LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Ngày xuất phát quay ngoại cảnh, Diệp Đình lái xe tiễn Dương Dương Gia Lập.

Lúc đến địa điểm quay, Dương Gia Lập ngoái ra ngoài qua cửa xe quan sát, mọi người trong tổ quay phim đều đã đến, đang túi bụi chuẩn bị chuyển đồ lên núi, Lý Đại, Lý Nhị và Vương Dương cũng đã đến.

Dương Gia Lập hạ kính cửa sổ xuống, vẫy tay cười với bọn họ.

Xe dừng lại, Diệp Đình không vội mở cửa xe ngay.

Tay hắn vuốt ve lên hai gò má của Dương Gia Lập đầy quyến luyến, đôi mắt đen thẳm chất chứa những xúc cảm phức tạp không nói nên lời, giọng xót xa: “Lại phải nhiều ngày không nhìn thấy em rồi, rõ ràng mới kết hôn chưa lâu.”

Dương Gia Lập khịt mũi: “Anh xong chưa.”

Diệp Đình thở dài thườn thượt, duỗi tay tháo dây toàn cho Dương Gia Lập.

Hắn nhìn cảnh tượng bận rộn và phong cảnh tự nhiên bên ngoài, hỏi: “Tụi em ghi hình ở đây sao?”

Dương Gia Lập lắc đầu: “Không phải, đây chỉ là nơi tập trung thôi. Lát nữa sẽ phải bắt đầu quay tư liệu ngoại cảnh từ cảnh leo núi, sau đó leo qua ngọn núi này, lại leo ngọn núi kia, cuối cùng đến nhà nông dân đã dự tính để sắp xếp tá túc, hành trình cũng tầm năm ngày à.”   

Diệp Đình cau mày: “Sao phải cực khổ vậy?”

Dương Gia Lập cười nói: “Kiếm tiền có lúc nào không cực đâu, em cũng muốn nằm trên giường vẫy ra tiền lắm chứ, nhưng trên đời làm gì có cuộc sống như vậy. Sống ở đời, sinh ra là phải làm việc, hiểu chưa?”

Diệp Đình híp mắt lại, bỗng nhích lại gần bên tai Dương Gia Lập, giọng mang theo hơi nóng, giống như một con bọ nhỏ cắn nhẹ vào vùng tai của Dương Gia Lập: “…Thật ra, nếu em muốn nằm trên giường vẫy ra tiền, anh cũng có thể cho em công việc này, chỉ tuyển mình em thôi đó.”

Dương Gia Lập “hửm” một tiếng cảnh cáo, đôi mắt lạnh lùng chĩa thẳng vào Diệp Đình.

Diệp Đình lắc đầu, ngón tay luồn vào lọn tóc cậu, bất lực nói: “Đùa thôi. Anh chỉ là lưu luyến em… Bé cưng à, năm ngày này phải chăm sóc bản thân cho tốt, anh cử thêm một trợ lý và vệ sĩ theo em, có việc gì cứ tìm bọn họ hoặc gọi điện cho anh, mỗi ngày đều phải báo bình an với anh, nhớ chưa?”

Dương Gia Lập nhíu mày: “Cho vệ sĩ theo em làm gì, nhà họ Diệp mấy người thật lãng phí.”

Diệp Đình mỉm cười, ánh mắt sâu lắng và ấm áp: “Nhà họ Diệp bọn anh chỉ nuôi mỗi con cừu như này thôi, mất một cọng lông cừu anh cũng xót lắm, không bảo vệ nghiêm ngặt chút được sao?”  

Dương Gia Lập hắng giọng.

Xuống xe, hậm hực đóng cửa xe lại, vừa ngẩng đầu lên, Lý Đại và Lý Nhị ở phía trước vẫy tay gọi cậu qua.

Dương Gia Lập đang xách cặp lên định chạy sang bên kia, Lý Đại và Lý Nhị lại thấy cửa sổ xe lại hạ xuống, Diệp Đình ở bên trong gọi một câu, Dương Gia Lập liền bẽn lẽn ngoảnh mặt lại, đứng ngoài cửa sổ xe nói vài câu, đoạn đưa đầu vào khe hở do cửa sổ mở ra, hai tay vịn vào khung cửa, một lúc lâu sau mới rút đầu ra, mặt và tai đỏ bừng, cũng không biết đã làm những gì.

Sau khi Diệp Đình đi, Dương Gia Lập chuyển đồ đạc đến chỗ Lý Đại, Lý Nhị và Vương Dương.

Lý Đại nhích đầu lại gần trước mặt Dương Gia Lập, tỉ mỉ nhìn gương mặt của Dương Gia Lập giống như đang quan sát lát hành trong tiết thí nghiệm:”…Anh Dương kết hôn xong mọng mướt hẳn ha.”

Dương Gia Lập sờ lên gương mặt đang nóng bừng của mình: “Vẫn tốt, vẫn tốt.”

Lý Đại cũng hùa theo: “Thập cửu nhất sinh, chết xong giờ sống lại rồi à?”

Dương Gia Lập gật đầu cười: “Sống rồi, sống rồi.”

Trêu ghẹo vài câu, Dương Gia Lập nhìn sang Vương Dương nãy giờ đứng bên cạnh, hỏi: “Vương Dương, mấy ngày trước chân cậu bị thương lại còn phát sốt, bây giờ thế nào rồi, sức khỏe có thể theo được chương trình không?”

Vương Dương khẽ gật đầu: “Được ạ.”

Lý Đại ở bên cạnh lặng lẽ liếc nhìn Vương Dương, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói ra.

Sau khi khai máy, cả tổ quay phim rầm rộ kéo nhau lên núi.

Dương Gia Lập chưa lên được lưng chừng núi đã thấy hơi thấm mệt, trán đổ mồ hôi nóng, cậu nhìn anh trai quay phim đi theo bọn họ nãy giờ, cuối cùng vẫn cắn răng chịu đựng.

Chỉ có điều Vương Dương bên cạnh thì thê thảm.

Chân của Vương Dương vẫn chưa khỏi hoàn toàn, thể lực lại không tốt lắm. Sắc mặt trông nhợt nhạt hẳn, mồ hôi tuôn ra từng đợt như mưa xối, hô hấp không đều đặn, bước chân càng lúc càng rõ khập khiễng, chật vật tiến lên phía trước.  

Đến lúc leo đến lưng chừng núi, mồ hôi đã thấm ướt áo trong, môi nhợt nhạt.

Dương Gia Lập thấy trạng thái của cậu không ổn lắm, đang lúc muốn bảo cậu đi nghỉ ngơi thì thấy Lý Đại chầm chậm bước đến, thân hình cao to cường tráng đến đứng cạnh Vương Dương đang yếu ớt, lúc lâu sau vẫn không nói gì, chỉ xoay người lại, ngồi xổm xuống, đưa tấm lưng dày và rộng hướng về phía Vương Dương, ngập ngừng nói: “Lên đây.” 

Bình luận

Truyện đang đọc