LÀN HƯƠNG SAU MÀN TRƯỚNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn có thể gọi ai nữa đây?

Đôi mắt Giang Vãn Ninh nhìn thẳng vào anh, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn: “Anh yêu, vừa nãy em gửi tin nhắn cho anh rồi đó, anh không thấy sao? Em đã tìm anh rất lâu rồi.”

Văn Thiệu phản ứng lại sau mấy giây, ánh mắt rơi sang người đàn ông bên cạnh thêm một lần nữa.

Người đàn ông đó có khuy măng sét giống mình y như đúc, chiều cao không xấp xỉ với mình, mặc dù vẻ ngoài chẳng ra sao nhưng miễn cưỡng thì vẫn nhìn được.

Cộng thêm với cách xưng hô vừa nãy anh ta dành cho Giang Vãn Ninh…

Cô gái này muốn lấy mình ra để chọc giận bạn trai cũ của cô đấy à?

Văn Thiệu im lặng cong khóe môi, sau đó nhìn về phía Giang Vãn Ninh.

Thấy cô liều mạng nháy mắt với mình, cuối cùng Văn Thiệu vẫn đáp lại tiếng “anh yêu” đó.

“Vừa tới, không xem điện thoại.” Văn Thiệu để mặc cho cô kéo cánh tay mình, nghiêng đầu hỏi: “Đặc biệt chờ anh à?”

“Đúng rồi.” Giang Vãn Ninh thân mật đưa đầu sát lại gần anh, mặt mày cong cong: “Đặc biệt xuống đây tìm anh đó.”

Mặc dù chỉ là diễn trò, nhưng chú nai trong lòng cô vẫn không nhịn được mà nhảy nhót, không ngờ là Văn Thiệu cũng sẽ phối hợp đến mức này – dù đang trong tình huống anh không nhìn thấy tin nhắn.

“Chúng ta lên lầu nhé? Em vừa ý một chiếc nhẫn, anh xem giúp em với nhé?”

Người quen đều ở trên lầu, Giang Vãn Ninh chỉ cần dẫn theo Văn Thiệu lên lầu rồi đi một vòng, chưa đến nửa tiếng, những người hôm nay có mặt hay không có mặt đều sẽ biết chuyện Trương Hân Duyệt tung tin đồn nhảm.

“Được.” Văn Thiệu bị Giang Vãn Ninh kéo đi, hai người đi về phía cầu thang.

Không gian trong thang máy nhỏ, lại nhiều người, không thích hợp để nói chuyện.

Giang Vãn Ninh chậm rãi kéo tay Văn Thiệu đi lên lầu, điều chỉnh bước chân tránh cho người đi trước đi sau.

Cô nhẹ nhàng kéo tay áo Văn Thiệu, hỏi anh: “Sau khi anh lên lầu thì tiện thể giới thiệu bản thân một chút nhé?”

“Sao vậy?” Sau khi cô đi lên cầu thang thì ý cười trên mặt cô biến mất, Văn Thiệu cảm thấy cảm xúc của cô không đúng cho lắm.

Giang Vãn Ninh rũ mắt, giọng nói nghe có vẻ khá tủi thân: “Bọn họ cho rằng… người hôm qua đón em là Tổng giám đốc Văn của Tư bản Thánh Văn.”

Mặc dù Giang Vãn Ninh rất ít khi để ý đến lời đồn đại trong giới, nhưng bây giờ Trương Hân Duyệt đã chỉ mặt gọi tên mà tung tin đồn nhảm, chắc chắn là cô không thể ngồi nhìn mặc kệ.

“Văn Hoằng Xương?” Văn Thiệu hơi giật mình.

Mặc dù nhà họ Tôn đã chuyển đến Giang Thành, hơn nữa, công việc kinh doanh chính của bọn họ cũng không ở đây, nhưng Tư bản Thánh Văn đã có danh tiếng nhất định trong vùng tam giác Trường Giang [*], tất nhiên là Văn Thiệu đã từng nghe nói tới.

[*] Vùng tam giác hợp thành giữa sông Trường Giang và sông Tiền Đường. Bao gồm thành phố Thượng Hải, vùng Đông Nam tỉnh Giang Tô và vùng Đông Bắc tỉnh Chiết Giang, diện tích khoảng 40.000 ki-lô-mét vuông.

Thái tử gia của bọn họ, Văn Hoằng Xương, vừa mới lên chức được một năm, gần đây anh ta muốn cầu cạnh nhà họ Tôn, anh hai của Văn Thiệu là Tôn Tung Minh sắp bị anh ta làm phiền đến chết luôn rồi.

Giang Vãn Ninh mím môi, ngẩng đầu nhìn anh: “Nhờ anh cả đấy.”

Khi nói chuyện, cô vô thức đong đưa cánh tay của Văn Thiệu, trông giống như cô mèo đang làm nũng vậy, lúc con mèo nhờ vả người ta thì sẽ cọ qua cọ lại ở trên người người ta, không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua, rõ ràng là cô cũng thế.

Anh trấn an mà vỗ vỗ cô: “Biết rồi.”

Giang Vãn Ninh cười cười với anh, đổi sang khuôn mặt cười: “Em biết ngay mà.”

“Biết cái gì?”

“Biết anh sẽ lấy giúp người làm niềm vui, nhất định sẽ không thấy chết không cứu.”

“Vậy à?” Văn Thiệu khẽ cười một tiếng: “Lần đầu tiên có người nói tôi như vậy đấy.”

Anh chẳng hề thích xen vào chuyện bao đồng, thậm chí, đôi khi anh còn hơi lạnh lùng.

Chỉ là, rắc rối hôm nay của Giang Vãn Ninh là do anh mà ra, vậy nên Văn Thiệu mới đồng ý với cô, rằng anh sẽ lấy thân phận bạn trai giúp cô làm sáng tỏ.

Văn Thiệu bị cô kéo cánh tay đi hết cả cầu thang thì mới nhớ ra rằng, nếu như muốn giúp cô làm sáng tỏ, nói chung là cũng có thể nói hai người là bạn, không nhất thiết phải là bạn trai bạn gái.

“Vậy sau này cô định làm thế nào?” Văn Thiệu hỏi cô.

Giang Vãn Ninh đứng ở đầu cầu thang, tìm kiếm bóng dáng của Ngụy Thiến: “Làm thế nào gì cơ?”

“Hôm nay nói tôi là bạn trai cô, sau này gặp lại bọn họ thì phải che giấu thế nào?”

Giang Vãn Ninh không để ý lắm: “Không cần giấu đâu, sau này gặp lại bọn họ, có lẽ anh đã là bạn trai của em thật rồi.”

Văn Thiệu bất đắc dĩ nâng khóe môi, có đôi khi, anh thật sự rất muốn biết sự tự tin của Giang Vãn Ninh từ đâu mà ra, chỉ là vì cô cảm thấy bản thân mình xinh đẹp thôi à?

“Sao thế?” Giang Vãn Ninh không phục chút nào, cô nói: “Chỉ cần xu hướng tính dục của anh là nữ thì sẽ có khả năng thích em thôi, không phải à?”

Sau khi nói xong, cô thấy gần như tất cả những người quen của mình đều tụ tập lại phía trước một tủ trưng bày.

Giang Vãn Ninh kéo Văn Thiệu đi qua, chiếc nhẫn trong tủ trưng bày chính là chiếc trước đó cô vừa ý.

Viên đá chính giữa là ngọc lục bảo hình vuông, viên đá không có màu đục, thủy tinh thể, mức độ tinh khiết cực cao, màu sắc đạt đến đẳng cấp xanh verdant [*].

[*] Xanh lá verdant



Có điều, thứ hấp dẫn Giang Vãn Ninh nhất không phải là đá mà là thiết kế mới mẻ của nó.

Chiếc nhẫn không hề thiết kế theo kiểu kim cương bao quanh hay kim cương xếp trên vành nhẫn thường thấy trong những chiếc nhẫn ngọc lục bảo, mà là trên vành nhẫn thiết kế hai sợi dây leo quấn quanh, mỗi một chiếc lá đều khảm kim cương, đoạn cuối của dây leo được bao trùm hết nửa viên đá chính, trông rất có sức sống.

Giang Vãn Ninh nhìn thấy Ngụy Thiến ở phía ngoài đoàn người, cô đi qua vỗ cánh tay cô ấy, hỏi: “Làm gì vậy?”

“Trương Hân Duyệt thích.” Ngụy Thiến che bên tai Giang Vãn Ninh, nhẹ giọng nói: “Đang gọi điện thoại tìm bạn trai cô ta tới trả tiền.”

Trương Hân Duyệt là người thích khoe khoang, thích được người ta xem là trung tâm của sự chú ý, mọi người đều đi qua đó tham gia náo nhiệt.

“Tống Thiên Kỳ ở dưới lầu ấy.” Giang Vãn Ninh nhìn vị trí dưới lầu theo bản năng.

Cô và Văn Thiệu ở trên cầu thang trì hoãn lâu như vậy rồi mà Tống Thiên Kỳ cũng chưa lên à?

“Hả? Cô nhìn thấy anh ta à?” Ngụy Thiến thuận theo ánh mắt cô mà nhìn về phía cầu thang, lại bị hấp dẫn bởi Văn Thiệu đứng bên cạnh Giang Vãn Ninh.

“Vị này là?”

Giang Vãn Ninh nhìn thoáng qua Văn Thiệu, thấy anh cũng không có biểu cảm bài xích thì vô cùng phấn khích, nói: “Đây là bạn trai tôi.”

Ngụy Thiến sợ hãi nhìn hai người bọn họ nhiều lần, sau đó hỏi: “Xưng, xưng hô thế nào?”

“Tôi họ Văn.” Văn Thiệu lịch sự gật đầu với cô ấy.

“Văn?”

Người đàn ông trước mắt chưa đến ba mươi, không thể nào là Văn Hoằng Xương của Tư bản Thánh Văn được, nhà họ Văn cũng không có người đàn ông nào ở tầm tuổi này.

Giang Vãn Ninh biết cô ấy hiểu sai thì giải thích, nói: “Văn trong trăm nghe không bằng mắt thấy [*].”

[*] 耳闻不如一见 – Trăm nghe không bằng mắt thấy. Chữ Văn trong tên của Văn Thiệu có nghĩa là nghe.

“Hả?” Ngụy Thiến bừng tỉnh hiểu ra, nhưng cô ấy có chút khó hiểu: “Vậy sao Trương Hân Duyệt lại nhận thành…”

Chỉ cần thị lực của Trương Hân Duyệt không có vấn đề gì thì không thể nào nhận nhầm vị Tổng giám đốc Văn này thành Tổng giám đốc Văn của Tư bản Thánh Văn được.

“Cô ta không nhìn thấy.” Giang Vãn Ninh trào phúng mà cong môi: “Cô ta chỉ nghe trợ lý gọi anh ấy là Tổng giám đốc Văn.”

“Không nhìn thấy mà cô ta nói luyên thuyên cái gì vậy nhỉ?” Ngụy Thiến cau mày: “Cô không ngại tôi nhắn tin tức này vào trong nhóm chứ?”

“Không ngại.” Giang Vãn Ninh cần cái loa nhỏ Ngụy Thiến này giúp mình làm sáng tỏ.

Vốn dĩ Giang Vãn Ninh cũng nằm trong nhóm mà Ngụy Thiến nói, nhưng từ khi Trương Hân Duyệt và Tống Thiên Kỳ yêu đương đến nay, mỗi lần cô ta phát biểu trong nhóm, lần nào cũng mang theo chút châm chọc Giang Vãn Ninh, Giang Vãn Ninh mới rời nhóm.

Đúng lúc này, đám người nhao nhao quay đầu nhìn về phía chênh chếch đằng sau Giang Vãn Ninh.

“Này, Thiên Kỳ, sao bây giờ anh mới đến?” Trương Hân Duyệt nhìn thấy Tống Thiên Kỳ ở đầu cầu thang thì vội đi qua đó.

Sau khi Văn Thiệu nghe thấy giọng nói này thì nhìn sang Trương Hân Duyệt thêm mấy lần, thậm chí còn nhìn theo hành động đi lại của Trương Hân Duyệt.

Hành động này của anh bị Giang Vãn Ninh nhìn thấy, cô bắt đầu lo lắng: “Chẳng lẽ anh và cô ta…”

Văn Thiệu không phải là người thích nhìn chằm chằm vào phụ nữ, nhưng với Trương Hân Duyệt, rõ ràng là anh không giống thế…

Văn Thiệu không trả lời, lẳng lặng nhìn Trương Hân Duyệt đi đến bên cạnh Tống Thiên Kỳ rồi nắm tay anh ta.

Nét mặt của anh càng làm cho người ta thấy khó hiểu hơn, trái tim Giang Vãn Ninh cũng càng ngày càng lạnh lẽo.

Văn Thiệu cúi đầu hỏi Giang Vãn Ninh: “Hai người bọn họ là một cặp à?”

Giang Vãn Ninh thấy Văn Thiệu khác thường, bỗng nhiên cảm thấy mình ở thế dưới của anh mất rồi.

“Chẳng lẽ là anh thích kiểu người như Trương Hân Duyệt ư?” Giang Vãn Ninh thả lỏng bàn tay đang kéo anh, mi tâm hơi cau lại, như thể là cô đang thấy ghét bỏ.

Văn Thiệu không đáp lời, nhìn dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Giang Vãn Ninh, anh đã đoán ra được cái gì đó.

“Cô ta tung tin đồn nhảm?”

“Ừm.”

Thật ra Giang Vãn Ninh không tức giận lắm, tối nay, trước khi nhìn thấy Văn Thiệu, quả thật là cô đã tức giận đến mức hận không thể mặt đối mặt rồi xé nát cái miệng của Trương Hân Duyệt ra.

Nhưng sau đó Văn Thiệu lại đồng ý giúp cô làm sáng tỏ, còn đồng ý sẽ giả làm bạn trai của cô…

Hẳn là Văn Thiệu cũng đã nghĩ tới việc, họ có thể làm sáng tỏ lời đồn mà không cần đóng giả người yêu của nhau, nhưng anh vẫn đồng ý.

Thậm chí, Giang Vãn Ninh còn muốn cảm ơn Trương Hân Duyệt, nếu không thì cô cũng sẽ không biết là Văn Thiệu cũng chút dung túng dành cho mình.

Còn chưa kịp hỏi rõ quan hệ của Văn Thiệu và Trương Hân Duyệt thì Giang Vãn Ninh đã bị anh kéo qua đó.

Ban đầu là Giang Vãn Ninh kéo tay anh, nhưng bây giờ Văn Thiệu đã cầm ngược lại tay của cô.

Hai người đi tới trước mặt Trương Hân Duyệt, Giang Vãn Ninh nhìn thấy ánh mắt của Trương Hân Duyệt cũng không bình thường, cô ta nhìn chằm chằm vào Văn Thiệu, biểu cảm hết sức kinh hãi, còn có chút bối rối.

Không phải chứ, hai người này có tình với nhau thật đấy à?

“Hân Duyệt, Hân Duyệt?” Tống Thiên Kỳ kéo tay cô ta: “Sao vậy?”

Bạn gái mình không e dè gì mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác, Tống Thiên Kỳ mất thể diện, huống chi người Trương Hân Duyệt nhìn lại chính là bạn trai của Giang Vãn Ninh, việc này khiến lòng anh ta không thoải mái chút nào.

Hôm qua anh ta bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi mua mua đôi khuy măng sét gỗ đàn hương kia, chỉ vì đó là thứ mà Giang Vãn Ninh nhìn trúng.

Nhưng anh ta không ngờ khuy măng sét mà Giang Vãn Ninh mua lại xuất hiện trên tay áo của người đàn ông khác nhanh như thế, rõ ràng hôm qua cô còn lên xe của Văn Hoằng Xương cơ mà.

Nếu như Giang Vãn Ninh và Văn Hoằng Xương ở bên nhau, Tống Thiên Kỳ còn có thể tự an ủi mình rằng, cô là người phụ nữ hám tiền, cảm thấy Giang Vãn Ninh cũng không khác gì so với những người phụ nữ khác, không đáng để anh ta thích, trong lòng anh ta cũng sẽ dễ chịu hơn.

Nhưng khi nhìn thấy người mà hôm nay cô dẫn tới, sự không cam tâm thuở đầu của Tống Thiên Kỳ càng sâu sắc hơn.

“Vãn Ninh, không giới thiệu một chút à?” Tống Thiên Kỳ không nhịn được mà hỏi thế.

Từ khi Tống Thiên Kỳ quen biết cô đến nay, hôm nay là ngày mà Giang Vãn Ninh xinh đẹp nhất.

Xinh đẹp đến nỗi, trong đám người dưới lầu, Tống Thiên Kỳ chỉ liếc mắt một cái là đã trông thấy cô, biết rõ Trương Hân Duyệt không thích cô, anh ta vẫn ấm đầu mà gọi cô lại.

Bạn thân của Trương Hân Duyệt đưa mắt ra hiệu cho cô ta mấy lần nhưng đều thấy cô ta thờ ơ, không nhịn được mà nhảy ra: “Đúng vậy đó Vãn Ninh, chúng tôi còn tưởng rằng cô sẽ cùng tới với Tổng giám đốc Văn của Tư bản Thánh Văn đấy.”

Giang Vãn Ninh mang vẻ bình tĩnh nhìn lướt qua mấy người bọn họ, nhàn nhạt mở miệng: “Đây là bạn trai tôi, Văn Thiệu.”

“Văn trong trăm nghe không bằng mắt thấy.”

Khi cô vừa dứt lời, sắc mặt của mấy người ở đây đều trở nên đặc sắc vô cùng.

Sau đó Giang Vãn Ninh nghiêng đầu nhìn Văn Thiệu: “Hai người đó anh đã nhìn thấy ở bãi đậu xe hôm qua, anh còn nhớ không?”

Vừa dứt lời, lòng Trương Hân Duyệt khẽ giật một cái.

Bãi đậu xe?

Cô ta và bạn thân nhìn thoáng qua nhau, cho nên, người hôm qua đi đón Giang Vãn Ninh không phải là Tổng giám đốc Văn của Tư bản Thánh Văn, mà là Tổng giám đốc Văn này ư?

Trương Hân Duyệt siết chặt nắm tay, hôm qua, khi chế giễu Giang Vãn Ninh, cô ta thấy vui vẻ bao nhiêu thì hôm nay cô ta lại hối hận bấy nhiêu.

Vừa định kiếm cớ rời đi, cô ta đã nhìn thấy ánh mắt Văn Thiệu đặt trên người mình. Trương Hân Duyệt chợt ý thức được tình hình bất thường, gắng gượng nở một nụ cười: “Vậy à? chúng ta chưa từng gặp nhau đâu nhỉ?”

“Ừm, chưa từng gặp ở bãi đậu xe.” Hôm qua Văn Thiệu ngồi trong xe, góc nhìn bị hạn chế, chỉ nhìn thấy một mình Giang Vãn Ninh.

Trương Hân Duyệt vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy anh nói tiếp: “Từng gặp ở Trung tâm Tài chính.”

“Cô Trương nói mình độc thân, còn hỏi xin tôi cách thức liên lạc nữa, cô quên nhanh đến vậy ư?”

Văn Thiệu thấy hơi khó hiểu, anh nhìn thoáng qua Tống Thiên Kỳ, cố ý hỏi: “Vị này là cô vừa tìm được vào tối hôm qua à?”

Giang Vãn Ninh không nhịn được mà bật cười một tiếng.

Không hổ là người đàn ông cô thích, không giữ lại cho người ta chút thể diện nào.

Sắc mặt của hai người đối diện rất khó coi, Giang Vãn Ninh hắng giọng một cái, kìm nén nụ cười.

Khuôn mặt Trương Hân Duyệt chuyển từ trắng sang đỏ, bây giờ đều thành màu gan heo luôn rồi.

“Em hỏi xin anh ta cách thức liên lạc?” Tống Thiên Kỳ không nhịn được nữa, anh ta luôn đi theo con đường dịu dàng nhưng sắp không duy trì hình tượng được nữa rồi.

“Em không có…” Giọng nói của Trương Hân Duyệt rất nhỏ, cô ta bối rối bắt lấy tay của Tống Thiên Kỳ: “Anh ta bịa chuyện, nói lung tung.”

Giang Vãn Ninh sắp trợn trắng mắt lên trời luôn rồi: “Chị hai ơi, bạn trai tôi bịa đặt chuyện này thì có ích lợi gì với anh ấy? Thể hiện sức hấp dẫn của anh ấy à? Không cần thiết phải làm vậy đâu nhỉ?”

Chẳng phải là sức hấp dẫn của Văn Thiệu rõ như ban ngày rồi à?

Trương Hân Duyệt cuộn chặt cánh tay Tống Thiên Kỳ, khe khẽ nói ra câu gì đó.

Anh ta cau mày, nhìn Trương Hân Duyệt một hồi lâu.

“Có lẽ anh Văn này nhận nhầm người rồi.” Tống Thiên Kỳ sờ lên tóc Trương Hân Duyệt, lại khôi phục nụ cười trước sau như một của anh ta: “Hôm qua chúng tôi luôn ở cùng nhau, Hân Duyệt chưa từng ở một mình.”

“Đúng vậy đó Vãn Ninh, có thể bạn trai cô nhận nhầm người rồi, người mang họ Trương nhiều mà.” Bạn thân của Trương Hân Duyệt cũng đứng ra phụ họa.

Người ở đây đều đang hóng hớt, rõ ràng là không ai tin vào lý do thoái thác của Tống Thiên Kỳ, anh ta vừa tới Giang Thành nhưng Trương Hân Duyệt thì không.

Mọi người và Trương Hân Duyệt đều đã quen biết nhiều năm như vậy rồi, bình thường cô ta như thế nào thì có ai không biết đâu, không làm rõ ra chỉ là vì muốn giữ mặt mũi cho cô ta mà thôi.

Giang Vãn Ninh thờ ơ nhướng mày: “Ngoại trừ em ra, có phải anh mù mặt của mấy người phụ nữ khác không?”

“Có lẽ thế.” Văn Thiệu xoa đầu cô, ngay sau đó, anh nhìn về phía Tống Thiên Kỳ và Trương Hân Duyệt, nói ra một câu xin lỗi.

“Vừa nãy em nói em thích chiếc nhẫn nào?” Văn Thiệu hỏi cô.

Giang Vãn Ninh chỉ vào tủ trưng bày giờ phút này không có một ai: “Chiếc ngọc lục bảo kia.”

“Đi xem sao.”

Hai người đang muốn đi qua đó, không ngờ Trương Hân Duyệt lại chạy tới chen vào: “Tôi đã quyết định lấy chiếc nhẫn đó rồi.”

SA không biết đột nhiên xông ra từ đâu: “Chiếc nhẫn đó là kiểu thiết kế, chỉ có một chiếc, hơn nữa, không nhận đặt làm riêng.”

Giang Vãn Ninh cảm thấy lời nói vào giờ phút này của SA không phải là đang giới thiệu cho mọi người chiếc nhẫn có một không hai đó, mà là nói với hai người Giang Vãn Ninh và Trương Hân Duyệt một cách rõ ràng rằng, “Đánh nhau đi, đánh nhau đi!”

Giang Vãn Ninh và Trương Hân Duyệt liếc nhìn nhau, Trương Hân Duyệt đánh đòn phủ đầu: “Là tôi nhìn thấy trước.”

Trương Hân Duyệt khoác lên cánh tay Tống Thiên Kỳ làm nũng: “Chúng ta sắp quen nhau được một trăm ngày rồi, mua một món quà không quá đáng đâu anh nhỉ?”

Giang Vãn Ninh nhướng mày, nghĩ thầm, món quà này cũng xanh [*] lắm.

[*] Ở Trung Quốc, màu xanh lá tượng trưng cho việc bị cắm sừng.

Trương Hân Duyệt cắn chết không chịu thả, Giang Vãn Ninh cũng mất đi sự hào hứng muốn có được nó.

“Thôi, tôi…”

Cô vừa định nói nhường chiếc nhẫn cho Trương Hân Duyệt thì lại nghe Văn Thiệu hỏi cô: “Muốn không?”

Giang Vãn Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Văn Thiệu thì nghĩ thầm, người này nhập vai sâu đến vậy luôn à?

“Không muốn nữa.” Cô lại nhìn sang chiếc nhẫn đó: “Mặc dù thiết kế rất đẹp, nhưng đá hơi nhỏ.”

SA lại tiến tới: “Cô Giang, mặc dù đá chính của chiếc nhẫn này chỉ có 2.1 carat, nhưng chất ngọc tương đối tốt, Hơn nữa, sở dĩ nhà thiết kế lựa chọn viên này làm đá chính là bởi vì 21 gam được xưng là trọng lượng linh hồn con người, cho nên mới chọn con số 2.1 rất đặc biệt này.”

Giang Vãn Ninh không hiểu được, ai mua mà không phải là mua đâu chứ? Cô ta cứ nhất định phải đứng ra châm ngòi thổi gió làm gì thế nhỉ.

Hơn nữa, 1 carat là 0.2 gam, liên quan gì đến 21 gam cơ chứ?

Nhưng rõ ràng là, sau khi Trương Hân Duyệt nghe xong lời giải thích của SA thì đã phấn khích rồi, mang vẻ mặt hưng phấn nhìn chiếc nhẫn đó, dáng vẻ không lấy được thì sẽ không bỏ qua.

Thấy Giang Vãn Ninh không hứng thú lắm, SA nhanh chóng hướng ánh mắt nhìn về phía Tống Thiên Kỳ: “Thưa anh, tôi đưa anh đến phòng VIP quẹt thẻ nhé?”

“À, được…” Tống Thiên Kỳ và Trương Hân Duyệt theo SA rời đi.

Khi đi ngang qua tủ trưng bày, trong lúc vô tình, Tống Thiên Kỳ liếc mắt nhìn thấy nhãn giá cả, đột nhiên anh ta dừng bước lại.

Anh ta đếm số lẻ hai lần, như thể là không thể tin vào mắt mình được: “Hai trăm tám mươi tám nghìn [*]?”

[*] 288.000 nhân dân tệ = 974.909.628 Việt Nam đồng.

“Đúng vậy, thưa anh.”

Tống Thiên Kỳ sững sờ tại chỗ, giá tiền này so với cái giá trong tưởng tượng của anh ta chênh lệch hơi lớn.

Vừa rồi Trương Hân Duyệt nói tối nay chỉ cần anh ta cho cô ta đủ thể diện, cô ta đồng ý về nhà cố gắng thuyết phục bố cô ta nhường cho nhà họ Tống chút lợi nhuận.

Nhưng chỉ là cố gắng thuyết phục mà thôi.

Nói cách khác, tối nay Tống Thiên Kỳ phải chi hai trăm tám mươi tám nghìn để mua lấy một sự khả thi.

Anh ta nhìn thoáng qua Trương Hân Duyệt, có chút do dự: “Hay là…”

Sắc mặt vừa khôi phục như thường của Trương Hân Duyệt lại thay đổi.

Đúng lúc này, Văn Thiệu đi tới.

“Anh có mua không?” Anh hơi mất kiên nhẫn mà nhìn về phía Tống Thiên Kỳ đang lề mà lề mề.

Tống Thiên Kỳ không trả lời, biểu cảm đã nói lên tất cả.

Văn Thiệu nhìn về phía SA, từ tốn nói một câu: “Quẹt thẻ.”

“Được thưa anh, mời anh đi theo tôi.”

Văn Thiệu vừa mới đi một bước, quay đầu lại thì phát hiện ra Giang Vãn Ninh không đi theo anh.

Anh quay lại ôm lấy bả vai Giang Vãn Ninh, trong giọng nói chỉ toàn là sự dịu dàng chưa bao giờ có: “Cứ đi mua về đeo chơi thôi, muốn cái lớn hơn thì sau này lại mua tiếp.”

Giờ đây, đầu óc của Giang Vãn Ninh đã không còn hoạt động nữa, cô không hiểu gì hết mà cứ đi theo Văn Thiệu đến phòng VIP.

SA ra ngoài lấy chiếc nhẫn, trong phòng VIP chỉ còn lại hai người họ.

Sau khi người ta rời đi, Văn Thiệu lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt trước kia.

Anh nhìn Giang Vãn Ninh đang uống nước, giọng điệu mang theo vẻ trào phúng: “Ánh mắt của cô trước kia chẳng ra làm sao cả.”

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Tổng giám đốc Văn: Bây giờ ánh mắt tốt hơn nhiều rồi đó:)

Bình luận

Truyện đang đọc