Lúc Hứa Tắc đứng giữa hai chân Lục Hách Dương, trong miệng cậu vẫn còn ngậm một miếng kem, vì quá khẩn trương, còn nghĩ rằng không được lãng phí nên trước khi đứng dậy đã bỏ nốt miếng kem cuối cùng vào miệng.
Cậu cảm thấy chính mình bây giờ trong mắt Lục Hách Dương hẳn là giống như loại alpha lợi dụng lúc người lâm nguy khi omega đến kỳ phát tình, bởi vì Lục Hách Dương vẫn luôn dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu chằm chằm, Hứa Tắc không dám ngẩng đầu lên.
“Có thể cho tôi mượn vòng tay không?” Hứa Tắc quỳ một gối xuống trước mặt Lục Hách Dương, cúi đầu hỏi.
Lục Hách Dương không trả lời, đứng thẳng dậy, tháo vòng tay ra, sau đó nắm lấy tay Hứa Tắc, đeo vào cho cậu.
Đầu gối còn lại của Hứa Tắc cũng đặt xuống, hoàn toàn là tư thế quỳ xuống.
Trên đầu hơi nặng, là do Lục Hách Dương đặt tay lên đỉnh đầu cậu, Hứa Tắc tưởng rằng Lục Hách Dương rốt cục cũng khôi phục lại lý trí nên đẩy cậu ra, nhưng Lục Hách Dương chỉ luồn ngón tay vào trong tóc cậu, bụng ngón tay vuốt ve da đầu, cột sống cậu ngay lập tức cũng theo đó mà tê liệt.
Cậu không biết tại sao Lục Hách Dương lại không cự tuyệt, nhưng đây chưa phải là chuyện khó hiểu nhất trên đời, Hứa Tắc bỏ cuộc không nghĩ nữa, dù sao trước mặt Lục Hách Dương cậu vẫn luôn chẳng có năng lực suy nghĩ gì.
Lục Hách Dương dường như đang nhìn cậu vài giây, sau đó đưa tay rút ba cái khăn giấy giúp Hứa Tắc lau đi thứ đồ trên mặt.
(toi đã phải đọc đi đọc lại vài lần mới dám tin tác giả chỉ viết cảnh khẩu giao bằng đúng ba đoạn này =)))))
“Cơ hội thứ hai…” Hứa Tắc đột nhiên tự lẩm bẩm: “Dùng mất rồi.”
Môi cậu có hơi sưng, mang theo vết đỏ mà bình thường sẽ không có, vết bầm ở khóe miệng vẫn chưa tan.
Lục Hách Dương cúi người ghé sát vào cậu, ngay khi sắp hôn lên môi Hứa Tắc, anh nghiêng đầu qua, thơm lên má phải của Hứa Tắc.
“Lần này không tính.” Lục Hách Dương nói.
Ghé vào rất sát, trong mắt Lục Hách Dương không nhìn ra cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là ánh mắt có hơi nặng nề, nụ hôn của anh giống như vừa là khen thưởng vừa là an ủi, tóm lại sẽ không phải là thân mật hay yêu thích.
Anh nói lần này không tính vào trong ba cơ hội kia, Hứa Tắc nhất thời không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy tay Lục Hách Dương trượt xuống eo mình, Hứa Tắc lúc này phản ứng rất nhanh, lập tức nắm lấy tay Lục Hách Dương.
“Không cần.” Hứa Tắc nói, là dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa quẫn bách: “Tôi không sao.”
Vì vậy Lục Hách Dương thu tay về, không rõ ý tứ mà vỗ nhẹ lên mặt Hứa Tắc: “Đi rửa đi.”
Dội nước một lúc, Hứa Tắc tỉnh táo hơn rất nhiều, cậu đưa tay lên lau nước trên mặt, sau eo phát lạnh, là Lục Hách Dương hướng lên trên cởi áo cậu.
Hứa Tắc không hiểu ra làm sao nhưng vẫn giơ cao tay để Lục Hách Dương cởi đồ mình ra.
“Đổi cái khác đi.” Lục Hách Dương đem một cái áo phông trắng vắt lên vai Hứa Tắc, anh đứng đằng sau Hứa Tắc, đối diện với cậu ở trong gương, “Quần áo của cậu bẩn rồi.”
Hứa Tắc đang mặc một chiếc áo phông đen, vết tích hằn lên đó trông vô cùng rõ ràng.
Cậu thay áo, sau đó nhận lấy áo của mình từ trong tay Lục Hách Dương, thấp giọng nói: “Tôi cầm về giặt.”
Cậu vẫn luôn muộn màng, muộn màng nhận ra rằng lẽ ra mình nên rời khỏi phòng cùng Hạ Uý, muộn màng cảm thấy hổ thẹn và khinh thường sự chủ động của chính mình, chưa bao giờ kịp thời nhận ra cả.
Hai người mặt đối mặt, Lục Hách Dương không nói chuyện, cả hai đều có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương.
Hứa Tắc hoàn toàn không thể chịu được tình cảnh này, cậu dịch ra ngoài một bước rồi nói: “Tôi về phòng đây.”
Lục Hách Dương đưa tay về phía cậu, lòng bàn tay hướng lên.
Hứa Tắc không hiểu có ý gì, cậu ngẩng đầu nhìn Lục Hách Dương, Lục Hách Dương mới nói: “Vòng tay.”
“…” Hứa Tắc lập tức tháo vòng tay ra, đặt vào trong tay Lục Hách Dương.
Không có sự ràng buộc của vòng tay của Lục Hách Dương, vòng tay của Hứa Tắc hiện lên đặc biệt vô năng, nó không những không thể ức chế tin tức tố của Hứa Tắc, còn không ngăn chặn được tin tức tố của Lục Hách Dương, tin tức tố của hai alpha tràn ngập trong phòng tắm, xung kích và áp chế lẫn nhau.
Trước khi hai người có khả năng sẽ đánh nhau, Hứa Tắc đã vội vã cầm theo quần áo rời khỏi phòng của Lục Hách Dương.
Sáng hôm sau Hứa Tắc thức dậy rất sớm, vì cả đêm gần như không ngủ.
Tối hôm qua trở về phòng cậu làm xong hai đề thi vẫn không thể bình tĩnh lại, lúc nằm trên giường chỉ cần nhớ lại việc mình đã làm liền ngủ không được.
Áo của Lục Hách Dương sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương thanh mát của bột giặt.
Hứa Tắc sau khi tỉnh dậy cũng không lập tức đứng dậy, cậu nằm nghiêng người qua, kéo vạt áo lên, vùi đầu ngửi.
Cậu cảm thấy mình hoàn toàn biến thái, xem sự lịch sự của Lục Hách Dương thành dung túng, lúc bốc đồng liền không cân nhắc hậu quả.
Tắm rửa xong xuôi, Hứa Tắc gian nan chuẩn bị tinh thần, mở cửa đi xuống lầu ăn sáng.
Những người khác hầu như đã đến, giáo viên cũng đã bắt đầu ăn sáng, cô vẫy tay với Hứa Tắc: “Hứa Tắc, bàn kia vẫn còn chỗ này.”
Nhìn theo hướng cô chỉ, Hứa Tắc nhất thời không nói được lời nào, chỉ có thể máy móc gật đầu.
Bàn giáo viên chỉ là của Lục Hách Dương, hơn nữa còn là chiếc ghế trống bên cạnh Lục Hách Dương.
Đợi đến khi Hứa Tắc đến bên bàn, Hạ Uý vừa ăn vừa nói: “Hứa Tắc, hôm nay cậu trông sang quá nha.”
Ánh mắt hắn sắc bén, lập tức nhận ra là vấn đề về quần áo, sau đó kéo Hứa Tắc lại, nhưng lại không có cách nào nhìn ra manh mối từ chiếc áo phông màu trắng không có hoa văn, vì vậy Hạ Uý lại lật gấu áo lên để nhìn nhãn hiệu.
“Đây không phải là nhãn hiệu mà Hách Dương hay mặc sao?” Hạ Uý lẩm bẩm, “Không nên như vậy chứ…”
Hạ Uý vừa nói vừa quay sang nhìn Lục Hách Dương, Lục Hách Dương nhấp một ngụm sữa nói: “Hôm qua cậu ấy ăn kem dính ra áo, tôi cho cậu ấy mượn đồ.”
“Ò, ra vậy.” Hạ Uý không nghi ngờ gì.
Nhưng đầu óc Hứa Tắc đã bị một câu đơn giản như vậy của Lục Hách Dương làm rối tung cả lên, vừa nhục nhã vừa xấu hổ — Lục Hách Dương xuất phát từ ý tốt thay cậu tìm lý do, chính mình thế nhưng lại ác ý liên tưởng đến chuyện tối hôm qua, khiến cho câu nói này trở nên vặn vẹo.
(thì ăn “kem” thật mà =)))))
Trong lúc Hứa Tắc tự kiểm điểm như vậy, trong miệng đang ăn bữa sáng, cậu không hề có tâm trạng để uống sữa, vì vậy rất dễ bị sặc.
Hứa Tắc lập tức lấy khăn giấy che miệng, quay ra sau ho khan hai tiếng.
Lúc cậu quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Hách Dương đang đẩy ly sữa tới trước mặt cậu, Hứa Tắc đang định nói cảm ơn thì Lục Hách Dương lại nhận xét cậu: “Cổ họng nông như thế.”
Hứa Tắc càng nghẹn lợi hại hơn.
Bữa sáng kết thúc, trở về phòng thu dọn đồ đạc, Hứa Tắc đi xuống lầu trước.
Cậu hiếm khi cạnh tranh với người khác nhưng lần này cậu đi ở phía trước để lên xe, tìm một chỗ ngồi ở hàng thứ hai.
Lục Hách Dương và Hạ Uý là những người cuối cùng lên, nhìn thấy Hứa Tắc ngồi ở hàng thứ hai, Hạ Uý “Ơ?” một tiếng: “Hứa Tắc, ra phía sau ngồi chung không?”
Hắn vẫn vô cùng đam mê chuyện giới thiệu omega dễ thương cho Hứa Tắc.
Hứa Tắc ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên bắt gặp chính là ánh mắt của Lục Hách Dương, Hứa Tắc tựa như bị điện giật lại cúi đầu xuống nói: “Không sao, tôi ngồi ở đây.”
“Vậy được rồi.” Hạ Uý nói.
Lái xe chưa được bao lâu thì Hứa Tắc liền ngủ thiếp đi, về đến cổng trường dự bị đã gần giữa trưa, Hứa Tắc dùng tay vuốt mặt, cầm cặp sách xuống xe.
Hôm nay cậu biết được từ phía Châu Trinh rằng tình trạng của Diệp Vân Hoa không tệ, Hứa Tắc muốn đến ăn trưa với bà.
Vừa xuống xe Hứa Tắc đã định chạy đi vì phải vội đi tàu điện ngầm, nhưng cậu lại do dự một giây, vẫn là đứng sang một bên nhìn về phía cửa xe.
Một lúc sau, Lục Hách Dương xách cặp đi xuống, anh liếc nhìn Hứa Tắc rồi đi về hướng ngược lại.
Hứa Tắc cho rằng Lục Hách Dương định đi nên không chút suy nghĩ liền đuổi theo, nhưng Lục Hách Dương chỉ mới đi được vài bước thì dừng lại—— Hạ Uý vẫn chưa xuống xe nên phải đợi hắn.
Lúc Lục Hách Dương quay lại thì vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ Hứa Tắc đang chạy về phía anh, lúc Hứa Tắc ngủ trên xe mái tóc cọ vào lưng ghế nên có hơi lộn xộn, có vài cọng xiêu xiêu vẹo vẹo, đung đưa trong gió giống như đang vẫy tay với Lục Hách Dương.
Hứa Tắc là một người có thể che giấu mọi thứ rất tốt, nhưng luôn bị các bộ phận khác trên cơ thể bán đứng.
“Áo thun, tiết học bơi tuần sau trả lại cho cậu.” Hứa Tắc giảm tốc độ, dừng ở trước mặt Lục Hách Dương nói.
Chiếc áo này là đồ mới, từ lúc mua đến nay bảo mẫu chỉ mới giặt qua một lần, Lục Hách Dương muốn nói với Hứa Tắc rằng chiếc áo này rất hợp với cậu, không cần trả lại, nhưng dáng vẻ Hứa Tắc dường như có chuyện gấp, vì vậy Lục Hách Dương bèn gật đầu.
“Tôi đi trước, tạm biệt.” Lúc Hứa Tắc nói lời tạm biệt thì ánh mắt lại nhìn đi nơi khác.
Lục Hách Dương duỗi tay ra, đầu ngón tay chạm vào mái tóc vểnh lên của Hứa Tắc.
Anh không giúp Hứa Tắc đè xuống mà còn đem lọn tóc kia vuốt lên, hướng thẳng lên trời.
“Tạm biệt.” Lục Hách Dương nói.
Hứa Tắc hoàn toàn không hoài nghi động tác của anh, nghĩ là Lục Hách Dương giúp mình lấy thứ gì bẩn trên tóc xuống, còn nói câu “cảm ơn”, sau đó mới chạy về hướng ga tàu điện ngầm..