơ hội. Nhưng còn anh, hôm nay anh hơi khác thường, sao thế, có chuyện gì à?

Anh chưa từng có ý định kiêng dè gì Trần Tây An, chỉ do hắn luôn tôn trọng, từ trước tới giờ không nghịch linh tinh máy tính anh. Chuyện ngày hôm nay chắc hẳn do tình cờ, chẳng qua nếu hắn biết rồi cũng không có vấn đề gì, hắn mà ghen tị thì coi như hòa nhau. Trước khi bươm bướm thành hình, anh cũng đã ngày ngày ghen tị ổ gà của hắn.

– Chỉ mình anh biết thôi thì có tác dụng gì – Trần Tây An buồn cười – Anh không thể trao thưởng cho em, cũng không thể giúp em xây dựng nó thành vật thật, em phải cho người khác biết mới được.

Trần Tây An muốn hít thở, chẳng ngờ không thể kiềm chế được cơn ngứa từ tận sâu trong đường hô hấp lan tới cổ họng. Hắn vừa mở miệng, ngay sau đó là cơn ho khan dữ dội khiến toàn thân hắn run lên, cơn choáng đầu đòi mạng cũng theo đó ập tới.

Trần Tây An vừa buồn cười cũng vừa cảm thấy phiền muộn, có thu hút đến mấy thì ích gì, những người từng nhìn thấy nó đều mong rằng nó đừng xuất hiện nữa, chuyện này trái ngược lại ý muốn ban đầu của hắn, anh chưa thể ngay lập tức đối diện với chuyện ấy một cách bình thường được, cần một hai ngày để điều chỉnh cảm xúc. Cuối cùng hắn chỉ đành thở dài một hơi, khẽ tới mức Tiền Tâm Nhất đang cúi đầu vò tóc cũng chẳng nghe thấy.

Nếu như mỗi người đều giống như anh, vậy thì chốn công sở cũng sẽ chẳng phức tạp đến vậy. Thực ra xuất phát điểm của anh là đúng, nhưng thiết kế đẹp như vậy mà không được đưa ra ánh sáng, Trần Tây An dựa vào ghế, nói:

– Chỉ mình anh biết thôi thì có tác dụng gì – Trần Tây An buồn cười – Anh không thể trao thưởng cho em, cũng không thể giúp em xây dựng nó thành vật thật, em phải cho người khác biết mới được.

– Em hiểu ý của anh. – Tiền Tâm Nhất vắt khăn lông lên cổ, ngồi nửa bên mông xuống bàn máy tính, chống chân giữ cân bằng, bĩu môi nói – Nhưng không thích hợp.

Hết chương 96

– Không sao, chẳng qua bệnh nên hơi mệt mỏi mà thôi, ngủ đi.

Nhiệm vụ của em là khối tháp, còn khu triển lãm là việc của kiến trúc sư Lý. Theo trình tự bình thường thì đây là thứ không nên xuất hiện từ tay em. Vốn dĩ do em bất cẩn nhìn thấy thiết kế của anh, bị ý tưởng của anh dẫn lối, rối rắm một khoảng thời gian mới quyết định làm một khu triển lãm trước, suy cho cùng cũng vì khối tháp của mình mà thôi.

Tiền Tâm Nhất vươn tay ra đỡ hắn, vô cùng bận tâm chuyện này:

– Sau khi có ý tưởng này, em cũng chỉ vẽ bản nháp trước, chờ đến lúc hoàn thành khối tháp và phương án của các thành viên trong tổ được duyệt thì em mới có thời gian rảnh quay lại vẽ chi tiết nó. Em cũng không định mang nó ra làm gì, chỉ hứng thú nên mới vẽ cho xong thôi.

– Anh biết đấy, trước đây ấn tượng của em với Trần Nghị Vi không tốt, vậy thì năng lực làm việc của anh ta không ổn ư? Thực ra không phải, chủ yếu do em thấy phản cảm với cái kiểu thích tranh công của anh ta. Nếu như em nộp bản này lên, vậy thì còn khoa trương hơn anh ta cả mấy trăm lần. Là anh nên em mới nói thật, không phải em chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng nghĩ kỹ lại thì…

– Em hiểu ý của anh. – Tiền Tâm Nhất vắt khăn lông lên cổ, ngồi nửa bên mông xuống bàn máy tính, chống chân giữ cân bằng, bĩu môi nói – Nhưng không thích hợp.

– Lúc ấy kiến trúc sư Lý đã đưa ra tận mấy phương án khu triển lãm, tất cả mọi người trong nhóm đều nhìn vào anh ấy, tự dưng em nhúng tay vào phạm vi công việc của anh ấy thì có khác nào vả mặt anh ấy không? Nói trắng ra, cho dù thiết kế này có đẹp đến mấy, bản chất của nó cũng chỉ là bản nháp cho khối tháp mà thôi chứ không phải bài thi mà em nên nộp.

Giữa người yêu với nhau vốn dĩ nên chia sẻ tất cả, dẫu là chuyện vui hay chuyện buồn, nhưng bây giờ Trần Tây An không muốn nhắc tới chuyện ấy, hắn không thích nói chuyện khi trong lòng có cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực, nói không thông suốt chỉ khiến bản thân bực dọc mà thôi.

Trừ khi chính kiến trúc sư Lý là người bỏ qua khu triển lãm, khiến nó trở thành một tờ bài thi, tuy nhiên chuyện này không cần thiết phải nhắc tới.

– Người toàn mồ hôi, không ngủ được. – Trần Tây An quay lưng với anh lấy áo ngủ – Anh làm ồn đến em à?

– Anh biết đấy, trước đây ấn tượng của em với Trần Nghị Vi không tốt, vậy thì năng lực làm việc của anh ta không ổn ư? Thực ra không phải, chủ yếu do em thấy phản cảm với cái kiểu thích tranh công của anh ta. Nếu như em nộp bản này lên, vậy thì còn khoa trương hơn anh ta cả mấy trăm lần. Là anh nên em mới nói thật, không phải em chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng nghĩ kỹ lại thì…

– Không biết, ngày mai cùng nhau tới kiểm tra xem thế nào.

– Không được. – Tiền Tâm Nhất run lên, ngước mắt nhìn trần nhà nói – Chuyện này chẳng khác nào gian thần, em không làm được.

Đây chính là Tiền Tâm Nhất, an phận gần như cố chấp, một người quân tử tuy nhiên tính tình không đủ nhã nhặn, nếu dùng giá trị quan của xu hướng hiện tại để đánh giá thì anh rất ngốc, chẳng qua Trần Tây An lại thích điểm này của anh. Chính vì an phận, cho nên mới chân thành.

Nếu như mỗi người đều giống như anh, vậy thì chốn công sở cũng sẽ chẳng phức tạp đến vậy. Thực ra xuất phát điểm của anh là đúng, nhưng thiết kế đẹp như vậy mà không được đưa ra ánh sáng, Trần Tây An dựa vào ghế, nói:

– Anh hiểu em, anh chỉ cảm thấy không ai nhìn thấy nó thì thật đáng tiếc, nó thực sự rất xuất sắc, anh sợ sau này em sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Hắn nhắm mắt như thể rất mệt mỏi, thầm nói: Còn mình thì sao, từ bỏ khu triển lãm, sau này mình có cảm thấy tiếc nuối không?

Có lẽ đang ốm nên cũng yếu ớt hơn, Trần Tây An không thể quản lý cơ mặt của mình. Hắn không biết sắc mặt mình không tốt, nhưng phổi bò như Tiền Tâm Nhất cũng nhận ra.

– Nửa đêm nửa hôm anh tắm làm gì.

Đây là lần thứ hai trong buổi tối ngày hôm nay hắn để lộ ra vẻ mặt phiền muộn thế này, hoàn toàn không phù hợp với vẻ điềm đạm thường ngày. Tiền Tâm Nhất nhìn thế nào cũng không vừa mắt, luôn cảm thấy trong lòng hắn như đang đè nặng tâm sự bèn vươn bàn tay đê tiện của mình ra vỗ mặt hắn:

***

– Không nghiêm trọng vậy đâu, thế giới lớn như vậy, đâu chỉ có khu Tài chính cần xây nhà. Nếu như nó đã được vẽ ra, vậy cũng chứng minh chắc chắn rằng em hy vọng nó thành thực thể, ngày sau còn nhiều cơ hội. Nhưng còn anh, hôm nay anh hơi khác thường, sao thế, có chuyện gì à?

Nghe giọng điệu giống một câu trần thuật, Tiền Tâm Nhất có dự cảm vô cùng dữ dội rằng câu tiếp theo sẽ là một lời khen. Anh lập tức cảm thấy ngại ngùng vì được tán thưởng:

Rõ ràng anh đang nói bản thân mình, dẫu vậy Trần Tây An cảm giác như đang dẫn đường chỉ lối cho hắn từng câu nói đều mang ý nghĩa buông tay. Vốn dĩ hắn đang bất an bởi vì sợ sự kiên trì của bản thân sẽ liên lụy tới những thành viên trong nhóm, lời của Tiền Tâm Nhất trở thành sợi rơm cuối cùng đè sập suy nghĩ muốn giành quyền lợi của hắn.

– Đừng có s0 so4ng lung tung, anh đang là người bệnh.

– Không, em tỉnh dậy đi vệ sinh. – Tiền Tâm Nhất thờ ơ liếc nhìn qua lưng hắn, bỗng “a” lên một tiếng – Có con gì cắn anh à? Trên lưng một đống chấm đỏ luôn.

– Lúc ấy kiến trúc sư Lý đã đưa ra tận mấy phương án khu triển lãm, tất cả mọi người trong nhóm đều nhìn vào anh ấy, tự dưng em nhúng tay vào phạm vi công việc của anh ấy thì có khác nào vả mặt anh ấy không? Nói trắng ra, cho dù thiết kế này có đẹp đến mấy, bản chất của nó cũng chỉ là bản nháp cho khối tháp mà thôi chứ không phải bài thi mà em nên nộp.

Trong nháy mắt thôi hắn đã nghe lọt vào tai, không chỉ có mỗi khu Tài chính cần xây nhà, sau này hắn vẫn còn rất nhiều cơ hội… lời của Vic cũng khởi nghĩa trong đầu hắn, không trúng thầu thì tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa… lời của giám khảo văng vẳng bên tai, chỉ cần giống thì chính là sao chép…

Vào rạng sáng ngày hôm nay bọn họ chẳng hề nghĩ tới, hai người còn chẳng thể đợi đến giờ kiểm tra.

Bao nỗi lo lắng tấn công Trần Tây An, những ý nghĩa tựa hồ biến thành vô số con muỗi bay tới bay lui trong đầu, huyệt thái dương căng lên tựa hồ sắp nổ tung, bên tai kêu ù ù, muôn loại cảm giác không khỏe tập trung trong cơ thể, bùng nổ dưới áp lực tinh thần cao độ.

Tiền Tâm Nhất sờ ngực hắn mấy cái, lòng bàn tay nóng lên, biết ngay hắn đang ra mồ hôi, nghe vậy thì không nhịn được trợn mắt xem thường:

Trần Tây An muốn hít thở, chẳng ngờ không thể kiềm chế được cơn ngứa từ tận sâu trong đường hô hấp lan tới cổ họng. Hắn vừa mở miệng, ngay sau đó là cơn ho khan dữ dội khiến toàn thân hắn run lên, cơn choáng đầu đòi mạng cũng theo đó ập tới.

Tiếng ho khan của hắn không mang theo tiếng long đờm, Tiền Tâm Nhất chỉ nghe thôi tim cũng thắt lại. Ho mạnh đến mức như thể sắp ho ra cả phổi khiến lòng Tiền Tâm Nhất bất an. Anh không hiểu tại sao chỉ là cảm cúm mà có thể ngoan cố chuyển nặng tới mức độ này.

Trần Tây An ho một tràng chấn động, qua hai phút sau mới từ từ bình tĩnh. Hắn bám vào cánh tay Tiền Tâm Nhất đứng dậy, cổ họng đau nhói không chịu nổi nhưng trong lòng bỗng dưng thoải mái hơn nhiều. Dường như cơn ho vừa nãy đã giúp cơ thể hắn thả lỏng hơn, bao nhiêu uất ức tận sâu trong lòng cũng nôn ra gần hết.

Hắn không thể lựa chọn cho nên hắn giao quyền lựa chọn cho Vic, anh ta là người phụ trách, anh ta có quyền quyết định.

Chăn, tầng tầng lớp lớp quần áo, Tiền Tâm Nhất s0 so4ng lung tung trong đống lộn xộn ấy, Trần Tây An không còn sức lực, vội vàng túm tay anh nhét vào cổ áo, sau đó ghé sát đầu đến gần h0n l3nchóp mũi anh:

Trần Tây An ho một tràng chấn động, qua hai phút sau mới từ từ bình tĩnh. Hắn bám vào cánh tay Tiền Tâm Nhất đứng dậy, cổ họng đau nhói không chịu nổi nhưng trong lòng bỗng dưng thoải mái hơn nhiều. Dường như cơn ho vừa nãy đã giúp cơ thể hắn thả lỏng hơn, bao nhiêu uất ức tận sâu trong lòng cũng nôn ra gần hết.

Giữa người yêu với nhau vốn dĩ nên chia sẻ tất cả, dẫu là chuyện vui hay chuyện buồn, nhưng bây giờ Trần Tây An không muốn nhắc tới chuyện ấy, hắn không thích nói chuyện khi trong lòng có cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực, nói không thông suốt chỉ khiến bản thân bực dọc mà thôi.

Hắn nhéo nhéo cánh tay Tiền Tâm Nhất như an ủi, cất giọng khàn khàn:

Song cũng không phải tức giận, chẳng qua dáng vẻ chỉ… mang nặng tâm sự.

– Không sao, chẳng qua bệnh nên hơi mệt mỏi mà thôi, ngủ đi.

Tiếng ho khan của hắn không mang theo tiếng long đờm, Tiền Tâm Nhất chỉ nghe thôi tim cũng thắt lại. Ho mạnh đến mức như thể sắp ho ra cả phổi khiến lòng Tiền Tâm Nhất bất an. Anh không hiểu tại sao chỉ là cảm cúm mà có thể ngoan cố chuyển nặng tới mức độ này.

Tiền Tâm Nhất vươn tay ra đỡ hắn, vô cùng bận tâm chuyện này:

– Sáng mai xin nghỉ hai tiếng, em đưa anh tới bệnh viện kiểm tra.

Trần Tây An đụng chân vào thành giường, cả người đổ xuống, nằm yên không cử động:

– Xin nghỉ buổi chiều đi, sáng mai anh có chuyện cần nói với Vic, kiểm tra xong có thể về nhà nghỉ ngơi luôn.

Trong nháy mắt thôi hắn đã nghe lọt vào tai, không chỉ có mỗi khu Tài chính cần xây nhà, sau này hắn vẫn còn rất nhiều cơ hội… lời của Vic cũng khởi nghĩa trong đầu hắn, không trúng thầu thì tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa… lời của giám khảo văng vẳng bên tai, chỉ cần giống thì chính là sao chép…

Có lẽ đang ốm nên cũng yếu ớt hơn, Trần Tây An không thể quản lý cơ mặt của mình. Hắn không biết sắc mặt mình không tốt, nhưng phổi bò như Tiền Tâm Nhất cũng nhận ra.

– Tùy anh. – Tiền Tâm Nhất bỏ dép ra nhảy lên giường, nhảy qua người Trần Tây An, túm lấy chăn rồi dùng sức kéo mạnh, quấn chặt hắn trong chăn.

Trần Tây An vừa buồn cười cũng vừa cảm thấy phiền muộn, có thu hút đến mấy thì ích gì, những người từng nhìn thấy nó đều mong rằng nó đừng xuất hiện nữa, chuyện này trái ngược lại ý muốn ban đầu của hắn, anh chưa thể ngay lập tức đối diện với chuyện ấy một cách bình thường được, cần một hai ngày để điều chỉnh cảm xúc. Cuối cùng hắn chỉ đành thở dài một hơi, khẽ tới mức Tiền Tâm Nhất đang cúi đầu vò tóc cũng chẳng nghe thấy.

Chờ anh nằm xuống rồi, Trần Tây An lăn cả người cả chăn tới, quấn chặt hai người.

– Của anh cũng rất hấp dẫn. – Tiền Tâm Nhất cho rằng chuyện này chẳng có gì to tát hết, xoa đầu thành cái ổ gà, khoe khoang – Chắc chắn anh là người đầu tiên được biết.

Chăn, tầng tầng lớp lớp quần áo, Tiền Tâm Nhất s0 so4ng lung tung trong đống lộn xộn ấy, Trần Tây An không còn sức lực, vội vàng túm tay anh nhét vào cổ áo, sau đó ghé sát đầu đến gần h0n l3nchóp mũi anh:

– Đừng có s0 so4ng lung tung, anh đang là người bệnh.

Tiền Tâm Nhất sờ ngực hắn mấy cái, lòng bàn tay nóng lên, biết ngay hắn đang ra mồ hôi, nghe vậy thì không nhịn được trợn mắt xem thường:

– Em biết rồi, bệnh thần kinh chứ gì.

***

Rạng sáng, Tiền Tâm Nhất trở mình, vươn tay chạm vào khoảng không, anh khua khua nhưng không sờ tới người, nháy mắt tỉnh táo không ít. Nằm im mấy phút nghe thấy loáng thoáng tiếng nước vọng ra từ phòng tắm, còn cả tiếng nước tiểu rào rào, cơ bản thì cũng tỉnh rồi.

Ba giờ theo giờ Bắc Kinh, Trần Tây An đang tắm?

Tiền Tâm Nhất đợi tiếng nước dừng mới bò xuống giường, lảo đảo bước về phía phòng tắm. Anh vặn tay cầm cửa, hơi nước trắng bên trong bốc lên. Trần Tây An vừa mới mặc được quần ngủ, anh bước tới đứng trước bồn cầu, ngáp một tiếng nhìn hắn:

– Hoàn hồn đi, cưng ơi.

– Nửa đêm nửa hôm anh tắm làm gì.

– Người toàn mồ hôi, không ngủ được. – Trần Tây An quay lưng với anh lấy áo ngủ – Anh làm ồn đến em à?

– Không, em tỉnh dậy đi vệ sinh. – Tiền Tâm Nhất thờ ơ liếc nhìn qua lưng hắn, bỗng “a” lên một tiếng – Có con gì cắn anh à? Trên lưng một đống chấm đỏ luôn.

– Anh hiểu em, anh chỉ cảm thấy không ai nhìn thấy nó thì thật đáng tiếc, nó thực sự rất xuất sắc, anh sợ sau này em sẽ cảm thấy tiếc nuối.

– Sau khi có ý tưởng này, em cũng chỉ vẽ bản nháp trước, chờ đến lúc hoàn thành khối tháp và phương án của các thành viên trong tổ được duyệt thì em mới có thời gian rảnh quay lại vẽ chi tiết nó. Em cũng không định mang nó ra làm gì, chỉ hứng thú nên mới vẽ cho xong thôi.

Trần Tây An cau mày, dường như cũng không biết điều này. Hắn lau hơi nước dính trên gương, nghiêng người nhìn phía sau. Quả nhiên lưng hắn có không ít vết đỏ, song không đau cũng không ngứa, vì thế hắn nói:

– Không biết, ngày mai cùng nhau tới kiểm tra xem thế nào.

Vào rạng sáng ngày hôm nay bọn họ chẳng hề nghĩ tới, hai người còn chẳng thể đợi đến giờ kiểm tra.

Hết chương 96“Cục cưng” này liếc mắt nhìn sang, nhếch khóe môi, ôm lấy eo anh:Hết chương 96

Bình luận

Truyện đang đọc