LONG ĐỒ ÁN

Lúc này Lâm Dạ Hỏa cũng nhận ra được tình huống của Triển Chiêu có chút bất ổn, mà mơ hồ hình như còn có chút sát ý.

Nếu nói đến chuyện người luyện võ động sát khí thì đó cũng là chuyện bình thường, thế nhưng Triển Chiêu lại luôn luôn ngoại lệ. Mặc dù bình thường Triển Chiêu cũng có chút nghịch ngợm, đôi khi còn rất tinh quái, thế nhưng suy cho cùng hắn vẫn là một người trạch tâm nhân hậu. Điều quan trọng nhất là tính tình hắn rất tốt, Lâm Dạ Hỏa biết hắn lâu như vậy mà chưa bao giờ thấy hắn thực sự tức giận, thế nhưng lần này …. Hình như có chút gì đó bất ổn.

“Sao vậy?” Lâm Dạ Hỏa nhịn không được mà hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu lấy lại tinh thần, thâp giọng nói cho hắn: “Ta biết cấu tạo chỗ này là gì.”

Lâm Dạ Hỏa cũng không hiểu: “Cấu tạo thế nào?”

“Trong ma cung có một bậc thầy về cơ quan, tên gọi Chu Minh, ngươi đã từng nghe qua chưa?” Triển Chiêu hoi.

“Nga.” Lâm Dạ Hỏa gật đầu: “Cửu Khiếu Chu Minh sao, ta biết, là người chế tạo cơ quan giỏi nhất trong thiên hạ.”

“Chu lão gia tử mất đã nhiều năm rồi, thế nhưng trước khi chết hắn để lại không ít những cơ quan chưa có hoàn thiện, tất cả đều là những bản vẽ vô cùng tinh diệu.” Triển Chiêu nói: “Khi còn nhỏ ta đã từng nhìn qua đống bản vẽ cũa đó của hắn, cơ quan cầu treo xuống núi này của Kim Đỉnh sơn chính là một trong số những bản vẽ đó.”

Lâm Dạ Hỏa ngẩn người, cau mày nói: “Ngươi nói sơn cốc này là một cơ quan sao?”

Triển Chiêu gật đầu: “Không chỉ là cơ quan, còn là một cơ quan rất độc ác. Năm đó lão gia tử có lưu lại một chút phổ đồ, còn nói là tuyệt đối không được để truyền ra ngoài bởi vì đây đều là những cơ quan có thể giết người vô hình, nguy hại quá lớn. Cấu tạo của Kim Đỉnh sơn này là một trong số đó, nếu như không động trúng cơ quan còn may, một khi động trúng rồi, cho dù là bao nhiêu người cũng sẽ phải chết trong đó.”

“Chờ chút.” Lâm Dạ Hỏa vung tay chặn lại: “Ý ngươi là, Kim Đỉnh sơn cùng Kim Đỉnh miếu này là căn cứ theo bản vẽ của một lão đầu của Ma cung và làm ra … Chẳng lẽ, đây là do người của Ma cung làm ra sao?”

Triển Chiêu trầm mặc trong chốc lát, nói: “Khi ta còn nhỏ rất ít khi đến viện tử của Chu lão gia tử chơi, thế nhưng có một người thường trầm mình trong đó.”

Lâm Dạ Hỏa nhìn Triển Chiêu một chút, hỏi: “Ngươi nói là Mạnh Thanh sao?”

Triển Chiêu gật đầu một cái: “Năm đó lão gia tử còn nhiều lần muốn nhận hắn làm đồ đệ, thế nhưng phụ thân Mạnh Thanh không đồng ý, nói là làm cơ quan thế này rất nguy hiểm, hơn nữa còn rất hại tâm trí, cho nên không cho hắn học, thế nhưng ta biết hắn thường ngấm ngầm học được không ít.”

“Ách …” Lâm Dạ Hỏa há to miệng: “Chẳng lẽ Kim Đỉnh miếu này là do Mạnh Thanh tạo ra sao?”

Triển Chiêu cau mày: “Nếu như ta nói không phải, vậy ngươi có tin được không?”

Lâm Dạ Hỏa lại gãi đầu: “Hẳn là trùng hợp … Vậy hắn muốn làm gì? Làm hại Bạch Ngọc Đường sao?”

“Kiến tạo một tòa Kim Đỉnh sơn, tạo ra hai con Kim Thiền, thu phục nhiều thiện nam tín nữ như vậy chỉ là muốn làm hại Bạch Ngọc Đường sao?” Triển Chiêu tự nghĩ qua cũng cảm thấy buồn cười, cho dù Lâm Dạ Hỏa cũng thử tìm cách gỡ bỏ quan hệ của Mạnh Thanh trong đó, thì cũng không cách nào có thể phủ nhận được.

“Nếu như Mạnh Thanh là kẻ xấu, vậy thì Câm kia cùng Bạch Ngọc Đường không phải rất nguy hiểm sao? Vậy sao chúng ta vẫn đứng ở chỗ này a?” Lâm Dạ Hỏa gấp gáp.

“Cầu thang như vậy thì không có cách nào đi theo, nhất định sẽ bị phát hiện, chỉ có thể đi theo đường nhỏ.” Triển Chiêu cau mày: “Để ta nhớ lại một chút …. Mỗi cơ quan của Chu Minh đều có một sinh lộ, chỉ cần tìm được sinh lộ …. Sinh lộ ở đâu chứ ….”

Triển Chiêu vừa nghĩ vừa tự gõ đầu mình, cố gắng nhớ lại bản vẽ mà mình xem một lần khi nhỏ kia.

Lâm Dạ Hỏa thấy Triển Chiêu có vẻ không chắc chắn, nói: “Trong Ma cung có người nào có thể giúp được không a?”

Triển Chiêu được nhắc tỉnh, liền vỗ đầu một cái: “Đúng rồi!”

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu liền lấy ống trúc thả Kim Xác tử ra.

“Trùng tử này định bay đến chỗ nào a?” Lâm Dạ Hỏa không hiểu.

“Có thể là Lam di sẽ biết về cơ quan này, nàng chính là sư muội của Chu Minh, mặc dù nàng không biết về cơ quan, thế nhưng có thể thấy qua.” Vừa nói, Triển Chiêu liền vứt luôn mặt nạ, nhảy lên đầu một con dốc bên cạnh bậc thang kia.

Lâm Dạ Hỏa kinh hãi: “Ngươi định cứ thế đi xuống sao? Sẽ ngã chết đó!”

“Sẽ không.” Triển Chiêu nói: “Ngươi chờ ở nơi này.”

Lâm Dạ Hỏa thiêu mi một cái: “Xem thường ta?”

“Không phải, lát nữa nếu như Lam di tới, ngươi nhớ nói lại tình hình cho nàng.” Triển Chiêu nói: “Nơi này chỉ có mình ta mới có thể đi xuống, ta đi theo nhìn một chút xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, ngộ nhỡ lát nữa bên dưới có tiếng vang, các ngươi xuống rồi nhớ nói lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra với Lam di.”

Lâm Dạ Hỏa nhìn thấy Triển Chiêu đi rồi, gấp gáp đến độ nhảy dựng, nói: “Uy, ngươi xem chừng con Chuột nhà ngươi nhưng cũng hãy xem chừng cả Câm kia chút a!”

Lâm Dạ Hỏa vừa mới hô xong đã thấy thân ảnh Triển Chiêu biến mất dạng rồi.

Lâm Dạ Hỏa gấp gáp đi vòng vòng, làm nửa ngày thì ra Mạnh Thanh chính là tên xấu xa kia, thế nhưng một lát nữa Lam di thật sự tới đây, nói cho nàng biết nàng sẽ tin tưởng sao? Hơn nữa, Lam di chỉ là một người trong rất nhiều chúng lão Ma cung, nói với nàng hữu dụng sao?

Lâm Dạ Hỏa đang gấp gáp vô cùng thì đột nhiên lại thấy được cách đó không xa, trong chòi tránh mưa gần đó có hai bóng người quen thuộc.

Lâm Dạ Hỏa vui mừng, thì ra là Tử Ảnh cùng Giả Ảnh. Hai người bọn họ bị Triển Chiêu thay thế, nhưng Triệu Phổ vẫn còn chút phòng tâm, bảo hai người bọn họ cứ đi theo, vạn nhất có gì cần thì về truyền tin cũng tốt.

Lại nói tới, Triệu Phổ sở dĩ để ý chuyện này cũng không phải vì lý do nào khác, chủ yếu vẫn là vì mấy câu nhắc nhở kia của Bàng Thái sư. Triệu Phổ tin tưởng, nếu như nói đến chuyện phân biệt thiện ác, trung gian, nếu như Bàng Thái sư nhận là thứ hai thì có lẽ cũng không có ai dám nhận là người thứ nhất.

Tử Ảnh thấy Lâm Dạ Hỏa cứ xoay vòng tại chỗ, liền cùng Giả Ảnh chạy đến, hỏi: “Ngươi làm gì đó?”

Lâm Dạ Hỏa đem mọi chuyện nói ra, Tử Ảnh liền chửi bậy: “Mẹ nó chứ, Mạnh Thanh kia không phải chứ, hắn có còn là người nữa không?!”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Giả Ảnh hỏi: “Liệu Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có gặp nguy hiểm hay không a?”

Lâm Dạ Hỏa nói: “Hai ngươi canh chừng ở đây, chờ cho Lam Hồ Ly đến, hai ngươi nói lại với nàng, ta đi một chuyến.”

Nói xong, Lâm Dạ Hỏa cũng chạy mất.

Giả Ảnh cùng Tử Ảnh đều không hiểu: “Ngươi đi đâu chứ?”

“Đi tố cáo a, chuyện này cần phải cho người đứng đầu biết!” Lâm Dạ Hỏa nói ngắn gọn một câu, sau đó biến mất.

Giả Ảnh cùng Tử Ảnh nhìn nhau một cái ——– Đi tố cáo? Tìm Bao Đại Nhân sao?

…………………….

Tạm thời không đề cập đến chuyện mọi người cùng Tử Ảnh và Giả Ảnh đang gấp gáp bên ngoài sơn cốc, lại nói tới bên trong sơn cốc lúc này.

Trâu Lương cùng Bạch Ngọc Đường đi theo Dương Hi cùng Mạnh Thanh xuống núi, càng đi vào trong sơn cốc lại càng cảm thấy kỳ quái.

Sơn cốc này sâu thăm thẳm, lại vô cùng hiểm trở, hình như không quá thích hợp cho người bình thường đi vào.

Mà Bạch Ngọc Đường ngoại trừ công phu tốt, bình thường hắn cũng có chút nghiên cứu về các loại cơ quan mai phục, hắn cũng rất am hiểu về kiến trúc cùng kiến tạo, đi dọc theo bậc thang xuống hắn đã chú ý xung quanh một chút, cho nên có thể khẳng định ——- Ngọn núi là là cả một tòa cơ quan, bốn phía đều giăng đầy cơ quan.

Mà đồng thời, Bạch Ngọc Đường cũng chú ý đến một điểm kỳ quái.

Mạnh Thanh còn đi rất tùy ý, vừa đi còn vừa tán gẫu với Dương Hi, hình như có những lúc gần như có thể rơi vào cơ quan, thế nhưng hắn đều có thể tránh được hết, mặc dù hắn làm ra vẻ rất tùy ý, giống như một loại bản năng vậy, thế nhưng những động tác rất nhỏ đó của hắn đều không tránh được cặp mắt của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Trâu Lương bên cạnh một cái.

Trâu Lương cũng âm trầm mà đi, thế nhưng … hiển nhiên là hắn cũng nhận ra bất thường.

Trâu Lương ở trong quân doanh cùng Triệu Phổ, hắn cũng không ít lần đối mặt với cơ quan trận pháp, vì vậy về phương diện này cũng là người lão luyện, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái …. Mà trùng hợp như thế, Bạch Ngọc Đường cũng đang nhìn hắn.

Hai người trao đổi ánh mắt một cái, tâm cũng tự hiểu —— Xem ra Mạnh Thanh này có chút vấn đề, quả nhiên đã bị Thái sư đoán trúng.

Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ mà nhìn Mạnh Thanh một cái. Nếu như Mạnh Thanh có liên quan đến Kim Đỉnh giáo vậy chứng tỏ hắn có liên quan đến án kiện lần này, lại thêm quan hệ của hắn cùng Ma cung, cùng quan hệ của Triển Chiêu với Ma cung, không biết sau này còn tạo ra những chuyện gì nữa.

Bạch Ngọc Đường cùng Trâu Lương cảnh giác cao hơn, hai người cẩn thận đi theo Mạnh Thanh cùng Dương Hi vào trong đáy sơn cốc, trong đầu Bạch Ngọc Đường âm thầm ghi nhớ toàn bộ vị trí cơ quan.

Xuống khỏi bậc thang, cuối cùng cũng có thể đi trên mặt đất, Bạch Ngọc Đường theo bản năng quay lại liếc mắt nhìn lên núi …. Bậc thang gần như tạo thành một đường thẳng cao vút lên tầng mây, về căn bản không cách nào nhìn rõ được, không biết lúc này Triển Chiêu đang đứng trên nơi đó thế nào rồi, đừng có làm chuyện gì nguy hiểm đó.

Bạch Ngọc Đường có lẽ cũng không biết, lúc này Triển Chiêu đang giống như một chú chim yến bám sát vào sườn ngoài sơn cốc mà tà tà bay xuống vực sâu vạn trượng, cũng thật không uổng cho hắn chút nào khi có được một khinh công tốt như vậy.

“Mẫn công tử.”

Lúc này, Dương Hi liền chỉ vào một cái sơn động bên cạnh sơn cốc, nói: “Xin mời.”

Bạch Ngọc Đường cùng Trâu Lương đi theo Dương Hi cùng Mạnh Thanh vào sơn cốc.

Sơn cốc này có chút tương tự như thạch duẩn sơn động, thế nhưng Bạch Ngọc Đường hiểu rất rõ địa thế của núi đồi Thường Châu phủ, hẳn là sẽ không có nhiều loại thạch duẩn sơn động rộng rãi thế này mới phải, động này mặc dù rộng rãi, nhìn cũng giống y như thật, thế nhưng hẳn là do nhân tạo mà thành. Trên đỉnh núi có những viên đá có khi lớn đến cả gần một trượng, bốn bên cạnh lại sắc bén, được treo lơ lửng giữa không trung, nếu như vô tình rớt xuống, chắc chắn sẽ khiến cho người ta thịt nát xương tan. Mà trên mặt đất cũng có càn khôn trận, mặt đất không bằng phẳng mà mấp mô giống như có những gờ đất nhỏ nhô lên, loại bài trí cơ quan này là dùng để che giấu một cái hố bên dưới, trong hố thường được gắn đầy phi tiêu hoặc tên nhọn, cho dù có dùng khinh công tránh được cơ quan bên dưới nhưng cũng sẽ trở thành mồi cho thạch duẩn bên trên kia, không có đường trốn thoát.

Lúc này, mọi người cũng đã tới một thạch thất bên cạnh.

Dương Hi chỉ một cái, nói: “Kim Thiền đại nhân đang nghỉ ngơi bên trong, gặp Kim Thiền đều có một quy tắc, phải từng người vào một, cho nên ….”

Bạch Ngọc Đường âm thầm kéo Trâu Lương muốn đi vào trước, nói với Dương Hi: “Ta đi.”

Dương Hi gật đầu.

Bạch Ngọc Đường đang định đi vào, đột nhiên làm như nhớ ra gì đó, liền hỏi Mạnh Thanh: “Trước đây ngươi đã từng đến rồi sao?”

Mạnh Thanh sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó lắc đầu nói: “Không có, ta cũng chỉ mới tới lần đầu.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

“Hay là ta vào trước?” Mạnh Thanh cười nói: “Ngươi đợi sau, ta cũng đang có chút chuyện muốn hỏi Kim Thiền.

Bạch Ngọc Đường đã sớm thấy được trong mắt Mạnh Thanh lóe lên một tia bất ngờ, còn có …. Cố ý muốn chuyển đề tài.

Bạch Ngọc Đường bình tĩnh lắc đầu một cái, nói câu: “Không cần … ta muốn vào trước.”

Mà chính lúc hắn vừa định bước vào thạch thất, còn chưa đặt chân xuống, đột nhiên …. Lại nghe thấy “xoạt” một tiếng.

Mọi người cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong tay áo Bạch Ngọc Đường rơi ra một hạt châu màu xanh ngọc, cứ thế rơi xuống, lăn ven theo lối vào thạch thất.

Đây chính là Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch mà thường ngày Bạch Ngọc Đường hay dùng.

Bạch Ngọc Đường thấy được, liền đuổi theo: “Hỏng bét hỏng bét.”

Dương Hi tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường chạy theo hạt châu đến bên kia động, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thật ra thì Bạch Ngọc Đường chỉ lợi dụng hạt châu để quan sát tình hình trong động mà thôi.

Sau khi hắn nhặt hạt châu lên thì cũng đã đại khái tính được độ rộng bên trong động rồi, thêm vào đó ….

“Đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường chợt đưa tay, sờ một một viên đá nhỏ hình tròn nhô ra bên ngoài thành động.

“Ai! Đừng đụng vào.” Dương Hi theo bản năng mà kêu lên một tiếng, hình như muốn ngăn cản.

Trâu Lương rất bén nhạy mà nhìn thấy … Mạnh Thanh cau mày liếc Dương Hi một cái —— quả nhiên là cùng một phe.

Thế nhưng Bạch Ngọc Đường không hề nghe cảnh cáo, một tay đã chạm đến tảng đá kia, nhấn xuống một cái, tảng đá cũng phát ra tiếng “cách” ….

Mà cùng lúc Bạch Ngọc Đường làm hành động đó, Dương Hi lại ôm đầu chạy ra ngoài, vừa chạy còn vừa kêu với Mạnh Thanh: “Chạy mau!”

Khoé miệng Trâu Lương nhẹ nhàng giật giật, tâm nói ——- Bạch Ngọc Đường không phải loại tinh quái bình thường đâu a.

Quả nhiên, chỉ thấy Dương Hi đi theo một cước trình hình rắn quỷ dị, vọt ra đến bên ngoài sơn động rồi cũng không thấy có cơ quan nào bị phát động, thạch duẩn cũng không có rơi xuống, cơ quan trong lòng đất cũng không có mở ra, cũng không thấy có tên nhọn bắn tới.

Bạch Ngọc Đường cầm trong tay hai hạt châu, nhẹ nhàng chuyển chuyển sau đó thu hồi lại cất vào tay áo.

Thì ra vừa rồi, một tay hắn đặt lên phiến đá, nhưng cũng không có ấn xuống, hắn chẳng qua chỉ làm ra vẻ như vậy mà thôi, mà cái tiếng “cạch” kia sở dĩ phát ra là do hắn dùng hai viên Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch đập nhẹ vào nhau tạo thành.

Bạch Ngọc Đường thu hồi ngọc châu, vừa nhìn Dương Hi đang rất khó khăn đứng ngoài cửa sơn động, nói: “Dương phó giáo chủ, cái tư thế chạy của ngươi rất kỳ lạ, bên trái ba bên phải bảy, rất giống bộ pháp của Bát quái trận, thì ra trong này có cơ quan a.”

Khoé miệng Dương Hi giật giật, theo bản năng mà nhìn Mạnh Thanh một cái.

Thế nhưng trên gương mặt Mạnh Thanh lúc này lại tỏ vẻ bất mãn mà hỏi Dương Hi: “Dương phó giáo chủ, vì sao nơi này lại có cơ quan a?”

“Ha ha.” Dương Hi trấn định lại, nói: “Kiến thức của Mẫn công tử thật rộng rãi, có điều cũng không cần lo lắng, cơ quan này là dùng để đề phòng có người đến đánh lén Kim Thiền, hoặc là đối phó những tiểu tặc xông vào mà thôi …..”

“Thật sự có cơ quan sao?” Bạch Ngọc Đường cau mày, ngẩng mặt nhìn Thạch duẩn phía trên.

Trâu Lương cũng nói: “Thạch duẩn này lớn như vậy, ngộ nhỡ rơi xuống thì chẳng phải sẽ lấy mạng người ta rồi, cơ quan này mà chỉ dùng để đối phó tiểu tặc sao?”

Dương Hi a a hai tiếng …. Thật may là lúc này bên trong lại truyền đến tiếng động.

Thanh âm này khiến cho Bạch Ngọc Đường cùng Trâu Lương không khỏi cùng nghĩ đến cái con cóc bị Triển Chiêu đạp trúng trước cửa thành Thường Châu phủ đã gây ra một loạt sự kiện kia. Cái này …. Qủa thật nghe rất giống, chẳng lẽ lại có người giả trang cóc sao? Thế nhưng con cóc đến đánh lén đêm đó cũng không có phát ra tiếng kêu thế này.

“Mời.” Dương Hi trở lại sơn động, chỉ đại môn thạch thất.

Bạch Ngọc Đường vừa định đi vào lại chợt nghe bên ngoài có tiếng kêu: “Đừng vào!”

…………………………

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày —— Thanh âm này là của Triển Chiêu.

Mạnh Thanh cũng sững sờ —– Sao Triển Chiêu lại tới?

Trâu Lương cũng đã ý thức được rằng có thể trong thạch thất này thực sự có nguy hiểm gì đó, nếu không Triển Chiêu cũng sẽ không nguyện mạo hiểm để bị phát hiện mà chạy xuống cứu viện.

“Cẩn thận!”

Chính lúc này, chỉ thấy Mạnh Thanh đột nhiên kéo cánh tay Bạch Ngọc Đường vào trong động, ý là —– Vì gặp nguy hiểm nên mới kéo hắn đi.

Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn Mạnh Thanh một cái, lại nhìn thấy hắn vừa kéo mình vừa đạp một cước xuống chỗ phiến đá nhô ra bên dưới.

Đồng thời lại nghe thấy hàng loạt những thanh âm cộng hưởng cành cạch truyền đến.

Dương Hi cả kinh, biết chuyện không ổn cho nên định chạy ra bên ngoài …. Thế nhưng Trâu Lương lại đột nhiên lách người chặn lại hắn …. Dương Hi bị chắn không ra được.

“Lại còn dám ám toán chúng ta!” Mạnh Thanh đột nhiên đạp một cước, đá Dương Hi vào trong thạch thất đó, sau đó mọi người lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Bạch Ngọc Đường cùng Trâu Lương đều cau mày.

Lúc này, Trâu Lương đang đứng ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường nói với hắn: “Ngươi rời khỏi đây đi, bên trái ba bên phải bảy.”

Trâu Lương thấy Mạnh Thanh vẫn lôi Bạch Ngọc Đường, liền cau mày.

Thế nhưng Bạch Ngọc Đường lại nháy mắt với hắn một cái, ý là —— Đi!

Vì vậy Trâu Lương học theo cách đi ban nãy của Dương Hi mà ra ngoài …. quả nhiên, thành công tránh được tiễn nhọn trên mặt đất, hắn vừa mới đi ra đến ngoài thì thạch duẩn phía trên cũng bắt đầu rơi xuống.

Trâu Lương đứng ngoài cửa mà nhìn Bạch Ngọc Đường bên trong, hắn bảo mình ra ngoài như vậy thì hẳn là hắn có biện pháp thoát thân đi…… Lại nhắc tới, Triển Chiêu đâu rồi? Sao lại chỉ thấy tiếng chứ không thấy người?

Bạch Ngọc Đường thấy Trâu Lương đã an toàn ra ngoài, ngược lại cũng cảm thấy an tâm một chút ….. Dù sao thì hắn cũng là Hộ quốc tướng quân, nếu như bị thương ở chỗ này thật không đáng chút nào!

Mạnh Thanh lôi Bạch Ngọc Đường chạy ra bên ngoài, lại còn dặn dò: “Bạch huynh, cẩn thận dưới chân a.”

Bạch Ngọc Đường cũng không động đậy.

Mạnh Thanh sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn, mà bên cạnh hắn cũng đã có thạch duẩn rơi xuống rồi.

“Chỉ có chỗ này là an toàn nhất.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói.

Mí mắt Mạnh Thanh hơi giật giật: “Không nghĩ tới Bạch huynh cũng nghiên cứu cơ quan.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Mạnh Thanh: “Ngươi có biết Triển Chiêu đến sẽ cảm thấy sao không?”

Sắc mặt Mạnh Thanh hơi bất thiện mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Ta khuyên ngươi nên sớm thu tay lại, tránh cho người trong lòng mình bị tổn thương quá sâu.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa rút tay về.

“Bạch huynh nói đúng, có điều ngươi cũng nói sai một chút rồi.” Mạnh Thanh đột nhiên cười: “Nói đúng chính là, không sai, ta thật sự cố ý, mà nói sai chính là, Triển Chiêu đau lòng chẳng qua chỉ là vì ngươi chết đi ….. thế nhưng, ta cũng không để cho hắn đau lòng quá lâu.”

Nói xong, hắn liền móc ra một viên dược hoàn nhét vào miệng mình, sau đó che miệng lại.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nhảy lên giữa không trung một cái.

Mạnh Thanh ngửa mặt nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, tâm nói —– Chờ chính là lúc này! Bạch Ngọc Đường giờ chết của ngươi đã đến rồi!

Mạnh Thanh lui về sau mấy bước, tựa vào vách tường, một tay ấn vào cơ quan nơi góc tường …..

Ngay sau khi hắn dùng sức ấn xuống, liền nhìn thấy từ bốn vách thạch thất mà Dương Hi ngã vào ban nãy xuất hiện những lỗ nhỏ, khói mù mịt phụt ra.

Bạch Ngọc Đường nhảy lên giữa không trung, dừng tại một thạch duẩn, cúi đầu nhìn xuống …. thì ra là trong thạch thất có khói độc.

Độc khí dường như rất nhẹ, cho nên nhanh chóng bay lên trên.

Lúc này toàn bộ thạch duẩn đã rơi hết xuống rồi, mà cơ quan trong lòng đất cũng mở ra, tụ tiễn cứ thế vèo vào bay lên.

Bạch Ngọc Đường dựa theo hướng mà Trâu Lương cùng Dương Hi chạy ra ban nãy để lựa chọn hướng ngược lại mà tránh …. cũng không hổ cho hắn thông minh nhanh nhạy, lại phản ứng rất mau cho nên nhiều tụ tiễn phóng lên như vậy cũng không có bắn trúng hắn.

Hai hàng lông mày của Mạnh Thanh cũng nhíu chặt, tâm nói, Bạch Ngọc Đường ngươi cũng quá thông minh đi, thế nhưng cho dù ngươi có thông minh đi nữa thì khói độc này cũng sẽ lấy mạng ngươi, lỗi của ngươi chính là ngươi bay quá cao!

Mà lúc này, sau khi Bạch Ngọc Đường nhảy lên giữa không trung lại tận lực di chuyển về phía ngoài sườn … trông giống như tránh né khói độc ngày càng đến gần, mà dưới con mắt của Mạnh Thanh thì đó chính là sự giãy dụa vô vị cuối cùng.

Thế nhưng Bạch Ngọc Đường lại đang có tính toán khác ….. Ban nãy sau khi Triển Chiêu kêu một tiếng thì vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, điểm này cũng rất khác thường.

Bạch Ngọc Đường biết, nếu như Triển Chiêu đã đến, như vậy nhất định hắn biết là cơ quan này có nguy hiểm, nói cách khác, hắn biết cách phá giải …. Mà thanh âm của Triển Chiêu là từ trên cao truyền xuống, vừa rồi hắn không có đuổi theo mình vào tới mà lại hướng lên trên …. Vì vậy, Bạch Ngọc Đường liền nghĩ đến một chuyện.

Ma cung có một kỳ nhân tinh thông cơ quan, tên gọi là Chu Minh, người ta gọi là Cửu Khiếu Chu Minh.

Sở dĩ hắn được gọi là Cửu Khiếu là bởi vì mỗi lần tạo cơ quan cũng sẽ không hoàn toàn tạo thành tử lộ, mà hắn sẽ tạo ra một sinh lộ ngay trên đỉnh cơ quan. Sinh lộ này nằm ở giao điểm chín cửa động, chín cửa này được cấu tạo theo hình tròn, thành điểm nhấn quan trọng nhất của cơ quan, mà chỉ cần tìm được giao điểm kia, sau đó vỗ một chưởng vào đó đánh vỡ nó là có thể tìm ra sinh lộ rồi.

Chu Minh là người của Ma cung, nhất định là một tiền bối của Triển Chiêu, mà Triển Chiêu lại hướng lên trên, cho thấy hắn biết được sinh lộ chính là ở bên trên đó.

Ngay chính lúc khói độc sắp lan đến nơi …. Bạch Ngọc Đường đột nhiên lại nghe thấy sau lưng truyền đến “ầm” một tiếng, hắn còn chưa kịp quay đầu lại đã thấy một tay Triển Chiêu đưa vào, bắt lấy cánh tay hắn, đem hắn lôi ra ngoài…..

Cả quá trình này đều được Mạnh Thanh nhìn thấy rõ ràng, ngực hắn cảm thấy có chút nhức nhối, một mặt là vì tác dụng của dược vật, mà mặt khác chính là phiền muộn cùng không cam lòng —– Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi! Chỉ còn thiếu một chút nữa là Bạch Ngọc Đường đã chết trước mặt mình rồi …..

Sau khi Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường ra, vừa mới rơi xuống đất đã nhìn thấy một làn khói độc màu vàng từ trong động nhẹ nhàng bay ra, cứ thế bay thẳng vào không trung. Đúng lúc ấy có mấy con chim bay qua …… Hít phải khói độc liền lập tức rơi thẳng từ không trung xuống đất, biến thành màu nám đen.

Triển Chiêu vỗ vỗ ngực, kéo tới kéo lui Bạch Ngọc Đường kiểm tra một lượt, hắn suýt nữa thì bị doạ đến nửa cái mạng cũng bay mất tiêu.

Lúc này, Mạnh Thanh cũng chạy từ bên trong ra ngoài.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn, khẽ cau mày …… Hắn cũng chạy từ trong khói độc ra, tại sao vẫn không sao?

Còn đang suy nghĩ liền nghe thấy tiếng từ bên trên truyền đến: “Chiêu Chiêu!”

Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy từ xa Lam Hồ Ly xách váy nhanh chóng chạy xuống, theo sát phía sau chính là Tử Ảnh cùng Giả Ảnh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lam Hồ Ly vừa mới hỏi đã thấy Mạnh Thanh bên cạnh đột nhiên nghiêng người ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.

“A!” Lam Hồ Ly kinh hô một tiếng, nhanh chóng đỡ Mạnh Thanh: “Tiểu Thanh.”

Mạnh Thanh thổ huyết bị thương rất nặng, đồng thời hắn lại nhìn Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt yếu ớt cùng chân thành nói: “Ngươi không sao là tốt rồi …. Nếu không, e rằng Chiêu sẽ …. hận ta cả đời.”

Hắn nói xong liền hôn mê bất tỉnh.

Lam Hồ Ly gấp đến độ chảy cả nước mắt: “Tiểu hài tử ngốc a!” Vừa nói lại vừa đỡ hắn, cùng với những Lão ma đầu Ma cung chạy đến phía sau đưa hắn ra ngoài.

Lam Hồ Ly kêu lên: “Ngô Nhất Hoạ! Nhanh đến cứu người a, còn cả cái Thần y gì đó của Khai Phong phủ ở đâu a?!”

Đám người Ma cung đi theo Lam Hồ Ly đến cứu người đương nhiên là không biết rõ tình huống, còn tưởng mọi người đều trúng cơ quan, Mạnh Thanh vì muốn cứu Bạch Ngọc Đường cho nên mới bị trọng thương.

Mấy lão Ma đầu đều rất đau lòng.

Triển Chiêu cắn răng, đang định đi lên nói rõ ràng mọi chuyện, thế nhưng lại bị Bạch Ngọc Đường kéo tay lại.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu một cái, thấp giọng nói: “Dương Hi đã chết, không còn người đối chứng.”

Tử Ảnh cũng tiến tới, nói nhỏ: “Lam Hồ Ly vừa mới tới, chúng ta còn chưa kịp giải thích thì đã nghe thấy tiếng vang từ bên dưới truyền lên, Lam Hồ Ly liền xông xuống, thế nhưng hình như nàng cũng không có nhận ra cơ quan này thì phải.”

Triển Chiêu cau mày, năm đó có nhiều bản vẽ của Chu Minh cũng không có người nào nhìn thấy, Mạnh Thanh nếu đã dùng tất nhiên hắn sẽ dùng một bản mà chưa ai thấy qua, mà mình … cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy. Mà lúc đó mình còn quá nhỏ, hẳn là Mạnh Thanh cũng không nghĩ tới mình lại nhớ rõ.

Trâu Lương đi đến bên cạnh, thấp giọng nói: “Có điều, cũng đã biết tiểu tử kia có vấn đề.”

“Một lát ta sẽ đi nói.” Triển Chiêu vẫn cảm thấy không ổn.

Bạch Ngọc Đường vẫn nắm tay hắn, lắc đầu với hắn: “Ngươi nói cũng không nói rõ được, chiêu này của hắn chính là khổ nhục kế, ngươi nếu như cứ làm căng tức là đã trúng kế của hắn rồi.”

Triển Chiêu cau mày.

“Đừng nóng vội.” Bạch Ngọc Đường đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triển Chiêu, nhẹ giọng nói với hắn: “Sớm muộn thì hắn cũng sẽ lộ cái đuôi cáo ra thôi, nếu như nóng vội có khi còn làm tổn thương thân tình bằng hữu của người trong Ma cung.”

“Vậy cũng đâu có thể cứ để như vậy được, ngươi quá thiệt thòi!” Triển Chiêu giận a: “Hơn nữa ai biết hắn hèn hạ như vậy sẽ còn hại thêm bao nhiêu người nữa!”

“Cho nên mới cần phải nghĩ biện pháp.” Bạch Ngọc Đường đưa tay nhẹ nhàng búng trán Triển Chiêu một cái: “Hắn hèn hạ, thì càng cần phải tìm một người còn hèn hạ hơn để đối phó hắn.”

Triển Chiêu sửng sốt, sờ sờ trán, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lại nhìn ảnh vệ một chút, hỏi: “Lâm Dạ Hỏa đâu rồi?”

Trâu Lương cũng buồn bực, tâm nói tên tiểu tử kia cũng được quá đi a, Triển Chiêu vì cứu Bạch Ngọc Đường mà lo lắng thành như vậy, còn hắn thì tốt rồi, tự mình tránh xa không thèm xía vào luôn, cũng may vừa rồi Bạch Ngọc Đường cơ trí, nếu không lúc này có khi mình không chết cũng đã bị thương rồi.

“Hắn nói là đi tìm người để tố cáo.” Tử Ảnh nói: “Thế nhưng lúc này cũng không thấy người đâu.”

Triển Chiêu nghe xong cũng hơi ngẩn người một cái, sau đó liền ngẩn mặt lên, nhìn về một đỉnh núi ở hướng khác, tâm tình cũng nháy mắt mà bình tĩnh lại.

Bạch Ngọc Đường có chút bất ngờ nhìn hắn.

Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ Trâu Lương, nói: “Hắn rất lo lắng cho ngươi a, lúc ta xuống hắn còn rống ở sau lưng ta ‘Lúc ngươi xem chừng Chuột của nhà ngươi thì cũng xem chừng Câm kia nữa a!’”

Triển Chiêu bắt chước vẻ mặt của Lâm Dạ Hỏa lúc đó nói.

Trâu Lương nhìn trời một chút, sau đó xoay người đi, khoé miệng cũng nhếch lên.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Không tức giận nữa sao?”

“Tức giận a!” Triển Chiêu gật đầu, sau đó lại thiêu mi một cái: “Thế nhưng ngươi nói rất đúng, cần phải nghĩ biện pháp tốt hơn, nhất định không thể để hắn lợi dụng!” Nói xong liền kéo tay Bạch Ngọc Đường đi lên, vừa đi vừa nói: “Đừng xem thường Lâm Dạ Hỏa, lúc mấu chốt hắn cũng rất thông minh đi.”

………………..

Mà lúc này, trên đỉnh núi xa xa.

Lâm Dạ Hỏa đứng trên một nhánh cây thật cao, ngửa mặt nhìn Ân Hầu đang đứng sầm mặt một bên, cau mày mà nhìn chân núi.

“Lão gia tử, ngài có thể nhìn thấy a.” Lâm Dạ Hỏa nói.

Ân Hầu gật đầu một cái, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lâm Dạ Hỏa mấy cái tỏ ý cảm ơn, sau đó xoay người đi.

Lâm Dạ Hỏa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Ân Hầu lúc này vô cùng ảm đạm, vị Ma đầu xuất khởi phong vân, khiến cho toàn bộ võ lâm phải kinh sợ không dám nhắc đến tên hắn năm đó này, giờ đây lại giống hệt một lão nhân gia đang vô cùng thất vọng, lắc đầu mấy cái rồi chậm rãi đi về hướng xa.

Bình luận

Truyện đang đọc