LONG ĐỒ ÁN

Tại doanh trại của Phương Phách ngoài thành.

Lão vương gia đang ngồi ở trong lều mà ngẩn người, kể từ lúc nghe được tin con trai út đã chết, hắn vẫn không cách nào quên được, cả ngày cứ ngơ ngác như vậy.

“Phụ thân, người ăn chút gì đi.”

Trưởng tử Phương Văn mang đến cho hắn một chút đồ ăn, mấy ngày nay Phương Phách trông già hẳn đi, ban đêm không lúc nào được an giấc, vẫn luôn lăn qua lăn lại, miệng cứ gọi “Tuấn nhi” mãi không thôi.

“Hoàng Thượng thật thiên vị!”

Tính cách Phương Vũ khá nóng nảy, đập bàn một cái đầy tức giận: “Đáng lẽ phải đem Bàng Dục một đao chém chết mới đúng! Thật uổng cho Phương gia chúng ta lập nhiều công lao cho Triệu thị hắn như vậy, hôm nay thiên hạ được thái bình rồi lại thiên vị cho Hoàng thân quốc thích của hắn!”

Phương Phách nhớ tới liền cảm thấy nhức đầu, lúc này lại càng cảm thấy nhức đầu hơn.

Phương Tài vỗ vỗ Phương Vũ, nói: “Nhị ca, bớt nóng nảy một chút đi.”

Phương Vũ nín thở, có điều hắn cũng không có nói thêm gì nữa.

“Phụ thân, người vẫn nên ăn một chút đi, nếu không thân thể không chống đỡ được đâu.” Phương Văn khuyên phụ thân hắn.

Lão đầu miễn cưỡng ăn một chút, cũng không cảm nhận được mùi vị gì, hỏi Phương Tài: “Triệu Phổ hiện giờ ở đâu rồi?”

“Mấy ngày nữa có thể hắn sẽ về đến nơi.” Phương Tài nói: “Có điều, hình như Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương sẽ dẫn theo quân tiên phong về trước.”

Phương Phách cau mày, thở dài một tiếng.

“Phụ thân, cần gì phải sợ hắn!” Phương Vũ không thèm để ý đến: “Triệu Phổ hắn thì có bao nhiêu kinh nghiệm chứ? Tuổi hắn còn trẻ, chẳng qua là vận khí tốt mà thôi!”

Phương Phách dở khóc dở cười: “Ai, không biết trời cao đất rộng.”

“Đúng vậy!” Phương Vũ gật đầu.

“Ta đang nói ngươi!” Phương Phách lắc đầu trừng mắt với Phương Vũ, nói: “Ta vốn muốn ép Hoàng Thượng nhanh chóng định đoạt, chính là sợ nếu như để Triệu Phổ trở về, biến cố lại càng lớn, ai ngờ ……… lại bị Bàng Phi làm kéo dài thời gian như vậy.”

“Phụ Thân” Phương Tài nói: “Chúng ta có Ngự tứ kim bài do Tiên hoàng ban tặng, lại có ân với Triệu Thị, Triệu Phổ dù có thế nào đi nữa hẳn là cũng phải nể mặt người đi?”

Phương Phách lắc đầu: “Hoàng Thượng có thể còn nể mặt Phương gia chúng ta, Triệu Phổ thì tuyệt đối sẽ không ……. Hắn lại không có tình cảm với Tiên hoàng, có khi Triệu Thị đoạt tử tuyệt tôn hắn còn cảm thấy vui mừng ấy chứ.”

Ba người nghe hắn nói như vậy đều sửng sốt.

“A, đó chính là một tên Hỗn Thế Ma Vương a!” Phương Phách vuốt râu, nhưng cũng không thể nén được thưởng thức đối với Triệu Phổ: “Tài năng bậc đế vương, khí phách của bá chủ , chỉ tiếc ……….. hắn không có ý muốn làm vua, cả ngày chỉ biết cẩu thả mà sống, thật quá lãng phí tinh hoa thiên phú!”

Đang lúc nói chuyện, bên ngoài lại có một thủ vệ vào bẩm báo: “Khởi bẩm Vương gia, Triển Chiêu của Khai Phong phủ cầu kiến.”

Phương Phách sững sờ.

“Triển Chiêu?” Phương Tài cau mày: “Bao Chửng của Khai Phong phủ không phải là đang cùng Bàng Cát ở Giang Nam sao? Tại sao Triển Chiêu lại ở đây?”

Chân mày Phương Phách cũng nhíu lại, suy nghĩ một chút nói: “Văn nhi.”

“Dạ.” Phương Văn đứng lên: “Ngươi thay cha đi đuổi Triển Chiêu, nói ta đang ngủ.”

“Vâng.” Phương Văn đi ra ngoài.

“Từ từ đã.” Phương Phách gọi hắn lại: “Triển Chiêu là người của Khai Phong phủ, ta lại có giao tình với Bao Chửng, chuyện này là chuyện của chúng ta và Bàng gia, cũng đừng có kéo cả Khai Phong phủ vào, cho nên ………… phải dùng lễ tiếp đón!”

“Nhi tử đã biết.” Phương Văn đi ra ngoài.

Phương Tài đứng lên: “Phụ thân, con cũng đi giúp Đại ca một tay, từ lâu con đã ngưỡng mộ đại danh của Triển Chiêu, con muốn đi gặp mặt một lần.”

Phương Phách gật đầu.

“Con cũng đi……….”

“Ngươi ở lại cho ta!” Còn chưa đợi Phương Vũ nói xong, Phương Phách đã trợn mắt lườm hắn một cái: “Với cái tính cách lỗ mãng của ngươi, không chừng nói một câu cảm thấy Triển Chiêu không hợp ý lại đánh nhau!”

“Sợ hắn sao?” Phương Vũ bĩu môi.

Phương Phách lắc đầu, cũng lười để ý đến hắn, đến sau bình phong nằm xuống nghỉ ngơi. Hắn suy nghĩ một chút, đứa con lớn mặc dù chững chạc lại hiếu thuận, thế nhưng võ công lại không khác gì khí độ của hắn, quá mức bình thường. Đứa con thứ hai lại là mãng tử hữu dũng vô mưu, chuyện thành công thì ít chuyện thất bại thì lại có thừa, lão Tứ tính tình hướng nội, không hề có chí lớn ……. Đáng tiếc cho con út Phương Tuấn của hắn a! Văn võ toàn tài! Vừa mới nghĩ đến văn võ toàn tài, lão đầu lại một lần nữa thất thần. Thật ra thì, nếu như lão Tam vẫn còn sống, lão Tam cũng là người văn võ toàn tài, chỉ tiếc …………

“Ai………..” Phương Phách lại thở dài một lần nữa, lại chợt nghe thấy có tiếng nói truyền đến từ sau tấm bình phong, hỏi: “Vương gia sao lại than thở?”

Phương Phách vừa nghe được thanh âm, liền vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ: “Quỷ Sứ đại giá quang lâm, có phải Quỷ Tướng có gì sai bảo hay không?”

Vị Quỷ Sứ kia khẽ mỉm cười, cúi đầu nói nhỏ mấy câu vào tai Phương Phách. Phương Phách liên tục gật đầu: “Mọi việc đều làm theo ý Quỷ Tướng, về phần con của ta ………..”

“Yên tâm đi, Quỷ Tướng tự biết định đoạt.”

“Đa tạ Quỷ Sứ.” Phương Phách cung kính hành lễ, tiễn người ra ngoài đại trướng, thái độ kia còn cung kính hơn cả với quan viên đến truyền chỉ từ trong cung tới.

………………

Mà trong lều lớn dùng để tiếp khách của quân doanh, Triển Chiêu chắp tay sau lưng đang quan sát quân trướng này xem có gì khác với quân trướng của Triệu Phổ hay không. Bạch Ngọc Đường cũng không cùng vào, Triển Chiêu còn có chút tâm tư riêng, hắn đột nhiên đến thăm, khó bảo đảm việc người ta sắp xếp giấu đi chuyện không thể cho người biết, lưu lại Bạch Ngọc Đường bên ngoài canh chừng, có khi còn có thêm thu hoạch.

Bạch Ngọc Đường cũng thật lạ, người này bình thường đều không thèm để ý đến ai, bình thường ai cũng không thể khiến hắn làm mấy chuyện như vậy, duy chỉ có Triển Chiêu, hắn chỉ nói một câu: “Ta vào trước ngươi ở lại xem có cá lọt lưới hay không.” Thế là Bạch Ngọc Đường liền hớn hở mà gật đầu.

Triển Chiêu vòng vo mấy lượt, liền cảm thấy quân trướng của Phương gia còn sang trọng hơn cả của Triệu Phổ, thế nhưng khí phách lại kém xa so với quân trướng của Triệu Phổ.

Trong quân trướng của Phương Phách còn có đầu cùng da thú, đồ vật đều được làm bằng gỗ quý, quân trướng của Triệu Phổ thì dù có tìm mỏi mắt cũng tuyệt đối không thấy có một mảnh da thú gì đó, đương nhiên là không tính áo gió mặc để chống gió lạnh.

Nhắc đến chuyện này, Triển Chiêu đột nhiên lại nhớ đến lúc trước Tiểu Tứ Tử đã từng hỏi qua.

Hôm đó Tiểu Tứ Tử rất nghiêm túc mà hỏi Triệu Phổ: “Cửu Cửu, người có ghế bọc da hổ không?”

Một câu nói khiến cho Triệu Phổ cười ngả cười nghiêng, nói với Tiểu Tứ Tử: “Cái đó chỉ có Đại vương của sơn tặc mới dùng, hơn nữa da hổ rất nóng, ngồi lâu cái mông muốn mọc mụn luôn đó.”

Triển Chiêu theo bản năng nhìn ghế bọc da gấu trắng ở đại sảnh, tâm cũng phải “Phốc” một tiếng, trên cái mông của lão đầu này không biết là bị mọc bao nhiêu cái mụn rồi đây ………….

Lúc này, có hai người mặc y phục võ tướng đi vào, người đi phía trước khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, người phía sau trẻ hơn một chút, khoảng hơn ba mươi tuổi, hai người này chính là Phương Văn cùng Phương Tài.

“Triển đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu.”

Phương Văn vừa mới đi vào đã chào hỏi với Triển Chiêu, vô cùng thân thiện cùng khách khí.

Triển Chiêu khẽ mỉm cười: “Các hạ là………”

“Nga, tại hạ Phương Văn, đây là đệ đệ ta Phương Tài.” Phương Văn khách khí giới thiệu cùng Triển Chiêu, lại nói lời xin lỗi Triển Chiêu: “Gia phụ vừa mới ngủ, mấy ngày nay bởi vì cái chết của Tuấn nhi cho nên người cũng không có chợp mắt được chút nào, hôm nay mới ngủ được một chút cho nên cũng không đành lòng gọi người dậy, thật thất lễ, thất lễ………”

Triển Chiêu đương nhiên là hiểu rõ trong lòng, lão đầu này không muốn gặp hắn cho nên mới cho nhi tử ra đuổi hắn đi, cũng may là đã để cho Bạch Ngọc Đường ở bên ngoài đợi.

Triển Chiêu đương nhiên cũng xã giao bày tỏ không có vấn đề gì, còn thuận tiện hỏi thăm một chút tình trạng sức khoẻ của Phương Phách.

Phương Văn than thở nói lão phụ chẳng màng cơm nước lại quá độ thương tâm ……….. Những lời nói này của hắn cũng không tính là gạt người.

Triển Chiêu liếc mắt một cái, nhận ra Phương Văn chính là một dạng hiếu tử chuẩn mực, biểu tình lo lắng cho phụ thân này không giống như giả bộ. Bên cạnh vốn chính là Lão Tứ, giờ lại thành Lão Tam …….. hắn có vẻ tương đối lạnh lùng, dáng vẻ như chuyện không mấy liên quan đến hắn.

“Đại ca.”

Lúc này, bên ngoài lại có thêm một người đi đến, giọng nói cũng thật lớn.

Phương Văn khẽ cau mày: “Nhị đệ ……” Vừa nói, lại vừa giới thiệu cho Triển Chiêu: “Đây là nhị đệ của ta, Phương Vũ.”

Triển Chiêu gật đầu một cái, liếc mắt ———- Là một mãng phu tính tình nóng nảy.

Quả nhiên, Phương Vũ vừa liếc mắt thấy được Triển Chiêu một cái, giáp thương đái bổng (*) mà tới một câu: “Người của Khai Phong phủ các ngươi coi như cũng đã trở lại a? Nếu đã về rồi, vậy là có thể theo luật mà phá án rồi đi, ngày mai có phải nên mời Bao đại nhân đem cái thứ bại hoại Bàng Dục kia đi chém để báo thù cho đệ đệ ta rồi chứ!”

(*) Giáp thương đái bổng : Thành ngữ chỉ ý mỉa mai, châm biếm.

Triển Chiêu ngoài mặt tuy không nói gì, thế nhưng trong lòng hắn lại không ngừng suy nghĩ ———- Ai nha, quả nhiên là không nên sinh quá nhiều con a, quá ba đứa thì sẽ luôn có một đứa ngu ngốc a.

“Nhị đệ!” Phương Văn nhớ kỹ những gì Phương Phách căn dặn, bảo hắn dùng lễ đối đãi với Triển Chiêu, vốn muốn dùng mấy lời đuổi hắn đi là xong, không nghĩ đến nửa chừng lại bị Lão nhị làm hỏng mất.

Phương Vũ lại không có để ý đến Phương Văn.

Triển Chiêu lại suy nghĩ trong lòng một lần nữa, Phương Văn mặc dù rất có phong thái của huynh trưởng, thế nhưng dường như công phu lại không được tốt cho lắm, không để trấn áp được Lão Nhị, Lão Tam có vẻ cũng không mấy nghe lời ……….. Nhất bàn tán sá (*) a!

(*) Nhất bàn tán sá: Chia năm xẻ bảy.

Theo cách nói của Công Tôn, Triển Chiêu mặc dù lớn lên cũng là một người thành thật dịu ngoan, thế nhưng nội tâm hắn lại vô cùng mạnh mẽ, bản chất chính là một người bụng đầy chủ ý, ngoan mà hư!

Vì vậy, Triển Chiêu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Triển mỗ tới cũng chính là vì việc này. Thực không dám giấu diếm mấy vị, trước đó ta cũng đã đến thiên lao một chuyến.”

Phương Vũ hỏi: “Nga? Triển đại nhân đã đi thẩm vấn Bàng Dục?”

Triển Chiêu cười cười: “Tới đó là muốn hỏi một chút, có điều cũng thật không khéo, Hoàng Thượng cũng có ở đó ………”

“Hoàng Thượng tới thiên lao Đại Lý Tự?” Phương Văn cảm thấy không hiểu: “Tại sao?”

Triển Chiêu cười một tiếng, nói: “Có lẽ là tới chỗ Bàng phi …….. Hoàng Thượng còn đặc biệt dặn dò tại hạ, án này phải tra xét cho cẩn thận, không thể bỏ qua hung thủ, cũng không thể oan uổng người tốt.”

“Người tốt sao? Ta phỉ nhổ vào!”

Quả nhiên, Triển Chiêu chỉ dùng một câu nói đã thành công châm ngòi nổ cho Phương Vũ kia.

Triển Chiêu vẫn cứ thảnh thơi mà uống trà, thế nhưng Phương Vũ đã nổi trận lôi đình: “Triệu Trinh chính là đang thiên vị cho Bàng Dục! Đại ca, không bằng chúng ta cứ đi làm thịt tên Bàng Dục kia trước đi, nếu không sớm muộn gì hắn cũng được thả ra!”

Phương Văn cũng không kịp ngăn hắn lại, giận đến độ chỉ biết trợn mắt mà trừng hắn: “Nhị đệ, không được nói bừa!”

“Ai nha! Hắn chính là một tên hôn quân, còn quản hắn là gì? Không phải chỉ vì si mê sắc đẹp của Bàng phi thôi sao!” Phương Vũ càng nghĩ càng giận: “Chúng ta hãy nói với Quỷ Minh đại nhân, phản …….”

“Nhị đệ!” Phương Văn hung hăng giơ tay đập bàn một cái.

Phương Vũ lúc này đã biết mình quá kích động, đã nói ra lời không nên nói, bèn cố nhẫn nhịn mà lầm bầm: “Gia tộc chúng ta là trung lương, đã dồn không biết bao nhiêu tâm lực cho giang sơn Đại Tống của hắn, tổ thượng cũng có không biết bao nhiêu người vì vậy mà tử trận ………..”

Phương Văn chắp tay với Triển Chiêu, nói: “Triển đại nhân, Nhị đệ của ta từ nhỏ đã cùng Tuấn nhi huynh đệ tình thâm, cho nên tâm tình mới kích động như vậy.”

“Đúng vậy, Nhị ca ta mỗi khi kích động đều dễ mất đi khống chế, hay nói bừa như vậy, Triển đại nhân cũng đừng có chấp hắn.” Phương Tài cũng giúp đỡ giải thích.

“Nga, không sao không sao.” Triển Chiêu híp mắt cười, tỏ vẻ không ta đây không có để ý đến đâu, thế nhưng trong bụng lại tính toán ———– Quỷ Minh đại nhân là cái gì?

Vẫn là câu nói kia, Triển Chiêu bản chất ngoan mà hư a, nếu như Nhị gia đã ngốc như vậy, hắn lại nhiều chủ ý như thế, sao không trêu chọc một chút được, liền nói: “Nói đến Quỷ Minh tiên sinh, đích thực cũng là một thế ngoại cao nhân đi.”

Triển Chiêu mới tới một câu, nói ra liền khiến cả ba người cùng sửng sốt, đồng thời trong mắt cũng lộ ra một tia phiền muộn ———- Triển Chiêu biết Quỷ Minh tiên sinh? Sao có thể được?

“Ách …….” Phương Vũ vừa định hỏi một chút, Phương Văn liền liếc mắt cản lại hắn, nói với Triển Chiêu: “Triển đại nhân mới về đến hôm nay sao?”

Triển Chiêu cười cười, tâm nói muốn chuyển đề tài a? Đâu có cho ngươi dễ dàng như thế, nếu như không có chuyện gì mờ ám thì người tránh cái gì? Vì vậy liền gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta tới Tùng Giang phủ phá án, Thái sư lại đột nhiên nhận được thư của Quỷ Minh tiên sinh, nói Tiểu Hầu gia gặp nạn, bảo hắn mau chóng dẫn người về Khai Phong, vì vậy chúng ta mới biết chuyện này, nếu không sao có thể trở về nhanh như vậy được.”

“Cái gì?” Phương Vũ há to miệng kinh ngạc: “Quỷ Minh tiên sinh gửi thư cho Bàng Cát?”

Triển Chiêu gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy a, Thái sư thường nhắc đến Quỷ Minh tiên sinh, hai người giao tình rất tốt nữa.”

“Ngươi ….. ngươi nói là Quỷ Minh tiên sinh?” Phương Vũ không ngờ được: “Người đó là………..”

“Là Quỷ Minh tiên sinh hai mắt bị mù sao?” Phương Tài chen vào một câu, Phương Vũ liếc đệ đệ hắn một cái.

Triển Chiêu vẫn cúi đầu uống trà như trước, thế nhưng vẻ mặt lại có chút mông lung: “Quỷ Minh tiên sinh hai mắt bị mù sao? Không có a ………. Ta còn găp qua một lần đây, hoàn toàn ngược lại a, cặp mắt sáng trưng như đuốc vậy, khiến cho người ta chỉ cần gặp qua một lần là đã ấn tượng thật sâu rồi.”

Triển Chiêu nói xong, quan sát Phương Vũ một cái, chỉ thấy hai hàng lông mày của hắn co lại, theo bản năng mà nhìn Phương Văn cùng Phương Tài một cái, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.

Triển Chiêu bưng chén, trong lòng cũng hiểu rõ, lại vừa uống trà vừa nói: “Nhắc tới mới nhớ, lần này nếu như không phải Quỷ Minh tiên sinh chắc chắn là Bàng Dục vô tội, Hoàng Thượng cũng không có tin tưởng như vậy rồi.”

“Hắn gặp Hoàng Thượng?” Phương Vũ kinh hãi hòi: “Hắn không phái là ……………”

“Khụ Khụ.”

Lúc này bên ngoài lại truyền đến một tiếng ho khan.

Đám người Phương Văn lập tức đứng lên, ra ngoài của trướng tiếp đón.

Triển Chiêu để ly xuống, tâm nói ——— Phương Phách tới.

Phương Phách nguyên bản muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không ổn, hắn từng nghe Bao Chửng cùng Vương gia nhiều lần khen ngợi Triển Chiêu thông tuệ hơn người, không biết Phương Văn có ứng phó nổi không.

Sau khi tiễn Quỷ Sứ đi, trở lại nghe được tuỳ tùng nói Phương Vũ đến đại trướng, trước khi đi còn nói muốn làm mất mặt Triển Chiêu một chút, Phương Phách liền biết lần này không ổn thật rồi! Qủa nhiên, vừa mới đi đến cửa đã nghe thấy chuyện, Phương Phách cả kinh đến toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng đi vào ngăn cản.

Vừa đi vào đại trướng Phương Phách đã lườm Phương Vũ một cái.

Phương Vũ vốn là kiệt ngạo bất tuân, cũng chỉ có Phương Phách mới có thể quản được hắn, lúc này đành ngậm miệng đến bên cạnh không nói tiếng nào.

Triển Chiêu tâm nói, lúc rảnh rỗi nhất định phải lừa Phương Vũ ra ngoài uống mấy chén, đoán chừng chỉ cần đổ bụng ba chén lại mồi hắn mấy câu thì bí mật gì cũng có thể moi ra được hết.

Phương Phách nói với Triển Chiêu: “Triển đại nhân đến đây là làm thuyết khách cho Bàng Thái sư sao?”

Triển Chiêu tâm nói ——- Hoắc! Lão gia tử này cũng thật có uy đi, lời nói này.

Triển Chiêu bưng cái ly tiếp tục thưởng thức trà Bích Loa Xuân trong quân doanh, mặt ngơ ngác nói: “Vương gia, thật ra thì ta tới đây cũng chưa có kịp nói cái gì, tất cả đều là mấy vị công tử đang nói a.”

Phương Phách giận đến thiếu chút nữa là lệch mũi, hơn nữa Triển Chiêu lại còn trưng gia một khuôn mặt thiên chân vô tà, kết hợp với chén trà Bích Loa Xuân đang cầm trên tay kia lại vô cùng phù hợp, tâm nói ————- Lão Bao a, hài tử này người kiếm được từ đây vậy?

Phương Phách xua tay chặn lại: “Triển đại nhân vẫn là sớm trở về đi, nhi tử của ta bị chết oan uổng, chuyện này ta quyết không bỏ qua!’

Triển Chiêu cũng thật sảng khoái mà đáp ứng, đặt ly trà xuống, đứng lên nói: “Vậy ta xin cáo từ, Lão Vương gia nhớ bảo trọng thân thể, không nên để cho Quỷ Minh tiên sinh lo lắng a.”

Lần nữa nhìn lại khuôn mặt của Phương Phách, Triển Chiêu rất sáng suốt mà chắp tay sau lưng, lắc lư đi ra ngoài trước khi hắn tức chết.

Triển Chiêu vừa mới đi khỏi, Phương Phách liền xoay người lại, hung hăng giáng cho Phương Vũ một cái tát: “Cái đồ hỗn đản nhà ngươi!”

Phương Vũ che miệng, vẻ mặt vô cùng uỷ khuất: “Phụ thân ……..”

“Ai cho ngươi nói năng bậy bạ!” Vừa nói hắn lại vừa trừng Phương Văn, ý là ——– Ngươi làm Đại ca mà lại không cản được hắn!

Phương Văn cũng vô cùng khó xử.

“Phụ thân!” Phương Vũ không cam lòng, nói: “Quỷ Minh tiên sinh rốt cuộc có đáng tin cậy hay không? Hắn một đằng thì nói muốn chúng ta làm phản, giống như là có thâm cừu đại hận với Triệu gia quân, nhưng mặt khác lại có giao tình thân thiết với Bàng Cát, lại nói với Triệu Trinh là Bàng Dục vô tội, đây không phải là hai mặt ………..”

“Ngươi …….” Phương Phách một ngón tay chỉ vào mặt hắn: “Ngu ngốc!”

Đúng lúc này, chỉ thấy ở bên ngoài trướng, Triển Chiêu đột nhiên “phiêu” một cái đã quay trở lại.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, ứng phó không kịp nên vẻ mặt đều đầy lúng túng, tâm nói, Triển Chiêu đi đường sao lại không có một thanh âm, hơn nữa mấy tên canh cửa đều chết hết cả rồi sao?

Chỉ thấy Triển Chiêu lại tiếp tục lắc lư mà trở lại, đưa tay cầm lấy Cự Khuyết đang đặt dựa vào bàn, nói: “Ai nha, trí nhớ ta thật tệ a, thiếu chút nữa quên luôn kiếm.”

Mọi người sững sờ tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.

Triển Chiêu chắp tay sau lưng mà cầm Cự Khuyết, trước khi đi lại còn không quên mà gật đầu với Phương Phách một cái: “Vương gia, tiếp tục tiếp tục a! Không dạy con cái là lỗi của cha mẹ a! Lúc này càng cần hung hăng mà vả miệng nha!”

Nói xong lại tiếp tục lắc lư đi, vừa đi lại còn vừa lầm bầm: “Ngày mai còn muốn hẹn Quỷ Minh đi đánh cờ a, hắn lần trước bại bởi Triệu Phổ, lại còn gọi Triệu Phổ là gia gia, đúng rồi, hắn còn nhận Bàng phi là mẹ nuôi nữa, vậy Bàng Dục chính là cữu cữu nuôi của hắn rồi ………. Sách sách.”

……………………….

Tạm thời không đề cập đến phụ tử Phương gia đang giận đến thất khiếu bốc khói, nói đến Triển Chiêu đang ở bên ngoài quân doanh, hắn lúc này đang dò xét bốn phía, nhìn quanh ………….. Bạch Ngọc Đường đâu rồi?

Lại đợi thêm một lát, Triển Chiêu nhỏ giọng gọi: “Bạch ~~ Bạch ~~”

Triển Chiêu cứ thế mà “Bạch” một hồi nhưng Bạch Ngọc Đường cũng không có tới, ngược lại có một tiểu bạch cẩu xinh đẹp chạy đến.

Triển Chiêu vuốt vuốt lông mao sau cổ nó, tìm một gốc cây ven đường ngồi xuống chờ ……….. chờ một lát, một trận gió thổi qua.

Triển Chiêu ngẩng đầu lên, Bạch Ngọc Đường liền rơi xuống.

Triển Chiêu sờ sờ lông mao ở cổ bạch cẩu, bình luận một cái …………. Ai nha, cái này chính là bạch y phiêu phiêu a!

Bạch Ngọc Đường rơi xuống rồi liền nhìn thấy vẻ mặt đầy thoả mãn của Triển Chiêu, cảm thấy buồn cười: “Ngươi có phát hiện gì?”

Triển Chiêu híp mắt cười nhìn hắn: “Ngươi hẳn là cũng phát hiện gì đi.”

Bạch Ngọc Đường đem con bạch cẩu béo ú kia đẩy ra xa một chút, ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, vỗ vỗ bụi đất trên y phục: “Vừa rồi có người đi ra từ quân doanh, ta thấy Phương Phách tự mình tiễn hắn, miệng còn nói cái gì mà ‘Quỷ Sứ đi thong thả’ nữa.”

“Quỷ Sứ …………” Triển Chiêu khẽ cau mày: “Thì ra trừ Quỷ Minh còn có cả Quỷ Sứ a.”

“Quỷ Minh sao?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

Triển Chiêu liền đem mọi chuyện diễn ra trong quân trướng nói cho Bạch Ngọc Đường, mặt than như Bạch Ngọc Đường cũng không nhịn được cười đến run vai, lúc Phương Phách phái mấy nhi tử ra chắc hẳn là không biết Triển Chiêu thuộc loại tính cách này đi, có lẽ lúc này đầy bụng cũng đều là hối hận đây.

“Ngươi bây giờ mới trở về chính là đi theo dõi Quỷ Sứ kia đi?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, nói: “Ta cũng không theo quá gần, sợ sẽ đánh cỏ động rắn, thấy hắn vào một nhà dân ta liền trở về.”

“Hắn vào nhà nào?” Triển Chiêu tò mò.

“Ở thành tây Khai Phong, nhà chuyên bán đèn giấy nhang nến ………”

“Cửa hàng Diêu ký sao?” Triển Chiêu hỏi, đây chính là nơi bán đồ âm giới lớn ở Khai Phong.

“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Bên cạnh cửa hàng đó chính là Diêu phủ, ta thấy hắn đi vào đó.”

Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Nga …….”

“Ngươi chuẩn bị làm gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Đi mua chút người giấy cùng vàng bạc tế lễ sao?”

“Ta không thể đi.” Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Ta quá nổi danh! Phần lớn người ở Khai Phong phủ đều biết ta.”

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ mình: “Vậy ta đi sao?”

“Cũng không có được.” Triển Chiêu một mực lắc đầu: “Ngươi quá nổi bật!”

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Vậy ngươi muốn ai đi? Những người khác cũng không có tới đây, hơn nữa người bình thường cũng không nhiều.”

“Có sẵn hai người rồi a.” Triển Chiêu khẽ mỉm cười, một tay gác lên bả vai Bạch Ngọc Đường: “Đi, hai ta lại đến Đại Lý Tự một chuyến, mượn Đại Lý Tự khanh hai phạm nhân dùng một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc