KỸ THUẬT TRẠCH HỆ THỐNG

Vương Mai cũng nhìn thấy Vệ Thư Tuân như hạc trong bầy gà ở đằng kia, ngẩn người, trên mặt hiện ra nét xấu hổ. Vệ Thư Tuân làm như không thấy, y đã quyết định phân rõ ranh giới với đám bạn trước kia, không có bất kì tính toán ôn chuyện gì. Huống chi chuyện này bất kể Chung Hữu là đúng hay sai, hành vi của Vương Mai y không thích cho nổi.

Thấy Vệ Thư Tuân cũng không thèm nhìn tới liền lướt qua cô, Vương Mai ngẩn người, trong mắt hiện chút tủi thân. Cô bán da thịt kiếm sống, tự nhiên cũng đã chuẩn bị tâm lý nhất định, bị bạn bè trước kia xem thường căn bản không hề gì, dù sao vừa kiếm được tiền vừa thoải mái, mà ông già như ma bài bạc của cô, hiện tại vì cô có thể kiếm tiền cũng không đánh cô nữa.

Tuy không thừa nhận lựa chọn của mình có sai, nhưng mà, chỉ có Vệ Thư Tuân, các cô không muốn bị y nhìn thấy chính mình như vậy.

Năm đó trong đám bạn cùng chơi chung, đẹp trai nhất, tính cách tốt nhất chính là Vệ Thư Tuân, khi ở chung luôn rất tôn trọng các cô, chưa từng mượn rượu mà sờ mó gì. Ba cô gái luôn có hảo cảm với Vệ Thư Tuân, nhưng Vệ Thư Tuân lại không có ý kia với họ, bất kể ám chỉ nói khéo thế nào cũng vô dụng, từ đó họ mới không thể không bỏ cuộc.

Tuy không muốn để Vệ Thư Tuân nhìn thấy chính mình như vậy, nhưng bị Vệ Thư Tuân ngó lơ lại cảm thấy thực thương tâm thực tủi thân. Nếu lúc ấy Vệ Thư Tuân chịu yêu cô, cô căn bản sẽ không làm chuyện như vậy.

“Ê, cô, cô lại đây!” Khổng Bình mượn phòng trực ban của dì túc quản, vừa dùng sức kéo Chung Hữu, vừa tiếp đón Vương Mai: “Có lời gì, chúng ta tiến vào lại nói đi!”

Vương Mai thở sâu, hiện giờ có nói gì cũng đã trễ, cô còn có chuyện phải làm.

Khổng Bình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, không phải chỉ là trai gái cãi nhau chia tay thôi à, trên mạng rút dao đâm nhau còn có, cái này chỉ là cãi nhau, cũng có lẽ là nhà gái không cam lòng bị đá, có một người trung gian khuyên nhủ một chút, làm giảm xóc, chắc mọi chuyện có thể sáng tỏ.

Khóa kỹ cửa sổ, chặn mấy người nhiều chuyện ở ngoài cửa, Khổng Bình rót ly trà cho Vương Mai, liền ôn hòa cười nói “Chuyện này là Chung Hữu không đúng, tụi tôi đều mắng cậu ta rồi, nếu cô không hài lòng, cứ mắng thêm vài câu, đánh thêm mấy đấm được không?”

Chung Hữu bất mãn đứng dậy: “Dựa vào cái gì tôi phải để con nhỏ này đánh…”

“Câm miệng.” Khổng Bình áp chế hắn, tiếp tục nói với Vương Mai “Cô xem cô xinh đẹp vậy, căn bản không cần treo cổ trên cái cây Chung Hữu này đúng không, đá cậu ta đi tìm một anh đẹp trai không phải càng tốt à?”

Vương Mai ôm ngực hừ lạnh: “Chỉ cần anh ta cho tôi tam vạn phí chia tay, tôi lập tức đi, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.”

“Hừ, nói chuyện ngon quá, cả đêm mày tiếp khách kiếm được nhiêu? Đến làm ồn ào là muốn ba vạn…”

“Chung Hữu!” Khổng Bình phát hỏa: “Cậu nói chuyện với bạn gái vậy đó hả? Mau giải thích!”

“Tôi cốc cần, kêu anh ta trực tiếp trả tiền.”

Khổng Bình nhíu mày, bất mãn nói “Người đẹp này, Chung Hữu bỏ cô là cậu ta không đúng, nhưng cô cũng không thể lừa tiền như vậy.”

“Không phải lừa.” Vương Mai cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Ba vạn kỳ thật là tôi mượn cho anh ta, lúc ấy tin tưởng ảnh, không có giấy nợ, cho nên tôi tuyệt đối không để anh ta chạy như vậy.”

“Nói bậy!” Chung Hữu nổi giận đùng đùng phản bác: “Ba vạn kia rõ ràng là… Rõ ràng là…”

“Là cái gì?” Khổng Bình hỏi lại, mặt lộ hoài nghi.

Chuyện nợ cờ bạc không thể nói, chia tay với bạn gái không đến mức bị trường kiểm điểm, mà thiếu nợ bài bạc tám chín phần sẽ bị đuổi học. A là trường đại học hàng đầu toàn quốc, không có khả năng dễ dàng tha thứ cho một sinh viên nghiện cờ bạc.

“Là mày nói nhăn nói cụi, căn bản không có chuyện này.” Chung Hữu trừng Vương Mai: “Tao cảnh cáo mày, mày tới quậy nữa, tao báo công an liền đó, mày cho là tao không biết đám gà móng đỏ tụi mày đứng đường ở đâu hả?”

“Vậy anh có thể nói cho cảnh sát đi.” Vương Mai hất cằm: “Kêu cảnh sát đi vào đó bắt tôi đi, tôi sẽ nói anh là khách làng chơi a, coi anh ăn nói với trường thế nào!” Cô vừa tới Thành phố A đã dụ được khách bao là Chung Hữu, chưa từng đứng đường ở Thành phố A, căn bản không sợ cảnh sát đi thăm dò.

“Mày… mày thứ con gái không biết xấu hổ!” Chung Hữu tức đến tán qua một cái.

Hắn là người để ý mặt mũi, trong thời gian này trực tiếp bị Vương Mai biến thành tên hề, cả ký túc xá đều coi hắn thành trò cười. Còn bị mấy thằng ăn ở không đăng chuyện này lên diễn đàn mà tám, nói hắn là cặn bã dụ con gái người ta lên giường rồi bỏ, có khi đi dọc đường còn nghe có người bàn luận chuyện của hắn.

Chịu không nổi áp lực, hắn tức giận báo cảnh sát, đáng giận là đám cảnh sát kia căn bản không quản, chỉ nhìn ảnh chụp chung của con nhỏ này đưa ra, lại bị nó làm bộ làm tịch khóc vài tiếng, liền đơn giản nhận định là người yêu cãi nhau. Ngày đó trong cảnh cục, rõ ràng hắn chỉ ra rồi xác nhận con nhỏ này là gà, còn nói ra vị trí nó đứng đường. Cảnh sát không những không tóm nó, cư nhiên còn nói “Nữ thì chưa xác định có phải gái không, mà nam nhất định đã đi mua dâm rồi.”

Cuối cùng chỉ phân biệt mắng hai người một trận lại để cho đi, khi rời đi cảnh cục, Chung Hữu rõ ràng nhìn thấy đám dân cờ bạc ngồi xổm canh ở góc đường, nếu không phải phụ đạo viên và lớp trưởng đến cảnh cục đón hắn, không biết hắn sẽ thế nào, khi ngồi trên taxi chân còn hơi run lên.

Về tới trường học tình trạng càng tệ hơn, trước kia còn có người ủng hộ hắn, nói ba vạn quá đáng quá. Nhưng hiện tại đều là luận điệu kia của Dư Hân: Một thằng đàn ông bị bạn gái trước chèn ép đến mức phải báo công an, quả thực không ra gì. Nữ sinh trong lớp cũng vậy, trước kia còn có mấy người an ủi hắn, bởi vì hắn báo nguy —— nếu ba vạn phí chia tay là bên nữ quá đáng, nhưng người nói xấu bạn gái là gái còn muốn đưa cô vào cảnh cục càng tởm hơn —— trước kia vì lấy lòng các nữ sinh mà tặng quà, giúp làm bài tập, đều uổng công hết, hiện tại không có cô nào muốn nói chuyện với hắn.

“Đủ rồi Chung Hữu!” Khổng Bình thật sự chịu không nổi nhục mạ và hành vi bạo lực của Chung Hữu với con gái, chụp lấy tay hắn hất hắn vào băng ghế: “Ngồi đàng hoàng cho tôi, đừng quên lời phụ đạo viên đã nói!”

Chung Hữu bị ngã đến ngớ ra, thở dốc trừng vào Vương Mai đang đắc ý, đột nhiên nhớ tới vẻ mặt vừa rồi khi Vương Mai nhìn thấy Vệ Thư Tuân, ánh mắt chợt lóe, nói với Khổng Bình “Khổng Bình, phiền cậu đi ra ngoài trước, tôi và cô ta một mình tán gẫu.”

Khổng Bình nhìn trái xem phải, kỳ thật hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương nên cũng không biết xử lý chuyện trai gái cãi nhau thế nào, nhưng đây là nhiệm vụ phụ đạo viên kêu hắn làm, không có cách. Nghĩ nghĩ, Khổng Bình gật đầu: “Được rồi, hai người nói chuyện đàng hoàng, cậu không được động tay động chân nữa, tôi canh ngay trước cửa đó.”

Khổng Bình đi rồi, Chung Hữu âm trầm nhìn về phía Vương Mai, nói “Mày quen Vệ Thư Tuân, đúng không?”

Ánh mắt đắc ý trên mặt Vương Mai khựng lại, hừ lạnh: “Mày đang nói ai a? Đừng nghĩ nói sang chuyện khác, đưa tiền đây, không coi chừng anh Nham họ thật sự ra tay đó.”

“Hà, chẳng lẽ không đúng sao, tao nhớ rõ Vệ Thư Tuân quen đám người kia mà? Nó cũng biết mày mà đúng không? Nó biết mày là điếm không, khẳng định biết ha?” Nhìn nụ cười biến mất dần trên mặt Vương Mai, Chung Hữu cảm thấy mình rốt cục nắm được điểm yếu của Vương Mai, nói nhanh: “Phí chia tay cái gì, tao với mày có phải người yêu đâu, đáng lẽ là tao đòi mày phí chia tay mới đúng, mày nhất định đã ngủ với Vệ Thư Tuân rồi! Không, nói không chừng chuyện lần này Vệ Thư Tuân cũng có dính vào.” Nói tới đây, Chung Hữu bừng tỉnh: “Nhất định là vậy, tao đã đắc tội thằng đó mà, khi lên lớp nó cứ cố ý phá tao, tiền nợ của tao khẳng định có liên quan đến nó! Chính là sau khi làm hư bản vẽ của nó tao mới bắt đầu thường xuyên đánh thua!”

Chung Hữu đi tới đi lui trong phòng trực ban, càng nghĩ càng thấy là như thế. Hắn đang cố bẽ cong sự thật [1], rõ ràng đánh bài vẫn luôn có thua có thắng, hiện tại lại tự ảo tưởng là từ sau khi đắc tội Vệ Thư Tuân mới bắt đầu thua: “Đúng đúng, nhất định là vậy, nhất định là nó, nhất định là nó hại tao!” Chung Hữu vốn đã mắc chứng hoang tưởng bị hại nào đó dành cho Vệ Thư Tuân, hiện giờ càng khẳng định ảo tưởng của mình.

[1] Nguyên văn: Lân người thâu phủ, ngụ ngôn ý nói chủ quan thành kiến, có chướng ngại khi nhận thức chân lý  khách quan. Khi người ta lấy thành kiến đi quan sát thế giới, tất nhiên sẽ bẻ cong sự vật  khách quan ban đầu.

“Không hiểu mày đang nói gì.” Vương Mai siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi trắng ra. Cô tuy khổ sở Vệ Thư Tuân ngó lơ cô, nhưng cũng biết hiện tại mình đã không xứng với Thư Tuân, Thư Tuân không chấp nhận cô là phải, cô cũng không hy vọng truyền ra lời đồn Thư Tuân một sinh viên Đại học A là bạn với gái đ*ếm.”Mày cứ gài chuyện vào cậu ta cũng vô dụng, anh Nham nói rồi, ba vạn moi không ra ít nhất mày phải lấy ra trước một vạn để báo cáo, một vạn cũng có thể mượn được mà. Dù sao ở trong trường cũng không sợ mày chạy, anh Nham chịu chờ một thời gian, không thì tao liền đăng ảnh nóng lên diễn đàn trường mày đó.”

Đám dân cờ bạc của anh Nham gài Chung Hữu mắc nợ đánh bài, mục đích lúc đầu là vì giáo huấn hắn, tìm hắn đòi nợ kỳ thật cũng là hù dọa chiếm đa số. Đương nhiên, có thể kiếm được ba vạn càng tốt, nhưng hiện tại xem ra đã ép chó vào đường cùng, thằng lỏi này cư nhiên báo công an. Anh Nham thấy vẫn nên để thằng lỏi này dễ thở chút, tạm thời hạ món nợ xuống một vạn. Dựa vào chi tiêu của sinh viên bây giờ, mượn thêm vài người vẫn có thể trả được.

Con nợ đụng phải chuyện dân cờ bạc giảm thấp nợ xuống, không mừng rỡ như điên, cũng ngoài miệng liều mạng nói sẽ kiếm tiền. Nhưng Chung Hữu thì không, nhất là hắn chưa thật sự bị ép trả nợ nghiêm trọng, sợ hãi trong lòng không lớn, hai là hắn tự cho là tìm được độc thủ sau lưng chân chính —— đám lưu manh ma cô kia hắn không dám đắc tội, nhưng Vệ Thư Tuân cùng trường hắn sợ sao? Vệ Thư Tuân thật sự dám đụng vào hắn?

Hơn nữa hành vi thoái nhượng của Vương Mai làm hắn càng khẳng định suy đoán của mình, hung hăng quát: “Quả nhiên là nó đứng sau hại tao, cư nhiên dám hại ta! Chuyện nó bắt tay với tụi giang hồ cả lớp đều biết, tao nhất định phải đến phòng hiệu trưởng tố cáo nó giết hại với… A…!”

Vương Mai thật sự nghe không nổi nữa, cô tuyệt đối không thể hại Vệ Thư Tuân, cũng sẽ không để thằng ngu này hại y! Quật mạnh cái túi xách bản cứng mang theo vào Chung Hữu một cái. Túi xách kia tuy không lớn, nhưng hình tam giác, cạnh nhọn đánh vào mặt không khác gì dũa sắt, mặt Chung Hữu bật người liền nóng bừng đau nhói lên.

“A, con điên này mày làm gì!” Chung Hữu tay trái che mặt, tay phải tán vào Vương Mai, Vương Mai ngã nhào xuống đất, lập tức gào khóc lên: “Cứu mạng a, đánh người nha!”

Khổng Bình và đám sinh viên chờ xem náo nhiệt ngoài cửa như ong vỡ tổ tràn vào, Khổng Bình tức đến xách áo hắn đẩy qua một bên: “Tại sao lại ra tay với con gái!”

Có người hảo tâm đỡ Vương Mai đứng lên, Vương Mai lắc đầu, hai tay bụm mặt ngồi dưới đất cứ khóc: “Tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”

Vệ Thư Tuân căn bản không biết trò khôi hài sau khi y rời đi này, khi đi hơi lo Vương Mai quậy như vậy có xảy ra chuyện không, dù sao thân phận cô mẫn cảm, gần như muốn gọi điện thoại cho anh Nham. Nhưng lập tức ngừng lại, gõ gõ đầu, đã quyết định không lo chuyện của họ nữa, gọi điện thoại hỏi thì lại có ích gì.

Ăn cơm tối trong quán với đám bạn cùng phòng, ba người lại về phòng chơi game, Vệ Thư Tuân thì đến văn phòng giáo sư Triệu học thêm. Y học nhanh, giáo sư Triệu dạy cũng nhanh, hiện tại đã sắp đuổi kịp tiến độ trước, qua thêm vài ngày có thể tiếp xúc nội dung mới, Vệ Thư Tuân- đã sớm phiền chán ôn tập – ôm chờ mong rất lớn với điều này. Đương nhiên, không thể để giáo sư Triệu biết.

“Thư Tuân, em đã đến rồi.” Giáo sư Triệu đang xem một quyển tư liệu thật dày, thấy Vệ Thư Tuân đến, chào hỏi rồi kêu y ngồi xuống cạnh bàn công tác, bày ra tư thế muốn nói chuyện.

“Giáo sư, có chuyện gì ạ?”

“Khụ khụ.” Giáo sư Triệu hình như hơi xấu hổ, che miệng khụ khụ, hỏi: “Thư Tuân, em có bạn gái chưa?”

Vệ Thư Tuân chớp mắt mấy cái: “Chưa ạ.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Giáo sư Triệu thở phào nhẹ nhỏm: “Các em giờ còn trẻ, nên lấy việc học làm trọng, đừng cả ngày tình a yêu a, rồi y như ba cái phim tình cảm, cãi nhau.”

Vệ Thư Tuân hiểu rõ: “Giáo sư Triệu, thầy đang nói chuyện của Chung Hữu à?”

“Chung Hữu?” Giáo sư Triệu đẩy kính: “Cái cậu năm nhất bỏ bạn gái, bị đuổi tới trường gọi là Chung Hữu? Lúc thầy lái xe chạy ngang qua, nhìn thấy ngoài cửa ký túc xá tụi em vây quanh một đống người, cãi nhau. Hơn nữa cả anh tiến sĩ sinh thầy đang hướng dẫn cũng nói về chuyện này, thật không tưởng nổi, không chỉ ảnh hưởng chính mình, còn ảnh hưởng người khác học tập!” Nói tới đây, giáo sư Triệu nghiêm khắc nhìn chằm chằm Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân, em tuyệt đối không thể học theo, có biết không? Hiện tại trọng điểm của em là học, học, yêu đương cái gì tuyệt đối không được!”

“…” Vệ Thư Tuân khó hiểu đột nhiên nghĩ đến Chu Tuyền, Chu Tuyền hình như thích y đúng không, nếu Chu Tuyền đột nhiên tỏ tình, dùng giáo sư Triệu làm tấm mộc có thể tương đối không tổn thương tình huynh đệ không?

“Thư Tuân, em có nghe không vậy?”

Vệ Thư Tuân lấy lại tinh thần, nhanh chóng gật đầu: “Dạ, em biết.”

Từ 7h tới 9h, bởi vì nội dung ôn tập đã càng ngày càng phức tạp, hiện nay đến chủ đề quang học. Trước đó Vệ Thư Tuân đã học đến đây, nhưng vì không được tiếp xúc thực nghiệm, chỉ là một lý thuyết hiểu nửa vời.

Vì thế Giáo sư Triệu mang Vệ Thư Tuân vào phòng thí nghiệm, tính làm vài thực nghiệm nhỏ về hình ảnh quang học để y có thể hiểu khách quan hơn. Vệ Thư Tuân học mấy tiết lý thuyết tính chủ động không cao, vừa chuyển tới thực nghiệm liền như hoàn toàn thay đổi, hai mắt sáng lên, đầy mặt hưng phấn, rõ ràng kêu y dọn thiết bị thực nghiệm thôi, còn chưa đủ đẳng cấp bằng làm culi, đi đường còn hơi giống nhảy chân sáo, không biết đang mừng cái gì nữa.

“Thật là, không ổn trọng gì cả.” Nhìn Vệ Thư Tuân vui ra mặt chạy về văn phòng lấy tập ghi chú tới, giáo sư Triệu lắc đầu, bật cười.

“Em chưa từng thấy Thư Tuân vui vẻ đến vậy đó!” Diệp Thành Thiên Gần đây đang làm luận văn vẫn luôn ngâm mình trong phòng thí nghiệm nghi hoặc nói “Nói thật bình thường em thấy em ấy lên lớp, trên mặt không biểu hiện, nhưng kỳ thật rất không muốn, lần này giáo sư thầy đang giảng về cái gì mà làm em ấy thích dữ vậy?”

“Hình ảnh quang học, mà không phải mấy cái viết trong sách.” Giáo sư Triệu một bên điều chỉnh thử dụng cụ, một bên bất đắc dĩ nói: “Nhóc này chỉ là không thích đọc sách, thích tự tay động vào chơi thôi. Trước đó cứ xin thầy mấy án lệ để làm, bị thầy la một trận, xem ra vẫn không chịu sửa. Thằng nhóc này cái gì cũng tốt, chính là không tập trung nổi, học quá chậm, có thể yên tĩnh thì hoàn mỹ rồi.”

Diệp Thành Thiên nhìn trời, nhớ tới trước đó khi dạy y làm thực nghiệm máy phát sóng vuông, nhóc này gần như liếc một cái là biết luôn, tiến độ như vậy cư nhiên còn ngại không đủ. Nếu y cứ giỏi tiếp nữa, tôn nghiêm của đàn anh này còn có thể bảo trì bao lâu?

Giáo sư Triệu mang Vệ Thư Tuân theo làm mấy thực nghiệm về hình chiếu 3d quang học đơn giản, trắc lượng quang học 3d, quét hình nón hồng ngoại. Làm tự nhiên là giáo sư Triệu, Vệ Thư Tuân hiện tại vẫn không có tư cách đụng vào, chỉ ôm tập đứng kế bên ghi nhớ kỹ các bước thực nghiệm và giải thích thôi.

Tuy không thể động vào, nhưng có thể nhìn thấy thực nghiệm cũng thỏa mãn rồi. Vệ Thư Tuân nghiêm nghiêm túc túc ghi chép, mắt đăm đăm nhớ kỹ tất cả bước thí nghiệm rồi bắt chước trong đầu.

Thực nghiệm hơn ba tiếng mới chấm dứt. Kỳ thật mấy thực nghiệm này chỉ đơn giản làm đại khái thôi, nếu không chỉ một hình chiếu quang học 3d cũng mất hơn ba tiếng đồng hồ rồi.

Vệ Thư Tuân và Diệp Thành Thiên quét dọn phòng thí nghiệm, cất kỹ dụng cụ, kiểm tra cửa nẻo xong mới trở lại văn phòng. Giáo sư Triệu đã rời đi trước, Diệp Thành Thiên mời Vệ Thư Tuân: “Dù sao bây giờ còn sớm, không bằng đi ăn khuya trước đi?”

“Dạ.” Vệ Thư Tuân gật đầu, cất ba lô, lấy điện thoại ra, phát hiện có hơn mười cuộc gọi nhỡ với hai tin nhắn. Trong đó một là Chu Tuyền, không người tiếp sau phát rồi điều tin ngắn: “Đang học thêm à? Cuối tuần này nhà anh mở tiệc, ông nội nhất định muốn cậu tới dự, thiệp mời ngày mai sẽ có người đưa tới cho cậu. chỉ là tiệc nhỏ thôi, đừng lo.”

Vệ Thư Tuân đóng tin kia, lại nhìn cái còn lại, là dãy số lạ: xin lỗi, đã liên lụy đến cậu rồi.

Vệ Thư Tuân không có trả lời, lúc này nói những lời này, có lẽ chỉ có thể là Vương Mai hôm nay mới gặp mặt? Xảy ra chuyện gì sao?

Mặt khác còn hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều đến từ Chung Hữu. Vệ Thư Tuân nheo mắt, xem ra quả nhiên xảy ra chuyện rồi.

Hai người cùng tới một nhà ăn nhỏ của trường để ăn khuya, trong thời gian chờ thức ăn mang lên, nghe được mấy nữ sinh phía sau đang nói về chuyện Chung Hữu đánh người hôm nay. Cơ bản đều là mắng cặn bã, cư nhiên đánh con gái, đòi ba vạn chia tay còn nhẹ đó, là tớ liền đối phó hắn thế nào thế nào vân vân, khiến Vệ Thư Tuân vốn muốn đến hỏi chút tình huống cũng không dám lại gần.

Ăn khuya một nửa Vệ Thư Tuân nhận được điện thoại của Ngũ Phong, hỏi y: “Thư Tuân chừng nào cậu về?”

“Đang ăn khuya, ăn xong thì về, sao vậy?”

“Vậy cậu nhanh lên a, Chung Hữu tìm cậu!” giọng điệu không kiên nhẫn, Ngũ Phong biểu hiện rõ ra thái độ chán ghét Chung Hữu.

“Nó tìm tớ làm gì?”

“Ai biết, tớ không muốn nói gì với thằng đó hết, đá ra ngoài rồi.”

“Tớ biết, chờ chút liền về.” Tuy không thích Chung Hữu, nhưng bất ngờ là Vệ Thư Tuân phát hiện mình không có cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Trước kia hồi cấp 3 rõ ràng rất thích ức hiếp với nhìn trò cười của người khác, hiện tại chút cảm giác cũng không có, còn thấy thực nhàm chán.

Ăn xong ăn khuya, tạm biệt Diệp Thành Thiên trên đường, Vệ Thư Tuân xách ba lô chậm rãi đi về phòng. Liền nhìn thấy Chung Hữu chờ dưới ánh đèn đường ở ngoài cửa, thấy Vệ Thư Tuân, Chung Hữu lập tức chạy tới.

Ngoài lầu ký túc xá xây các mảng xanh, còn hơi che khuất ngọn đèn, nhưng thị lực Vệ Thư Tuân tốt, vẫn thấy rõ ba vết cào trên mặt và dấu bấm tím trên gò má Chung Hữu—— y trước đó còn lo Vương Mai bị ăn hiếp, xem ra khỏi cần, trị số vũ lực của Chung Hữu hiển nhiên không đủ.

“Chung Hữu, mặt cậu làm sao vậy?” Kỳ thật hơi muốn hỏi một thằng đàn ông vác cái bản mặt thế này bộ không ngại hay sao mà còn đi ra đứng dưới ánh đèn, nhưng ngẫm lại vẫn là phúc hậu chút giả bộ như không biết đi!

“Hừ, mày diễn tiếp đi!” Chung Hữu cười lạnh: “Diễn như con nhỏ kia không phải mày phái tới vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc