LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Tiêu Dã cúi đầu giống như một con chó ỉu xìu.

Hắn giương mắt nhìn Triệu Hướng Hải một cái, phát hiện Triệu Hướng Hải căn bản không nhìn hắn, tâm tình nháy mắt càng kém hơn.

Dương Gia Lập ôm Triệu Hướng Hải xong, tự mình dẫn Triệu Hướng Hải vào trong hội trường.

Dương Gia Lập nhìn thấy Tiêu Dã cách chừng hai thước, từng bước theo sau Triệu Hướng Hải, cậu mở to mắt nhìn, ghé vào bên tai Triệu Hướng Hải khẽ hỏi: “Sao cậu ta còn dây dưa với anh vậy, không phải là hết hy vọng với anh rồi sao?”

Triệu Hướng Hải cười gượng: “Không có.”

Triệu Hướng Hải liếc mắt nhìn Tiểu Dã ở phía sau, khẽ nói: “Anh đã nói với cậu ta rất nhiều lần rồi, một chút cũng không có hiệu quả, một câu cậu ta cũng không nghe vào, anh cũng mệt mỏi, hắn thích đi theo thì cứ đi theo đi.”

Dương Gia Lập nhún vai.

Cậu dẫn Triệu Hướng Hải ngồi xuống ghế ngồi ở hàng đầu tiên trong hội trường.

Triệu Hướng Hải ngồi xuống, Tiêu Dã cũng vội vàng muốn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Triệu Hướng Hải.

Chẳng qua hắn chưa kịp ngồi xuống, Dương Gia Lập liền ngăn hắn lại, chỉ vào ghế ngồi phía sau, cười tủm tỉm nói: “Tiêu tổng, nhìn tấm biển phía sau đi, đây không phải là chỗ của cậu.”

Tiêu Dã trầm giọng hỏi: “Tôi ngồi đây thì làm sao?”

Dương Gia Lập hừ cười, chỉ vào một loạt ghế ngồi phía sau: “Chỗ của cậu ở đằng sau.”

Tiêu Dã híp mắt, loáng thoáng đoán được Dương Gia Lập cố ý, cố ý chia cắt hắn và Triệu Hướng Hải.

Hắn đứng tại chỗ, có chút không hài lòng nhìn chằm chằm Dương Gia Lập một lát, tận đến khi Triệu Hướng Hải quăng cho hắn một ánh mắt không kiên nhẫn, hắn mới khẽ cắn môi, di chuyển ra phía sau, oán giận nói với Dương Gia Lập: “Tôi thấy Diệp Đình bắt cậu về, rất cưng chiều cậu.”

Dương Gia Lập giả vờ giả vịt duỗi eo dựa lên vai Dương Gia Lập, như có như không nói: “Ai da, ít nhất Diệp Đình còn có người để cưng chiều, còn người nào đó, làm cho người ta rời đi rồi, bây giờ muốn cưng chiều người ta cũng không thèm, trông cô đơn lạnh lẽo ghê.”

Tiêu Dã tức đến xanh mặt.

Triệu Hướng Hải vươn tay nhặt ít bụi dính trên áo đuôi én màu trắng của Dương Gia Lập, thản nhiên cười nói: “Nghịch ngợm.”

Dương Gia Lập nhe hàm răng trắng cười tươi rói.

Hôn lễ vẫn còn chưa bắt đầu, Dương Gia Lập làm nhân vật chính chỉ có thể tạm thời ngóng mắt chờ.

Cậu trời sinh lại là người có tính cách hoạt bát, không chịu ngồi yên một chỗ nên dứt khoác không quay về phòng nghỉ Diệp Đình sắp xếp cho cậu, trực tiếp ngồi bên cạnh Triệu Hướng Hải, cùng nói chuyện phiếm câu được cậu không với Triệu Hướng Hải.

Được một nửa âm thanh rầu rĩ của Tiêu Dã ở phía sau vang lên: “Anh tới giờ uống rồi.”

Triệu Hướng Hải không vui: “Sao cậu lại lén lấy thuốc của tôi đem đến đây rồi. Tôi đã nói nói rồi, về nhà rồi uống.”

Thái độ của Tiêu Dã đặc biệt bướng bỉnh, giống như con chó lớn dù đánh hay mắng cũng không nghe, hắn đưa lọ thuốc đến trước mặt Triệu Hướng Hải, kiên quyết nói: “Bây giờ uống là tốt nhất, không thể chậm trễ được. Anh mới xuất viện, bác sĩ đã dặn rồi, anh phải chăm sóc cơ thể thật tốt.”

Triệu Hướng Hải cau mày, nghĩ đến dáng vẻ ngoan cố của Tiêu Dã, chỉ đành vươn tay nhận lấy lọ thuốc, đổ ra hai viên rồi uống vào, gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Tiêu Dã vốn vì chuyện Triệu Hướng Hải đồng ý nghe lời hắn uống thuốc nên hài lòng vài giây, nhưng vừa nghe thấy Triệu Hướng Hải nói hai chữ “cảm ơn” với hắn, cả người lập tức trùng xuống, sắc mặt đặc biệt ảm đạm.

Hơn nửa ngày hớn mới cong khóe môi, khô khốc đáp: “……Khách sáo với em làm gì.”

Hôn lễ sắp bắt đầu.

Dương Gia Lập bị Diệp Đình thở gấp chạy khắp nơi tìm người kéo về phòng nghỉ chờ lên sân khấu,

Chỗ ngồi bên cạnh Triệu Hướng Hải vẫn luôn trống không, Tiêu Dã đảo mắt nhìn xung quanh, đoán chừng người này sẽ không tới nên đứng dậy, vừa định đi đến ngồi xuống bên cạnh Triệu Hướng Hải, một bóng người khác bỗng nhiên chắn ở trước mặt hắn, ngồi xuống chiếc ghế còn trống đó. 

Tiêu Dã nhíu mày, khi nhìn thấy sườn mặt của người giành chỗ với hắn, cả người lập tức căng cứng.

Người này tên Phùng Đào, hắn có quen biết.

Người tên Phùng Đào này lúc trước có ký hợp đồng làm diễn viên trong công ty của Triệu Hướng Hải, bây giờ đang làm nhà sản xuất,

Hắn biết Phùng Đào, không vì gì cả, chỉ đơn giản bởi vì Phùng Đào và Triệu Hướng Hải từng yêu đương một khoảng thời gian.

Đó là chuyện từ rất lâu về trước. Khi đó hắn còn chưa quen biết Triệu Hướng Hải, trước khi Triệu Hướng Hải bị hắn đè, anh cũng chỉ làm top, chưa từng nằm dưới. Phùng Đào và Triệu Hướng Hải ở bên nhau khoảng chừng nửa năm, có lẽ vì quan điểm sống không hợp nhau nên chia tay trong hòa bình.

Triệu Hướng Hải hiếm khi nói về lịch sử tình trường của anh, tất cả chuyện này đều do Tiêu Dã tự ghen rồi như máy đào dạng chó từ mình đào ra.

Thấy Phùng Đào giành ngồi ghế trước mặt mình, Tiêu Dã tức giận, ánh mắt đều trừng lớn.

Phùng Đào lại rất bình tĩnh, mỉm cười với Triệu Hướng Hải, dịu dàng nói: “Anh Hải, đã lâu không gặp, em có thể ngồi ở đây không?”

Triệu Hướng Hải phất tay: “Ngồi đi.”

Tiêu Dã giương mắt nhìn Phùng Đào ngồi xuống bên cạnh Triệu Hướng Hải.

Triệu Hướng Hải và Phùng Đào, tuy rằng đã chia tay từ lâu nhưng đến giờ vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè.

Tiêu Dã ngồi ở phía sau, nhìn thấy Phùng Đào nói chuyện với Triệu Hướng Hải, nói đến mặt mày hớn hở, mỉm cười thỏa mãn.

Tiêu Dã dựng tai lên nghe, cố ý muốn nghe lén vài câu, nhưng hai người phía trước lại cố gắng hạ thấp âm thanh, mơ mơ hồ hồ, một câu hắn cũng không nghe thấy.

Hôn lễ bắt đầu, Dương Gia Lập và Diệp Đình cùng nhau đứng dưới ánh đèn.

Tiêu Dã cũng không có lòng dạ nào xem hôn lễ của bạn thân hắn, bây giờ trong lòng hắn như có một ngọn lửa, cháy lủng một lỗ khó chịu vô cùng.

Giữa chừng, Tiêu Dã nhịn không nổi nữa, vươn tay khẽ kéo góc áo Triệu Hướng Hải từ phía sau.

Triệu Hướng Hải nghiêng người qua, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”

Tiêu Dã kéo kéo góc áo của Triệu Hướng Hải, trong mắt hiện lên sự khẩn cầu tha thiết.

Triệu Hướng Hải biết hắn muốn nói cái gì, chẳng qua chỉ là nói hắn khó chịu, muốn anh đừng nói chuyện với Phùng Đào nữa.

Triệu Hướng Hải nhìn góc áo của mình, nhàn nhạt nói: “Buông ra.”

Tiêu Dã không buông, móng tay siết trắng bệch, sự cầu xin trong mắt càng sâu.

Triệu Hướng Hải không nói gì, lúc ngẩng đầu lên trong mắt không chút gợn sóng, nhìn vào mắt của Tiêu Dã.

Tiêu Dã bị cái nhìn ẩn chứa sự xa cách này của Triệu Hướng Hải khiến cho lồng ngực như bị bóp chặt, sau một lúc lâu, giống như rất không cam lòng lại giống như vô cùng bất lực, mỉm cười chua xót khẽ buông góc áo của Triệu Hướng Hải ra.

Tiêu Dã cúi đầu xuống, trong mắt tất cả đều là suy sụp.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, lúc này Tiêu Dã mới hoàn hồn lại.

Khi ngẩng đầu lên, Diệp Đình và Dương Gia Lập đã đọc lời tuyên thệ xong.

Diệp Đình và Dương Gia Lập mặc áo đuôi én, cùng đứng dưới ánh đèn dịu dàng, nhẫn cưới dành cho nam trên ngón tay sáng lên. Trong mắt bọn họ đều là đối phương, ánh sáng nhàn nhạt của những ngôi sao phản chiếu trong mắt họ, bốn mắt nhìn nhau, muôn hình vạn trạng. Bọn họ đứng trong sự chú ý và chúc phúc của mọi người, lặng lẽ tiến lại gần nhau hôn môi.

Tiêu Dã nhìn hết mọi thứ, bỗng nhiên nhớ tới một cảnh khác.

Là năm thứ 4 khi hắn và anh Hải yêu nhau, là thời gian tình cảm nồng nàn nhất.

Mùa hè năm thứ tư, Nhạc Nhạc nghỉ hè, hắn và anh Hải dẫn Nhạc Nhạc leo núi cắm trại. Dọc đường đi luôn nói nói cười cười, ngắm nhìn hết phong cảnh bên đường. Buổi tối, chính bọn họ tự tay đốt lửa nướng đồ ăn, Nhạc Nhạc chơi rất vui vẻ, hắn là anh Hải cũng vui đùa như đứa trẻ, cười đến mức hai má phát đau.

Nhạc Nhạc chơi mệt nên đã đi vào lều ngủ từ sớm.

Hắn và anh Hải ngồi ở ngoài lều, vừa canh chừng lửa trại vừa nói chuyện phiếm.

Hắn cũng đã quên ngày đó mình và anh Hải đã nói những gì, hắn chỉ nhớ khi nói đến đoạn tình cảm, hắn lén lút nghiêng người qua, kéo lấy góc áo của Triệu Hướng Hải, ánh mắt tha thiết nhìn anh. Triệu Hướng Hải mỉm cười dịu dàng với hắn, từ từ nhích lại gần, nhắm mắt cùng hắn hôn môi, vừa nhẹ nhàng, vừa ấm áp.

Khi ấy, bầu trời đêm rộng lớn vô cùng, một biển sao bát ngát ngay trên đỉnh đầu bọn họ.

Người hắn yêu nhất, gia đình ấm áp nhất, ở ngay bên cạnh hắn.

Nụ hôn của Dương Gia Lập và Diệp Đình đứng dưới ngọn đèn vừa kết thúc, xung quanh lại vang lên tiếng vỗ tay.

Tiêu Dã thoát ra khỏi hồi ức, nhìn hai người họ đã kết thành gia đình, một hồi lâu sau, ánh mắt đỏ bừng, mỉm cười vỗ tay theo.

Thật tốt.

Có một gia đình, thật sự tốt quá.

Bình luận

Truyện đang đọc