LANG VẪN (MÕM SÓI)

Bất luận thế nào, đi tuần tra trong khu rừng đen kịt gió lạnh phất phơ đều không thể khiến ai cảm thấy vui vẻ.

Lôi Lạc cũng nghĩ như vậy, buồn bực hít một hơi dài vào bụng, trướng đến đau dạ dày. Phong Khởi hiếm khi đi theo sau nó tựa hồ không có để ý đến dị thường của nó. Đang chăm chú hít tới hít lui trong lùm cây và bùn đất, Phù Xuyên và vài con hùng lang (hùng: đực) khác không có theo sát, bảo trì cự ly khoảng chừng sáu bảy mét, cũng đang làm chuyện tương tự.

“Mấy tháng gần đây nước mưa quá nhiều rồi…… bùn đất đều nhão đi.” Phù Xuyên lầm rầm, hung hăng run rẩy một chút, mùi tanh thối từ những đám bùn đó tản ra khiến nó gần như vô pháp chịu nổi. Phong Khởi nhíu mày càng chặt thêm, nó lo lắng, sơn thần sẽ tức giận những sinh linh trên mảnh đất này. “Lôi Lạc” Ngẩng đầu lên, nó nói: “Theo ta lên chỗ cao nhìn xem.” Phù Xuyên nhìn Lôi Lạc đang thả hồn, nói: “Vậy chúng tôi đến chỗ rừng kia kiểm tra một chút.”

Gật đầu đồng ý, Phong Khởi đưa mắt tiễn chúng đi, trong mảnh rừng tối đen, chỉ còn sót lại hai cặp mắt nhã lục.

“Lôi Lạc?” Đang muốn đi tới, Phong Khởi lại phát hiện con lang nó kêu đang xuất thần. Không hiểu đã phát sinh chuyện gì, nó lại gần, giống trước đây thân mật cắn cắn lên lỗ tai của Lôi Lạc: “Ngươi làm sao vậy? Có tâm sự gì sao?”

Lôi Lạc mang bộ dạng mới vừa tỉnh ngủ, “a” một tiếng, đột nhiên như điện giật mà nhảy lên, ngây ra nhìn Phong Khởi, rồi lại đột ngột nói: “Chúng ta….. cái đó, không phải là muốn đi kiểm tra sao?”

“…….” Phong Khởi nghi hoặc đảo mắt nhìn đối phương, mục quang dừng lại tại một chỗ nào đó, sau đó làm ra biểu tình bừng tỉnh, thần thái này, cười đến mắt cũng mị thành một đường thẳng, Lôi Lạc cho nó cười mệt nghỉ, co lui lại một chút, kẹp hai chân, dùng đuôi vươn ra che tại giữa khố gian: “Sao còn chưa đi……”

Phốc một tiếng, Phong Khởi lại cười nữa, cười ha ha rồi nói: “Đi, lập tức đi.” Sau đó nó dẫn đường, quả thật nhanh chóng hướng đường tối phía sườn núi, chỉ là vẫn nhỏ giọng nói: “Ai da, thì ra Tiểu Lạc đã trưởng thành rồi….. ân, nên tìm vợ rồi” Lôi Lạc đang chạy theo sau nghe vậy nhất thời đen mặt, nghiến răng, nhẫn nhịn không nói tiếng nào.

“Ngươi như vậy chọc tức ta…… sẽ khiến ta cảm thấy, ni là đang cho ta cho ta cơ hội để thân cận ngươi…….”

Lâu Ánh Thần cảm thấy câu nói này như đang phán y tử hình.

Sau lưng là đất, phía trên còn có thân thể so với y lớn hơn rất nhiều của Lang Vương ép xuống, tuy Lang Vương không có toàn bộ áp chế, nhưng y vẫn cảm thấy rất nặng, lại thêm đầu lưỡi không ngừng trượt tới trượt lui trên mặt đó, y bi ai phát hiện bản thân thế nhưng không biết từ lúc nào đã trở thành búp bê bơm hơi của người ta.

“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Lang Vương nhìn ra y tựa hồ đang xuất thần, bất mãn đem đầu lưỡi vươn vào trong lỗ tai y, Lâu Ánh Thần cảm giác được tiếng vang ong ong, sau đó là âm thanh áp bức vào màng nhĩ giống như khi bị chìm trong nước, đồng thời khối thịt nóng ấm ẩm ướt nhưng con xà chui vào trong chỗ sâu, khiến y không tự chủ được giật nảy lên.

Mẹ…… mẹ nó, quá mức sắc tình rồi đi……

“Chân của ngươi mềm rồi?”

Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười không chút hoài nghi của con lang nào đấy, cả lỗ tai bị Lang Vương ngậm trong miệng, phảng phất như đang bình phẩm thưởng thức mùi vị, Lang Vương tỉ mỉ liếm cắn một lượt, khi nhổ ra, lỗ tai đó đã ướt nhẹp.

Nam nhân là sinh vật suy nghĩ bằng nửa người dưới. Hiện tại Lâu Ánh Thần tương đối công nhận quan điểm đó, y tự cho rằng mình cũng không phải thánh nhân, không thể làm được như Liễu Hạ Huệ, cảm thụ một loạt kích thích như vậy, đặc biệt là khi khí quan ở khố gian bị một vật thể nóng bỏng khác không thương tiếc ma sát, y phát hiện bản thân cũng có phản ứng. Lang Vương cũng phát hiện được điểm này, tà tà cười một tiếng, đột nhiên tăng thêm lực ma sát bộ vị dưới hạ thân đang tiếp xúc với nhau giữa hai lang, Lâu Ánh Thần vẫn còn chưa từng cùng người nào chơi đùa như thế gầm lên một tiếng nguy hiểm, hậu quả của nhiều ngày cấm dục (lần trước không hoàn toàn phát tiết) chính là phân thân trong thoáng chốc đứng thẳng lên.

Thay vì ngồi một chỗ chờ bị chôn, không bằng nắm lấy thời cơ. Đây đồng dạng cũng là tôn chỉ tín ngưỡng của Lâu Ánh Thần, trong lòng nghĩ dù sao cũng đã làm một lần rồi, không sợ thêm một lần nữa, liền lập tức thay đổi cục thế bị động vừa rồi, vì cái miệng của lang rất dài, không có biện pháp hôn nhau giống như nhân loại, cho nên y chủ động đi liếm cắn phần cổ của Lang Vương, Lang Vương ngược lại ngốc lăng đi, tựa hồ không hiểu tại sao y đột nhiên thay đổi thái độ, mà Lâu Ánh Thần nhân cơ hội này đột ngột bổ nhào qua, lật người áp Lang Vương xuống mặt đất Y muốn chủ động? Lang Vương nghi hoặc.

Lão tử phải phản công! Lâu Ánh Thần phát thệ.

Thấy Lang Vương không có phản kháng như trong tưởng tượng, ngược lại trưng ra biểu tình mặc ý y, rất thuận tùng nằm trên mặt đất, Lâu Ánh Thần vui đến thả lỏng, nằm lên, cả người dán lên thân Lang Vương. Y không có thói quen thân thiết thông thường như loài lang, không thích liếm lông cho con lang khác vì cảm thấy sẽ liếm được một mớ lông rụng rồi cuốn vào miệng, đặc biệt là mùa hạ. Nhắm thẳng vào chủ đề, y mở chân của Lang Vương ra, liếm cắn mấy cái trên phần bụng ít lông của nó, sau đó tỉ mỉ liếm lên trên khí quan màu đỏ thẫm kia.

Ân…… lần đầu tiên làm khẩu giao cho sinh vật hùng tính, cảm giác…… rất kỳ quái.

Nhưng mà còn không đến nỗi khiến y làm không nổi.

Tình dục đã nhẫn đến khó chịu, Lâu Ánh Thần không có nhiều nhẫn nại như thế để làm tiền hí (chuẩn bị trước khi làm đó), dù sao hai con lang hiện tại cũng đã sắp dục hỏa đốt người hết rồi, có chút gấp gáp, y cắn một cái lên trên đuôi của Lang Vương, biểu thị nó đứng lên

Vì đối phương đang nằm nghiêng, y căn bản “vô pháp hạ thủ”, Lang Vương lúc này mới hiểu rõ được ý đồ của y, trong lòng nó không có phẫn nộ, ngược lại ẩn ẩn cảm thấy buồn cười, một nụ cười tà ác treo lên khóe miệng, nó vẫn như cũ thuận tùng đứng lên, hơn nữa còn nghênh ngang bày ra cự vật lắc lư tại khố gian, không mang theo ý tốt liếc nhìn Lâu Ánh Thần, sau đó đứng trước một mỏm đá, nhẹ nhàng đặt chân trước lên, nằm phục trên đó, lại quay mắt về nhìn, trong ánh mắt đang lưu chuyển thần sắc khiến cho mấy tay già đời cũng hầu như phải tảo tiết. (bắn tinh sớm)

Kháo gia hỏa này……. thì ra ở mặt này cũng rất có tiềm lực Lâu Ánh Thần từ sâu trong lòng cảm thấy kỳ quái tại sao Lang Vương lại thuận tùng như thế, nhưng tiễn đã lên dây, chờ được phát động, cũng không để y có nhiều thời gian suy nghĩ. Không có khuếch trương phía sau của đối phương, y gấp gáp đè lên, học theo tư thế lần trước của Lang Vương, sau đó phát hiện một chuyện rất là quan trọng.

“…….Cao!”

Gần như vô ý thức mắng một tiếng, khi ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Lang Vương đã bắt đầu có nộ hỏa. Đến lúc này y mới phát hiện nguyên nhân mà gia hỏa Lang Vương lãnh ngạo này tùy ý y làm bậy:

Mẹ nó y căn bản không với tới!!

“Ngươi mẹ nó ta thao!”

Mà lúc này, Lang Vương đã lần nữa áp lên

Bình luận

Truyện đang đọc