LANG VẪN (MÕM SÓI)

Phong Khởi yếu đuối nằm trên đất, khò khè khò khè thở dốc, huyết dịch thấm ướt bộ lông theo phần bụng mỗi khi hít thở mà phập phồng đè ép, không mất bao lâu, đám cỏ mềm dưới thân nó đã nhiễm thành màu đỏ.

“Ngươi làm sao vậy, có thể kiên trì không?”

Lang Vương liếm sạch vết máu dính bên mép mình do vừa rồi kéo Phong Khởi vào đã dây ra, cúi đầu xuống, dán lại gần đầu Phong Khởi, hỏi.

Phong Khởi miễn cưỡng cười trừ: “Còn may, trong chốc nữa cũng không chết được……” Nó lại lập tức nghiêm sắc lại, “Vương, ngân lang đến tấn công, tựa hồ……. đàn của hồng lang cũng đã phản bội rồi……”

“Ta biết, ngươi nghỉ ngơi là được.” Sớm đã đoán được một số lang nào đó đã bắt đầu không chống được cám dỗ mà áp dụng hành động rồi, Lang Vương không có quá nhiều ngạc nhiên, nó nhẹ nhàng liếm mấy cái trên đầu Phong Khởi, thấy Phong Khởi dần híp mắt lại, mới quay đầu: “Thần, chúng ta……” Vừa quay lại nhìn, liền kinh ngạc trong lòng.

Lâu Ánh Thần đã sớm hơn Lang Vương một bước xông ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy thân thể đầy máu đang lảo đảo muốn ngã của Phong Khởi, lại ngây ngẩn không còn động tác, cho đến khi Lang Vương tha Phong Khởi vào trong động, y mới theo vào, mắt không hề chớp đăm đăm nhìn con lang nằm trên đất đó, trong lòng thì sóng lớn cuộn trào: Những ký ức về rất nhiều cảnh tượng đã từng cố ý hay vô ý cất giấu thật sâu hiện tại trong thoáng chốc liền hiện ra trước mắt, y vô cùng rõ ràng lại một lần nữa cảm nhận được sự vây sát ngày đó, còn có tâm tư khi nằm trong đám bùn đất để những con lang khác vứt mồi cho mà sống.

Phục thù.

Xác thực, y là muốn phục thù Nhưng lúc nào đây…….

Vị huyết tanh càng lúc càng nồng đậm trong không khí khiến ánh mắt Lâu Ánh Thần dần dần hiện lên màu tím đỏ, y không biết là hưng phấn hay là sợ hãi mà liếm liếm khóe môi, trong cổ họng phát ra âm thanh không rõ ý nghĩa.

“Thần….. chúng ta…..”

Âm thanh đột ngột truyền vào trong tai khiến Lâu Ánh Thần lại ngây ngẩn một khắc, nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngẩng đầu thì thấy thần sắc dị thường phức tạp của Lang Vương, trong lòng y có chút ngưng trệ. Mất một lúc lâu mới bày ra được một biểu tình hoàn chỉnh: “Có chuyện gì?”

Lang Vương ngưng một lát, hồi phục lại biểu tình nghiêm túc vừa rồi: “Hạ sơn.”

“…….Được…….”

Hai con lang chuẩn bị ra ngoài, Phong Khởi ngay tại lúc Lâu Ánh Thần sắp đi đột nhiên mở mắt ra, mệt mỏi uể oải nói: “Cái kia…… Lâu Ánh Thần…….”

“Có chuyện gì?”

“Có thể nào……. giúp ta nói cho Lôi Lạc…… cứ nói…… ta không sao, một lát sẽ trở về?”

Trong mắt Lâu Ánh Thần có hơi dao động một chút, nhàn nhạt nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta lập tức trở về.” Sau đó không hề quay đầu lại đi ra ngoài.

Màu xanh u ám dao động trong mảnh rừng tối đen giống như lửa quỷ, hút phách đoạt hồn.

“Này, ngươi cảm thấy, bọn họ lúc nào sẽ tới?”

Ngân lang không chút để ý nằm trên một mỏm đá, hai chân trước bắt chéo, ưu nhã liếm liếm vết máu trên móng vuốt. Hồng Tiêu không quay đầu, hung hăng nhảy sang chỗ chặn, kéo xé một mảnh da lang cắn nát, biểu tình ghê tởm khiến gương mặt nó mang theo mấy phần đáng sợ.

“Hừ lẽ ra nên nhanh đến rồi, nếu như gia hỏa xui xẻo đó không ngoẻo giữa đường ”

Đang nói, một tiếng hú dài, trên bầu trời bay lên một đàn chim bị dọa kinh sợ. Dẫn đến đám lang phản bội tại nơi này cũng liên tiếp quay đầu.

Bộ lông thuần hắc sắc hoàn toàn dung hợp vào sắc đêm hoàn mỹ, duy độc chỉ có một đôi mắt kim sắc là đặc biệt phân minh. Nó dừng lại tại cự ly cách chỗ của đám lang khoảng chừng mười mét, tản phát ra khí thế khiến kẻ khác không cách nào xem thường. Ngân lang hưng phấn phát ra mấy âm thanh hừ hừ, lập tức nhảy xuống, đôi mắt quét qua, hơi hơi ngoài ý muốn vì sự xuất hiện của lang xám ở sau lưng Lang Vương.

“Dô, đã lâu không gặp rồi a……” Ngân lang chào hỏi với Lâu Ánh Thần trước tiên, mang theo nụ cười đậm chất ác tính, “Hắn nói với ngươi rồi sao?”

“……..”

Lâu Ánh Thần hơi nhíu mày, nói? Nói cái gì?

“A, ngươi quên hỏi rồi? Thật là, không dễ gì ta mới đại phát thiện tâm mà kéo các ngươi gần lại, đây có thể coi là chuyện trăm năm hiếm thấy đó nha……” Phân không rõ là ranh mãnh hay quỷ quyệt, ngân lang lộ ra hàm răng bén nhọn khiêu chiến về hướng Lang Vương.

“Thì ra ngươi thật sự…… yêu thương y như thế sớm biết vậy, ta trước đó giết chết y cho rồi…….”

“Ngân lang” Đáy mắt Lang Vương chớp động gì đó, nhưng không có bị khiêu khích, nó lãnh tĩnh hơi dựa gần lại Lâu Ánh Thần, nhưng vẫn bảo trì tư thế đối kháng không quay đầu lại nhìn y, “Chúng ta, kết thúc ân oán thôi”

“Thiết, cứ như cục đá không chút phản ứng.”

Ngân lang thấy tiểu xảo cố tình chọc giận đối phương của mình không có tác dụng, nhếch nhếch miệng, tuy nói vậy, nhưng biểu tình nó thể hiện ra cũng không có để tâm gì nhiều. Đi tới trước vài bước, sau đó đôi mắt của nó trong thoáng chốc liền biến thành màu kim sắc giống như Lang Vương.

Áp suất không khí trong nháy mắt hạ thấp, đám lang vây xung quanh lục tục lui lại, tránh khỏi vòng chiến.

Lâu Ánh Thần hiểu rõ chuyện ở chỗ này bản thân không cách nào giúp đỡ, cũng không cần Lang Vương phân phó, trực tiếp xông thẳng vào đám lang sau lưng ngân lang. Ở đó còn có bốn năm con hùng lang tráng kiện, những kẻ còn lại tựa hồ trước khi bọn họ xuất hiện ở đây thì đều tiến vào địa phận của đàn của Phong Khởi rồi.

Trước mắt thoáng qua bộ dáng bị trọng thương của Phong Khởi, Lâu Ánh Thần không chuẩn bị chiến đấu lâu tại đây, lập tức nhảy qua chỗ mấy con lang đó, thuận thế đè lại một con công lang có ý đồ tấn công, sau đó vội vàng đuổi tới trước. Từ chỗ xa, ẩn ẩn có thể nghe được tiếng gầm rú của lang.

Gió nổi lên, nhưng vô pháp thổi tan sát khí.

Dưới mảnh trời hôn ám, hai con lang không đồng màu sắc đột nhiên phát động công kích lẫn nhau, động trước là ngân lang, xông tới như tiễn vừa bắn khỏi cung, không có bất cứ động tác thừa nào, nghênh đón hắc lang đồng thời cũng bổ nhào sang, tuy hắc lang thể hình có hơi lớn một chút, nhưng về mặt sức lực không chiếm ưu thế gì mấy, đồng thời bị va đụng, lui về mấy bước, lại tiếp tục xông lên, lần này là cắn xé, không bỏ qua bất kỳ một kẽ hở nào, nhưng phàm nhìn thấy lỗ hổng nào, thì sẽ liều chết tấn công vào đó. Tử đấu vừa bắt đầu, trên mặt đất đã tản mạn huyết dịch ám sắc, trộn lẫn trong đám bùn đất đẫm nước, hóa thành một mảng đỏ hồng.

“Ngươi thụt lùi rồi, Chiến”

Vô số lần kịch liệt giao đấu, hai con lang tách ra, ngân lang liếm khóe môi, âm tắc cười lạnh.

“Đối phó ngươi, cũng đủ rồi…… Triệp…….”

Lang Vương tựa hồ không cam lòng thua thiệt về miệng lưỡi, trầm mặc mấy giây, rồi thốt ra cái tên đã rất lâu rồi không có ai gọi ra.

Bình luận

Truyện đang đọc