LANG VẪN (MÕM SÓI)

Dòng nước đục ngầu cuồn cuộn mà tới vùi thân thể kéo xuống thật sâu trong đáy nước, đám đá vụn và thân cây trôi nổi vù vù không tiếng động tập kích lên thân thể, mớ bùn nồng đậm vị tanh tràn vào cổ họng, cái mũ tử vong màu đen mở rộng ụp tới, không dung thứ cho bất cứ kháng cự của kẻ nào……

Lâu Ánh Thần đột nhiên mở to mắt, ánh vào màn mắt là một căn phòng bố trí xa lạ khiến y ngạc nhiên một lúc, cảm giác trên cổ nặng nề mới vô lực ngã xuống.

“Đáng chết……”

Trải qua một giấc mơ quá mức chân thật khiến y đổ một thân mồ hôi lạnh, lúc này tỉnh lại liền có cảm giác may mắn vì đại nạn không chết, chỉ là….. không biết giấc mơ vừa rồi có phải chỉ đơn thuần là mơ, hay là một loại dự cảm không tốt.

“Lang……” Thấp giọng thầm thì một chữ, tiếng than thở cắt đứt từ thứ hai vốn dĩ đang chuẩn bị phát ra, Lâu Ánh Thần tự giễu vẫy đầu, tiếng vang leng keng của thiết liên khiến y hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, cho dù muốn mạo hiểm đi theo mặt trời, cũng phải làm rõ chủ nuôi trước mắt. Chủ nuôi…… từ xưng hô có bao nhiêu thú vị, Lâu Ánh Thần thở dài một tiếng thật sâu, bình tĩnh lại phẫn nộ đầy ngực và cảm giác lo được lo mất, ngẩng đầu, đã thấy người nên xuất hiện lên sân khấu rồi.

Ngay lúc bước chân vào gian phòng, Thiên Mạch Doanh tự nhiên cảm giác được không khí trong thoáng chốc căng thẳng, hơi mỉm cười, lòng thầm nói con lang này không trầm khí xuống. Nhưng mà….. hắn không loại trừ khả năng thứ trực giác này là sự khiêu chiến, chậm rãi đến gần giường, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, sau đó mang bộ mặt nhàn tản nhìn thẳng vào kẻ kia.

Con lang này, có linh tính, hơn nữa…… không chỉ là có linh tính.

Có lẽ câu nói này rất kỳ quái, nhưng từ tận trong lòng, Thiên Mạch Doanh chưa từng coi con lang này là một súc sinh. “Muốn thuần hóa ngươi…… lẽ nào thật sự chỉ có một con đường là dùng võ lực giải quyết?”

Đường nhìn giao nhau sau nửa phút, hắn ưu nhã mở miệng, tựa hồ là do dự cái gì, chỉ là sự thị huyết ở đáy mắt, làm lộ ra bản tính của hắn.

Trước giờ hắn không phải là một chủ nhân nhân từ thiện lương, cho dù vừa gặp mặt, Lâu Ánh Thần cũng có thể cảm giác được, nếu nói người trước mắt từ tận trong cốt tủy tản phát ra vị huyết tanh này là kẻ lương thiện, vậy thì thật sự sẽ chuyện vô lý nhất trên đời.

Trong lòng suy tính rất lâu, y lộ ra hàm răng bén nhọn âm tắc phát ra tiếng gầm thấp, áp chế tiếng ô ô khiến bầu không khí trong phòng tựa hồ đều hạ thấp đi mấy độ, nhưng người tiếp nhận lại như không chút đau ngứa ngồi một bên nhìn, ngay cả chân cũng không thèm di động một chút. Cao thủ so chiêu, chính là cả hai sẽ thăm dò lẫn nhau, sau đó mới toàn lực xuất thủ, mà trên thế gian này còn có một thứ gọi là khí chất có thể cảm giác được độ mạnh yếu của đối thủ, người tập võ khi luyện đến điểm này thì đã có thể coi là cao thủ, Thiên Mạch Doanh càng là một trong những kẻ đứng đầu. Lâu Ánh Thần không có võ thuật cao thâm, y chỉ là dựa vào trực giác trời sinh của dã thú và kinh nghiệm từng trải qua, cho nên nhất thời, khí chất của hai người liền dây dưa quấn chặt lấy nhau.

“Không tồi…… có chút ý nghĩa”

Thiên Mạch Doanh đột nhiên nói ra một câu làm cho khí chất trên người hắn có nhiều biến hóa, Lâu Ánh Thần tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, phóng người lên, giống như cung tiễn cong lại bắn qua, chỉ nghe một tiếng gầm tức giận, lẫn trong tiếng leng keng của kim loại va đụng vỡ nát, y vậy là đã trực tiếp giật đứt thiết liên, tuy nói hàng làm từ bạc không cứng lắm, nhưng lập tức giãy đứt thiết liên thô như vậy cũng phải có sức lực rất lớn. Thiên Mạch Doanh sẽ không sợ hãi trực tiếp xung đột, thân ảnh loáng một cái, tựa như ma quỷ lướt sang bên phải chiếc ghế., xung kích trong cự ly ngắn như vậy khiến Lâu Ánh Thần không có năng lực thắng gấp giữa không trung, liền trực tiếp đụng đầu vào ghế, nhưng y cũng không mấy thê thảm, ngay thoáng chốc chân trước tiếp xúc được cái ghế liền hung hăng lấy đà, mượn thế một chút điểm lấy lực nhảy qua ghế, thoát hiểm chạm đất. Quay lại, tiếp tục phòng bị chuẩn bị tiến công.

Đáng tiếc, Thiên Mạch Doanh không cho y cơ hội này.

“Quỷ Diện.”

Vì tối nay còn có một nhiệm vụ quan trọng, Thiên Mạch Doanh không dự tính phí quá nhiều tinh lực trên người con sủng vật đã bắt về này, dù sao cái việc thuần hóa này không thể gấp trong một lúc, mở miệng gọi lên hai chữ, liền nghe thấy tiếng gió vù vù, Quỷ Diện Liêu Cửu xuất hiện ngay ngoài cửa, lắc một cái, mang vào một thiết liên nhìn thì rất nhẹ sáng đi vào. Lâu Ánh Thần nhíu mày, cảnh giác lùi lại, lực chú ý hiển nhiên đã bị Liêu Cửu mới vào này thu hút đi. Thực lực của Thiên Mạch Doanh y không biết, nhưng công phu của nam tử có diện mạo xấu xí kỳ lại trước mặt này thì y đã tiếp xúc qua rồi.

Không phải dễ đối phó.

“Ở đây giao cho ngươi.”

“Vâng, chủ nhân.”

Thiên Mạch Doanh bình tĩnh phân phó một câu, thoải mái đi ra khỏi phòng, cho đến khi ra khỏi cửa, cũng không hề quay đầu nhìn một cái.

Tiếp theo đó, nên làm sao?

Người thật sự rất thú vị, hai đối thủ cường mãnh, bản thân lại là bên sợ hãi đã từng thua kém trong lần giao thủ trước, còn bên kia là kẻ có thực lực cường hãn hơn lại không chút cố kỵ. Đa phần nếu không tự mình thử nghiệm qua thì con người sẽ không nản lòng, luôn nghĩ sẽ có kỳ tích xuất hiện, đáng tiếc, sự xuất hiện của kỳ tích không đơn giản bình thường như ăn cơm rồi ngủ.

Đối với Quỷ Diện, Lâu Ánh Thần không chút nào dám tự đại, y hiểu rõ lấy bộ dạng hiện tại của mình không có khả năng có hy vọng chiến thắng, nhưng nếu cứ như vậy để bị bắt thì y tuyệt đối không cam tâm, đại não cấp tốc suy nghĩ tìm đối sách, nhưng lại thấy Quỷ Diện mặt không biểu tình lấy ra một cuộn dây thừng, giống như lại dùng để thắng ngựa.

“Ngươi….. ngươi đây là kỹ thuật phạm quy…..”

Tóm lại là thể nghiệm chỗ tốt của nhân loại, lần đầu tiên sau khi đến thế giới nhân loại này Lâu Ánh Thần bắt đầu cảm thấy được sự phẫn hận vì bản thân không phải nhân loại.

Lúc này, trong một gian phòng khác, đồng dạng không khí cũng đang ngưng trọng.

“Chủ thượng, xin xem qua.”

Thiết Phiến Lãng Y mang một cái hộp đặc chất cung kính dâng lên, Thiên Mạch Doanh đảo mắt qua một cái, mục quang dù có sóng lớn cũng không kinh sợ. Bàn tay thon dài cứng cáp nhẹ nhàng gẩy, nấp hộp mở ra, lộ ra ngoài là một thứ vũ khí đã qua tu sửa: Lưu Dục kiếm. Một trong tâm huyết suốt đời của “Thập Ngũ Minh” theo như lời đồn trên giang hồ. Nhưng cũng không thấy có gì quá mức hoa lệ. Chỉ là kỳ quái thân kiếm này là màu lưu ly bán trong suốt, nghĩ lại đại khái là dùng vật liệt hiếm thấy gì đó làm nên.

“Thuộc hạ chỉ có thể phục chế sự tổn thương trên cán kiếm, còn trên thân kiếm thì vô pháp lay động, thỉnh chủ thượng trách phạt.”

Thiết Phiến nghiêm sắc nói, hồi phục lại giọng nói vốn có của mình, cũng rất anh khí bức người, đáng tiếc không thay đi một thân trang điểm hoa tiêu quái dị của mình, rõ ràng là có chút không hợp nhất.

“Hừ.” Thiên Mạch Doanh khinh thường hừ một tiếng, liếc mắt nhìn thuộc hạ được hắn buông lỏng, “Trách phạt? Ngươi là tự tin tuyệt đối không bị trách phạt mới nói như thế đi…… bỏ đi, dù sao cũng là một trong những thần vật trên thế gian, ta cũng không có lý do bắt ngươi đạt đến trình độ này”

“Ai…..”

Sắc mặt Lãng Y xìu xuống một chút, trời sinh bản tính cao ngạo bị chủ tử bất động thanh sắc đả kích một cái, nhưng cũng không thể nói gì.

Vị Cung Chủ này…… vẫn thích chơi trò chiến thuật như thế đáng ghét……

Cẩn thận lấy Lưu Dục kiếm ra, trong tay nhất thời cảm giác được một cỗ sát khí cuộn trào, thanh đao này…… cũng không phải là thứ được gọi là thần khí a….. rõ ràng chính là một thanh yêu kiếm. Khóe môi thỏa mãn dương lên cao, Thiên Mạch Doanh múa một đường kiếm, không múa bao nhiêu đường đã đặt thanh kiếm này lại hộp, “Đem đến thư phòng của ta.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”

Cửa cạch một tiếng đóng lại, Thiên Mạch Doanh mở lòng bàn tay ra, hồi tưởng lại loại hàn ý và rùng rợn khi cầm thanh kiếm đó, bất giác nói: “Không biết đám lão đầu Thập Ngũ Minh, dưới cửu tuyền nếu biết, thì sẽ tức giận thành cái dạng gì” Ma vật tâm huyết cả đời tạo thành, cũng thật sự khiến người ta khó thể tiếp nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc