LĨNH VỰC BÓNG TỐI


Đúng là tạo nghiệt nên bây giờ phải trả dần với vị cấp dưới này.

Miệng là của Trương Oanh Oanh số 0 lực bất tòng tâm, câu hỏi vừa rồi khiến người bên cạnh tổn thương.
Nhuệ Luân không tức giận, bình thản đáp: “Không thích học, tao thích làm một sát thủ hơn.”
Tay đang lật sách vì câu nói này mà khựng lại, nói một câu trúng phốc.
Ngay cả số 0 còn phải kinh ngạc.
Tư tưởng này có quá đáng lắm không?
Nhuệ Luân quan sát kỹ biểu hiện của Trương Oanh Oanh, rồi lại nói tiếp: “Vấn đề nằm ở chỗ, mẹ tao không thích việc đó.”
“Giết người thì có gì hay đâu.” Cô nói ra suy nghĩ của bản thân, chất giọng có chiều sâu hơn lúc nãy, số 0 sợ đụng đến điểm nhạy cảm, vị cấp dưới này sẽ không chịu đựng nỗi mà trở nên kích động.
Nhuệ Luân không đáp.
Trương Oanh Oanh thở dài nói: “Sát thủ không thành lại trở thành kẻ sát nhân.”
【…】Giọng điệu trở về lúc bình thường, số 0 nhẹ nhõm được phần nào.
Giờ giải giao lao đã đến, giáo viên dạy toán không biết từ đâu ló mặt ra, hành động nhanh gọn xách tai Trương Oanh Oanh lên, cuộc chiến đẫm máu nào mà cô chưa từng trải qua, duy cái này thì chưa.

“Cô… A, có gì từ từ nói, bỏ tai em ra, chỗ nhạy cảm đó.” Trương Oanh Oanh xuýt xoa mà nói, vành tai của cô không giống với hầu hết mọi người, nó cứng cáp hơn nhiều, khi bị tác động cảm giác truyền đến đau thì ít, khó chịu thì nhiều.
Nhuệ Luân cau mày nhìn hành động của giáo viên dạy toán, thường ngày người phụ nữ này không ra tay đánh người.

Hôm nay lại kích động nhiều như vậy nhất định là có lý do, suy xét kỹ càng Nhuệ Luân quyết định mặc kệ mọi thứ.
“Mày đã giúp thì giúp triệt để đi, ôm chân người này lại cho tao chạy về lớp.”
Giáo viên khó tính đã bắt bẻ cách xưng hô của Trương Oanh Oanh, giáo viên dạy toán có quan tâm đ ến vấn đề này đâu? Chứng tỏ, giáo viên đang muốn gì đó từ chỗ của cô, Nhuệ Luân biết chắc sẽ không có chuyện gì liền rời đi.
【Kiềm chế sức lực, đánh giáo viên là bị đuổi học.】
Ngay cả khi cấp trên không nói Trương Oanh Oanh thừa biết.
“Đoán rằng em sẽ không quan tâm tôi tên họ là gì, muốn điều gì, cứ nghe trước đã.” Giữ nguyên tư thế đó, Bà Tăng Thanh kéo Trương Oanh Oanh đi một đoạn đường dài, lên từng bậc thang vẫn không buông tay.
“Nghe mà, nghe mà, bỏ tay ra trước đã.” Đôi mắt thể hiện sự khẩn cầu như vậy, còn không buông mới không phải là người.
“Không, em sẽ chạy mất."
Lên tầng hai, dừng lại trước phòng họp của giáo viên.
Số 0 lo lắng muốn bạc trắng đầu, kiểu này chắc phải già đi mấy chục tuổi.

Bản thân trải qua thì không sao, quan sát người khác qua màn ảnh trong lòng dư vị còn gấp mười lần.
【Tôi không cần biết cô đang nghĩ gì, nhất định phải bám víu vào cái trường này.】
Đương nhiên số 0 chỉ xem được cảnh chuyển động bất thường, không quan sát được biểu hiện trên gương mặt của Trương Oanh Oanh.

“Muốn cái gì?” Giọng điệu của Trương Oanh Oanh có hơi lớn.
“Tôi là Bà Tăng Thanh, một trong số những giáo viên dạy toán ở trường này, điều quan trọng là tôi muốn mời em vào đội tuyển thi olympic toán.” Giáo viên mở cửa phòng họp, bên trong khác với suy nghĩ của số 0, căn phòng trơ trọi kiếm một bóng người cũng không ra.
Chỉ là cuộc nói chuyện bình thường mà phải sử dụng đến phòng họp, đúng là dọa người.
Đến bước đường này, Bà Tăng Thanh mới chịu buông tay.


Hậu quả để lại là vành tai ửng đỏ, Trương Oanh Oanh lấy hai tay áp lên xoa xoa liền mấy cái, khó chịu muốn chết người.
Ánh mắt chứa đầy lửa giận, là giận dỗi không thực sự tức giận đến mất kiểm soát, cô đang trách người phụ nữ này làm ra những hành động mất thể diện như vậy.

Đánh thì cứ đánh, Trương Oanh Oanh chịu đòn khá tốt cớ sao cứ chọn cách này, thật biết làm xấu mặt của cô.
“Vào đi!” Giáo viên dạy toán nghiêng đầu nói.
Trương Oanh Oanh lùi lại mấy bước, nói năng lắp bắp: “Điều cô nói cũng nói xong rồi, vào trong… Vào trong để làm gì?”
“Test xem năng lực em đến đâu, còn chào hỏi những thành viên còn lại.”
Bà Tăng Thanh có một sức lực chịu đựng rất khủng khiếp, Trương Oanh Oanh thể hiện bản chất cứng rắn từ ban đầu, va vào cô cũng đoán được rằng người phụ nữ này đã chuẩn bị kế sách gì rồi.
Nhận ra một điểm trùng hợp kỳ lạ, Trương Oanh Oanh bình tĩnh lại hỏi: “Cô nói họ tên cô là gì? Ban nãy hình như em nghe nhầm thì phải?”
“Tôi họ Bà tên Tăng Thanh.” Giáo viên dạy toán nói lại từng chữ một.
【Có phát hiện gì sao?】
“Ừm, em nghe rõ rồi.” Sắc mặt bỗng trầm hẳn xuống, Trương Oanh Oanh đi vào phòng họp ngồi suy ngẫm.
Bây giờ thì tốt rồi, không bức ép mà tự nguyện đi vào.

Bà Tăng Thanh theo phía sau, ngồi ở vị trí chủ trì đem một cuốn sách dày bằng cái mặt bàn đưa qua cho Trương Oanh Oanh: “Hạt giống có triển vọng.”
Cô ngơ ngác không hiểu câu nói kia là gì, trước đây khi còn rất rất nhỏ trong cuộc nói chuyện của Phán Quan với những con Quỷ Nhỏ đã từng nghe nói đến câu này.


Đến giờ vẫn chưa hiểu được ngụ ý bên trong nó là gì, còn nữa quyển sách kia là sao đây?
“Đưa em quyển từ điển sao?” Không đợi Bà Tăng Thanh đáp lời, cô đã nói tiếp “Bí thuật của phù thủy truyền lại nhiều đời à?”
Bà Tăng Thanh chớp mắt vài cái liền nói: “Trong giờ giải lao, xem em giải được bao nhiêu bài trong đây.”
“Cô nói là em phải làm sao?” Trương Oanh Oanh khoanh tay, quay mặt về hướng khác.
“Điểm của Du Minh điều nằm trong tay em.”
Đây chẳng phải lời cảnh cáo thì còn là gì?
【Trong mắt của mọi người, cô là đứa em gái hiểu chuyện.

Đương nhiên bản chất của cô khác xa so với tưởng tượng của bọn họ, làm như vậy một phần là nhiệm vụ, một phần do cấp trên.

Chỉ có con đường duy nhất cho cô chọn, cô nên chấp nhận.】
Không cần nói nhiều Trương Oanh Oanh cũng hiểu chức trách của bản thân, đã diễn phải diễn cho tròn vai..


Bình luận

Truyện đang đọc