Editor: Huyn
Chú mèo nhỏ bị đánh thức “meo” lên một tiếng, bất ngờ không rúc vào lòng người mà cuộn mình trên thảm, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Trong phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Thi Ỷ Ni tựa vào vòng tay của người đàn ông, không biết là do quá mạnh hay căng thẳng, hai cánh tay bám vào vai lưng anh ấy đã hơi tê dại.
Cô dựa vào ngực anh, nghe rõ từng nhịp tim đập rộn ràng, của cô, của anh, hòa chung thành một nhịp không thể tách rời.
Trên đỉnh đầu, là tiếng người đàn ông nuốt nước bọt rõ ràng.
“Nghĩ kỹ rồi sao?”
Giọng anh khô khát, âm sắc đã trở nên khàn đặc, “Thật sự muốn như vậy sao?”
Thi Ỷ Ni không nói gì, tay bám vào cánh tay anh càng chặt hơn, ôn hương nhuyễn ngọc gắt gao ôm sát.
Sự gắn bó của cơ thể chính là câu trả lời của cô.
Cô không đủ dũng cảm, lại quen rụt rè.
Chỉ có sự gắn bó này là cảm xúc và tình yêu mà cô muốn thể hiện nhất lúc này…
Nguyên Dạ nghiêng đầu, dịu dàng ấm áp hôn lên tóc cô,dáng vẻ giống như đang trân trọng một bảo vật quý giá. Anh đặt một tay lên gáy cô, lòng bàn tay nóng bỏng.
Thi Ỷ Ni theo lực tay của anh nghiêng người, lúc quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy tay kia của anh đang cầm điện thoại, ngón tay nhanh chóng bấm màn hình.
Thi Ỷ Ni: “……?”
Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn chơi điện thoại sao? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lòng cô trùng xuống, nhưng ngay lập tức thân dưới lại được nhấc bổng lên.
Nguyên Dạ ném điện thoại sang bên, bế cô lên ngang người, đi thẳng vào phòng ngủ chính, mở cửa phòng tắm và đặt cô lên bồn rửa mặt bằng mã não.
Hai chân cô lơ lửng khỏi mặt đất, trái tim cũng nhấp nhô bất an.
Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt, luôn cảm thấy anh trông càng thêm cao lớn, khuôn mặt góc cạnh nổi bật dưới ánh sáng ấm áp, đôi chân mày sắc sảo như điêu khắc, bóng lông mi rõ nét, che đi cảm xúc sâu đậm.
Nguyên Dạ bước đến phía trước, đứng giữa hai đầu gối cô. Anh cúi xuống hôn lên mắt cô, tay chạm vào khóa kéo phía sau lưng: “Tắm trước đã”.
Thi Ỷ Ni giống như một chú thỏ nhỏ sợ hãi co rúm lại, cô đẩy cánh tay người đàn ông: “Em, em tự làm…”
Nguyên Dạ đứng thẳng dậy, khóe môi cong lên, hứng thú nhìn hành động của cô.
Dưới ánh mắt chăm chú của anh, khuôn mặt Thi Ỷ Ni đỏ bừng. Cô mím môi, hai tay chậm rãi với ra sau lưng.
“Soạt..” tiếng khóa kéo nhẹ nhàng vang lên, ánh mắt người đàn ông càng sâu hơn.
Vừa rồi anh đã bị tr·a t·ấn rất lâu, vốn dĩ không có tính toán an phận thủ thường như vậy.
Nhưng chiếc váy màu trắng sữa này không nghe lời như chiếc váy ngủ dây mảnh mà cô mặc trên đảo, không có dây mảnh phía trên, lại dài đến mắt cá chân, ngăn cách mọi sự tiếp cận. Lòng bàn tay anh khát khao gần như bùng nổ, chỉ có thể tự vẽ lên trong tâm trí…
Thi Ỷ Ni co lại đôi vai tròn trịa cùng xương quai xanh, hai tay đan chéo che lên lớp ren trắng.
Cô hoàn toàn không biết hình ảnh mình lúc này là một sự cám dỗ lớn đến nhường nào đối với anh.
Ban đầu anh chỉ thuận tay đặt cô ở đây, không ngờ lại như vô tình cắm liễu, để hai tấm gương phía sau phản chiếu trọn vẹn bóng lưng mảnh mai và xương cánh bướm tuyệt đẹp, như ngọc dương chi hoàn hảo không tì vết.
Nguyên Dạ kéo hai tay cô lại, thì thầm: “Trốn cái gì.”
Hôm nay cô mặc chiếc này, rất giống với bộ mà anh từng thấy trong phòng thay đồ ngày đó.
Hai tay nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm biểu cảm trên gương mặt cô, như một con dã thú công khai khiêu khích, chậm rãi cắn lên mép vải nhỏ xinh.
Như nắm chặt lớp lông của con mồi, rồi bất ngờ lột mạnh lên —
Con mồi nhỏ đáng thương thét lên một tiếng.
Cứ điểm đã bị chiếm giữ.
Kẻ xâm lược dùng cách vẽ sở trường nhất của mình, dùng những ngón tay khắc họa chi tiết.
Còn giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, dùng miệng cùng môi răng khám phá, bướng bỉnh đòi được chăm bẵm.
…………
Thi Ỷ Ni mím chặt môi để không phát ra âm thanh, đến khi cắn chặt cánh môi cũng không thể ngăn nổi những tiếng rên rỉ, cô bất lực đưa tay đập nhẹ vào vai người đàn ông: “Đủ… đủ rồi!”
Cô cúi đầu nhìn nốt ruồi đỏ nhỏ của mình, nơi vừa mới “chịu khổ”, có chút muốn khóc: “Nguyên Dạ…”
“Anh định ăn mất nốt ruồi của em sao…”
Nguyên Dạ đứng thẳng lên.
Đôi chân mày anh ửng đỏ, ánh mắt đào hoa cũng ngập tràn sắc thắm, trông như vừa mới nếm thử vị, nhưng cảm giác khao khát lại càng khó kiềm chế hơn.
“Vậy không ăn nốt ruồi nhỏ nữa.” Thanh âm của anh rất trầm ấm, tựa như hai viên nam châm cọ nhẹ vào nhau, trầm thấp nồng nàn, “Ăn Phương Phương, được không?”
Muốn đem cô dung hòa vào xương tủy, hòa vào máu thịt.
Lúc anh đang định hành động thì tiếng chuông cửa bất ngờ ngăn lại.
Thi Ỷ Ni cũng sững người.
Giờ này rồi, còn ai đến nhà chứ?
Người đàn ông buông cô ra, cúi đầu liếc nhìn, rồi với lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh eo đi ra ngoài.
Thi Ỷ Ni nhìn theo bóng lưng anh, đưa tay che mặt.
Không dám nhìn thẳng.
Anh còn đang mặc áo sơ mi, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở eo.
Thật là…
Càng che càng lộ…
Cô đặt tay lên ngực, bước xuống khỏi bồn rửa, đang nghĩ chắc tối nay là không tiếp tục, Nguyên Dạ lại đẩy cửa bước vào.
“Là quản gia.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Quản gia đến làm gì?” Thi Ỷ Ni hỏi.
Người đàn ông nhìn cô đầy nghiền ngẫm, ngón tay thon dài luồn vào túi quần, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Thi Ỷ Ni liếc qua, thấy dòng chữ nổi trên hộp…
Trong đầu cô bùng lên một tiếng “ầm”.
Cô lập tức hiểu ra anh vừa rồi dùng điện thoại để làm gì.
“Anh, sao anh có thể để quản gia đi mua thứ đó… a!”
Thật không coi quản gia là người ngoài chút nào!
Thế này thì sau này cô còn biết đối diện với quản gia – người luôn ân cần hỏi thăm mỗi ngày – như thế nào đây hả!
Sau này chẳng lẽ phải lên tầng thượng đi máy bay hoặc nhảy dù mà ra ngoài sao…
Anh tháo khăn tắm quanh eo ra, tiện tay ném sang một bên.
Thi Ỷ Ni lập tức như bị bỏng mắt, ánh mắt né né tránh tránh không dám nhìn anh.
“Lúc trước, bà nội không phải đã đưa anh một hộp rồi sao…” Cô ngượng ngùng hỏi, “Dùng cái đó chẳng phải được rồi sao.”
Nguyên Dạ không nói gì, ánh mắt càng thêm sâu thẳm. Anh bước đến trước mặt cô.
Tiếng khóa kéo khe khẽ vang lên.
Thi Ỷ Ni ban đầu xấu hổ quay mặt, sau đó ánh mắt hơi sững lại.
Cô lại nhìn sang chiếc hộp trên bồn rửa với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Ngay lập tức hiểu ra tại sao thứ bà nội đưa trước đó lại không dùng được…
Thi Ỷ Ni khẽ “a” một tiếng, bước chân ra cửa.
Chưa kịp đi được hai bước, eo đã bị anh kéo lại.
“Sao vậy.” Anh ôm cô vào lòng, cúi đầu cắn nhẹ sau gáy cô,“Hiện tại hối hận cũng không còn kịp rồi.”
Anh lại đẩy nhẹ cô về phía bên cạnh đầy ý vị nói: “Anh sẽ phát nổ mất.”
Thi Ỷ Ni: “……”
“Nhưng mà em, em…” Cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, “sẽ… sẽ đau chết mất!”
Nguyên Dạ ngẩn ra một chút, rồi bật cười khẽ. Rõ ràng coi câu nói đó như một lời khen ngợi cho mình.
“Không sợ.” Anh vòng tay ôm người phụ nữ bé nhỏ đang run rẩy từ phía sau, hôn nhẹ lên tai cô, “Chồng sẽ thật dịu dàng thương em.”
…
Nguyên Dạ nói được thì làm được.
Có những lúc, Thi Ỷ Ni thực sự cảm thấy anh sắp “nổ tung” thật rồi. Dù đến mạch máu trên thái dương anh cũng nổi lên rõ rệt, nhưng anh vẫn kiên nhẫn, kìm nén bản năng, để ý đến cảm xúc và tâm trạng của cô.
Thi Ỷ Ni được anh ôm trong bồn tắm, mái tóc ướt rũ xuống bám sát vào gò má cùng thân thể, vẻ đẹp khiến người ta phải nghẹn thở. Đôi chân trắng nõn bám chặt vào thành bồn, khó nhịn lại e ấp.
Rõ ràng là ở trong nước, cô vẫn như một nàng tiên cá mắc cạn, đôi mắt ngập nước, mông lung vô định, môi khẽ mấp máy, phát ra những tiếng ngâm nga không rõ nghĩa.
Cô bất lực nhìn bàn tay thon dài của anh chìm sâu xuống dưới mặt nước.
Phần cánh tay nổi trên mặt nước của anh khỏe khoắn, những đường gân thỉnh thoảng nổi rõ, khiến mặt nước nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng nước róc rách.
Thi Ỷ Ni yếu ớt đẩy cánh tay anh: “Chuyện này… em không…”
Cô thậm chí nói không liền mạch, nhưng Nguyên Dạ vẫn hiểu ý cô.
“Ngoan.” Anh hôn lên khóe mắt ẩm ướt của cô, cánh tay không ngừng lại, giọng điệu nhẹ nhàng, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ, “Như vậy—-lát nữa sẽ dễ chịu hơn một chút.”
…
Đồ lừa đảo.
Khi ngả mình vào gối mềm, Thi Ỷ Ni đã gần như kiệt sức.
Nhưng bữa tiệc đêm nay chỉ mới bắt đầu.
Nguyên Dạ giữ cô trong vòng tay mình, hôn lên mái tóc còn ẩm ướt: “Nhìn anh.”
Ánh mắt họ giao nhau, cùng nhau chìm đắm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lông mày và khóe mắt anh đều ửng đỏ, giọng nói khàn đặc càng thêm bướng bỉnh lại kiên định: “Em là của anh.”
Thi Ỷ Ni yếu ớt đáp lại, đưa tay ôm lấy bờ vai rộng của anh, hoàn toàn trao gửi chính mình.
Nguyên Dạ dùng môi khóa chặt môi cô, nuốt đi những âm thanh khó chịu của cô, đồng thời cũng che giấu sự mê say không thể kìm nén của chính mình.
“Của anh…”
Cô là của anh.
Toàn bộ, toàn bộ đều là của anh.
Ánh sáng len qua khe hở của rèm cửa, là tia sáng đầu tiên của bình minh trên tầng cao nhất, dành riêng cho họ.
Như thể anh đã bước qua những năm tháng thiếu niên bồng bột, trong đêm dài nguyện cầu, cuối cùng cũng chờ đợi được sự hồi đáp từ nữ thần.
— Cô nhất định là phần thưởng của thần linh.
Là điều tuyệt diệu vượt xa mọi mong muốn của anh.