LÔI PHONG HỆ THỐNG

Thời gian chẳng mấy chốc đã qua, đảo mắt đã đến ngày 6 tháng 6, kì thi đại học chính thức bắt đầu.

“Đừng căng thẳng quá Tiểu Vũ à, không làm bài tốt cũng không sao, dù thế nào cháu cũng sẽ vào được đại học tốt nhất, đúng không ông Lôi.” Quách Anh Hà yêu thương xoa đầu thiếu niên, rồi nhìn về phía Lôi Hưng Bang.

“Tiểu Vũ dù làm bài không tốt cũng đủ để đỗ Hoa đại, Đế đại.” Lôi Hưng Bang rất tin tưởng vào khả năng của thiếu niên.

“Cầm lấy cái này, thấy mệt thì bôi lên huyệt thái dương.” Lôi lão gia tử nhét một lọ tinh dầu vào balo thiếu niên.

“Mọi người dặn dò gần hết cả buổi sáng rồi, càng nói thằng bé lại càng căng thẳng. Thôi, mau đi nào.” Lôi Húc buồn cười thúc giục, ngoài cửa, Lôi Đình cũng ấn còi gọi.

“Đinh ~ Nhận được 200 điểm chính năng lượng.”

“Kí chủ cố lên, fighting!” 9527 tung bông cổ vũ.

Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người, Hàn Trác Vũ ôm lấy Lôi Sâm miệng còn vương sữa, thoải mái lên ô tô.

“Đừng căng thẳng quá, chú tin cháu, cháu cũng phải tin chính mình.” Lôi Đình nghiêng người thắt dây an toàn cho thiếu niên, hôn lên trán cậu.

“Anh Tiểu Vũ cố lên!” Lôi Sâm bị dây an toàn thắt chặt ở ghế sau, chỉ có thể giơ tay cổ vũ.

“Đinh ~ Nhận được 200 điểm chính năng lượng!”

“Nhận được nhiều chính năng lượng thế này, kí chủ, cậu mà không được trạng nguyên cả nước thì có lỗi với mọi người lắm đấy.” 9527 dùng phép khích tướng.

“Ừm, nhất định sẽ được trạng nguyên!” Thiếu niên tuấn tú nheo mắt, nhìn mặt trời sáng rực phía trước, khẽ cười.

Bầu không khí trong hội đồng thi khá áp lực, các thí sinh ai nấy lưng thẳng tắp, mắt mở to, cả cơ thể căng thẳng, chuông vang lên thì như chuẩn bị nghênh đón đại địch.

Nhận lấy bài thi, Hàn Trác Vũ xem lướt một lần, đợi chuông báo vang lên lần thứ hai, cậu mới bắt đầu điền đáp án chính xác vào.

“Tít tít tít…” Tiếng cầu cứu vang lên dồn dập trong đầu, khiến cậu có chút mất tập trung.

“Kí chủ, xin lỗi, tôi quên không tắt tín hiệu! Tôi tắt luôn đây!” 9527 luống cuống tay chân.

Hàn Trác Vũ vô thức nhìn về phía phát ra tín hiệu, phát hiện Vương Văn Hiên ngồi phía sau bên phải mình đang gấp gáp đến đổ đầy mồ hôi, cầm bút bi trong tay không ngừng vung vẩy, hình như bút hết mực rồi.

Vương Văn Hiên lấy hết bút trong hộp bút ra thử, không một cái nào viết được, ngòi bút máy cũng nứt đôi, vỡ vụn rơi xuống bàn.

“Mẹ nó, nhất định là thằng con hoang kia đổi bút tao! Mày cứ đợi đấy!” Thiếu niên tức giận nói. Ngoài người em cùng bố khác mẹ ra, cậu không nghĩ ra ai có thể lặng yên làm việc này. Chắc là nghe được bố nói ‘Nếu mày trượt đại học thì tống mày ra nước ngoài’ đúng không? Cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, đừng có giận quá mất khôn khiến tên kia đạt được ước nguyện, giờ Vương Văn Hiên mới giơ tay xin giám thị giúp đỡ.

“Có bạn nào thừa bút không?” Giám thị đứng thẳng dậy, nhìn bốn phía.

Phòng thi yên lặng đến kì lạ, không có ai đáp lời.

Trái tim Vương Văn Hiên chậm rãi trĩu xuống, mặt tái nhợt cười nhạo – Cũng đúng, bao nhiêu người muốn qua cầu độc mộc, ai thèm quản người nào sống hay chết chứ? Tuy đều là thanh thiếu niên không lớn không nhỏ, nhưng sự lạnh lùng đã chẳng kém gì người trưởng thành.

“Cô ơi, em có.” Hàn Trác Vũ giơ tay lên, ngón tay thon dài cầm lấy một chiếc bút máy và một chiếc bút bi.

Vương Văn Hiên đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên mặt không cảm xúc. Trong thời khắc khó khăn này, không ngờ người đứng ra giúp mình lại là cậu ta! Đây quả thật là ngoài dự kiến, nhưng đồng thời cũng rất hợp tình hợp lý, cậu ta vẫn biết thiếu niên không giống bọn họ, trái tim cậu trong sáng, đơn giản, sạch sẽ. Vậy nên cậu ta mới liên tục gây phiền phức cho cậu, đó là vì ghen ghét với sự đơn thuần tốt đẹp mà mình không thể nào có được.

“Cảm ơn em.” Giám thị nhận lấy bút, đưa cho Vương Văn Hiên, dặn cậu ta đừng bị ảnh hưởng vì việc này.

“Cảm ơn cô ạ.” Vương Văn Hiên khẽ cảm ơn, im lặng một lát nhìn về phía thiếu niên, khẽ gật đầu đáp trả. Nếu cậu không thi tốt, cậu có thể tưởng tượng ra biểu cảm thất vọng của mẹ, tưởng tượng ra bố nổi giận trách mắng, tưởng tưởng ra em trai hỏi han ra vẻ quan tâm, nhưng thực ra là hả hê. Ơn này, cậu ta sẽ nhớ kỹ.

“Đinh ~ Nhận được 50 điểm giá trị cảm ơn từ Vương Văn Hiên!”

“Không ngờ đứa nhỏ này cũng biết cảm ơn, vậy là cũng không phải quá xấu!” 9527 cảm thán.

“Mới có mười mấy tuổi thôi, dù có xấu tính thế nào đi chăng nữa cũng đâu phải dạng hung ác bất lương?” Hàn Trác Vũ bình tĩnh mở miệng, sau đó lại tập trung vào bài thi.

Mấy môn thi kế tiếp rất thuận lợi, ra khỏi hội đồng thi, mọi người không hề thấy thoải mái, mà lại một lòng chờ đợi hai mươi ngày nữa để biết kết quả.

Hàn Trác Vũ không hề bị bầu không khí này ảnh hưởng, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên chơi thì chơi, nên dạy trẻ thì dạy trẻ. 9527 hiểu rõ thành tích của kí chủ, hào phóng xây dựng kế hoạch nghỉ ngơi cho cậu, lại đặt vé máy bay cho Thạch Lỗi và Thạch Hâm, mời hai anh em lên thủ đô chơi.

Hai mươi ngày sau, điểm công bố, ba chữ ‘Hàn Trác Vũ’ lại một lần nữa vang khắp cả nước.

Ngữ văn 142, tiếng Anh 150, toán 150, khoa học tự nhiên 300, tổng điểm 750 cậu được 742, nếu tính cả điểm cộng, cậu suýt nữa vượt quá 800. Đây là muốn nghịch thiên à! Bao nhiêu thí sinh cùng kỳ tỏ vẻ không đành lòng nhìn kết quả này, nhìn điểm này chắc họ đứt mạch máu luôn.

Bài thi môn văn của thiếu niên được công bố, cả nước chỉ có hai điểm văn tối đa, đề bài là ‘Không quy củ chẳng nên nề nếp’. Thiếu niên viết bài theo một hướng rất độc đáo, không bắt đầu từ bình luận câu nói, mà lại lựa chọn phân tích văn cổ ngày xưa, chứng minh sự hữu ích của ‘quy’ và ‘củ’ trong quá khứ, bài viết logic mạch lạc, rõ ràng, hành văn lưu loát, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Rất nhiều vị giáo sư nghiên cứu văn cổ đăng lời bình trên mạng, khen ngợi cậu liên hồi, biết thiếu niên sống ở nước ngoài từ nhỏ thì lại càng khâm phục hiểu biết sâu rộng của cậu về văn học nước nhà.

Ngày điền nguyện vọng, Lôi lão gia tử dậy rất sớm, mang hai đứa nhỏ ra sân tập thể dục.

“Đi tập thể dục là giả, dẫn Tiểu Vũ đi khoe mới là thật. Thằng bé nhà họ Khâu cùng lớp với Tiểu Vũ, lúc trước cứ nói là có thể giành được trạng nguyên khoa học tự nhiên cả nước, cuối cùng tổng điểm còn ít hơn Tiểu Vũ đến 30 điểm, ông làm sao mà bỏ qua cơ hội chế nhạo nhà họ Khâu chứ.” Lôi Húc vừa lắc đầu bật cười vừa cầm báo lên. Bên trên đăng tin về kì thi đại học lần này, tiêu đề đỏ rực rất bắt mắt – Con trai quốc dân Hàn Trác Vũ đạt điểm cao nhất từ trước đến nay, theo chuyên gia dự đoán, trong vòng 50 năm tới không ai có thể vượt.

“Ai ~ Dạo này bao nhiêu người hỏi mẹ Tiểu Vũ học như thế nào, ngày thường ăn uống gì. Mẹ nói chẳng có gì đặc biệt mà mọi người không tin, đau đầu quá!” Quách Anh Hà giả vờ xoa thái dương, khóe miệng lại đắc ý nhếch lên.

“May mà chúng ta ở khu nhà quân đội, quản lý chặt chẽ, nếu không phóng viên xông tới, bà còn đau đầu nữa.” Ông Lôi buồn cười nhìn vợ.

Đang nói, ngoài cửa truyền đến giọng của Lôi lão gia tử, vang dội cười lớn, “Đúng đúng đúng, đây là chắt tôi, Hàn Trác Vũ! Trạng nguyên kì thi đại học năm nay, ha ha ha…”

Sau đó là một loạt lời khen ngợi của mấy ông bà. Đứa nhỏ xinh xắn, khí chất, ngoan ngoãn, học giỏi… Ngoài việc ít nói ra thì quả thật không có một tì vết nào! Đương nhiên, ngay cả ít nói trong mắt người già cũng là phẩm chất tốt đẹp hiếm có! Đúng là hoàn hảo!

“Ông, hôm nay Tiểu Vũ còn phải điền nguyện vọng, sắp muộn rồi.” Lôi Đình đi ra cửa, giải cứu thiếu niên đang luống cuống tay chân đứng giữa đám đông.

“Ừ ừ ừ, đi nhanh về nhanh đấy. Nghe nói mấy trường đại học nổi tiếng của nước ngoài cũng gửi thư mời nhập học đúng không? Mấy đứa phải lựa chọn cẩn thận đấy!” Lôi lão gia tử càng nói, giọng lại càng lớn, khiến mấy ông bà sáng sớm đi tập thể dục ghen tị vô cùng.

“Biết mà. Tiểu Sâm hôm nay phải nhờ ông chăm một ngày rồi.” Lôi Đình cười bất đắc dĩ. Con nhà họ Lôi rất giỏi, nhưng không hiểu sao, thành tích học tập lại rất thê thảm. Ông nội đã bực bội mấy chục năm, giờ cũng hãnh diện được rồi.

“Đi đi, ông dẫn thằng bé ra sân tập bắn dạo, hôm qua đã hứa rồi.” Lôi lão gia tử xua tay.

Mãi mới kéo được Lôi Sâm đang bám dính trên đùi xuống, hai người vội vàng leo lên ô tô. Một người im lặng lái xe, một người im lặng cầm dây an toàn, vài phút sau đồng thời mở miệng, “Cháu muốn đi du học không? (Cháu không muốn đi du học!)”

Dứt lời, hai người lại đồng thời ngẩn người, sau đó mỉm cười.

“Ừ, không đi du học.” Tâm trạng lo lắng của Lôi Đình rốt cuộc dịu trở lại. Thiếu niên không giống vợ trước, cậu không bị thế tục dao động, đối với cậu mà nói, chỉ có ở bên cạnh mình mới là an toàn nhất, dễ chịu nhất. Cậu toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, lưu luyến mình, tình cảm này không hề trộn lẫn tạp chất.

Kìm nén rung động trong lòng, Lôi Đình yêu thương xoa đầu thiếu niên. Có lẽ gặp được thiếu niên là may mắn lớn nhất đời anh.

Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Cậu không muốn rời khỏi chú Lôi và Tiểu Sâm.

Khu phòng học lớp 12 rất náo nhiệt, vô số phụ huynh đến trường cùng con, lớp học không đủ mọi người vào, hành lang cầu thang cũng đầy người. Nhà trường không thể không mượn phòng học các lớp khác.

“A, Hàn Trác Vũ đến rồi!” Nhìn thấy hai người đang đi tới, không biết là ai hô lớn một tiếng. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm thiếu niên.

Hàn Trác Vũ vội vàng cúi đầu, trốn sau lưng Lôi Đình.

Chủ nhiệm lớp nghe thấy vội vàng ra đón tiếp, miệng ngoác tới tận mang tai. Chẳng những là trạng nguyên khoa học tự nhiên cả nước, điểm còn cao nhất từ trước đến nay, đúng là vinh dự cho trường! Tiền thưởng năm nay lại tăng gấp bội rồi!

“Hàn Trác Vũ, Lôi trung tướng, mời vào.” Dẫn hai người vào phòng học, cô lấy đơn ra, giải thích kỹ càng. Hàn Trác Vũ túm chặt ống tay áo Lôi Đình, cúi thấp đầu. Cậu không quen bị mọi người quan sát thế này, nhưng đúng lúc này, tiếng cầu cứu bi ai vang lên lại lôi kéo sự chú ý của cậu, khiến cậu không thể ngẩng đầu nhìn quanh.

Tiếng kêu phát ra từ góc phòng học, một nam sinh trắng trẻo ngẩn người nhìn đơn nguyện vọng, gương mặt đờ đẫn không cảm xúc.

Bạn học xung quanh đồng tình nhìn cậu ta, nhỏ giọng trò chuyện, “Biết không, lúc thi khoa học tự nhiên, Văn Tuấn làm được nửa giờ thì ngất xỉu, thành ra không làm hết bài. Giờ ngay cả đại học loại hai cũng không vào được.”

“Số nhọ thật, thành tích cậu ấy tốt lắm, nếu làm như bình thường thì đỗ Hoa đại Đế đại dễ như chơi.”

“Nghe nói bố mẹ cậu ta làm việc ở thành phố T, để cho cậu ta theo học ở thủ đô phải bỏ ra rất nhiều tiền, lần này còn xin nghỉ hai tháng liền để lên chăm cậu ta thi. Giờ điểm công bố, ngay cả điền nguyện vọng cũng không muốn đến. Chậc chậc ~”

Tiếng bàn tán chạy hết vào tai Văn Tuấn. Tiếng kêu cứu trong lòng cậu ta dần biến thành tiếng két két nhức óc, gần như đâm thủng màng tai Hàn Trác Vũ. Cũng may 9527 kịp thời tắt tín hiệu mới không khiến kí chủ ngất xỉu.

“Tình huống của cậu ta rất nguy hiểm, xin kí chủ cảnh giác!”

Đợi cảm giác đau đớn giảm bớt, Hàn Trác Vũ phát hiện không thấy Văn Tuấn đâu, vội vàng tìm kiếm dưới sự nhắc nhở của 9527. Lôi Đình đang thảo luận xem trường y nào tốt nhất với cô giáo, lúc thiếu niên rời đi cũng không để ý, nghĩ rằng cậu đi vệ sinh một lát rồi quay lại ngay, đợi hơn nửa tiếng mới nhận ra không ổn.

Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng hét sợ hãi, “Á, có người định nhảy lầu tự tử!”

Bình luận

Truyện đang đọc