LỖ HỔNG TỘI TRẠNG


Đề tài thay đổi một cách chóng mặt, Dương Thời Dữ hiển nhiên có chút ngơ ngác, sau đó nhíu mày, thờ ơ hỏi lại: "Phòng của cậu sạch sẽ sao?"
Chín năm trước, căn phòng của Cận Chu quả thực bừa bộn.
Quần áo và tất tuỳ ý ném trên giường, mô hình và sách được đặt lộn xộn, đôi khi bàn học bừa bộn đến mức không có chỗ để ngồi học bài, vẫn là Dương Thời Dữ dọn dẹp thay cho Cận Chu.
Mỗi lần Dương Thời Dữ dọn dẹp phòng cho Cận Chu, Cận Chu đều dương dương tự đắc lười biếng nằm nghiêng trên giường, nhìn Dương Thời Dữ nói: "Thầy giáo Tiểu Dương, anh thật là đức hạnh."
Dương Thời Dữ sẽ nói với Cận Chu: "Cậu phải tự học cách dọn dẹp."
Mấy năm đầu sống một mình, trong nhà Cận Chu bừa bộn như ổ chó, quần áo cả tuần cũng chưa thấy giặt.
Nhưng rất nhiều chuyện vụn vặt trong cuộc sống bỗng nhiên thay đổi trong lúc lơ đãng, đột nhiên không chơi game nữa, đột nhiên muốn học hành, đột nhiên học được cách dọn phòng, đột nhiên trở nên hiểu chuyện.
Cận Chu năm nay hai mươi bảy tuổi, sống một mình đã chín năm, kỹ năng nội trợ thuộc hàng đỉnh cao, ngoài hút thuốc và uống rượu, không có sở thích nào xấu.
"Phòng của tôi rất sạch sẽ." Cận Chu nói, "Nếu không tin, anh có thể đi xem thử."
Dương Thời Dữ hiển nhiên không tin: "Chăn của cậu đã gấp rồi chưa?"
Được rồi, đúng là nói trúng tim đen.
Chăn bông là thứ duy nhất Cận Chu không gấp được, nếu ngủ ngon ngược lại sẽ tùy tiện kéo kéo vài cái, nếu như ngủ không ngon thì sẽ càng không gấp.
Tối hôm qua mãi trằn trọc vì Dương Thời Dữ, nên hôm nay chăn bông của Cận Chu hiển nhiên ở trạng thái lộn xộn.
"Gấp rồi." Cận Chu mặt không đổi sắc nói, "Làm sao, anh muốn đi ngủ?"
Dương Thời Dữ liếc nhìn đồng hồ trên tường, đứng dậy đi về phía cửa chính: "Cậu có thể đi rồi."
Chưa kịp uống được hai ngụm nước, liền bị hạ lệnh đuổi khách, Cận Chu ngược lại không khó chịu, từ ghế sô pha đứng dậy đi theo phía sau Dương Thời Dữ, nhưng khi vừa đi đến huyền quan, cậu đột nhiên bước dài một bước về phía trước, từ phía sau ôm lấy eo Dương Thời Dữ.
—— Vừa rồi bị khăn tắm làm tổn thương tình cảm, cậu phải nghĩ cách cầu an ủi một chút mới được.
—— Quên đi, đừng nói nhảm nữa, cậu từ khi bắt đầu bước vào cửa đã thèm muốn eo của Dương Thời Dữ rồi.
"Thầy giáo Tiểu Dương" Cận Chu hơi nghiêng đầu, cắn dây xích phía sau tai Dương Thời Dữ, nhẹ giọng nói, "Tối nay ngủ cùng với tôi đi."

Sau lưng Dương Thời Dữ đột nhiên cứng đờ lại, bị chiếm tiện nghi nhiều như vậy, mà lại hoàn toàn không có chút phản ứng.
Từ tầm mắt của Cận Chu nhìn thấy, đôi mắt của Dương Thời Dữ đang ngơ ngác nhìn về phía trước, hàng mi dày khẽ run lên sau thấu kính.
Thật ra, lời thoại này không phải Cận Chu hạ bút thành văn, dẫu sao thì cậu cũng chưa từng nói những lời như vậy với các cục cưng của mình.
Vẫn là vào Tết Âm Lịch lớp mười hai năm đó, Dương Thời Dữ ở nhà Cận Chu ăn cơm tất niên, cha mẹ Cận Chu muốn giữ hắn ở lại qua đêm, Cận Chu cũng kéo tay áo hắn nói: "Thầy giáo Tiểu Dương, tối nay anh ngủ cùng với em đi."
Cũng chính vào đêm đó, trong tiếng pháo hoa tạm biệt năm cũ chào đón năm mới, Cận Chu lần đầu tiên cảm nhận được sự xung động khác thường của cậu đối với Dương Thời Dữ.
Cùng một lời thoại, nhưng đã không còn sự ngây thơ như năm đó, mà thêm vài phần sắc tình cám dỗ.
Cằm của Cận Chu lại hướng về phía trước, mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm giống như chất xúc tác tốt nhất, khiến cho cậu cuối cùng cũng có dũng khí đi làm chuyện mà năm đó không dám làm.
Xốc vạt áo tay ngắn lên, lòng bàn tay chạm vào làn da ấm áp, phần cơ bụng bỗng chốc căng thẳng, ngay sau đó, cằm của Dương Thời Dữ hơi nghiêng qua.
Đôi mắt vừa mới còn đờ đẫn ban nãy đã nhuốm vài tia sát khí, sau gọng kính màu vàng trông thật lạnh lùng và uy nghiêm.

Dương Thời Dữ không hổ là thẩm phán thần thánh cầm trong tay cân tiểu ly, hết thẩy những hành vi thấp kém ở trong mắt hắn đều không có chỗ nào để che giấu.
Cận Chu đã sớm làm xong công tác chuẩn bị tâm lý, nhân lúc Dương Thời Dữ vẫn chưa nổi giận, cậu nhanh chóng vỗ mông chuồn đi, chỉ lưu lại bóng lưng tiêu sái: "Ngủ ngon, đại thẩm phán Dương."
Đêm đó, Cận Chu ngủ rất say, ngày hôm sau tỉnh dậy, cậu hiếm khi có dịp gấp chăn bông lại ngay ngắn.
Khi đến tiệm sửa xe đã gần trưa, Tiểu Vũ đang bận rộn làm việc, tâm trạng không tệ ngâm nga một bài hát.
Cận Chu cảm thấy kỳ quái: "Có chuyện tốt gì sao?"
"Ồ, Anh Cận" Tiểu Vũ vui vẻ nói, "Em đã làm lành với bạn gái rồi."
Cận Chu: "......" Cmn cậu trả lại tiền rượu cho tôi.
"Xem như là em phát hiện ra rồi" Tiểu Vũ tiếp tục sửa xe, "Bạn gái là phải dỗ dành, không cần biết có tức giận hay không, cứ dỗ dành là chuẩn bài."
"Thật không?" Cận Chu vuốt cằm, như đang suy tư, "Vậy đàn ông quả nhiên khác với phụ nữ, đàn ông không cần lời ngon tiếng ngọt."

Vào buổi chiều, cửa tiệm lại không có việc gì làm, Cận Chu nhờ Lưu Vĩnh Xương nghe ngóng về chuyện anh Oai, lại nhờ Tôn Nghĩa hỗ trợ điều tra bạn gái của Vương Đại Vinh, sau đó cả buổi chiều đều đang chuẩn bị hồ sơ lập án của La Tuyết Tình.
Đến chạng vạng, Tiểu Vũ hỏi bữa tối giải quyết như thế nào, lúc này Cận Chu mới dời tầm nhìn từ tập hồ sơ trong tay, lười biếng duỗi eo, quyết định đi đến con phố bên cạnh mua hai phần mì thịt cừu, thuận tiện ra ngoài đi dạo.
Tuy nhiên, sau khi rời khỏi tiệm sửa xe không lâu, Cận Chu tình cờ gặp một người quen cũ là Nhậm Văn Lệ trên đường.

Chỉ nhìn thấy Nhậm Văn Lệ đang dẫn đầu một vài người mặc thường phục, trong tay cầm tấm ảnh, đi từ nhà này sang nhà khác để điều tra chuyện gì đó.
Cận Chu chủ động chào hỏi: "Cảnh sát Nhậm, đây là đang làm gì vậy?"
Nhậm Văn Lệ cũng không có giấu tấm ảnh trong tay, Cận Chu nhìn lướt qua, là một cô gái trẻ tuổi bình thường.
"Phá án." Nhậm Văn Lệ thở ra một hơi, để cấp dưới tiếp tục dò hỏi, sau đó đưa ảnh chụp đến trước mặt Cận Chu, "Biết người này không?"
Cận Chu nghiêng đầu cẩn thận đánh giá, sau đó lắc đầu: "Không biết."
"Đây là nạn nhân trong vụ án ở khu nhà ngang." Nhậm Văn Lệ nói, "Làm việc trong một cửa hàng tiện lợi ở gần đây."
Vụ án này có chút liên quan đến Cận Chu, cậu ít nhiều cũng có phần tò mò: "Không phải là chồng cũ hoặc bạn trai của cô ấy gây án sao?"
Lúc trước khi đứng vây xem ở bên ngoài dây căng cảnh báo, Cận Chu đã nghe được rằng nạn nhân là một bà mẹ đơn thân.

Hầu hết các vụ án như thế này đều là do gia đình bất hoà, hung thủ đa phần đều là chồng hoặc người tình của nạn nhân.
"Không phải, chồng cũ của cô ấy căn bản không sống ở thành phố này, cô ấy cũng không có bạn trai." Nhậm Văn Lệ nói, "Đã hỏi qua đồng nghiệp của cô ấy, cũng không có kẻ thù nào."
Trên thực tế, hầu hết các vụ giết người đều không phức tạp, trước tiên điều tra những người xung quanh nạn nhân, điều tra động cơ của từng người một, sẽ sớm tìm ra được hung thủ.

Nhưng nếu không điều tra ra được động cơ giết người, thì vụ án sẽ trở nên hóc búa.
"Còn người thân thì sao?" Cận Chu lại hỏi.

"Đều tra cả rồi, mối quan hệ xã hội của cô ấy tương đối đơn giản, thực sự không thể tìm ra được bước đột phá." Nhậm Văn Lệ đau đầu mà thở dài.
"Vậy có thể là hành động giết người theo cảm xúc." Cận Chu nói, "Ví dụ như ăn trộm bị bắt quả tang khi đang trộm đồ......"
Nói đến đây, Cận Chu đột nhiên nhớ ra rằng cậu đã từng dẫn dắt Nhậm Văn Lệ, Dương Thời Dữ cả người mặc đồ đen là một tên trộm.

Để không làm phức tạp thêm mọi chuyện, cậu chủ động dừng lại, không ngờ Nhậm Văn Lệ lại trực tiếp phản bác lại cậu.
"Sẽ không." Nhậm Văn Lệ nói, "Hung thủ đã lập kế hoạch giết người từ trước, tự mang theo dụng cụ gây án.

Chi tiết vụ án thì không thể nói với cậu được nữa, dù sao thì vụ án này cũng không có đơn giản như vậy."
Lập kế hoạch giết người người từ trước, tra một vòng lại không tra ra được động cơ gây án, điều này có chút kỳ lạ rồi.
Những vụ án giết người khó phá giải, thường là bị mắc kẹt tại phân đoạn bằng chứng.

Một số thậm chí đã bắt được nghi phạm, nhưng tới giai đoạn xét xử, do chứng cứ không đủ, nên cuối cùng nghi phạm có thể được trắng án.
Nhưng vào lúc vừa mới bắt đầu điều tra, đến động cơ gây án cũng không thể tra ra được, chuyện này rất hiếm thấy.
Cận Chu chỉ là nghĩ lung tung một chút, dù sao cậu chỉ là người ngoài cuộc, cũng không giúp được gì.

Nhưng mà đột nhiên gặp được Nhậm Văn Lệ, cậu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nghe ngóng, liền nói: "Đúng rồi, Vương Đại Vinh và bạn gái của ông ta có khai báo chuyện gì không?"
Cậu không mong đợi Nhậm Văn Lệ sẽ trả lời thật, chỉ muốn thông qua phản ứng của Nhậm Văn Lệ, có thể thu được một vài thông tin.
Tuy nhiên, Nhậm Văn Lệ lại nhìn cậu một cách kỳ lạ hỏi: "Khai báo chuyện gì? Ngay cả người cũng không tìm thấy."
Cận Chu sửng sốt: "Các cô không bắt được Vương Đại Vinh?"
"Không." Nhậm Văn Lệ nhìn vào mắt Cận Chu, "Sao cái gì cậu cũng biết hết vậy, còn biết rằng chúng tôi đang điều tra bạn gái của Vương Đại Vinh?"
"Tôi nghe nói thẩm phán Dương đích thân đến nhà tù phía Nam." Nghe nói từ này có thể có nhiều nguồn gốc, tuy nhiên Dương Thời Dữ công khai đến nhà tù, vậy cũng không có gì ngạc nhiên khi Cận Chu biết được.
"Đúng, cái vụ án h*** d** nhận được rất nhiều sự quan tâm của xã hội, thẩm phán Dương muốn đưa ra phán quyết càng sớm càng tốt, bên này chuyện bị kéo dài cũng không phải do vụ này." Nhậm Văn Lệ nói xong, lại khuyên Cận Chu nói, " Tôi nói chứ cậu yên tâm đi, thẩm phán người ta còn gấp hơn cả cậu, sẽ cho cậu một cái kết quả."

Cận Chu đáp ứng ngoài miệng, nhưng sau khi tạm biệt Nhậm Văn Lệ, xoay người liền đi về phía tiểu khu nơi Dương Thời Dữ đang ở.
Hôm đó khi cậu báo cảnh sát, đã nói rằng có một vụ đánh nhau ở con hẻm sau quán bar, theo lý mà nói, cảnh sát sẽ đến trong vòng năm phút.
Nhưng Nhậm Văn Lệ lại nói rằng Vương Đại Vinh không bị bắt, đó chỉ có thể là trước khi cảnh sát đến, Vương Đại Vinh đã không còn ở con hẻm.

Cảnh sát có lẽ nghĩ rằng những người đánh nhau đã giải tán, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, vì vậy cũng không có truy đuổi đến cùng.
Trong năm phút, Cận Chu không tin rằng sát thủ lại xuất hiện một cách trùng hợp như vậy, đưa Vương Đại Vinh đi.
Người biết Vương Đại Vinh ở chỗ nào, ngoại trừ cậu ra, chỉ còn lại một người — — Dương Thời Dữ.
Dương Thời Dữ vốn dĩ muốn vứt cậu qua một bên để hành động một mình, một lần nữa quay lại chỗ đó, có lẽ là muốn đưa Vương Đại Vinh đi tra hỏi đơn độc.
Lần nữa đến trước cửa nhà Dương Thời Dữ, Cận Chu đập "Rầm rầm" vào cửa, nhưng một lúc lâu sau trong nhà vẫn không có ai trả lời.
Nhìn thời gian, mới hơn sáu giờ chiều, Dương Thời Dữ có khả năng vẫn còn đang tăng ca trong tòa án.
Cận Chu thật sự chờ đến nhàm chán, nhìn ổ khóa điện tử thông minh, liền tâm huyết dâng trào mà nhập vào ngày sinh nhật của Dương Thời Dữ —— cậu căn bản không muốn phá cửa mà vào, chỉ thuần tuý muốn giết thời gian mà thôi.
Ngày 31 tháng 12, nam Ma Kết muộn tao.

Cửa nhà không mở, điều này nằm trong dự đoán của Cận Chu.
Nếu Dương Thời Dữ đặt một mật khẩu đơn giản như vậy, Cận Chu sẽ khinh thường hắn.
Vậy còn những ngày nào khác?
Cận Chu suy nghĩ một hồi, lại nhập vào ngày Dương Thời Dữ trở thành thẩm phán, cửa vẫn không mở.
Mật khẩu không nhất thiết phải là một ngày đặc biệt, nhưng Cận Chu không thể nghĩ ra ngày nào khác, lại thử nhập vào ngày đặc biệt nhất đối với cậu — — ngày giỗ của cha mẹ.
"Tích" một tiếng, cánh cửa bất ngờ không kịp phòng bị mà mở ra.
Cận Chu sửng sốt cả người, cậu căn bản không nghĩ rằng mình sẽ thực sự có thể mở được cửa nhà Dương Thời Dữ.
Sau khi định thần lại, cậu không khỏi cảm thấy buồn cười, ngày thường Dương Thời Dữ lúc nào cũng mặt lạnh như Bồ Tát, không ai biết hắn đang nghĩ gì, hoá ra hắn lại để ý chuyện này như vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc