LONG VƯƠNG TRỞ LẠI



Ngũ đại quân khu trang hoàng lộng lẫy, hôm nay là ngày trọng đại của ngũ đại khu.

Mỗi một thành viên chủ chốt của ngũ đại khu đều phải tham gia.

Theo lý mà nói, đây là chuyện riêng trong nội bộ, người bên ngoài không thể tới xem được.

Nhưng lần này Tiêu Dao Vương kế nhiệm chức vị người đứng đầu của ngũ đại khu, lại mở ra một ngoại lệ là chuẩn bị rất nhiều ghế và vị trí để người ngoài tới tham dự.

Mỗi một thư mời được phát trên đó đều có đánh số, là vị trí tương ứng để nhìn xem buổi lễ này.

Vừa nghe được sắp nhập hội rồi, tất cả mọi người đều tự giác nhường ra một con đường cho Đường Thiên Long.

Bởi vì ông ta là khách mời đặc biệt, là vị trí ghế ngồi ở trước nhất có thể nói là ngồi ngang hàng với mỗi một vị đứng đầu của mỗi một quân khu, kiểu người như này khẳng định là phải được đi vào sân đầu tiên rồi.

Ơ?
Đường Thiên Long có chút mơ hồ.

"Anh Thiên Long, anh còn đứng ngơ ra đó làm gì, đi thôi."
Mãi cho tới khi có giọng nói truyền tới, Đường Thiên Long mới phản ứng lại được.

Xảy ra chuyện gì vậy, tôi đi đầu tiên ư?
Thoáng một chút ngẩn ngơ, ông ta lại bật cười lớn, chống cây gậy ba-toong đầu rồng mà ưỡn ngực hiên ngang đi vào cửa chính trước sự chứng kiến của rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn.

"Ngưỡng mộ thật."
"Sau lần này, nhà họ Đường chính thức được phất lên rồi."
"Tôi dám bảo đảm trong vòng ba năm tới nữa, sản nghiệp của nhà họ Đường chí ít cũng sẽ tăng thêm mấy chục lần."
Rất nhiều người đang nhỏ giọng bàn tán với nhau.

Mặc dù âm thanh khá nhỏ, nhưng Đường Thiên Long vẫn có thể nghe được.


Với một người thích sĩ diện như ông ta, tình huống như này thật sự khiến cõi lòng đam mê hư vinh ấy vô cùng thỏa mãn.

Đường Thiên Long đi đầu tiên bước qua cửa chính, mấy người giàu có khác mới xôn xao đi qua xếp thành hàng, chờ đợi kiểm tra thư mời.

Phó tướng nhìn thấy hàng ngũ đều đã xếp xong, cất cao giọng nói: "Trước tiên tôi xin nói vài điều, thứ nhất, sau khi vào trong thì men theo con đường nhỏ mà đi tới phía cuối của hội trường, dựa vào số đã được đánh dấu trên đất mà đứng cho đúng vị trí.

Thứ hai, sau khi yên vị xong phải tuyệt đối giữ trật tự.

Thứ ba, tuyệt đối không thể rời khỏi hội trường đầu tiên.

Thứ tư..."
Phó tướng nói rất nhiều quy tắc.

Tất cả mọi người đều nghiêm túc ghi nhớ.

"Bắt đầu kiểm tra thư mời."
Đường Thiên Long đi đầu đưa ra thư mời được thiết kế đẹp mắt, phó tướng nhìn thấy là thư mời đặc biệt đã lập tức đứng thẳng người, chào theo kiểu quân đội mà hô một tiếng: "Chào cấp trên."
Chỉ một câu chào cấp trên này thôi đã khiến Đường Thiên Long bối rối.

Mà đám người ở phía sau lưng ông ta lại bày ra vẻ mặt hâm mộ.

Quả nhiên là có mối quan hệ rất thân thiết với Tiêu Dao Vương nha, đến cả tướng của quân khu cũng tôn kính ông ta như thế.

Đám người nhà họ Đường đứng ở phía xa đó nhìn thấy cảnh tượng đó đều vô cùng đắc ý, vội vàng lấy điện thoại ra quay lại khoảnh khắc vinh quang này.

Sau khi chào xong, phó tướng mở thiệp mời ra, nhưng mà sau khi nhìn thấy tên ghi trên thư mời, sắc mặt của ông ta cũng lập tức chìm xuống.

Thư mời này đúng là cấp trên đích thân gửi đi, nhưng mà ông ta cũng đã nhận được chỉ thị của cấp trên rồi.


Nếu như người của Đường Thiên Long tới thì không cho vào, hơn nữa còn phải đuổi ra ngoài.

Phó tướng nhìn thấy chữ Đường Thiên Long lại dặn dò mấy người chiến sĩ đứng bên cạnh: "Đuổi ông già này ra ngoài."
"Rõ."
Hai người chiến sĩ đi tới, người bên trái kẻ bên phải lôi Đường Thiên Long đi ra.

Đường Thiên Long sửng sốt, sau đó lại hoảng loạn mà lớn tiếng nói: "Tướng quân...!Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì vậy.

Tôi có thư mời mà, mấy người làm gì vậy, ôi đau..."
Đường Thiên Long bị ném ra ngoài, ngã thật mạnh xuống đất.

Cú quăng đó khiến ông ta thất điên bát đảo, nửa ngày trời cũng không có bò lên được.

Cả đám người giàu kia nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.

Tình huống này là sao đây?
Mới nãy còn cúi chào, sao chỉ trong nháy mắt lại ném người ra ngoài rồi?
Người nhà họ Đường cầm điện thoại quay phim chụp hình, nhìn thấy cảnh này cũng đều trợn mắt há hốc mồm, mất nửa ngày cũng không phản ứng lại kịp.

"Đến cả thư mời của Tiêu Dao Vương cũng dám làm giả, thật sự là điếc không sợ súng.

Niệm tình ông vi phạm lần đầu nên bỏ qua cho ông, nếu không thì tội này đáng để mất rồi rồi." Phó tướng lạnh lùng nói.

Đường Thiên Long cũng không kịp nhớ tới cơn đau đớn trên người, ông ta chật vật bò dậy nhìn về phía Liễu Thiếu Huy, lớn tiếng quát: "Thiếu Huy, ông nói giúp tôi đi chứ.

Thư mời này là ông đứng ra đảm nhận, quân đoàn Tây Cảnh đích thân đưa tới nhà họ Đường mà."
Liễu Thiếu Huy nghe thấy tướng quân nói thư mời của Đường Thiên Long là giả, lúc này làm gì còn dám dính líu tới người kia nữa, chỉ mở miệng nói: "Đường Thiên Long, ông đừng có mà ngậm máu phun người, ông làm giả thư mời thì liên quan gì tới tôi?"
Đường Thiên Long hoảng loạn, hai mắt ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm, nhìn thấy được Liễu Sung lại chật vật đi tới kéo tay của anh ta, khẩn cầu: "Cháu rể, cháu nói giúp ông đi, nói giúp ông đi."

Liễu Sung cũng hoảng rồi.

Anh ta làm sao biết mọi chuyện lại thế này chứ.

Anh ta nhanh trí, vội vàng nói: "Ông nội, có phải là ông đắc tội với nhân vật tầm cỡ nào ở trên rồi không, cháu xin cam đoan thư mời không phải giả.

Nhất định là ông đắc tội với vị tai to mặt lớn nào đó rồi nên bây giờ mới bị đuổi ra ngoài."
"Ông, ông không có mà." Đường Thiên Long khẩn trương đến sắp khóc rồi.

"À, cháu biết rồi, nhất định là do nhà họ Đường mình đốt pháo rầm rộ ở ngoài khiến Tiêu Dao Vương khó chịu.

Ông nội, cháu đã nói rồi, chúng ta khiêm tốn một chút đi, nhưng mà ông lại muốn khoa trương như thế." Liễu Sung vỗ trán nói.

Đường Thiên Long cũng cảm thấy có lẽ là thế.

Giây phút này, ông ta hối hận muốn chết rồi.

Nếu biết như vậy thì đã không diễu võ giương oai như này rồi.

Đám người trước đó còn tìm cách chào hỏi kéo gần mối quan hệ với Đường Thiên Long nay cũng tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt.

Đoàn xe cuối cùng của nhà họ Đường.

Giang Thần ngồi ở ghế tay lái.

Đường Sở Sở ngồi ở ghế phụ ngó nhìn anh một cái, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Thần à, anh nói xem ông nội làm trò mèo chính là như này đúng không? Có phải anh đã biết từ trước sẽ xảy ra cớ sự này rồi không, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Giang Thần cười nói: "Tối hôm qua anh không có lừa em, thật sự là anh đã dùng tới mối quan hệ của cấp trên nên quân đoàn Tây Cảnh mới tới nhà họ Đường gửi thư mời.

Không ngờ công lao lại bị người khác cướp mất, anh đã gọi cho cấp trên, bảo với cấp trên nói với quân đoàn Tây Cảnh là thư mời của nhà họ Đường đã hết hiệu lực rồi."
"Ha ha, con rể, làm tốt, làm tốt lắm!" Hà Diễm Mai ngồi ở sau bật cười.

Mặc dù người bị đuổi là bố bà ta, nhưng bà ta lại thấy vô cùng hào hứng, không khỏi khen Giang Thần: "Ông già chết băm đó bảo thủ vô cùng, người khác nói gì thì sẽ tin đó.

Hừ, cái gì mà nhà họ Liễu đứng ra chứ, tôi khinh.


Dám cướp công lao của con rể tôi, đáng đời lắm!"
Đường Sở Sở bày ra vẻ mặt cạn lời, nói với bà ta: "Mẹ, đó chính là ông nội đó, sao mẹ lại có thể nói ông như vậy."
"Ông nội thì đã làm sao, một người bảo thủ cứng nhắc, từ nhỏ đã chỉ cưng chiều Đường Hải, Đường Kiệt, có ngó ngàng gì tới bố con đâu.

Bây giờ bị nhục nhã rồi, thấy ông ta như thế mẹ còn vui mừng không kịp ấy chứ, sao hả?"
Giang Thần khẽ cười, nghiêng người nhìn Đường Sở Sở mà nói: "Sở Sở, em muốn tới xem buổi lễ kế vị không?"
"Hả?"
Đường Sở Sở sửng sốt, hỏi: "Có thể, có thể tới được sao.

Thư mời của nhà họ Đường đã không còn giá trị rồi mà."
Giang Thần cười hì hì, vỗ tay vào vô lăng nói: "Trước đó không phải đã có nói với em rồi sao, xe mà anh lái là xe của một người có chức vụ rất lớn.

Nói thế này cho em dễ hiểu nha, cấp trên của anh có một người bạn thân là tài xế cho vị đó, bây giờ vị đó lại không có ở Giang Trung, anh đặc biệt xin cấp trên dùng mối quan hệ để thông qua được rồi.

Chỉ cần anh lái xe qua đó, quân đoàn Tây Cảnh nhất định sẽ cho qua."
"Thật sao?" Đường Sở Sở có hơi nghi ngờ.

"Còn ngây ra đó làm gì, đi thôi." Hà Diễm Mãi ở phía sau tin tưởng Giang Thần, nhẹ vỗ đầu anh một cái nói.

"Vâng."
Giang Thần nở nụ cười, chợt khởi động xe, còn đặc biệt ấn còi một cái.

Ting!
Vào lúc tất cả mọi người đều đang nhìn Đường Thiên Long chật vật như một con chó chết bị ném ra ngoài, chiếc xe cuối cùng của nhà họ Đường bỗng vang còi tới, sau đó lái qua tới.

Hà Diễm Mai nhìn thấy Giang Thần thật sự lái xe qua, bà ta lại kéo cửa kính xe xuống ngóc đầu nhìn cả đám người giàu có đang ở phía trước của mình.

Cả đám người bọn họ đều trợn tròn mắt.

Nhà họ Đường này lại chơi trò gì nữa đây?
Ở trước mặt nhiều quân nhân như thế mà ấn còi, còn lái xe tới.

Hành động này là muốn lái xe vào trong quân khu ư?.


Bình luận

Truyện đang đọc